Thành viên bi đát nhất trong các trò võng du không ai
khác ngoài những tân thủ. Lực công kích, lực phòng ngự, máu, mọi số liệu đều khiến người ta phải bi ai vô hạn, trên cơ bản là chim cào sẽ chết,
gió thổi sẽ toi, cho dù có muốn xuống sông bơi lội thì cũng còn phải đắn đo xem có bị cá cắn chết hay không nữa.
Hiện giờ Đường Hoa đúng thật là một tân thủ, trong cái thế giới mà tiên
kiếm bay đầy trời thế này, hắn lại chỉ đi bộ, mà còn là đi bộ trong khu
do ma vương chiếm lĩnh nữa! Nhu Mễ tuy vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bảo vệ cho Đường Hoa được an toàn, nhưng Đường Hoa lại từ chối, hắn biết rất biết rằng
có Nhu Mễ bên cạnh thì càng nguy hiểm hơn khi không có nàng bên người
nhiều, bởi vì Nhu Mễ biết bay, mà bay trên trời thì khả năng bị nhắm
trúng sẽ lớn lắm, sẽ dễ dàng bị biến thành một cái bia ngắm ngay. Mà một khi nàng trở thành cái bia rồi, vậy mình thế nào cũng sẽ trở thành một
cái vật tuẫn táng vô tội mất.
5% kinh nghiệm đối với cấp bậc hiện giờ của Đường Hoa mà nói thì là một
con số đồ sộ đấy. Tuy nói trong võng du không có chuyện sống chết, nhưng nếu có thể không chết thì vẫn là tốt hơn. Đây cũng là một nét đặc sắc
trong võng du, đó là người càng ở cấp cao lại càng sợ chết. Nhớ lại hồi
ấy, Đường Hoa còn dựa vào chuyện bị chết để đáp máy bay tốc hành kia
kìa.
“Lão công đâu rồi?”
“Đang lạc đường nì.” Đường Hoa thở dài, quanh qua quẩn lại không núi thì cũng là nước, vòng qua vòng lại hai tiếng đồng hồ mình cũng đã choáng
cả đầu rồi đây.
“Lão công!”
Có!
“Chậm rãi tản bộ nhé.”
“...” Đường Hoa - nhân vật bi đát - bèn chắp tay sau lưng bắt đầu tản bộ tiếp. Núi theo thế núi nước chảy thành dòng, quái bước ra đây quái vẫn
còn là quái. Một con khỉ đuôi dài nhe răng cấp 15 trợn mắt trước mặt
Đường Hoa. Quái bị động à? Mặc kệ, tản bộ tiếp thôi. Ta là một cao thủ,
là một cao thủ có thân phận, có hàm dưỡng, không phải là con quái gì
cũng đáng cho ta ra tay đâu nhé.
Người bình thường thì cũng có cái lạc thú của người bình thường, đặc
biệt là đối với người giỏi tìm niềm vui thú như Đường Hoa đây. Vòng vòng một hồi, hắn phát hiện ra một rẫy khoai, có điều có một cái vấn đề, đó
là trên rẫy này đang có một lão nông...
Bởi vậy mới nói cái trò chơi này hoàn hảo lắm, ngay cả một NPC không có
bao nhiêu quan trọng thế này mà hệ thống cũng mô phỏng đến rất thật luôn kìa. Đương nhiên cũng không thể nói là không quan trọng được, lão nông
này là người chỉ đường cho các người chơi, đặc biệt là còn có thể cung
cấp một ít tin tức nhiệm vụ cho những người chơi sinh hoạt nữa. Trừ
nhiệm vụ ấy ra, lão này cũng có công việc nguyên bản của mình, đó là bảo vệ cho cái rẫy khoai này, nhưng là bảo vệ khỏi bầy dã thú hay là bầy
người chơi thì do người thế nào nghĩ thế ấy thôi.
* * * * * *
Đường Hoa đã bị lão nông này đuổi đi ba lần rồi. Vốn hắn không có bao
nhiêu hứng thú với cái rẫy ấy, nhưng bị thế này, hắn phát thệ nhất định
phải ăn được khoai ngay, hơn nữa lại nhất định phải là khoai trong rẫy
này nữa!
