Song Kiếm

Chương 203: Chương 203: Mạch nước ngầm cuộn trào




Chuyện lớn nhất bây giờ không phải là chuyện bị người thứ ba chen chân của Phá Toái... - ít nhất thì Phá Toái cũng không cho là như vậy, cũng không phải là chuyện đại kế bang hội của Sương Vũ, mà là chuyện của Vô Biên đặc san nhà Tôn Minh. Tôn Minh đã dùng lợi dụ cộng thêm đe dọa, bắt Đường Hoa phải chạy hết một lượt Tiên, Ma giới, có thể dò xét bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, dù sao cũng cùng lắm là chết.

“Tiền hoa hồng tháng này đâu?” Đường Hoa hỏi.

“Bắt đầu từ tháng này sẽ không có hoa hồng nữa.” Tôn Minh nhún vai: “Kẻ hèn này một phần cũng không lấy.”

“Ta xx, thì ra ngươi đang chuẩn bị thu mua Song Kiếm nhật báo, sau đó lên sàn à?”

“Xx ngược lại, thì ra ngươi đang định chơi trò chơi cả đời đó à?” Tôn Minh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mọi doanh thu sẽ bị tồn trữ lại, chờ đến hành tinh M rồi đổi thành tiền mặt hết.”

“Ta phản đối!”

“Ta là chủ tịch hội đồng quản trị.”

“... Ta yêu cầu triệu tập hội đồng quản trị.”

“Lập tức triệu tập ngay đây.” Tôn Minh chỉ vào Đường Hoa rồi chỉ vào mình: “Toàn bộ hội đồng quản trị chỉ có hai người, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu...”

“Minh ca.” Đường Hoa buồn rầu nói: “Ngài có biết là hiện giờ ta đã đem cả cái thân ra bán cho Sương Vũ rồi không? Ngài cũng biết mỗi lần khởi động giếng Thần Ma là phải tốn 200 kim rồi đó, ngài cũng biết tiền mua thuốc của ta là phải dùng ngay đến số tiền bán mình rồi đó.”

“Có điều... Dù sao cũng còn có một bà chị chịu bao ngươi.” Tôn Minh chỉ vào bản thân mình: “Còn ta thì sao? Ta ngày ngày phải ăn chực cơm của tiểu Dâm, nghèo đến mức sắp phải đi ăn cướp rồi, nào là phải đi lén bán tin riêng tư, còn sẵn tiện chụp ảnh bắt gian nữa. Ngươi có biết không, mấy ngày trước ca đây sắp đói chết nơi thành Hàm Dương, nhưng vẫn cắn răng không dám động đến tiền tồn trữ đấy, chỉ biết cầm cái bát hòa thượng đứng bên đường suốt ba tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới có một thiếu nữ đại phát từ bi cho ta năm mươi đồng bạc... Ta là hòa thượng mà còn phải đổi nghề làm ăn xin, ta có thoải mái đâu?”

“Cái này...” Đường Hoa gãi gãi đầu: “Thực ra nếu thực sự gặp phải tình huống như thế... Ngươi cũng có thể xử lý rất dễ dàng mà.”

“Xử lý thế nào?”

Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến phía trước cửa của một tiệm châu báu gần đấy, nắm lấy bả vai của một bà chị kia, thấp giọng: “Cướp đây.”

Bà chị này quay người, nhìn rồi run lẩy bẩy hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

“Đại tỷ, ta đi ăn cướp chứ không phải là đi bán đồ trang điểm.”

“Bảy kim có đủ không?” Bà chị này đưa một tờ ngân phiếu ra.

Đường Hoa nhận ngân phiếu, ném vào trong bọc cuả mình, sau đó nói: “Lần sau nhớ mang theo nhiều chút nhé.”

“...” Tôn Minh.

“Thấy chưa, chẳng đến một phút nữa là.”

