“Mạt tướng La Thành, ai tới ứng chiến!”
“Mạt tướng Tiết Nhân Quý, ai tới ứng chiến!”
Tiếp tới đều là các đại mãnh tướng nhao nhao đi ra khiêu chiến, Nhất Kiếm Cầu Bại vận dụng tới Chiến Thần đường, cũng tức là các cao thủ đánh thuê tới ứng chiến, cơ bản là thắng nhiều thua ít.
Dù sao thì các mãnh tướng này đều chỉ là quái tinh anh thuộc hàng cấp 30, đều chỉ am hiểu công kích vật lý, chỉ cần cẩn thận ứng phó với cung tiễn thì thủ thắng thực ra cũng đơn giản. Chỉ cần trong bang của ngươi có mười tên cao thủ dũng mãnh một chút thì thắng hết toàn bộ cũng không phải là vấn đề lớn.
Kết quả sau cùng là 2:7, trận thua thứ hai đó là đánh với Hạng Vũ. Tên này vậy mà lại xuất hiện một thuộc tính thật là biến thái: miễn dịch 90% công kích vật lý, mà người chơi lên tràng lại là dân xài phi kiếm, kết quả tất nhiên không cần phải nói cũng rõ.
“Chư vị thật bản lĩnh.” Cô gái xuất hiện, nói: “Ải cuối cùng: ải Sinh Tử! Quyết chiến bắt đầu!”
Dứt lời, cô gái biến mất.
“Bố trí canh phòng, đề cao cảnh giác, áp về hướng ngọn Đại Thiên Chúc.” Thư Sinh hạ lệnh, bắt đầu thong thả phi hành cùng trung quân.
Đến gần ngọn Đại Thiên Chúc, giữa mây khói có một con chim nhẹ nhàng bay vào giữa trung quân. Trong trung quân có một cô gái duỗi nhẹ nhẹ tay ra, con chim đậu trên tay nàng.
“Phong Quyển Tàn Vân!” Con chim đột nhiên lắc mình một cái, hoá thân thành một con hồ ly chín đuôi nhe răng ra, pháp thuật được phát động, một trận gió mạnh lấy thân nó làm tâm cuốn ra ngoài.
Lúc này ánh trắng nổi lên một loạt! Bao gồm cả Thư Sinh, một loạt pháp sư tang mệnh, Đường Hoa may nhờ có kim cang bất hoại của Tôn Minh ngăn cho một đợt mới miễn cưỡng tránh được một kiếp này.
“Ngũ Linh Thúc Phược Trận!” Bị thương tổn không nhẹ, Thi Thi liều chết nghiến răng phát động thúc phược trận, tranh thủ được năm giây cho mọi người.
Bị đánh lén rồi! Nhưng Nhất Kiếm Cầu Bại cũng không hoảng loạn, vừa phi hành về hướng hậu quân, vừa hạ lệnh: “Trái phải vây lại, tiền quân bố trí canh phòng, trung quân rút khỏi.”
“Cánh trái bị ba con hồ ly công kích!”
“Cánh phải bị ba con hồ ly công kích!”
“Tiền quân bị ba con hồ ly công kích!”
Trừ hậu quân, thì tả hữu trung tiền bốn trận hình đều bị đánh úp. Bất quá so với trung quân bị đánh lén thì những trận hình khác còn khá là chắc chắn.
Nhưng trận hình tổng thể đã loạn, con hồ ly ở trung quân đáp mây bay nhắm chết theo Nhất Kiếm Cầu Bại mà đuổi. Nhân viên hậu quân bởi vì cự ly giữa Nhất Kiếm Cầu Bại và hồ ly gần nhau quá, nên có phi kiếm và pháp thuật mà cũng không dám ra tay.
Mắt thấy hậu quân sắp bị mình xông cho tản ra, Nhất Kiếm Cầu Bại nghiến răng, ngoặt người một cái quay mặt lại, một thanh phi kiếm bắn thẳng đến mắt của hồ ly. Tuy rằng tốc độ của kiếm rất nhanh, nhưng còn chưa trúng đích thì đã bị một luồng gió xoáy cuốn đi mất.
Xong đời! Toàn bộ mọi người đều có chung một ý nghĩ. BOSS cao cấp như vậy mà bị nó oánh trúng một nhát thì cơ bản là miễu sát, huống chi Nhất Kiếm Cầu Bại giờ chỉ còn có non nửa máu. Lúc bi kịch sắp phải phát sinh, anh hùng xuất hiện, mà cũng có lẽ anh hùng chỉ ra tay vào thời khắc mấu chốt nhất... Tôn Minh ném một vật ra, hô lên: “Xả thân nuôi hồ ly!” Xá Lợi thăng lên cao ba trượng trên đầu Tôn Minh, phát ra mười luồng phật quang bao phủ lên thân mười con hồ ly.
