Xích Tùng Tử rất là căm tức, lần này ông dùng tên giả Hoàng Thạch công đi ra ngoài không phải là để kiểm tra dung lượng túi Càn Khôn của đệ tử mình, mà là kiểm tra đức tính kính lão của hắn. Nhưng không ngờ bất cẩn một cái lại dẫm phải khối ván mục, may mà mình có được sự nhạy bén của NPC cao đẳng, nên mới vung được một chiếc giày lên trên tảng đá ở giữa dòng một cách rất là phản vật lý đó.
Nhưng mà lại không ngờ nữa là nhà thằng này nó mở tiệm giày, hết đôi này đến đôi khác bày ra, không có chút nào là có ý định đi nhặt giày cho mình cả, thế này thì phải làm sao để diễn tiếp hả?
Xích Tùng Tử thì rối rắm, còn Đường Hoa bên này thì thật là khẳng khái, hắn móc ra một tờ ngân phiếu, nói: “Lão trượng nếu thấy không hợp thì cứ cầm đi mua một đôi nhé.”
Đã đến tình cảnh thế này, Xích Tùng Tử thiệt không thể nào mà không mở miệng được nữa. Thế là ông ho khan một tiếng, nói: “Nhặt giúp ta cái giày kia.”
“Cái chiếc giày nát đó mà ngài còn muốn à?” Đường Hoa thật sửng sốt, đứng từ trên cầu nhìn qua cũng thấy rõ là nó bị thủng mất một lỗ rồi đó. Nếu đây là mùa hè thì còn có thể hiểu là để phòng bệnh phù chân, nhưng đây đang gần tới mùa đông rồi mà...
“Phải!” Xích Tùng Tử rất là kiên quyết, lấy cả sự cứng đầu cộng thêm sự vô lý ra để trả lời.
“Vậy ngài chờ chút!” Đường Hoa nhảy lên trên tảng đá, cầm cái giày lên săm soi trái phải rồi hô: “Lão trượng, đế giày cũng muốn nát luôn rồi, ngài xác định vẫn cần chứ?”
“... Xác định.” Xích Tùng Tử cảm thấy lúc này mình mất mặt lắm.
“Sở thích của ngài khá là đặc biệt đấy.” Đường Hoa điều khiển phi kiếm phóng trở lên cầu, rồi lại hỏi: “Ngài xác định là chỉ cần cái giày nát này chứ? Ta nói với ngài này, làm người thì phải có sự truy cầu cơ bản nhất chứ.”
“Mang vào giúp ta!”
“...” Đường Hoa xạm mặt lại: “Ông già, yêu cầu này của ông có phần quá đáng rồi đấy.”
“Mang vào!” Ông già rít qua kẽ răng bằng khẩu khí như là mệnh lệnh.
Lẽ nào là nhiệm vụ ẩn? Đường Hoa lục lục bảng nhắc nhở nhiệm vụ trước, thấy rõ ràng là mình chưa có nhận bất cứ nhiệm vụ nào. Lại tìm trong túi Càn Khôn, nhìn xem mình có nhặt nhầm vật phẩm nào có gây ra nhiệm vụ hay không, nhưng rất thất vọng chính là vẫn không thấy có. Lại nhìn lại ông già này, thấy thế nào cũng giống y như là một người đang cố ý gây chuyện vậy ấy.
Thôi vậy thôi vậy, đầu cua tai nheo cũng do cái trò của mình cả, Đường Hoa than một hơi, giúp ông già mang giày vào. Ông già mang giày xong thì dẫm dẫm chân, vừa lòng gật đầu, sau đó lại đột nhiên vung chân một cái, chiếc giày đó lại bị bay ra, rớt chính xác ngay tảng đá hồi nãy.
“...” Đường Hoa làm như không nhìn thấy, đỡ lấy người ông già, nhẹ nhàng nói: “Ông à, đi tản bộ chậm chậm thôi, đừng có làm rớt giày nữa đấy, chào ông.”
Ông già nhanh tay lẹ mắt túm lấy Đường Hoa đang định chuồn đi, chỉa chỉa tay xuống phía dưới: “Giày lại rớt rồi.”
“Đã đôi giày nát này không vừa với chân của ngài như thế...” Đường Hoa gọi ra một tia chớp, tạc cho chiếc giày trên tảng đá kia nát thành cám, sau đó lấy một đôi giày cùng với một tờ ngân phiếu ra, đưa cho ông già: “Ngài không nên lưu luyến nó nữa, ta đi đây.”