“Nói nhảm, ngươi hiện cái tên lên to như thế, toàn thân lại có khí đen lượn lờ nữa, rõ ràng là muốn nói ‘cần mạng hay cần tiền’ rồi, ai mà không bằng lòng lấy 7 kim đi mua cái mạng chớ?” Tôn Minh nói: “Ta mà hiện tên Phật Pháp Vô Biên lên đi ăn cướp, mười phần có mười là sẽ bị đánh thành cái đầu heo ngay.”

“Ngươi bị ngu à? Ngươi hiện tên Phật Pháp Vô Biên lên rồi đi cướp mấy người nổi tiếng đó. Ngươi cứ nói: mỹ nữ, làm quảng cáo không? Không làm à? Ta vừa mới chụp được một bức ảnh ngoáy mũi của ngài đó, ngài xem xem ngài nên dùng bao nhiêu để mua lại đây?”

“Ta là kẻ tồi tệ như thế sao? Cút cút... Cút gấp đi Ma giới đi.”

“Âu kê, ta đi đây!” Đường Hoa huơ tay một cái, 200 kim và hắn đã cùng nhau biến mất.

Tôn Minh vừa thấy Đường Hoa biến mất bèn phất tay, tiểu Dâm đang đứng gần đó lập tức chạy đến: “Tổng giám đốc.”

“Mới nãy có trông thấy rõ ràng không?”

“Có có!”

“Tiêu đề sẽ là: Đông Phương Gia Tử nhập ma không nhân tính, ban ngày ban mặt đi cướp thiếu nữ xinh đẹp.”

Tiểu Dâm sùng bái nhìn Tôn Minh: “Tổng giám đốc ngài đây thật là đầu óc kinh doanh nhạy bén mà... Ta cam đoan thể nào ngày mai đặc san cũng sẽ bán hết cho xem. Chỉ có điều là... Nếu Gia Tử ca biết rồi thì...”

“Cùng lắm lại triệu tập hội đồng quản trị nữa thôi.” Tôn Minh thầm than một hơi trong lòng, sau khi hắn biết được tên phá của Đường Hoa kia chỉ trong một tuần đã tiêu xài đến gần vạn kim, hắn đã quyết định bắt đầu dự trữ ngay. Ăn rồi cứ nói Mặc Tinh suốt... Đưa cho Mặc Tinh 100 kim, người ta có thể mua sắm tới mười ngày, vậy mà đưa hắn một vạn kim, hắn xài chỉ trong một tuần thôi hà. Làm thế cũng là để tránh gặp trường hợp khi hai người đến hành tinh M sẽ bị chuyển thẳng đi làm thợ hồ thôi. Tôn Minh đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, tuy tiền Liên Bang của Trái Đất đổi thành tiền trò chơi thì ít, nhưng tiền trò chơi đổi thành tiền hành tinh M lại sẽ không, bởi vì hành tinh M cũng cần phải lưu thông tiền tệ. Vậy dựa vào cái gì để mà lưu thông đây? Lẽ nào phát cho mỗi người một vạn đồng à? Dĩ nhiên là không phải rồi, nếu đoán không sai thì sẽ dựa theo tỷ lệ tiền kiếm được trong trò chơi để làm định mức cho lần lưu thông tiền tệ đầu tiên. Chuyện này bọn Thư Sinh, Nhất Kiếm, Sương Vũ với Hạo Nhiên đều hiểu rõ cả. Những kẻ duy nhất không hiểu chuyện này có khả năng chỉ là Đường Hoa với Phong Vân Nộ.

“Gì?” Tiểu Dâm sửng sốt hô một tiếng.

“Ta là chú đây này, chuyện gì?”

“Gia Tử ca đã đi địa ngục rồi.”

“Không phải chứ?” Tôn Minh vội nhìn lại tên của Đường Hoa, quả nhiên là đã biến thành màu xám rồi.