Mắt thấy con mồi chuẩn bị tới miệng mà phải nhả ra, hồ ly có vui không? Chắc chắn đáp án là không, nhưng mà người ta đã dùng Xá Lợi mất rồi, ngươi không thể không quay lại được. Cho nên mười con hồ ly rất bất đắc dĩ xông tới Tôn Minh đang ở trung ương trận hình.
Xá Lợi phát động, không thể di động. Đây là dĩ nhiên, không thì đã không gọi là “xả thân”, mà là “dụ dỗ” rồi.
“Nã pháo về phía ta!” Mắt thấy hồ ly càng ngày càng gần, Tôn Minh quay qua Đường Hoa hô lên, hồi nãy hồ ly ở trong bầy người, tiên thuật của Đường Hoa cơ bản là không nơi dụng võ.
“Ngươi sau này có bắt bẻ ta không?” Vấn đề này là phải hỏi cho rõ ràng, chứ nếu không một cái tiên thuật đánh qua, hồ ly ra sao thì không biết, chứ Tôn Minh biến thành tro là chắc rồi. Vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm, mưu sát huynh đệ, cố ý hạ độc thủ với bằng hữu, trắng trợn táo bạo thọc tiết đồng bọn. Bị xẻo mất một năm tiền cơm cũng có khi ấy chứ.
“Ngũ linh luân!” Thi Thi quát lên một tiếng, ngũ linh luân bay đến trên đỉnh đầu Đường Hoa, quầng sáng chụp xuống, nháy mắt tăng thêm cho bảy thuộc tính của Đường Hoa 100 điểm.
Lúc này mà còn không động thủ thì hết biết nói năng ra sao rồi! Đường Hoa tay vung một cái, sấm chớp lửa điện lấy thế như che trời phủ đất trút xuống chỗ Tôn Minh, toàn bộ mười con hồ ly đều bị bao phủ trong phạm vi công kích.
Lần Liệt Diễm Nhiên Lôi này tuy thanh thế không bằng lúc Đường Hoa mở ra Lượng Thiên Xích, nhưng mặt thương tổn nói riêng thì lại càng thêm hung mãnh. Bên trong hoả lôi, hồ ly bị tạc đến nỗi chín con phải hợp lại thành bản thể, ngửa mặt lên trời khóc thảm, mảy may không có lực đánh trả. Nhưng bảy thuộc tính chỉ duy trì gia tăng không đến ba giây, đã mất đi hiệu quả. Nhìn lại thì thấy con hồ ly kia đã thừa dịp này phát động pháp thuật, một vòi rồng dâng lên từ đất bằng, trực chỉ về mây lửa trên đỉnh đầu, muốn phá mây cắt ngang tiên thuật.
Nhưng tiên thuật vẫn là tiên thuật, há là pháp thuật có thể bằng được? Dông tố không chút khách khí, nện xuyên qua vòi rồng, rơi xuống đỉnh đầu hồ ly.
Một đợt đi qua, hồ ly tuy đã có vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn còn có lực tái chiến, lập tức hóa thành chín phân thân, chuẩn bị cường công hậu quân lần nữa!
Lúc này anh bạn phương sĩ kia đã kết được thất tinh đàn, một cây quạt chiêu hồn phấp phới gần phía trên đầu hồ ly, phóng ra từng luồng từng luồng âm khí, hàng trăm hàng ngàn oan quỷ xộc xuống, âm binh lệ quỷ quấn quanh mười con hồ ly mà cắn xé.
Giằng co qua lại như thế, Nhất Kiếm Cầu Bại cũng đã có đủ thời gian tổ chức xong đội ngũ, bắt đầu tiến hành bao vây tiến công kiểu sóng cuộn với hồ ly, trong phút chốc sĩ khí thăng lên, ý chí chiến đấu rừng rực. Chỉ có tên phương sĩ cầm quạt chiêu hồn kia rưng rưng thút thít: “170 vạn linh lực, linh lực tồn trữ một tháng trời của ta, một ngày là đã hết trơn rồi!”
Thi Thi thở dài một hơi, tung tung ngũ linh luân nói an ủi: “Ta cũng vậy, 200 vạn linh lực của ta đều bị xài hết rồi.”
