Song Kiếm

Chương 267: Chương 267: Hạn Bạt




“Thánh Linh châu, triệu hồi thiên thần thi triển một đòn cực mạnh đối với mục tiêu. Uy lực và cấp bậc của thiên thần tỷ lệ thuận với tu vi, cấp bậc của người sử dụng. Có thể sử dụng ba lần.” Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Các huynh đệ cho cái giá đi.”

“... 90!” Phá Toái nói xong bổ sung: “Giấy nợ.”

“91.” Huy Hoàng.

“92!” Sát Phá Lang.

“Đưa ta đưa ta, tốt xấu gì cũng lưu được cái kỷ niệm.” Kẻ hung hãn nhất vẫn là Tinh Tinh. Người ta thì uyển chuyển cướp, còn nàng là cướp trắng trợn.

“Chấp nhận!” Đường Hoa giao dịch cho Tinh Tinh xong bất đắc dĩ nói: “Trong đống hàng tốt bao giờ cũng có lẫn lộn chút hàng xấu mà.”

“Chuyện thường thấy thôi.” Tinh Tinh phụ họa: “Mấy năm trước ta xem quảng cáo trên TV đã mua một cái di động 688 đồng đấy, tháng đầu tiên đã sửa mất ba lần rồi, tốn tới bảy trăm đồng. Rồi lại còn thường xuyên bất cẩn online nữa. Mặt khác, cái độ khàn của nó còn kinh tởm hơn tiếng sói tru nữa kìa.”

“...” Sát Phá Lang.

Huy Hoàng lên lớp: “TV mà ngươi cũng tin là thật sao? Đừng nói cái quảng cáo ngươi đã xem, mà ngay cả mấy cái bản tin cũng cần phải trừ bớt độ đáng tin nữa là. Đặc biệt là vụ mua hàng trực tuyến đấy, một nam một nữ kiệt lực nói là cái gì mà chỉ còn có mấy chục món cuối cùng, rồi nào là ưu đãi lớn, tặng kim cương, tặng đồng hồ, tặng bluetooth...”

“Rồi còn tặng mỹ nữ nữa!” Đường Hoa ha ha cười: “Dù sao thì mấy cái thứ đó đừng kể là Quách Đắc Cương hay là Triệu Trung Tường, chỉ cần là dạng quảng cáo như vậy thì hết thảy cũng đều đừng tin, đừng mua là được. Quảng cáo càng lớn tiếng, nói năng càng chuyên nghiệp thì nội dung lại càng giả dối thôi. Chẳng hạn như cái viên Thánh Linh châu này của chúng ta vậy, tên thì vang dội thiệt đó, là pháp bảo tiên gia, lại còn lấy thiên thần làm người đại diện nữa, nhưng tính thực dụng lại thấp vô cùng. Bỏ ra một ô pháp bảo để có một thị vệ, chi bằng chuyên tâm củng cố công việc của bản thân thì hơn.”

“Ta lạc đường rồi!” Một tin nhắn được nhắn tới. Đường Hoa nhìn tên người gửi mà hôn mê, bởi vì người bị lạc không phải ai khác, mà chính là mm đang dẫn hai tên Viêm tướng đi dạo phố kia.

“Tinh Tinh! Tỷ muội của ngươi bị lạc đường rồi này. Nơi đây tọa độ hỗn loạn, có lẽ không trông cậy được đâu.” Đường Hoa hỏi: “Vị trí của số 021 mà ngươi đã khóa lại hiện đang ở chỗ nào?”

“Khóa lại?” Tinh Tinh lăn một giọt mồ hôi: “Vừa rồi dùng sét nện 022, đã hủy khóa rồi.”

“...” Đường Hoa trầm mặc một chốc rồi bộc phát lên: “Không phải bảo ngươi phải chuyên tâm làm công việc đúng nghề của mình sao? Ngươi là một bà đồng, lực tấn công còn thua cả sức giẫm của ngón chân người ta, không có việc gì đi nện hắn làm gì?”

Tinh Tinh quệt quệt mắt mình: “Ta sai rồi.”

