Tình trạng bọn mấy người Thục Sơn có tốt cũng có tệ. Nhất Tiếu nhờ vào ý chí không cách không rời, cứ thuỷ chung dính chết lấy Nhu Mễ, mà thân thủ của hai người cũng khá nổi trội, cho nên sau khi gia nhập vào một đơn vị có khả năng chiến đấu không tệ thì đứng vào hàng những người may mắn còn sống sót. Thiếu Gia thì không lạc quan cho lắm, nên sau khi đội ngũ bị kích tán loạn ra, rồi hắn bị trảm mất thì hắn đã không tính về lại nữa, thế là giao tiền thẳng cho phán quan yêu cầu được ăn dầm nằm dề tiếp trong ngục, phán quan hỏi rõ là hắn không có thằng anh nào đang bị cầm tù xong thì vung tuyệt bút lên, lấy tiền giữ người lại. Cuối cùng là Thiên Sứ, nàng thì có vẻ thảm, một đêm bị trảm đến ba lần, một lần là khi đội ngũ bị kích tán ra, lần sau là sau khi sống lại, còn lần cuối là khi định hội hợp với Đường Hoa sau khi đã sống lại tiếp.
Cả bọn Thục Sơn hội họp, Nhu Mễ và Nhất Tiếu phát biểu đầu tiên, tỏ vẻ rằng bọn họ đã hẹn với đơn vị chiến đấu kia, hôm nay vẫn cứ 10 đội 50 người tiếp tục kiếm điểm tiếp. Thiên Sứ thì tỏ ý rằng nàng muốn đi khu vực do Song Sư khống chế, ngày hôm qua khu vực do ba công hội khống chế đều có thể coi là khá vững chắc, dù sao thì người ta cũng có lãnh đạo có tổ chức mà. Đến phiên Thiếu Gia ở cuối, hắn vung cây quạt lên, tỏ ý rằng hôm nay hắn cũng sẽ còn đi điện Diêm vương qua đêm. Hắn biết rằng cho dù có cùng lêu bêu với Đường Hoa thì sớm hay muộn gì cũng phải đi điện Diêm vương làm khách, thôi thì chẳng bằng hào phóng một chút...
Đường Hoa Túm đầu Tôn Minh qua, Sát Phá Lang cũng vẫn mãi không ra khỏi đội, cho nên tổ của Đường Hoa bên này biến thành tổ bốn người.
* * * * * *
Bóng đêm chậm chạp bao phủ, lần ứng chiến này bọn người chơi rõ ràng đã cẩn thận hơn rất nhiều, không còn bay loạn xạ trên bầu trời nữa, mà đã quây vùng lại một cách có tổ chức, đồng thời mọi đoàn thể đều châm đuốc lên, khiến cho thành Lôi Châu sáng trưng như ban ngày vậy.
Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến...
Nhưng ngày thứ hai lại không ầm ầm giống như ngày thứ nhất, đã vào đêm cả nửa giờ rồi mà vẫn chưa thấy thằng lính nào nhảy dù xuống cả, chỉ là màn sương trong thành đang càng ngày càng nặng, khiến cho tầm nhìn càng ngày càng thấp xuống.
Trong tình huống như thế này, có thể có rất nhiều người sẽ bị lạc mất phương hướng, thoát ly đội ngũ...
Một đội nhỏ trong đoàn thể nâng cây đuốc trong tay lên, phát hiện thấy có bốn người ngự kiếm bay vào khu vực của bọn họ, liền thông tri ngay: “Anh bạn, đầy rồi!”
Không hồi đáp... Bốn người vẫn chậm rãi bay tới gần đội này. Đội trưởng của tiểu đội mượn ánh lửa nhìn quét qua, trong lòng tức thì hô lên một câu: thật là bọn đẹp trai. Nhưng diều đáng tiếc duy nhất là bốn tên này không những bộ dạng giống y chang như nhau mà trên mặt cũng chẳng hề có bất cứ biểu tình nào cả.