Không ăn được khoai do nhà lão trồng, ông đây không lấy tên là Đông
Phương Gia Tử nữa. Đường Hoa bèn lấy cái xẻng của mình ra ngay. Cây hàng này là cây hàng mà năm đó hắn dùng để đào tiên phủ, sau đó vẫn mãi để
trong túi Càn Khôn của mình. Đã đưa tiền mà lão không thèm, lom khom
trong bụi cỏ cũng bị phát hiện, vậy thì ta đành đào địa đạo thôi. Bổn
Gia Tử là người có kiến thức, biết khoai lang bao giờ cũng đâm xuống
dưới mặt đất mà.
“Cái mông kia là của ai thế?”
“Quen mặt thật đấy.”
“Ngươi quen mặt với một cái mông à?”
“Ta biết, ta biết rồi, đó là Đông Phương Gia Tử!”
“Hử, có quái! Đông Phương Gia Tử không có lợi thì không đến, ta nghĩ... Nơi này có bảo bối đó.”
Trên đây là một đoạn đối thoại của một bầy các bà chị, mà trùng hợp thay là Đường Hoa cũng biết mấy bà chị này, đây chính là bầy cô nương của
Tinh Tinh đường, trong đó còn có mấy người từng bị hắn chém mấy lần nữa. Cừu nhân gặp nhau... Tục ngữ có nói rồi đấy, có hóa thành trong bụi
cũng vẫn còn nhận được, huống chi là cái vật có diện tích to như cái
mông ấy chứ? Bởi vậy Đường Hoa rất bất hạnh đã bị mấy cô nương đây nhận
ra rồi. Đương nhiên mấy cô nương này không có ý định báo thù gì cả. Đó
không có nghĩa là các nàng khoan dung độ lượng gì, mà thật ra là các
nàng tự biết mình mà thôi, chừng mười người các nàng đây chẳng đủ cho
người ta nhét kẽ răng nữa là.
Đã là cừu nhân, vậy thì đừng nói là cừu nhân đang đào địa đạo, mà cho dù là hắn đang uống rượu mừng đi nữa, nếu ngăn được cũng phải ngăn ngay.
Mấy cô nương bèn âm thầm thương lượng một trận, đầu tiên là bác bỏ đi
cái ý định bắt người hiến bảo của nữ não tàn nào đó đi, rồi sau đó lại
bác bỏ tiếp cái ý định giết người lấy bảo của nữ não tàn hơn nào đó nữa. Cuối cùng, có nữ kia vỗ bàn quyết định, khẩu hiệu của hành động lần này chính là ‘hại người không lợi mình’.
* * * * * *
“Gia Tử ca, ngài thật là phúc tinh của ta mà, chỉ lộ cái mông ra thôi
cũng giúp kẻ hèn đây kiếm một mớ rồi đấy.” Tôn Minh nhìn ảnh chụp xong
thì cảm khái lắm, cái mông của người trẻ tuổi bao giờ cũng tròn trịa như thế đấy: “Tiểu Dâm, phát hành bản phụ, nói là nghi rằng ở tọa độ XX -
XX có động phủ tiên gia, trong có đến trăm món bảo bối cấp thần tiên,
lại kèm thêm ảnh chụp nữa. Mặt khác, sẵn tiện đăng luôn tên của mười
người phát hiện lên nhé.”
“XX - XX là tọa độ gì thế?” Tiểu Dâm khiêm tốn thỉnh giáo.
“Cuối cùng tăng thêm một câu này trên bản phụ, nói là bất cứ người nào
muốn biết tọa độ thì có thể lần theo mã số liên lạc ở cuối bản để liên
lạc với Ngân Lam Dực Vân.” Tôn Minh hớp một hớp trà rồi nói với tiểu Dâm đang ngu ngơ đằng kia: “Đây là để tránh việc mỗi bang hội chỉ mua một
tờ đặc san, và phòng ngừa thủ đoạn in sách lậu đấy.”
Tiểu Dâm lo lắng hỏi: “Có khi nào làm hỏng chuyện của giám đốc Đông không?”
“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Cứ làm đi.”
“Nhưng mà...”