“Có bản lĩnh ngươi làm cho rớt vài giọt nước mắt ra đi, ta tin là ngươi biết sai ngay.” Đường Hoa giận dữ nói: “Biết hành vi của ngươi đã làm chúng ta tổn thất bao lớn không? Hai bộ kiếm cực phẩm bát giai, hai quyển sách kỹ năng vô địch, hai món bảo khí tiên gia...”

Huy Hoàng can ngăn: “Được rồi được rồi, Tinh Tinh cũng không phải cố ý mà.”

“Đúng vậy đó.” Tinh Tinh quệt miệng nói: “Người ta thấy các ngươi đánh náo nhiệt như thế cũng ngứa tay mà. Các ngươi không phải thuật sĩ thì có biết cái đắng của thuật sĩ đâu, người khác ở đằng kia đánh quái, mình chỉ được cầm hai đồng tiền đứng xa xem náo nhiệt thôi. Đến hiện giờ số lần ta đánh quái dùng ngón tay cộng ngón chân cũng có thể đếm được hết đó. Ai tổ đội với ta cũng đều bảo ta đứng ở đằng sau hết, ngay cả đệ tử của Huyễn Nguyệt am cũng đứng ở phía trước ta nữa kìa...” Khi nói đến đây, đúng thật là có nước mắt nghẹn ngào tuôn ra thật.

“Xin lỗi... Ta sai rồi!” Đường Hoa lập tức nói xin lỗi ngay. Phải dài dòng với nữ nhân thì hắn thà chịu lẫn lộn thị phi, hy sinh lòng tự tôn còn hơn.

“Biết sai thì tốt rồi!” Tinh Tinh được lý nhưng không ép tới cùng, nàng quay sang hỏi Huy Hoàng: “Bây giờ chúng ta làm sao đây?”

“Chu Nghiêu quốc chắc chắn không thể ở được nữa rồi, cũng do chúng ta vận khí tốt đụng phải một tên Viêm tướng, chứ nếu không bây giờ chắc còn đang cân nhắc xem có nên tự sát hay không kìa. Ta thấy hay nhất là cứ phá trận, rút khỏi Chu Nghiêu quốc, đến Bạch Hổ quốc trước đi.” Huy Hoàng trong kênh đội ngũ: “Ý của mọi người thế nào?”

Sát Phá Lang trả lời: “Lui!” Hắn ghét nhất là mấy cái cách đánh mềm xèo không hung hãn kiểu vậy.

Phá Toái đồng ý: “Lui đi.”

Tinh Tinh hỏi: “Vậy bốn người cấp dưới của ta thì sao đây?”

“Giết chết, hoặc là tự sát cứ tùy ý làm.” Đường Hoa nói: “Dù sao thì cũng đừng trông mong bọn ta sẽ mang theo các nàng.”

“Gia Tử...” Phá Toái ghé sát lại Đường Hoa, nói: “Có hai người ngoại hình không tệ đấy, hơn nữa còn rất biết nói chuyện nữa. Đi đường thì bực bội, ngày ngày cứ phải nhìn cái ả nha đầu Tinh Tinh ‘cuộn phim’ kia thật mất hứng lắm.”

“Phá Toái chết tiệt đang nói cái gì đấy?” Tinh Tinh biêt Phá Toái chắc chắn sẽ không nói gì tốt lành đâu.

Đường Hoa phiên dịch giúp: “Ý của Phá Toái là ngươi phát dục chưa đủ chín, đang chuẩn bị tuyển hai ả thục nữ vừa đánh quái vừa nói chuyện phiếm với bọn ta.”

“Ngươi nhớ kỹ đấy cho ta.”

* * * * * *

Phá pháp trận xong, một truyền tống trận xuất hiện, có thể lựa chọn một trong ba dạng: truyền tống đến biên cảnh của Bạch Hổ quốc, truyền tống đến biên cảnh của Để Nhân quốc, và truyền tống đến chủ thành của Chu Nghiêu quốc. Mấy người cùng bước vào trong truyền tống trận. Sau đó năm thành viên trong chiến đội của Huy Hoàng thì xuất hiện ở biên cảnh của Bạch Hổ quốc, mà bốn mm kia thì lại đến Để Nhân quốc, bởi vì có một người nào đó đã nói với các nàng rằng tập hợp nơi Để Nhân... Một câu nói là đã quăng được bốn món hành lý đi rồi.