Thế này là thế nào đây hả? Xích Tùng Tử muốn phát điên lên rồi, dựa theo nguyên tắc thì mình sẽ vung giày đi ba lần, Đường Hoa sẽ phải mang giày lại giúp mình mang ba lần, như vậy thì mới được coi là thông qua được khảo nghiệm chứ. Nhưng mà hiện giờ đạo cụ thì không có nữa, dĩ nhiên mình cũng có thể mặt dày vung luôn cả chiếc còn lại nơi chân, nhưng rồi người ta cũng sẽ thuận tay thêm một tia chớp nữa mà thôi.
“Thôi vậy thôi vậy!” Xích Tùng Tử rất bất đắc dĩ, nói: “Sáng sớm ngày mai đến chỗ này chờ ta.”
Đường Hoa nhìn nhìn thời gian của hệ thống, hỏi: “Có thể chuyển thành hôm nay luôn được không?” Giờ này cách ngày mai còn tới 23 tiếng đồng hồ lận, tuy ông già này nhìn có vẻ cổ quái, nhưng mà phải lãng phí cả một ngày nơi Hàm Dương này thì thiệt là bức bối lắm.
“Sáng sớm ngày mai!” Xích Tùng Tử thở hào hển, nói xong thì buông Đường Hoa ra, tiếp tục đi về phía trước...
“Cẩn thận!” Đường Hoa vừa mới điều khiển phi kiếm xuống dưới chân mình, thì thấy không ổn, vội vàng la lên một tiếng.
“Cái gì?” Ông già còn chưa có rõ là vì sao, thì đột nhiên nghe được một tiếng “Rắc rắc”, một khối ván đã bị mình dẫm gãy...
“Vù”, Đường Hoa biến mất. Cái bẫy này có nguyên lý rất là đơn giản, chỉ là dùng kiếm cắt đi phần đáy của hai khối ván, sau đó lại thả lại chỗ cũ, như thế thì chỉ cần không có kỹ năng X quang là pháp lực có cao đến bao nhiêu cũng không phát giác nổi. Đương nhiên, cái bẫy này Đường Hoa làm ra chủ yếu để bẫy mấy cặp tình lữ, nếu như thấy có cái bẫy nào chỉ có một tấm ván, vậy kẻ làm ra nó khẳng định không phải là Đường Hoa.
* * * * * *
Đối với yêu cầu sáng sớm ngày mai gặp mặt của ông già nọ, Đường Hoa vẫn chọn chấp nhận. Hắn vẫn cứ cảm giác đó là cái nhiệm vụ ẩn nào đấy.
Lại đi dạo phố uống trà với Mặc Tinh, sau cùng là cầm cần câu cá đến câu cá bên bờ suối nhỏ, chờ ông già đó xuất hiện...
Rạng sáng, trời trong vắt vạn dặm không mây, ánh mặt trời rạng rỡ, đây là cảnh tượng chỉ có thể có trong trò chơi. Mà thời gian này cũng là thời gian cố định trong trò chơi, bởi vì chả ai lại thích xách đèn lồng đi đánh quái cả. Mà huống chi tối đèn tắt lửa, mọi người thì bay ở trên không trung, bất cẩn một cái bị đụng chết cũng chả biết là do đụng người hay là đụng phải núi. Chả lẽ bắt người ta phải cầm đèn pin, vừa bay lại vừa rọi, thế cũng quái đản lắm.
Đúng một giờ rạng sáng, ông già kia lại run lẩy bẩy bước lên trên cầu. Lần này người ta đã đề phòng rồi, chân phải dẫm chắc chắn vào mặt cầu rồi mới bước tới một bước, động tác như vậy lại tăng thêm trong tay chống cây gậy khiến cho tốc độ tiến lên chả khác nào con rùa cả, nhưng có điều cẩn thận thì đồ lâu hư, ngày hôm qua đi có năm mét mặt cầu thôi mà bị ngã tới ba lần, nếu truyền ra ngoài chắc mặt mũi NPC cao cấp mất hết đấy.
“Lão trượng cứ yên tâm, ta đã kiểm tra qua rồi.” Đường Hoa kéo con cá nhỏ lên, sau đó phóng sinh rồi chạy lên trên cầu, dìu ông già đi qua.
Ông già gật gật đầu, lấy từ trong lòng ra một mảnh trúc, nói: “Tu luyện cho tốt, khi thời cơ chín muồi thì ta lại đến tìm ngươi.”
Pháp bảo “Mảnh trúc?”!