* * * * * *

“Ta xx!” Đường Hoa rất tức giận đi tới đi lui trong ngục giam. Hắn vừa mới vào bên trong giếng Thần Ma, đã trông thấy ngay ba thanh thần binh với một bộ đồ Ma Tôn. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào chính là ‘phần thưởng cho người thứ nhất’ như người ta vẫn hay nói đó sao, thế cho nên chảy nước miếng mò qua. Nhưng không ngờ và không ngờ được, đó lại chính là chín con quái ma, chúng chỉ chờ hắn đến gần là bốp bốp bụp bụp, miễu sát hắn ngay. Sau khi bị miễu, hệ thống mới báo cho hắn biết: sau khi vào bên trong giếng Thần Ma, bởi vì chênh lệch thời gian với không gian, cho nên sẽ rơi vào trong ảo giác. Mỗi lần, ảo giác sẽ khiến cho nạn nhân trông thấy các vật phẩm hoặc con người mà mình muốn nhất hoặc là yêu thích nhất, với mỹ danh là ‘tự nhìn rõ bản thân’...

Mất 200 kim để mua cái bài học này đương nhiên là khó chịu cực kỳ. Đường Hoa đã đi suốt mấy cây số ở bên trong ngục giam, cuối cùng cũng chờ được đến khi ra tù, không nói nhì nhằng bèn lập tức mở pháp trận truyền tống đến giếng Thần Ma ngay...

Trấn Yêu kiếm thập giai, Hậu Nghệ Xạ Nhật cung thập giai... Đường Hoa không thèm để ý, tức khắc phóng hỏa ngay. Chín món bảo bối vừa thấy ảo cảnh không có hiệu quả, bèn lập tức tiến công. Công cao phòng thấp, Đường Hoa lại giành ra tay trước nên chiếm lợi lớn, giết chết chúng nhanh chóng. Đậu xanh, lượng kinh nghiệm còn ít hơn cả Sơn Hải giới nữa.

Mê cung đấy! Có mười cánh cửa để lựa chọn, trên mỗi cánh cửa lần lượt viết Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý.

Tùy tiện chọn cửa Bính, đẩy ra bước vào. Vừa mới vào bên trong, mọi thứ phía sau đã biến mất, hóa thành vực sâu vô tận, còn mình thì đang ở trong một hành lang lớn. Một giọng nam hùng hậu vang lên: “Bính, là sáng sủa, như thái dương chói lọi, như ánh lửa nóng cháy, vạn vật được thắp lên rõ ràng.”

Dứt lời, chợt có ánh sáng mạnh lóe lên, sau đó sáu vị tiên tướng quanh thân ánh kim lấp lóe, tay cầm vũ khí chạy đến. Đường Hoa vội biến lửa thành khiên đưa lên đỡ, rồi điều khiển thanh kiếm cùn bay lên. Biển lửa hóa thành ngàn vạn mũi tên bắn thẳng đến sáu tướng, nhưng nào ngờ chỉ ngăn được một chớp mắt là đã tan, đám vũ khí trong tay sáu tướng hóa rắn hóa rồng hóa hổ hóa hạc hóa ưng hóa gấu, sáu mặt cùng giáp công.

Đường Hoa kinh hãi cực kỳ, vội vàng bứt ra, đám lửa ma trong tay hóa thành viên đạn pháo đồ sộ nện hướng con rồng đang đuổi đến gần nhất. Đòn này Đường Hoa đã dùng đến ba phần pháp lực, uy lực lớn đến mức đủ để miễu sát gần như bất kể người chơi nào. Con rồng kia cũng không ngoại lê, bị đánh trở lại nguyên hình là một thanh đao vàng, bay trở lại trong tay tiên tướng chủ nó. Tiên tướng này không thể biến hóa tiếp được nữa, bèn nắm đao phối hợp với năm người kia chém tới.