Mặc dù dọc đường bay Đường Hoa cũng có suy xét rằng mình đã đối xử không phải với các mm đó, đồng thời các nàng rất có khả năng sẽ tố cáo với Sương Vũ. Nhưng mang theo mấy cái bọc hành lý lại không phù hợp với tính cách của mấy người ở đây. Hơn nữa bởi vì có liên quan đến Sương Vũ cho nên mới càng không thể mang theo các nàng được. Hồi Đường Hoa còn trẻ thì thường xuyên đối xử tốt với các nữ sinh khác, để thưởng thức bộ dạng ghen tuông của bạn gái mình, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rất rõ câu nói ‘thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện’ rồi. Nếu không thì dỗ dành con người ta khó khăn lắm. Cái gì? Dỗ bạn gái là nghĩa vụ của người nam? Dỗ mười lần tám lần thì còn thú vị thiệt đấy, nhưng ngày qua tháng lại, ngươi sẽ thấy việc này cực kỳ đáng chán ngay.

Mao Dân là nơi hoang dã, Chu Nghiêu là một sa mạc, Bạch Hổ thì là một ốc đảo ở chính giữa hai nơi ấy. Khắp cả nước xanh mơn mởn một màu... cây xương rồng. Mà cũng không phải tất cả đều là cây xương rồng dạng dài hết, còn có cây xương rồng dạng cầu, cây xương rồng dạng nhiều nhánh, v.v... nữa. Đều thuộc dòng họ nhà xương rồng cả. Điểm giống nhất của chúng chính là đều có gai.

Khó khăn lắm mới trông thấy màu xanh, chiến đội của Huy Hoàng vì hưng phấn cộng kích động đã ăn phải quả phục kích liền. Vừa hạ độ cao xuống, họ nhà xương rồng trên mặt đất đã nổi hung ngay. Một cây xương rồng dạng cầu có vô số gai, vô số cây như thế vẫn cứ là vô số gai, toàn bộ gai xương rồng được bắn ra điên cuồng như đạn súng máy về phía năm người.

Đường Hoa là người đầu tiên đào tẩu, xoay chân một nhát là người đã xông lên trời cao ngay. Phá Toái Huy Hoàng mở Ánh Sáng Hộ Thể bảo vệ Tinh Tinh lui lại, Sát Phá Lang có Ma Kiếm cũng không trở ngại gì.

Chạy được ra ngoài tầm bắn rồi, Đường Hoa tức tốc ngoặt lại oanh tạc ma khí liền. Rải bom một lần là lũ xương rồng chết hết sạch sẽ, nhưng gần như ngay tức khắc một lũ mới lại được sinh ra. Có điều đó lại không phải là công dã tràng, là bởi vì ngay chớp mắt khi lũ xương rồng cũ vừa biến mất, mấy người đều trông thấy ở giữa sa mạc có một điểm màu lục còn lại, đó chính là một tên Viêm tướng màu lục. Giữa màn bom oanh tạc, hắn vẫn cứ sừng sững không ngã.

“Vây hắn lại!” Sát Phá Lang nuốt viên thuốc, xong chĩa mũi kiếm xuống, chuẩn bị đồ sát.

“Từ từ!” Huy Hoàng vội gọi hắn dừng lại: “Mỗi cây gai cưỡng chế mất một máu, vừa rồi là do cách khá xa, nếu bây giờ xông lên đánh hắn, cơ bản là chịu chết đấy.”

Trong thời gian hai người đang nói chuyện, từ thân thể tên Viêm tướng màu lục kia chợt phát ra một quầng sáng, quầng sáng này bao phủ phạm vi chừng trăm mẫu đất. Nơi được nó bao phủ, đám xương rồng bắt đầu điên cuồng sinh ra và lớn lên. Trong lúc mấy người còn đang quan sát, đột nhiên có một loạt cây xương rồng nứt toác ra, trong mỗi cây xuất hiện một người... Là lũ người mà thân mọc đầy gai, lại xanh lè xanh lét. Lũ này đều có cánh, hàng ngàn hàng vạn con cùng nhau giương cánh xông về phía năm người.