Oa, đây là mảnh Thiên Thư đó nha. Đường Hoa vội rót linh lực vào, quả nhiên đúng là mảnh nhỏ của Thiên Thư thật, có điều nó khác với mảnh của mình, mảnh của mình chỉ có đơn độc hộ giá Lôi, mà hợp nhất mảnh này với mảnh vốn có thì mở ra được hộ giá của cả thất hành, đồng thời hệ thống còn nhắc mình rằng đã thu thập mảnh Thiên Thư được một phần ba, có thể hoàn toàn khởi động công năng hộ giá và các chỉ lệnh.
Ý là nói còn có hai bộ công năng khác à?
“Lão trượng! Còn hai bộ kia ở đâu ạ?”
“Đương nhiên là ở trên người của hai người khác rồi.” Ông già phất tay nói: “Đi đây đi đây, đến lúc đó thì sẽ biết thôi.”
“À, vậy ngài đi thong thả.” Nghe ý của NPC này là về sau mình sẽ cùng hợp tác hoàn thành một nhiệm vụ nào đó với hai người xa lạ nữa. Có điều bây giờ nhiệm vụ cấp bách hẳn phải là đi kiếm thêm vài con hộ giá cái đã, ít nhất thì cũng phải bổ đầy cho vị trí sáu con hộ giá còn lại mới được.
* * * * * *
“Ta đại diện cho Thiên Thư tiêu diệt ngươi.” Cuối cùng thì một con hộ giá Hoả cấp 35 đã bay vào bên trong Thiên Thư. Đường Hoa lau mớ mồ hôi, bỏ ra có một ngày là bắt đủ hết, tuy chất lượng chả được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là đồ dùng một lần thôi mà, giống như ngươi đi tìm gái lầu xanh vậy, chả lẽ ngươi còn muốn nàng xinh đẹp thanh thuần, dùng được lâu dài? Cứ có thể dùng được là ổn.
Đường Hoa mới thở ra được một hơi thì có tin nhắn của Hạo Nhiên phát đến, ý đại khái là còn có sáu tiếng đồng hồ trước khi Tân Tiên giới mở ra nữa thôi, hy vọng là mình nên trở về bang hội để nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngàn vạn phải cẩn thận đừng để một tiếng đồng hồ cuối cùng mà bị tiểu nhân ám toán.
Đường Hoa thuận tay trả lời một câu: “Được”, sau đó nghĩ đến Huyên Huyên. Hành tung của Huyên Huyên rất công khai, mấy ngày nay nàng đều ở trong thành đô cả. Đường Hoa lấy thông tin từ bên Tôn Minh xong thì liền điều khiển phi kiếm bay về hướng thành đô.
Lẽ nào Đường Hoa muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đáp án tất nhiên là không. Mục đích chủ yếu của hắn chỉ là coi náo nhiệt thôi, và để vạn nhất Sát Phá Lang mà ám sát thất bại thì mình sẽ thuận tiện bồi thêm cho rốt ráo. Dùng tên tuổi của ca để làm bàn đạp thì phải chuẩn bị tinh thần có ngày bị ca bóp chết đó nha. Đường Hoa tuy chẳng phải là con người trừng mắt tất đánh, nhưng cũng không phải là loại người dễ dãi cho qua. Mà lại nói... Sát Phá Lang đã từng giết mình mà, hiện giờ mình mà không đi xen vào màn náo nhiệt này thì trên có lỗi với trời, dưới có lỗi với đất, trung gian có lỗi với lương tâm của mình mất.
Vì tránh cho gặp phải chuyện bọ ngựa canh ve, vàng anh canh bọ ngựa, thì nguỵ trang là chuyện tất phải làm. Có điều thời gian cooldown của Hồ Ly Diện Cụ là mười ngày lận, mới mấy ngày trước mang tên Tôn Minh đi thi đấu mất rồi, cho nên lần này đành phải dùng cái tên của hắn tiếp.
* * * * * *
Bởi vì sắp phải rời khỏi phàm trần một tuần lễ, cho nên Huyên Huyên bèn tổ chức một buổi diễn hợp tác nơi quảng trường thành đô. Tham gia trong buổi diễn không chỉ có nàng, mà còn có các bạn bè trong ngành giải trí của nàng nữa. Nào là nhóm XX, nghệ sĩ mới XX, ca sĩ trường phái thực lực XX, ca sĩ trường phái sống động XX, ca sĩ trường phái thần tượng XX, nhóm kim đồng dục nữ XX và XX, đạo diễn XX, nhà tài trợ XX cùng với những nhân vật khách mời. Trong khi các tiết mục đang diễn ra, thì sẽ có hoạt động rút thăm trúng thưởng, và đương nhiên cũng có cả việc ngôi sao ca nhạc XX tự tay ký tên nữa.