Đột nhiên, một tiếng cầm vang lên chấn động cả Lôi Châu, bốn tên nam tử đột nhiên ánh mắt loé lên, tay vung một cái, bốn thanh kiếm trúc bắn vụt đến tiểu đội kia. Không có hoa lệ gì cả, cái có chỉ là nhanh, chuẩn, hung và lực bạo phát trí mạng. Một kích đắc thủ, tiểu đội chỉ còn dư lại duy nhất tên đội trưởng kia. Đội trưởng nhìn thấy không ổn, nhưng đã không còn lui kịp nữa rồi, nên lập tức cảnh báo lên một tiếng, một thanh kiếm tứ giai bắn ra phản kích.
Một tên nam tử phía bên trái vung tay một cái, cây kiếm trúc của hắn giằng co với phi kiếm tứ giai, còn ba người còn lại thì không hề khách khí thu lấy cái mạng nhỏ của đội trưởng.
* * * * * *
Trong sương mù thấp thoáng có những bóng đen điều khiển phi kiếm, nhưng không ai biết được những bóng đen này là người chơi hay là NPC. Mấy tên NPC hình người này thực sự là giống người chơi quá, có tên thậm chí còn mặc vào cả y phục đặc hữu của môn phái người chơi nữa cơ. Một khi bọn chúng xâm nhập được vào chính giữa của đoàn thể thì sẽ lập tức khai sát, dùng chiến thuật một mạng đổi một mạng. Nếu nói có điểm khác nhau giữa những NPC này với người chơi thì đúng là có một điểm: Đẹp, rất đẹp! Tuy là đẹp theo đủ kiểu, nhưng cũng đều như nhau, rất đẹp. Tất nhiên là đẹp theo hai bên, cả nam lẫn nữ...
Rất đẹp trai, rất đẹp gái thì sẽ tạo thành hậu quả thế nào đây?
Pháp nhãn của Tôn Minh loé sáng lên, báo cáo: “Có ba tên nam cùng một tên nữ đang bay qua phía chúng ta.”
“Đẹp trai hay không, đẹp gái hay không?” Quan tư lệnh Đường Hoa hỏi.
“... Có một tên chỉ thua ta chút xíu, còn lại quả thật không thể so sánh được với ta.” Tôn Minh đã báo cáo xong.
“Giết!” Đường Hoa vốn hiểu biết sâu sắc về Tôn Minh, bèn hạ lệnh.
Mặc Tinh chơi Kinh Thiên Động Địa quyền xong báo cáo: “Ta bị trừ 20 điểm công đức.”
Đường Hoa phất tay: “Do sai lầm của lính trinh sát, kiếm hắn đòi bồi thường đi.”
* * * * * *
Tôn Minh lại báo cáo: “Có năm tên nam đang bay về phía chúng ta.”
“Đẹp trai không?”
“Hai đẹp ba xấu.”
Mặc Tinh nước mắt lưng tròng: “Ta không chơi đâu, người ta sắp bị âm công đức rồi.”
“Ta đến xử lý!” Sát Phá Lang hất mái tóc lên, tiến đến nghênh đón, không giỡn nữa đâu, còn có 20 điểm công đức hà, mình chưa muốn độ ma kiếp đâu. Nhưng hắn nào có biết đâu, thằng Đường Hoa đang nắm lấy âm 500 điểm công đức nơi tay cũng đang thắc thỏm, tốt xấu gì người ta cũng biết rằng công đức âm thì phải độ kiếp, chớ còn mình thì đợt thiên kiếp thứ hai nó đến lúc nào cũng khó đoán được.
“Đứng lại!” Sát Phá Lang bay đến gần, vừa cảnh giác vừa quát lên: “Ngươi, ngươi, dừng lại. Ba người các ngươi thì có thể đi vào.”
Một tên đẹp trai khóc ròng nói: “Đại ca, ngươi thu lưu chúng ta đi, bộ dáng đẹp trai cũng có phải là lỗi của chúng ta đâu mà.”
Một tên đẹp trai khác bên cạnh nói phụ hoạ: “Đây là tác dụng phụ của thuốc dịch dung mà ta đã sử dụng đấy, trong hiện thực bộ dáng ta thô kệch lắm cơ.”