“Ta đệt! Đây là tiểu đội tự sát Thần Phong của Nhật Bản cùi mía đó hả?” Đường Hoa bung ma khí ra ngoài. Lực phòng ngự của lũ người xương rồng này khá là cao, chúng vọt vào trong màn ma khí, đến khi cách Đường Hoa chừng trăm mét mới bị hóa thành ánh trắng. Chớp mắt khi ánh trắng vừa xuất hiện, hàng vạn vạn mũi gai cùng điên cuồng bắn ba trăm sáu mươi độ.

“Lui! Mặt Đông!” Huy Hoàng lập tức hạ lệnh ngay.

Đường Hoa là người đầu tiên hưởng ứng, hắn ném ngân phiếu một nhát là mất hút liền. Huy Hoàng, Phá Toái, Sát Phá Lang ba người thay phiên cản phía sau để bảo vệ cho Tinh Tinh, người nào người nấy bị gai đâm đầy thân, cuối cùng cũng chạy ra được khỏi phạm vi tấn công của tên Viêm tướng nọ.

* * * * * *

“Móa! Cái tên Viêm tướng này thủ đoạn đánh cũng thật cũng đa nguyên hóa quá đi!” Phá Toái giận không kể xiết: “Với thủ đoạn này, đừng nói là năm người chúng ta, mà cho dù có mấy trăm tên cao thủ tới đây cũng không đủ cho người ta chơi nữa là.” Nhìn lại ống máu của mình kìa, từ hơn bốn vạn chỉ còn lại chừng trăm này, mà đây còn là nhờ Huy Hoàng đúng lúc đỡ thay nữa đó, nếu không đã sớm xuống điện Diêm vương đưa tin rồi.

Huy Hoàng bình tĩnh nói: “Điều hỏng bét nhất là toàn bộ Bạch Hổ quốc giờ đều là màu lục cả. Tinh Tinh, có thể bói ra có mấy con không?”

“Số từ 78 đến 108, tổng cộng ba mươi con.” Tinh Tinh bổ sung: “Tập trung khá đông, hơn nữa tu vi khá cao, không thể bói ra được cự ly, chỉ có thể bói được phương hướng.”

“Toàn người đầy gai, chúng ta không thể nào cắn nổi.” Huy Hoàng hỏi: “Gia Tử, có cách gì không?”

“Hết cách rồi, cách quá xa thì không đủ cho người ta hồi máu, còn cách quá gần thì chẳng đủ nhắm rượu cho người ta.” Đường Hoa nói: “Coi bộ chỉ có thể rời Bạch Hổ quốc thôi.”

“Móa!” Phá Toái nói: “Bay N tiếng đồng hồ rồi, giờ lại còn phải đi nữa. Dù chúng ta là chim di cư thì cũng không có nhàm chán như vậy đâu mà, ít nhất thì chim di cư cũng biết chỗ dừng ở đâu chớ.”

“Đổi trang bị tăng máu!” Sát Phá Lang nói: “Ta tối đa có thể đạt tới bảy vạn máu.”

Huy Hoàng: “Hơn chín vạn.”

Phá Toái: “Chừng chín vạn.”

Đường Hoa: “Hơn ba vạn, ta đệt!”

Tinh Tinh: “...”

Mấy người khác không thèm để ý tới biểu tình của Tinh Tinh. Không cần phải hỏi, chắc chắn là máu không qua nổi một vạn rồi. Sát Phá Lang hỏi: “Có đủ một lượt xông lên không?”

“Rất phiêu đó!” Huy Hoàng nói: “Gia Tử nguy hiểm nhất. Nếu không có Gia Tử, chúng ta lao xuống làm cái gì chứ?”

“Sợ cái gì, một khi có nguy hiểm hắn nhất định sẽ chạy rất nhanh.”

“Thử xem?”

“Thử xem!”

* * * * * *

Đường Hoa xuất chiêu Ma Đế ra để xác định vị trí của Viêm tướng trước, sau đó Huy Hoàng máu trâu xung phong lao về phía nó, Phá Toái theo sát phía sau Huy Hoàng, sau đó là Sát Phá Lang, Đường Hoa. Tinh Tinh lại một lần nữa trở thành đội trưởng đội cổ động.