Từ lúc bắt đầu có chuyện người hâm mộ ngôi sao, có nhiều người vẫn không rõ nổi tư tưởng của các fans cuồng nhiệt vì lý do nào mà mải mê hâm mộ đến tán gia bại sản, vì lẽ nào mà hâm mộ ngôi sao đến thà rằng cả đời không lấy vợ chồng...
Hội fans của Huyên Huyên là hội fans mạnh nhất, chủ yếu bởi vì nòng cốt trong hội này đều theo nàng từ trong hiện thực mà vào đây. Tuy hoàn cảnh có thay đổi, nhưng mà giá trị quan vẫn y nguyên, đó là kiếm tiền, vì mọi người đều biết rằng tiền trò chơi có thể hối đoái thành tiền tệ Liên Bang sau khi tới được hành tinh M.
Bởi vì được thông qua đơn xin nơi hệ thống và đã giao nộp phí dụng, cho nên quảng trường lớn nơi thành đô đã bị Huyên Huyên bao hết. Lúc Đường Hoa tới thì cũng là lúc mọi người vào sân rồi. Đường Hoa còn chưa kịp nghĩ sẽ phải làm chi thì đã có ngay một nhân viên công tác nhận ra hắn là Tôn Minh đại phóng viên. Cái này không trách người khác được, cái đầu trọc của tên Tôn Minh này sáng quá, sáng đến nỗi không thể nào không làm cho người ta chú ý được.
Phóng viên có cần phải mua vé không? Không! Vì phóng viên là ông cố nội rồi. Minh tinh mà đắc tội với fans thì chưa chắc có bị sao cả, bởi vì fans có thể thông cảm, chứ nếu đắc tội với phóng viên thì sẽ phiền ngay, người ta một bàn tay đen một bàn tay trắng, phải xem xem ngươi biểu hiện ra như thế nào đấy. Đừng nói là trong ngành giải trí, mà ngay cả trong ngành than đá thì có nhiều tên phóng viên còn đen hơn so với than đá nữa đấy!
“Khách sáo quá, cái này ngượng lắm!” Đường Hoa rất bất đắc dĩ bị đưa vào ghế khách quý của phóng viên. Nhìn thoáng qua bên trái bên phải, chỉ còn có một nữ phóng viên đang cắn hạt dưa bên cạnh mình thôi hà. Dù sao thì hiện giờ ngành báo chí chỉ một nhà lũng đoạn, nên phái một phóng viên đi là ổn.
Không lâu sau, Tinh Tinh cũng theo lời hẹn mà vào sân, Đường Hoa nói nhỏ với nhân viên công tác vài câu, thế là nhờ vào tên tuổi của Tôn Minh đại phóng viên, Tinh Tinh cũng được dẫn tới ghế phóng viên.
* * * * * *
Phép bói Quỷ Cốc!
“A! Pháp lực của Sát Phá Lang đột nhiên cao lên rồi!” Tinh Tinh cực kỳ sửng sốt: “Chỉ có thể mơ hồ biết rằng đang ở trong phạm vi ba dặm chung quanh, nhưng không thể đo lường tính toán ra tọa độ cụ thể được.”
Lẽ nào tên này đã tăng ma kiếm lên ngũ giai lận rồi? Cái này cũng không phải là không khả năng đâu. Dưới tình huống không có bất cứ kiếm quyết gì tăng thêm thì cấp 40 mới có thể sử dụng kiếm ngũ giai, mà Sát Phá Lang luôn có sản vật phong phú, trong người có thanh tiên kiếm ngũ giai cũng chả có gì lạ, do đó hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thăng giai thôi là có thể tăng giai cho ma kiếm liền. Đường Hoa hỏi: “Huyên Huyên ở đâu?”
“Cách đây 80 thước, theo tọa độ mà tính thì hẳn là đang ở trong hậu trường.” Tinh Tinh lại nói: Lúc buổi diễn bắt đầu thì trừ phi trước đó Sát Phá Lang đã trà trộn vào được, chứ không thì ngồi nơi ghế người xem chắc chắn không có khả năng ám sát được Huyên Huyên.
Đường Hoa gật đầu, điều này là nhất định rồi. Cửa thì không có bảo vệ mà, với lại mấy người chơi người nào mà không mang theo hàng hoá trong người, trong hiện thực nếu xem diễn mà thấy gớm thì người ta ném trứng gà thối, chớ trong trò chơi này người ta ném chẳng phải phi kiếm thì cũng là pháp thuật, thế nên có bảo hộ cũng là phải.