Mạnh quá đi mà! Đường Hoa toát mồ hôi hột, vốn cho rằng mình qua được kiếp thứ hai đã là trâu hơn cả trâu rồi, thế mà bây giờ vừa mới giao thủ một lượt đã bị đánh như chó rơi xuống nước. Có điều cũng phải nói, nơi này là nơi mà dân nhị kiếp mới có thể đến, đồng thời còn là thánh địa luyện cấp đánh bảo của người chơi nhị kiếp nữa, cũng chẳng thể nào vẫn chỉ là đám con gà con vịt con được.

Đường Hoa phất tay, ma khí quấn quanh người tên tiên tướng nắm đao, siết lấy cổ người này, sau đó nổ tung. Tuy không có giết được hắn, nhưng cũng xóa được một phần lớn sinh mệnh. Thần Quang bảo tháp bay ra, ngăn được một đòn của năm tiên tướng có biến hóa, sau đó quay trở lại túi Càn Khôn, Đường Hoa lần nữa đánh về phía tiên tướng cầm đao, cuối cùng cũng ngang nhiên giết chết...

Chỉ là một thanh phi kiếm bát giai màu lam, có điều lượng kinh nghiệm lại rất cao. Đường Hoa sửng sốt khi trông thấy ống kinh nghiệm của mình thế mà đã tăng thêm tới 5%, phải biết rằng mình đang cấp 60 đó, có luyện năm tiếng đồng hồ trong Đại Tuyết Sơn cũng chỉ được nhiêu đây mà thôi. Rớt phi kiếm bát giai... Như vậy suy ra đám tiên tướng này đều là quái tinh anh cấp 70+ cả à? Có điều Đường Hoa không rảnh mà suy nghĩ cho rõ ràng, bởi vì năm tướng có đao biến thú kia đã đánh đến gần rồi. Lật túi Càn Khôn... Không còn tuyệt chiêu nào nữa, ngay đến tiền cũng chẳng còn bao nhiêu, thôi ta cứ chết đi cho rồi. Đường Hoa bèn nhắm mắt chờ chết...

Thanh âm hùng hậu vừa nãy chợt vang lên: “Thời gian đã đến...”

Đường Hoa vui mừng vô cùng, hóa ra kiên trì đến một thời gian nhất định là có thể qua được ải đấy.

Thanh âm hùng hậu lại nói tiếp: “Chưa đánh chết được trong thời gian quy định, đợt đột kích thứ hai.”

Nơi xa trong hành lang có ánh kim sáng chói, sáu gã tiên tướng cùng được đưa ra. Đường Hoa ảm đạm: “Không phải chứ!” Cho rằng tới được Thiên Đường là sẽ hạnh phúc, ai ngờ hóa ra cầm sai vé vào sân mất rồi. Hóa thành ánh trắng... Lời nhắc của hệ thống rốt cục cũng tới: tướng trấn thủ giếng Thần Ma đều là quái tinh anh cực đỉnh cấp 70+ toàn thân mang đồ bộ màu kim, đề nghị lập tiểu đội cùng đi. Nếu hành động một mình xin đề nghị cấp bậc ít nhất phải 66, để tránh bị đè ép cấp bậc. Nếu đụng phải BOSS, xin kêu cứu mạng thật lớn lên, để thư giãn cảm xúc phẫn nộ của mình.

“Ngài đến thực siêng năng.” Phán quan địa ngục khen một câu, rồi nói: “Quy củ cũ, một giờ.”

Bị hành đến không còn hình người nữa rồi. Đường Hoa than dài một hơi, rồi bắt đầu nghĩ lại. Lại nói, Đường Hoa vốn không phải là kẻ mạnh về chuyện luyện cấp một mình, như lúc tìm đá vậy, hiệu quả khi có người hỗ trợ với không có người hỗ trợ sẽ khác nhau nhiều lắm. Một chọi một thì không sao, một chọi hai cũng được, nhưng mà một khi cường địch có ba người thì... Đường Hoa sẽ không thể nào lo xuể. Mình không được bình tĩnh cho lắm. Nghĩ lại, nếu Phong Vân Nộ mà xông vào thì... Ba phút sau sẽ là mười hai tên tiên tướng... Một tiếng đồng hồ sau, một đám tiên tướng đông nghìn nghịt cùng vây quanh Phong Vân Nộ chém loạn xà ngầu.