Vầng sáng hồi nãy bắt đầu bao phủ một mảnh đất chừng trăm mẫu, đám cây xương rồng lại bắt đầu điên cuồng mọc ra rồi lớn lên. Huy Hoàng đụng phải đợt tấn công đầu xong thì phải uống thuốc nên chậm mất một nhịp, Phá Toái từ hàng thứ hai biến thành hàng thứ nhất, trở thành người mở đường. Khi đợt gai thứ hai bắn tới, Phá Toái đã xuất kiếm nộ ra. Trong tình hình này, kiếm trận của kiếm bộ có tốc độ chậm nên không hữu dụng, nhất định phải dùng kiếm nộ vốn nhanh nhất, tàn nhẫn nhất mới xong.

Kiếm nộ đánh tới, lũ xương đang điên cuồng lớn lên ở trong quầng sáng đột nhiên bị héo rũ đi ba phần. Đến khi kiếm nộ của Huy Hoàng đánh tới, chúng bị hồi phục thành bộ dạng ban đầu, rồi khi kiếm nộ của Sát Phá Lang trúng mục tiêu, bầy xương rồng trong phạm vi một trăm mẫu đất nhất tề biến mất, nơi đây hiện ra bản sắc của sa mạc, chỉ còn mỗi tên Viêm tướng kia còn đứng đó thôi.

“Hết nguy hiểm rồi, mỗi người thay phiên nhau thoát trận mang lại trang bị tăng lực công!” Huy Hoàng thấy thế mừng rơn: “Gia Tử, Sát Phá Lang cùng đổi lại trang bị đánh nó một đợt đi.”

“Được!” Đường Hoa dừng bước, chuẩn bị thoát ly trạng thái chiến đấu để đổi trang bị, Phá Toái và Huy Hoàng dùng kỹ năng tấn công tạm kiềm giữ.

Một phút sau, sa mạc lại tràn đầy màu lục nữa. Ba lượt kiếm nộ của Sát Phá Lang và Thần Ma Diệt Thế của Đường Hoa cũng đều đã được xuất ra, nhưng kết quả khiến bầy người chơi đều hoảng hốt, đó là Viêm tướng mặc dù có đôi chút uể oải, nhưng vẫn cứ đứng sừng sững trên sa mạc như cũ, không hề chết đi.

“Tốc độ hồi máu này thật là kinh khủng quá rồi.” Phá Toái mướt mồ hôi. Bốn tên cao thủ cùng vây quanh chém, thế mà máu người ta không những không bớt, ngược lại còn đang hồi phục thong thả nữa kìa. Chờ đến khi kỹ năng của Đường Hoa làm lạnh xong, Viêm tướng đã khôi phục lại được một nửa máu. Thần Ma lại được xuất ra, nhưng Viêm tướng vẫn còn chưa có chết.

Huy Hoàng căn dặn: “Ráng chống đỡ, hồi nữa cùng ra tuyệt chiêu.”

“Đậu xanh nhà nó, tên này chắc chắn là công cụ ăn gian hóa thân rồi.” Đường Hoa phẫn hận lắm, thế này chắc phải đánh hơn một tiếng đồng hồ rồi đây, mệt tới chết mất!

“Theo nguyên lý của thực vật mà nói, thì tác dụng của quang hợp cộng thêm chất dinh dưỡng của đất mẹ có thể khiến cho cây liên tục sinh sôi.” Huy Hoàng nói: “Ngươi xem này, tên Viêm tướng này bản thân không có bất cứ thủ đoạn tấn công nào cả, chỉ có thể ôm đầu để chúng ta đánh hội đồng mà không có lực đánh trả thôi.”

“Không có bất cứ thủ đoạn tấn công nào cả à?” Đang ở trong đụn mây, Tinh Tinh nghe thấy vậy thì mừng rơn, bèn móc một cây phướn ra hô: “Ta đến đây!”

“Cái gì?” Đường Hoa quay đầu lại nhìn, rồi hãi hết hồn: “Đừng mà!”

Nhưng đã muộn rồi, Tinh Tinh đã ưỡn ngực lên hô: “Ha!” Cây phướn Oan Hồn trong tay nàng đã uy vũ phất lên một cái, sau đó... Sau đó thì thế giới đã thanh tịnh rồi.