Tôn Minh thấy tiểu Dâm vẫn còn kì kèo thì giải thích luôn: “Hắn không phải đang đào bảo vật đâu.”
“Vậy thì đang làm gì thế?”
“Trộm khoai lang.” Cái tư thế này mình quen lắm, hồi nhỏ đi ra ngoại ô
trộm khoai lang cái tên này luôn chơi cái tư thế đặc biệt này mà, mông
thì vểnh lên thật cao, một tay ngăn không cho bùn đất rớt xuống, còn một tay thì kéo khoai lên.
“...” Tiểu Dâm hộc máu ngay, tổng giám đốc à, ngài nói câu này thì cũng
phải có người tin mới được chớ. Một củ khoai giá có 10 bạc, Đông Phương
Gia Tử thân là đệ nhất cao thủ mà lại đi lãng phí thời gian vì một củ
khoai lang giá chỉ 10 bạc thế này à? Hắn bày ra cái tư thế ấy mà lấy
tiền công thì ít ra cũng phải được 1 kim đó chớ.
“Đi đi, lần này chia ba bảy, ngươi ba ta bảy!” Tôn Minh không trả lời
nữa, chỉ phất tay bảo tiểu Dâm đi làm việc thôi. Hết cách rồi, mình có
nói thật cũng chẳng có ai tin cả, muốn không phát tài cũng khó lắm đa.
Có điều bên Đường Hoa thì Tôn Minh không muốn báo cho, tránh việc có
người nói rằng hai người đang bắt tay nhau gạt tiền bà con. Tôn Minh
không ngờ rằng vì cái ý nghĩ con buôn này của mình mà đã tạo thành ảnh
hưởng hơn xa so với mấy đồng tiền kiếm được lắm.
* * * * * *
Đệt, nhiều người như vậy à? Bản phụ vừa phát hành ra, tiểu Dâm liền phát hiện mình đã trở thành chiến sĩ thi đua ngay, vô số những tin xin trở
thành hảo hữu cứ bay tới như nước biển trào dâng vậy. Bỏ hảo hữu, chấp
nhận một trăm tên hảo hữu nữa, nghiệm chứng mật mã phân biệt, sau đó
phát tin nhắn tọa độ tập thể... Máu và nước mắt tiểu Dâm đổ ra đã làm
phồng lên cái túi của nhà tư bản, trong đầu hắn đang có vô số những con
số đang nhảy múa. Phải, là vô số.
* * * * * *
Đậu xanh, nhiều người như vậy à, chẳng phải ông đây chỉ đi trộm có vài
củ khoai lang thôi đó sao? Đường Hoa - đang nướng khoai lang - nhìn ra
phương xa mà kinh hãi cực kỳ, chỉ thấy trên không đen nghìn nghịt mấy
ngàn người đang nhắm về phía mình đây mà lao tới... Không đến nỗi thế
chớ, chẳng lẽ loài người đang bắt đầu cuộc đại phản kích à? Đậu xanh cả
rổ, hai bên Đông, Bắc đã có đến mấy ngàn người rồi, mà vẫn còn đang cuồn cuộn không ngớt nữa, lẽ nào mình đã đạt đến trình độ ai gặp cũng muốn
giết rồi sao?
Bầy người chơi bao vây lấy Đường Hoa đang tay cầm củ khoai lang nóng
bỏng, mắt trừng, miệng há. Toàn bộ mọi người tức khắc cùng nghĩ đến hai
vấn đề: một, tay không cầm khoai đang nóng mà không sợ bỏng sao? Hai:
thằng nhãi này theo trường phái hành động à?
“Gì thế?” Lâu thật lâu sau, rốt cục Đường Hoa cũng mở miệng hỏi. Làm gì mà cứ nghía tới củ khoai lang của người ta thế?