“Ừm...” Sát Phá Lang ngẫm ngẫm lại, dựa vào phán đoán của hắn thì hai tên đẹp trai này hẳn phải là người chơi mới đúng, vì thế phất tay một cái: “Đi vào đi.”
“Cám ơn a đại ca.” Hai tên đẹp trai tỏ vẻ cảm động, rồi bay vào vòng bên trong. Lúc bay qua bên người Sát Phá Lang, hai tên lại đột nhiên bộc phát làm loạn lên, hai thanh kiếm trúc với cự ly gần nháy mắt xẹt qua xẹt lại trên thân Sát Phá Lang đến cả chục lần, Sát Phá Lang đang mất cảnh giác tuy có tiên kiếm hộ chủ, nhưng cũng chống không nổi công kích tầm gần như thế, cho nên chưa nói được câu nào đã hóa thành ánh trắng.
“Ta x!” Người vòng trong nhìn thấy rất rõ ràng, thế là vội phát tin ngắn hoặc là dùng kênh bang hội để thông tri ra ngoài ngay: NPC biết nói chuyện, biết nguỵ trang, nên không có gì khác với người chơi cả, vui lòng đuổi tận giết tuyệt hết tất cả những người đẹp trai đẹp gái hết đi.
Trong nhất thời, Lôi Châu bắt đầu nổi lên gió tanh mưa máu, mọi người đều lấy xấu làm vinh, thi hành đồ sát mất hết nhân tính đồi với những người đẹp trai đẹp gái. Cho đến lúc cuối, thậm chí ngay cả Đường Hoa cũng đã trúng phải PK mấy lần, chỉ có Tôn Minh rất buồn bực: sao không có ai đi công kích mình vậy?
Trong trò chơi bởi vì có thuốc dịch dung, nên người đẹp trai đẹp gái có đầy cả đất, doanh trại tập trung người xấu của Đường Hoa bên này đã phải đồ sát số người đẹp trai đẹp gái nhiều hơn số người xấu mà bọn họ tiếp nhận rất nhiều.
“Các đại ca đại tỷ a, bộ dạng ta thì đẹp, nhưng mà răng của ta bị lệch đó... Các ngươi nhìn nè.” Không ai nhìn cả, một trận lôi hỏa oanh tạc tới, tên đẹp trai này biến thành tro bụi.
Đường Hoa thu tay lại nhìn thoáng qua, ha, âm 1250 công đức rồi, nhưng mà điều càng tệ chính là điểm cống hiến môn phái của mình chỉ kiếm được không đến một ngàn.
“Rửa mặt sạch sẽ đi.” Tôn Minh mở kim cang bất hoại ra, ngăn một cô nàng mặt nám đen đang định trà trộn vào đoàn lại.
“Ca ca, ta xấu tự nhiên mà.” Cô gái rưng rưng: “Ngài giúp một phen, cho ta đi vào đi.”
“Xấu hay không không phải là do ngươi nói, lau đi rồi tính.” Tôn Minh chấp pháp khá là nghiêm.
Cô gái rất bất đắc dĩ, đành phải dùng tay áo lau lau khuôn mặt mình.
“Gia Tử, giết!” Tôn Minh giám định xong thì thét to một tiếng trong kênh đội ngũ, một tia chớp tạc cho cô gái hoá thành bụi tro. Thành viên trong đội đồng thời kinh hỉ: “Ya! Là NPC thật!”
Toàn bộ mọi người bắt đầu báo cáo: bất cứ người nào có hành vi che dấu khuôn mặt của mình đều là NPC.
Vì thế, bọn người chơi lại kiểm tra càng nghiêm khắc càng cẩn thận hơn. Theo thống kê sau này của Song Kiếm Nhật Báo, những người chơi chết trận trong đêm thứ hai có tám phần là đẹp giai đẹp gái. Mà những tên thực sự là NPC bị đồ sát bởi người chơi chỉ chẳng qua chiếm có ba phần trong số người chết mà thôi. Đồng thời cũng ngay trong đêm đó Lôi Châu đã tổng cộng phát sinh đến 20 sự kiện độ kiếp, và theo điều tra cho thấy thì chẳng có mống nào còn sống cả.