“Sao lại như vậy được!” Tinh Tinh toát mồ hôi mẹ, mồ hôi con, mồ hôi cháu chắt. Chỉ thấy mấy tên đội hữu đang lấy mình làm trung tâm phân bố thành bốn hướng Đông Nam Tây Bắc mặt xám xịt nhìn mình. Chỉ có một vấn đề duy nhất: họ đang cách mình tới mấy cây số...

* * * * * *

“Bà chị, bà cô, bà cố tổ!” Đường Hoa chảy lệ ròng ròng: “Ngài làm loạn cái gì thế này?” Đánh gần được hai mươi phút rồi, thế mà bây giờ thành công dã tràng hết. Ngươi có biết Huy Hoàng Phá Toái đã ăn bao nhiêu cây gai mới tạo ra được cục diện này không? Ngươi có biết mọi người đã mạo biết bao nhiêu cái hiểm mới ức chế được tên Viêm tướng sinh sôi không?

“Ta sai rồi, ta sai rồi!” Tinh Tinh lập tức cúi đầu nhận lỗi với bốn người ngay, tỏ vẻ là mình đã nhận thức một cách đầy đủ về cái sai của mình rồi.

“Không phải, là ta sai rồi.” Huy Hoàng rơi lệ đầy mặt: “Lúc ở Chu Nghiêu quốc ta không nên giải vây cho ngươi, càng không nên ngăn chuyện Gia Tử răn đe ngươi lại, mà lại càng không nên không nên không nên nói trong kênh đội ngũ rằng tên Viêm tướng này không có lực tấn công.”

Nhìn một đám xương rồng mới mọc ra, Phá Toái than một hơi: “Chờ đi!”

Nhưng còn có cơ hội nữa sao? Một tiếng đồng hồ thời gian làm lạnh kết thúc, đám người Đường Hoa đau buồn phát hiện tên Viêm tướng kia đã chạy trốn rồi, thứ còn lại chỉ là bầy xương rồng mọc lan tràn thôi. Sau lượt đánh hồi nãy, mọi người đã ăn sâu cái quan niệm rằng địch nhân không biết di động, không biết đánh trả, nhưng không ngờ người ta còn đê tiện hơn cả trong tưởng tượng của mình nhiều. Nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ thì thấy vậy cũng đúng thôi, người ta cũng không đê tiện là bao. Biết rõ ràng là sẽ bị đánh chết mà còn không chạy à? Người ta là Viêm tướng, chứ không phải là cây.

Tinh Tinh đành phải lại một lần nữa xin lỗi: “Ta sai rồi, ta sai rồi.”

“Lập tức bói vị trí của địch nhân đi.” Huy Hoàng nói: “Gia Tử chuẩn bị tìm tòi diện tích lớn.”

“Lập tức bói ngay!” Tinh Tinh móc ra hai đồng tiền cộng với cuốn sách Kỳ Môn Độn Giáp rồi nhắm mắt lại. Đường Hoa vẫn cứ luôn thắc mắc là vì sao lại phải nhắm mắt lại, Tinh Tinh trả lời hắn rằng như thế nhìn sẽ có vẻ cao thâm hơn. Vài phút sau, Tinh Tinh vô cùng kinh hãi nhảy dựng lên: “Không hay, có địch nhân đến rồi. Tu vi rất cao sâu, thế mà biết ta đang bói, bị hắn phá pháp thuật rồi.”

“Địch nhân gì thế?”

“Không biết.” Tinh Tinh lại bói thêm lần nữa, rồi lo sợ: “Tốc độ không thua gì Gia Tử.”

Huy Hoàng hít vào một luồng hơi lạnh: “Lẽ nào đã trúng giải nhất rồi?”

Đường Hoa là nhân vật phái hành động, nói ngay: “Một, phân tán rút lui. Hai, cùng nhau rút lui.”

“Ha ha!” Một giọng nữ như gần như xa bay vào trong tai của mấy người: “Muốn chạy sao?” Thanh âm nghe có vẻ oán độc vô cùng.

“Đoán trúng rồi!” Huy Hoàng phất tay một cái: “Chia ra trốn, ta bọc hậu!

“Móa! Ngươi nói kiểu đó bọn ta làm sao mà mất mặt bỏ chạy cho được.” Phá Toái phanh lại ngay: “Ngươi muốn bọc hậu thì cứ lặng lẽ bọc hậu đi, làm người hùng thầm lặng tốt biết bao, sao cứ nhất định đi bắt chước cái mấy người phải được lên TV mới chịu làm từ thiện chứ?”