“Đào!” Một tên tiểu đội trưởng nọ hạ lệnh trong kênh đội ngũ ngay. Cái
chuyện nói lý với Đường Hoa rằng vật vô chủ thì ai nấy cũng có quyền
chiếm là không xong đâu, ngươi càng nói thì ngày sau càng có khả năng bị đả kích báo thù đó. Dù sao thì luật pháp không trách chúng nhân mà, cho dù Đông Phương Gia Tử ngươi có hung hãn hơn đi nữa, lẽ nào còn có thể
giết hết được cả vạn người ở đây sao? Mà không phải chỉ là vạn người
thôi đâu, theo thông tin đáng tin cậy truyền lại thì một tiếng đồng hồ
sau nơi đây sẽ tụ tập đến hơn năm mươi vạn người đấy. Năm mươi vạn
người, nếu mà xếp hàng cho ngươi giết thì ngươi cũng phải giết đến khi
râu bạc rồi mới xong à.
Thật là người thông minh đó! Mọi người chơi đều cảm thán một câu, sau đó mỗi tiểu đội trưởng đều hạ lệnh trong kênh ngay: “Đào, ngàn vạn lần
đừng có đi chọc Gia Tử, hắn muốn giết ai thì kệ cho hắn giết.”
“Ây, làm gì vậy mấy người kia?” Đường Hoa nhìn cái tình cảnh Ngu công
đào núi sôi sục ngất trời trước mặt mà mù mờ lắm, lẽ nào... khoai lang
nơi này rất có giá trị dinh dưỡng à? Lẽ nào chúng có thể vĩnh cửu tăng
thêm lực công kích lực phòng ngự, rồi còn có thể biến thành một mụ lão
bà à? “Nói chuyện đi chứ, làm gì thế?”
Tên đội trưởng bị hỏi lập tức dặn dò: “Vùi đầu thấp xuống, đừng nói gì
cả, tránh cho bị người ta quật lại, chờ thu hoạch được rồi tính sau.”
“Chuyện quái sự năm nào cũng có, mà năm nay thì đặc biệt nhiều đấy.” Đường Hoa buồn bực lắm.
“Có... có rồi!” Một tên người chơi mừng như điên hô: “Bùa Trấn Sơn, mười hai miếng, vật phẩm dùng một lần, có thể gọi đến sơn thần giúp đỡ, cấp
của sơn thần có quan hệ ít nhiều tới tu vi tự thân và thuộc tính đất của người dùng.”
“Là thật hả?” Lập tức có một bầy người chơi bay qua giám định ngay. Lập
tức động lực của toàn bộ mọi người được nâng lên tràn đầy liền, đều cùng trừng mắt nhìn qua Đường Hoa cả, nói thầm trong lòng: quả thật là theo
phái hành động đó.
Ta đây theo phái thần tượng! Đường Hoa đã buồn bực nay càng buồn bực
hơn, bèn đến bên cạnh anh bạn đào được bảo bối kia nhìn xem. Quả thật là hàng thật đó, lẽ nào mọi người không phải đến đây để choảng mình mà là
do trong núi này có bảo vật à? Đường Hoa lại nhìn anh bạn đào được bảo
bối này thêm mấy lần, nghi hoặc nói: “Vị huynh đệ này, hình như khá là
quen mắt đó.”
Anh bạn đào được bảo bối này vội lấy tay áo che lại nửa mặt mình lại: “Người bình thường thì bộ dạng giông giống nhau đó mà.”
“Huynh đệ có phải đang làm hậu cần nơi Vô Biên đặc san không nhỉ? Là chức gì ấy nhỉ...?” Đường Hoa cũng không dám chắc chắn lắm.
“À...” Anh bạn đào được bảo bối này chợt rống to lên: “Đông Phương Gia
Tử giết người rồi!” Sau đó hóa thành một cụm ánh sáng màu trắng...
Đệt bà, ngươi rõ ràng là tự sát đó mà? Hiện giờ ông đây chỉ có thể giết
gà được thôi... Quái gì thế này? Rốt cục là cái quái gì thế này? Lẽ nào
bổn Gia Tử đây đang nằm mơ à? Quay đầu nhìn lại bầy người chơi ở bên
cạnh, chỉ thấy ai nấy đều cúi đầu xuôi mắt, không rên lên tiếng nào,
điều giống nhau duy nhất chính là đều cầm các loại công cụ nhắm hướng
đỉnh núi mà điên cuồng đào cả.