Công cao thủ thấp không ổn, công thấp thủ cao cũng không được, chẳng trách gì hệ thống lại nhắc phải đi cùng tiểu đội. Tính lại thử, nếu mình mà không bị đè ép cấp bậc, lại chỉ cần tấn công, vậy trong vòng ba phút mà xử lý sáu tên tiên tướng thì cũng còn khá thoải mái. Chỉ cần có người nào đó bảo vệ mình... Có nên kéo Phong Vân Nộ cùng đi hay không đây? Hắn giữ quái, mình giết quái... Có điều vẫn phải nên luyện cấp trước cái đã, cái vụ đè ép cấp bậc kia thật chết người lắm.

Sau khi Đường Hoa được ra tù, bèn liên hệ với Phong Vân Nộ ngay, nhưng Phong Vân Nộ lại uyển chuyển tỏ ý: sự kiện tranh bá bang hội sắp bắt đầu rồi, hắn không rảnh làm việc khác. Đường Hoa lại hỏi sau khi tranh bá rồi thì sao, Phong Vân Nộ lại tiếp tục uyển chuyển, thân là bang chủ cho nên không bớt thời gian ra được. Tiếp đó Đường Hoa liên hệ với Tôn Minh, tỏ ý những gì hắn có thể trông thấy được chỉ có nhiêu đó thôi, mình tạm thời bỏ ý định đi thăm dò giếng Thần Ma. Tôn Minh tỏ ý thông cảm, sau đó phê bình hành vi phá của, lãng phí 400 kim của Đường Hoa.

Trước tiên là luyện cấp, sau đó chờ cho đám Huy Hoàng, Phá Toái hoặc là Quàng Khăn Đỏ có một người qua được kiếp thứ hai xong mới liên thủ đến giếng Thần Ma chơi đùa tiếp. Đường Hoa đã tính rồi, cứ coi như là tiêu tiền mua một bài học vậy đi. Bây giờ mà luyện cấp tất nhiên là phải tới biển Đông, đánh không nổi với ma với tiên, nhưng bản lĩnh khi dễ mấy con rồng nhỏ vị thành niên thì ta đây vẫn còn có mà, sẵn tiện còn có thể dựng lên được một cái lòng tin tất thắng ‘ta đây vô địch’ nữa. Đi biển Đông còn có một chỗ lợi nữa, đó là hiện giờ mình đang là người Song Sư, mà Song Sư lại hiện đang có binh trạm ở biển Đông. Thế là mình sẽ không cần phải chịu cảnh vào cấm địa phải ăn lương khô suốt một tháng trời, rồi dược phẩm bổ sung cũng không có nữa...

Nghĩ đến đây Đường Hoa mới nhớ, hình như mình đã đáp ứng với Sương Vũ là sẽ tới giúp nàng thì phải. 1.600 cũng đã thu rồi, trong đó có 1.000 là tiền tài trợ tư nhân của Sương Vũ, còn 600 là thù lao bang hội chiến... Xem lại thời gian, còn 5 ngày nữa sự kiện bang hội tranh bá mới bắt đầu, vậy hiện giờ nên đi đâu chơi nhỉ?

“Gia Tử, Hàm Đan.” Đây là tin nhắn của Phá Toái.

Đường Hoa hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Không phải ngươi quên rồi đó chớ? Tối mai là buổi diễn của Nhược Hân với Huyên Huyên đó, chẳng phải ta đã nhờ ngươi chộp được người thứ ba ra cho ta sao?”

“Nhất định phải là ta đi à?”

“Cho ta xin, lẽ nào đi mời Huy Hoàng à? Lại nói, chuyện mất mặt như thế này, số người biết càng ít mới càng tốt.”

“Rồi! Vậy ta qua liền!”