“Liều một trận!” Đường Hoa hô: “Tinh Tinh bày trận!”

“Trận gì?”

“Độn chứ gì! Cái trận ngươi từng bày hồi ở Lôi Châu đó.”

Tinh Tinh than một hơi: “Gia Tử, trận đó nhất định phải bày trên mặt đất. Lại nói, bây giờ bày ra cũng đã muộn rồi.”

Quả thật là đã muộn mất rồi, bởi vì Tinh Tinh vừa nói xong, một thục nữ xinh đẹp vô cùng nhưng tràn đầy khí thế hung ác đã xuất hiện ở trước mặt mấy người. Thục nữ này âm trầm nói: “Hỏi các ngươi mấy câu, trả lời tốt thì sẽ buông tha.”

“Bộ dạng cũng không tệ nhỉ!” Đường Hoa khen.

Phá Toái gật đầu: “Không thể phủ nhận, ánh mắt của Ốc Vít vẫn đại diện được cho tiêu chuẩn bình quân của số lớn sói dê.”

“Chỉ là mặc nhiều quá thôi.” Đường Hoa nói với thục nữ đang sắp nổi khùng lên kia: “Mỹ nữ, hỏi chuyện người ta là phải cho tiền đó, ngươi là một NPC có chỉ số thông minh cao lẽ ra phải biết chuyện đó chứ. Với lại ngàn vạn lần đừng có dùng mạng sống ra mà đe dọa người chơi, người chơi sẽ không khuất phục đâu. Ngươi có thể lựa chọn thu mua.”

Thục nữ kia nghe vậy không những không giận mà còn cười: “Được! Ta tuyên bố nhiệm vu, chỉ cần các ngươi mang được ta trở về Trung Nguyên, mỗi người sẽ có một món bảo vật tiên gia, tuyệt đối sẽ hợp với nghề nghiệp của các ngươi.”

Đường Hoa hỏi: “Có nhiệm vụ nào dễ hơn chút không?” Vớ vẩn thật, cho nhiệm vụ thì tốt xấu gì cũng cho cái có khả năng hoàn thành một chút chứ, lẽ nào ngươi còn có thể truyền tống giống bọn ta à?

Thục nữ kia không thèm để ý tới Đường Hoa, chỉ tiếp tục nói: “Chỉ cần tìm được búa Bàn Cổ là có thể xuyên qua Thái Hư, dĩ nhiên ta có thể trở về Trung Nguyên được. Các ngươi có bằng lòng nhận nhiệm vụ này hay không?”

“Ngài trở về Trung Nguyên chẳng phải là sẽ làm dân chúng mang họa đó sao? Sơn Hải giới chẳng phải vẫn tốt hơn đó à, tùy tiện ngài lăn qua lộn lại cũng không ai quản cả.”

“Ta muốn tìm Công Tôn Hiên Viên, hỏi hắn vì sao lại bạc tình như thế.”

Trên trán của Đường Hoa nổi lên một dấu chấm hỏi: “Ai?”

“Công Tôn Hiên Viên là tên của Hoàng Đế.” Tinh Tinh nói: “Có lẽ nàng chính là thiên nữ Hạn Bạt!”

“Hoàng Đế lão nhân gia có ở Trung Nguyên đâu, ngài có đi cũng không tìm được.” Đường Hoa cười khổ: “Thực ra bản thân ta vẫn rất vui lòng với chuyện đưa ngài đi Trung Nguyên du lịch lắm. Gây họa cho dân chúng, cuối cùng khiến cho giá hàng tăng vọt, người chơi nhao nhao đói chết. Nhưng chắc chắn mấy đồng bạn của ta đây sẽ không vui đâu.”

Sát Phá Lang nói chen vào: “Ta vui!”

“Không hỏi tới ngươi!” Đường Hoa quay đầu lại nói với Hạn Bạt: “Ngài xem có thể đổi nhiệm vụ khác hay không? Nếu không ngài cứ giết bọn ta đi cho rồi, chứ bọn ta đi đâu tìm được búa Bàn Cổ cho ngài?”