“Đào được bảo bối rồi có chết cũng có giá trị.” Các đội trưởng đều
khuyến khích mọi người trong đội mình: “Cố lên, thần binh tiên kiếm đang chờ chúng ta khai quang đó.”
Thế là nơi đây biến thành một tràng cảnh một đám người yên tĩnh kịch
liệt lao động, và một tên đệ nhất cao thủ ngây ngốc ngó dáo dác chung
quanh.
* * * * * *
“Phát hiện quân đoàn Rồng Cổ Xưa đang đến bên cạnh.” Một người chơi nhìn ra phương xa rồi báo lại với mọi người.
Một người chơi có khí chất đứng đầu nọ bay lên giữa không trung, hét:
“Các huynh đệ, có bảo bối thì ai nấy cũng đều được. Diệt chúng nó xong
rồi lại đào tiếp.”
Lập tức có người phụ họa liền: “Ai lấy được bảo vật thì là do số hết, ai mà thừa dịp mọi người đón đánh mà đi ăn mảnh thì đừng có trách mình
chọc bà con tức đó.”
“Toàn bộ mọi người đều dừng tay, dừng tay!” Anh bạn hình-như-đứng-đầu
kia kêu lên: “Đệt bà nó, hốt xong bọn nó rồi lại đào tiếp!”
“Giết!”
Bảo vật? Cái bảo vật gì? Sao mình không nhận được tin gì vậy chứ? Ào ào
một cái là trên đỉnh núi chỉ còn lại mỗi Đường Hoa ngay, Đường Hoa chỉ
còn biết khoanh tay trước ngực tiếp tục buồn với bực tiếp.
* * * * * *
Có bảo vật thì tất có dũng sĩ. Cả vạn tên người chơi đã đồng lòng với
nhau, chỉ nghĩ làm sao diệt sạch bầy rồng cổ xưa này để trở về đào bảo
vật thôi, chứ không so đo gì về sự nguy hiểm của chúng hết, mà cũng
không so đo chuyện tăng máu cho đội ngũ khác luôn. Bởi vì lúc này, điểm
kinh nghiệm của bầy rồng cổ xưa kia đã không còn nằm trong mắt họ nữa,
mà những thứ rồng cổ xưa có thể rớt ra cũng chẳng đáng cho bọn họ đặt
trong lòng luôn...
Ý chí chúng nhân như thành đồng, quân đoàn Rồng Cổ Xưa gồm mấy trăm con
rồng được xưng là quân đoàn bất diệt này đã phải đối mặt với đợt tấn
công hung ác nhất của loài người từ trước tới nay. Dưới sự tấn công hung ác sắc bén của đối thủ, thân là NPC, bầy rồng cổ xưa lập tức xoay người chạy trốn liền, mà đám rồng bị nhắm đến cũng không dám phản kích đòn
nào hết, chỉ biết hy vọng mình có thể chạy nhanh hơn mấy đồng bọn khác
thôi.
* * * * * *
Chỉ vẻn vẹn có 20 phút, bầu trời đã thanh tịnh liền. Bầy người chơi
chẳng có ai nghĩ là sẽ có chiến quả như thế, ai nấy cũng đều hào hùng
cười lên mấy tiếng, rồi quay lại đỉnh núi đào tiếp. Trong thời khắc này, họ đã bắt đầu một lòng đoàn kết lại, cho dù là đang đào núi như thế,
nhưng cũng chưa hề phát sinh mâu thuẫn nào liên can đến việc tranh vị
trí cả. Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, làm trò vui cho nhau, bầu
không khí thật là hài hòa vô cùng.
Bầy địch nhân thứ hai xuất hiện, lần này không cần ai đứng đầu hô hào
cả, mọi người cùng tập thể bay lên, rồi bầu nhiệt huyết cùng bắt đầu sôi trào mà xông tới.
* * * * * *
Thế giới điên cuồng quá rồi, con cọp lại đi yêu con dê kìa! Đường Hoa
đột nhiên cảm thấy mình như đã trở thành không khí rồi vậy, toàn bộ mọi
người đều coi thường tiếng nói, động tác và thân phận của mình hết. Có
âm mưu... Đường Hoa mơ hồ ngửi được mùi của Tôn Minh.