* * * * * *

Thành đô mà truyền tống đến Hàm Đan... 10 kim. Đối với vấn đề này, thực ra Đường Hoa phải cân nhắc rất là lâu, rốt cục mình nên truyền tống qua hay là bay qua. Sau hắn lại nghĩ, dù sao mình cũng phải bận tâm đến hình tượng của mình nữa chứ, dù mình nghèo, nhưng nếu không để cho người khác biết thì tức là mình không sẽ nghèo rồi. Nếu mà trên đường mình bay lại có ai đó chào hỏi mình, lẽ nào mình lại bảo là thích hóng gió với lãng phí thời gian à?

Vì thế Đường Hoa truyền tống qua. Vừa mới tới Hàm Đan, hắn còn chưa kịp nhìn rõ được sự vật trước mắt thì đã bị một người che mặt túm tay kéo đi. Lẽ nào là ăn cướp à? Không thể nào đâu, đi ăn cướp kẻ đút lót cục trưởng chống tham nhũng như mình? Ừm... Đều là những chuyện có khả năng phát sinh hết. Người che mặt kia tháo khăn xuống, Đường Hoa nhìn, a ha, thế mà là Phá Toái đấy! Đường Hoa buồn bực hỏi: “Có chuyện gì cứ ngồi lại nói, cần gì phải bắt người ngay trên đường vầy chớ?”

“Vừa nãy Nhược Hân với Huyên Huyên đứng ở hướng sáu giờ của ngươi đấy, ta lo là ngươi bị bại lộ.”

Đường Hoa sửng sốt hỏi: “Ngươi theo dõi các nàng à?”

“Đúng vậy. Ta nhất quyết phải biết cho được thằng nhãi đó là ai mới chịu. Mẹ nó! Hỏi Huyên Huyên, Huyên Huyên cứ giả ngu với ta suốt.”

Đường Hoa nghĩ lại, quyết định vẫn nên nói rõ với Phá Toái thì hơn: “Phá Toái à! Lòng dạ của nữ nhân đều giống như chuyện mang thai vậy, không phải là của ngươi thì đánh chết cũng không thể nào làm thành của ngươi được.”

“Huynh đệ, chuyện này thì ta hiểu chứ.” Phá Toái thở dài: “Ta chỉ muốn xem xem thằng nhãi kia là ai thôi, nếu như hắn mạnh hơn ta, vậy ta đành phải chấp nhận rồi. Nếu như hắn kém hơn ta, ta sẽ kêu gọi toàn thể huynh đệ truy sát hắn một tháng... Có điều Gia Tử này, ngươi cho rằng trên đời này còn có người nào mạnh hơn ta sao?”

“Ý ngươi là chuyện đánh nhau à?” Đường Hoa bóp bóp nắm đấm.

“Không phải! Ý ta nói chính là nhân phẩm đấy. Thân là một người bạn trai, nhất thiết phải có những phẩm đức cần thiết mới được.”

“Cái này...” Đường Hoa lục lọi túi Càn Khôn thật lâu, rồi lấy ra một bản đặc san, giới thiệu: “Đây là bản ra hồi tháng trước, bên trong có bản đặc biệt của Vô Biên đặc san. Thực ra nó là tờ điều tra một ngàn người nữ ngẫu nhiên về những người điều hành bang hội cùng với 20 cao thủ tốp đầu bảng. Nội dung là nếu trên Trái Đất chỉ còn lại những nam nhân này, mà ngài thế nào cũng phải chọn một, vậy ngài sẽ chọn ai, lý do là gì.”

“A! Sao ta không biết thế nhỉ?” Phá Toái khẩn trương hỏi: “Ta có mấy phiếu?”

“... Ba mươi bảy phiếu.”

“Huy Hoàng thì sao?”

“Một trăm tám mươi phiếu.”

“Ta đệt! Ngươi thì sao?”

“...” Đường Hoa lặng lẽ lật lật tạp chí: “Năm phiếu.”