Thục nữ kia nói: “Cho các ngươi ba phút cân nhắc.”

Huy Hoàng nói trong kênh đội ngũ: “Gia Tử, không thì chúng ta cứ nhận nhiệm vụ, mang nàng đi Mao Dân quốc, rồi kêu bọn người chơi đến tiêu diệt nàng đi? Ta cam đoan bọn người chơi vì bình ổn lại giá hàng sẽ không sợ chết đâu.”

“Làm vậy hình như mất phúc đức lắm đấy…”

Tinh Tinh ngạc nhiên nói: “Gia Tử, còn có chuyện mà ngươi cảm thấy là mất phúc đức nữa à?”

“Nha đầu chết tiệt!”

Sát Phá Lang nói: “Ủng hộ Huy Hoàng, dù sao thì cơ hội ta đánh được đòn cuối cùng vẫn là lớn nhất.”

Phá Toái phụ họa vào: “Trái phải gì cũng là chết, chi bằng cứ đáp ứng trước, cho dù không thể mang nàng vào trong vòng vây thì xem xem có cơ hội bỏ trốn hay không cũng tốt mà.”

“Làm người là phải có thành tín chứ.” Đường Hoa vã mồ hôi, hắn thèm vào mà giết Hạn Bạt ấy.

Thục nữ kia chợt gật đầu, nói: “Thật khó có người quân tử như thế trên thế gian... Đừng nên nhìn ta bằng cái ánh mắt ấy, ta là NPC cấp cao, cự ly gần thế này ta dĩ nhiên biết các ngươi đang nói gì mà. Vì nể đạo đức của Đông Phương Gia Tử, hôm nay ta không giết các ngươi. Đông Phương Gia Tử, ngươi giúp ta tuyên bố nhiệm vụ, ai có thể giúp ta tìm được búa Bàn Cổ, sẽ có thưởng lớn. Ta hiện đang ở Chu Tước quốc, mọi Viêm tướng cũng sẽ tập kết nơi đó, nếu có ai đó muốn giết ta thì cũng hoan nghênh luôn.”

Đại tỷ, bọn này nhìn ngài không phải là bởi vì ngài biết nội dung bọn ta nói với nhau, mà là vì sửng sốt khi thấy ngài khen tên nào đó là ‘quân tử’. Đây là cái danh hiệu mà tên đó từ trước tới nay tuyệt đối không có duyên nhận được đấy. Mấy người nghĩ thế trong lòng, nhưng lại không nói ra. Mặc dù không sợ chết, nhưng cũng không đến nỗi nhàn rỗi đi tìm chết đâu.

“Giao thư này cho bất cứ quan phủ nào, mọi người chơi đều có thể đến nhận nhiệm vụ.”

Đường Hoa nhận lấy lá thư, hỏi: “Lẽ nào ngài không lo lắng chuyện ta giữ lại nó luôn hay sao?”

“Trong Sơn Hải giới nhiều người chơi lắm. Mặt khác...” Hạn Bạt nói: “Ta tin ngươi sẽ không phụ sự nhờ vả của ta.”

“Đó là đương nhiên, ta là quân tử đó mà!” Đường Hoa nhìn nội dung trong thư rồi bật kêu lên: “Ây da!”

Mấy tên còn lại vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Người hoàn thành nhiệm vụ có thể phi thăng lên Tiên, Ma giới, qua thẳng kiếp thứ hai luôn.” Đường Hoa nói: “Cái thứ này mà xuất hiện, vậy có bao nhiêu người sẽ chịu trở thành nhân vật phản diện đây nhỉ? Đây quả thực là trực tiếp chế tạo ra một tên cao thủ mà.”

Phá Toái vội hỏi: “Nếu đã qua kiếp thứ hai thì có phải sẽ cho qua kiếp thứ ba luôn không?”

“Ngươi mơ đấy hả? Qua kiếp thứ hai rồi thì sẽ được thưởng Hiên Viên kiếm... Ngọc Đế của ta ơi, mỹ nữ này ra tay hào sảng thật, lần đầu trong đời ta mới chứng kiến đấy.” Đường Hoa kinh ngạc tán thán: “Mỹ nữ, đâu rồi ta?” Nhìn trái nhìn phải, Hạn Bạt đã mất đâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.