Còn có la hán hóa thân, triệu hoán Thiên Lôi cùng mấy loại pháp thuật, pháp bảo mạnh mẽ nữa cơ, nhưng mà lúc đó vì thu phục cây yêu kiếm không được coi là mạnh lắm kia, dưới sự dẫn dắt của Đường Hoa, bầy cao thủ đã tận tình biểu diễn hoang phí một trận, thành ra giờ đã tạo thành cục diện hết hàng xài đáng xấu hổ.
Bất quá nhìn qua tình hình hiện giờ, lũ hồ ly đã bị bao vây lại với nhau rồi, bị trảm chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Càng huống chi lúc trước ở ải Dũng Sĩ, năng lực của hồ ly đã bị cắt chỉ còn 50%.
Thi Thi thấy sự chú ý của mọi người đều nằm ở chỗ hồ ly, bèn lặng lẽ bay tới gần Đường Hoa nói: “Gia Tử... Nếu như ngươi đã không muốn đi Song Sư, mà cũng không muốn lưu lại Nhất Kiếm, chi bằng đi Tam Thương đi.”
“Tam Thương? Không được đâu, anh đại nhà người ta tới giờ vẫn luôn nghĩ phải nhắm rượu ta thế nào đó.”
“Không đâu, Vô Song, tức là bà xã của Vô Cực đã nhờ ta nói với ngươi, cho dù ngươi không đến Tam Thương, nàng cũng hy vọng có thể kết giao bằng hữu với ngươi. Nếu như ngươi vào Tam Thương, nàng có lẽ sẽ không cung ngươi làm thượng khách, nhưng sẽ cho một sự đãi ngộ giống như những thành viên khác, với lại tuyệt đối sẽ không thâm độc đi tính kế ngươi.”
“Vậy ông xã nàng thì sao?”
“Cái này...!” Thi Thi đắn đo nói: “Có vẻ là vẫn hận ngươi ghê lắm đó.”
“Ha ha!” Đường Hoa đổi đề tài: “Có thể nói về ngũ linh luân của ngươi không? Sao chỉ có thể duy trì 2 giây thôi vậy?”
“Hết linh lực!” Thi Thi giới thiệu: “Mấy thứ này sử dụng thì rất là thuận tay đó, thủ đoạn công kích, thủ đoạn phòng ngự, với lại thủ đoạn phụ trợ cũng đều có, nhưng điều đáng ghét nhất đó là phải lấy 50 vạn linh lực làm một đơn vị mới có thể khởi động một lần được.”
“Dường như rất nhiều pháp bảo đều dùng linh lực làm đơn vị, linh luân này của ngươi thăng cấp một lần thì cần bao nhiêu linh lực?”
“100 mà thôi, nhưng mà nhân vật mỗi tăng lên 10 cấp thì mới có thể thăng cấp nó một lần. Có điều linh lực hao phí trong mỗi lần sử dụng cũng tăng lên, hồi cấp 1 thì một đơn vị là 20 vạn, lúc cấp 2 thì là 50 vạn. Chỉ sợ đến cấp 3 thì mỗi lần sử dụng là phải trăm vạn mất.”
* * * * * *
Nói chuyện phiếm cùng Thi Thi là một việc khiến cho người ta vui vẻ. Lĩnh vực tri thức của nàng rất rộng, phạm vi kết giao thì lại phong phú, tình báo mà nàng nắm được trong tay cũng không hề ít hơn so với các đại công hội. Hơn nữa Đường Hoa có hỏi, thì nàng tất đáp, khiến người ta có cảm giác đối phương là một người bạn đáng giá cho mình yên tâm và tín nhiệm.
Nhưng Thi Thi cũng có nguyên tắc, nàng có thể nói cho người biết rằng nàng tạm thời đang độc thân, rồi tuổi nàng bao nhiêu, nhưng nếu đề cập đến vấn đề riêng tư cá nhân của khách hàng hoặc là nội dung công tác hiện tại của nàng, thì nàng hết thảy chỉ cười mà không đáp.
Trò chuyện một hồi, Đường Hoa giơ tay lên, nổ thành bụi tro con hồ ly đang gần chết, bởi vì hắn mới biết được một chuyện, theo như Thi Thi nói: trong trường hợp đánh hội đồng, thì có ba loại người có khả năng lấy được vật phẩm mà BOSS rơi xuống. Thứ nhất: kẻ công kích đầu tiên. Thứ hai: tổng số thương tổn cao nhất. Thứ ba: kẻ công kích cuối cùng. Đương nhiên nếu như là tổ đội, thì đội đó sẽ bị coi là một đơn vị, còn việc hoa rụng nhà ai thì phải coi nhân phẩm của ngươi và đội hữu vậy.