Tâm lý của Phá Toái được cân bằng hơn, hắn an ủi Đường Hoa: “Cũng còn có năm phiếu mà.”

“Có bốn phiếu là do nữ phóng viên của đặc san bầu.”

“Còn một phiếu thì sao?”

Tên này sao cứ thích đập nồi hỏi đáy thế hả! Đường Hoa trả lời trong ánh mắt dò hỏi của Phá Toái: “Vô Biên bầu.” Tức thật!

“... Vậy ai cao nhất?”

“Phong Vân Nộ, hơn ba trăm. Tiếp theo là Thư Sinh, hơn hai trăm, Sát Phá Lang cũng có tám mươi phiếu.” Đường Hoa an ủi: “Thực ra ngươi cũng đã khá lắm rồi, dù sao cũng có 37 phiếu mà.”

“...” Phá Toái không nói gì, sau đó đột nhiên thốt lên: “Chú ý, mục tiêu đã rời khỏi.”

“Đâu?” Đường Hoa nhìn trái rồi lại nhìn phải.

“Y phục màu lam cùng y phục màu đỏ, đeo mặt nạ.”

“Đeo mặt nạ mà ngươi cũng còn nhận ra à?” Đường Hoa bội phục lắm, lẽ nào đây chính là cảnh giới ‘có hóa thành bụi cũng nhận ra’ đó sao?

“Ta có tay trong.” Phá Toái nói: “Phi Thường Kiếm nhắn tin báo ta biết.”

“Vậy ngươi cứ trực tiếp hỏi Phi Thường Kiếm là được rồi, quan hệ giữa hắn và Huyên Huyên tốt lắm mà.”

Phá Toái lắc đầu: “Phi Thường Kiếm trả lời, hắn đã tìm suốt ba ngày rồi, mà vẫn chưa phát hiện thấy người nào có quan hệ mập mờ với Nhược Hân hết.”

“Che dấu kỹ như vậy à... Lẽ nào tên kia đã biết tính cách có thù tất báo của ngươi sao?” Đường Hoa ngẫm nghĩ: “Cứ theo dõi thế này cũng không phải cách đâu. Chi bằng ta đi đánh cướp, để dụ tên sứ giả bảo vệ hoa kia ra xem.”

“Màn ấy cũ lắm, rủi đâu người ta không bị lừa thì sao?”

Đường Hoa trả lời: “Vậy ngươi làm đi.”

“Ta mà bước ra một cái là lộ ngay.”

“Vậy làm thế nào nhỉ?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một lúc, xong mừng rơn: “Sao ta lại đi quên nàng mất chứ?”

“Ai?”

“Tinh Tinh! Bà thầy bói vô địch ấy. Cự ly gần thì ngay cả tin nhắn cũng có thể bói được nữa là.” Đường Hoa gửi tin nhắn: “Kêu gọi Tinh Tinh, nhanh nhanh đến Hàm Đan, có đại sự.”

“Chuyện gì?”

“Không nói cho ngươi biết.” Đường Hoa tắt bảng tin, càng như vậy Tinh Tinh sẽ lại càng đến nhanh hơn. Con người ai cũng có lòng tò mò cả, đặc biệt là các thiếu nữ, lòng tò mò nặng vô cùng.

* * * * * *

“Có tin nhắn, Nhược Hân nhắn ra: đến chưa?... Nhận được tin: đến rồi.” Tinh Tinh nhìn hai nam nhân, nói: “Ta cho rằng ta đang làm chuyện không nên làm.”

Đường Hoa trả lời: “Trên đời này không có chuyện không nên làm, chỉ có chuyện không muốn làm mà thôi.”

“Vậy giết người thì sao?”

“Nếu như ngươi cảm thấy giết một người nào đó mà đúng và không khiến mình bị phán án tử hình, vậy cứ làm.”

“Lý lẽ sai trái!” Tinh Tinh lại báo cáo: “Nhắn ra: ta sợ hắn đến quấy rối. Nhận tin: chắc không đâu. Nhắn ra: hy vọng là vậy. Nhận tin: ta sẽ lưu ý.”

“Oa!” Có tiếng nghiến răng kèn kẹt của Phá Toái vang lên: “Điển hình của việc liên hợp gian phu mưu hại chồng đấy.”

“Ơ? Phong Vân Nộ cũng tới rồi kìa?” Đường Hoa chỉ, Phong Vân Nộ đang mang theo Công Chúa với hai tên đường chủ đi ra từ truyền tống trận, rồi bước vào một trà lâu gần đó.

“Thắng Giả Vi Vương?” Tinh Tinh cũng sửng sốt, Thắng Giả Vi Vương, Vi Hậu, với Phong Vân Nộ chân trước chân sau cùng đến Hàm Đan, cũng đều vào trong trà lâu kia cả.

“Choáng!” Phá Toái với Tinh Tinh cùng nhau nói: “Sinh Diệt.”

“Là ai?” Đường Hoa rõ ràng là không biết người vừa mới vào trong trà lâu này.

“Một tên phó bang chủ khác của bang ta, cũng theo ca của ta được kha khá năm rồi.” Tinh Tinh kinh hoàng hỏi: “Không phải là có quan hệ đến chuyện tranh bá bang hội đó chứ?”

Phá Toái nói: “Ta nghe nói phần thưởng cho bang hội quán quân cũng không đơn giản đâu, có thể kiến tạo Thien Địa thần thụ, mọi bang chúng cho dù đang ở trong địa ngục thì điểm kinh nghiệm cũng sẽ thong thả tăng lên đấy.”

“A! Đấy không phải là điều mà những người chơi sinh hoạt thích nhất hay sao?”

“Không những là người chơi sinh hoạt, mà bất cứ ai cũng thích dạng bang hội này hết cả. Ngồi tán dóc với bạn gái thôi mà điểm kinh nghiệm cũng có thể tăng lên mà.”

“Lại thêm hai người tới nữa!” Tinh Tinh nhìn thấy có ngụy trang, bèn lấy tiền đồng ra bói, sau đó báo cáo: “Đường chủ Tinh X của Tinh Anh đường và đường chủ Phong X của Phong Vân đường bang Nhất Kiếm.”

“Huyên Huyên với Hạo Nhiên cũng đã vào trong trà lâu rồi...” Phá Toái mù mờ lắm: “Lẽ nào cái trà lâu này nổi tiếng đến vậy à? Nhìn bảng hiệu kìa: Nhất Phẩm cư. Rất phổ thông mà, trong thành đô đã có đến mười cái Nhất Phẩm cư rồi.”

Đường Hoa cười ha ha: “Coi bộ lần tranh bá chiến này sẽ thú vị lắm lắm đấy.”

“Ngươi đừng có làm kiểu đứng thẳng nói chuyện không sợ đau thắt lưng kiểu đó nữa, tốt xấu gì hiện giờ ngươi cũng đang là người Song Sư đấy.” Tinh Tinh bất mãn nói: “Mau dùng cái đầu đầy ý tưởng đê tiện của ngươi để suy xem mấy người kia tụ tập ở đây làm gì đi.”

Đường Hoa nói: “Còn phải nói, tất nhiên là vì tên Sinh Diệt kia bị Sương Vũ áp chế nên khó chịu rồi. Lần này Hạo Nhiên để Sương Vũ toàn quyền chỉ huy, nếu mà xảy ra sai lầm nào đó, vậy rất có khả năng Sương Vũ sẽ tự nhận trách nhiệm mà từ chức ngay. Còn hai đường chủ kia của bang Nhất Kiếm, nhìn sơ cũng biết là dân Nga Mi rồi, danh vọng của Phong Vân Nộ ở trong Nga Mi cũng không thấp.”

“Vậy Huyên Huyên với Nhược Hân thì sao?”

Đường Hoa gãi đầu một hồi lâu rồi mới trả lời: “Cái này có lẽ là do người ta khát nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.