Song Kiếm

Chương 31: Chương 31: Nhắm Đỉnh Thái Sơn




“Ây!” Đường Hoa đập bả vai Phá Toái một cái hỏi: “Ngươi sao lại đến đây vậy?”

Phá Toái hết hồn giật bắn lên, nhưng ngay lập tức thân thiết choàng qua vai Đường Hoa kéo đến một bên hỏi: “Vị kia là em dâu ta à?”

“Không phải.”

“Có ý đồ gì không?”

“... Mẹ ta nói, nữ nhân quá xinh đẹp thì không đáng tin.” Đường Hoa trợn mắt nói với Phá Toái. Nói thật ra thì hắn nhìn Nhược Hãn cũng cảm thấy rất có sức quyến rũ, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi... Mà hồi Bồng Lai từng tiếp xúc qua, thấy Phá Toái cũng coi như thuộc loại nam nhân bình thường mà, sao giờ chỉ trong giây lát đã biến thành dạng mê gái như vầy.

“Ngươi biết nàng là ai không?” Phá Toái úp úp mở mở hỏi.

“...”

“Nàng là Nhược Hãn a.”

Đường Hoa kinh hãi cực kỳ: “Oa, có phải là ca sỹ Nhược Hãn kia không?”

“Không phải... Là minh tinh Nhược Hãn cơ mà. Nhãi con ngươi chắc chắn chẳng biết gì cả, cô nàng Nhược Hãn này khủng lắm, mười tuổi đã tự mình soạn nhạc, mười lăm tuổi thì nhận lời mời đi du học Italia để học ca kịch, mười tám tuổi đi vào lĩnh vực giải trí, hơn nữa đã thành danh chỉ trong một ca khúc.”

Đường Hoa dè dặt hỏi: “Ngươi thích?”

“Sao lại nói là ‘thích’ chứ? Là ‘hơi hơi thích’.”

Đường Hoa nhỏ giọng nói: “Vậy à... Ây, ngươi có muốn có một cơ hội một mình tiếp xúc gần gũi với nàng hay không?”

“Có á?” Trong mắt Phá Toái lần nữa chớp lên ánh sao lấp loé, trong phút chốc này hắn cảm giác được sự vĩ đại của Đường Hoa, cảm thấy Đường Hoa là người nghĩa khí bực nào, cảm thấy năm nghìn năm qua Trung Hoa thật chỉ xuất ra được mỗi một người tốt đến cỡ như Đường Hoa này vậy thôi...

Đường Hoa: “Nói thật với ngươi, ta là lính đánh thuê của nàng, cầm tiền của nàng mà làm việc. Hay là ta đưa nàng cho ngươi?”

“Đưa? Không được. Ta phải trả thù lao.”

“Bạn bè mà nói tiền thì xa lạ.” Tiền này nhất quyết không thể nhận, cho dù Phá Toái hảo ý đưa cho, mình cũng ngượng lấy lắm.

“Cũng đúng!” Phá Toái ngẫm ngẫm, rồi lấy ra một món đồ từ túi Càn Khôn nói: “Thứ này ta không xài đến, vốn định cầm đi đấu giá, ngươi cầm đi, coi như ta nợ ngươi một nhân tình vậy.”

“Mảnh trúc?” Đường Hoa nhìn giới thiệu mà sững người, Phá Toái ngươi thiệt là bạn tốt á, lấy cái mảnh trúc ra để đẩy ta đi. Chẳng qua nhìn thấy dấu chấm hỏi ở đằng sau lưng mảnh trúc, Đường Hoa lại cảm thấy hy sinh Nhược Hãn đi cũng được, thực ra thì... cho dù không có, Đường Hoa cũng rất sẵn lòng hy sinh nàng.

“Nhược Hãn, chuyện là như vầy, tên kia là bạn của ta, cao thủ đứng hàng thứ tư trong bảng một trăm, Bồng Lai Phá Toái. Hắn không chỉ sẵn lòng làm tiếp nhiệm vụ của ta, mà còn có chút nghiên cứu về âm nhạc nữa, nghe nói đã từng đi du học Italia học ca kịch nữa cơ... Ngươi xem như vậy các ngươi có phải có chút tiếng nói chung hay không?”

Nhược Hãn mặt lạnh như băng hỏi: “Bao nhiêu tiền mà đem ta bán đi rồi?”

“Ta thề, nếu như ta thu tiền của bạn, thì sẽ bị giết đến quay lại tân thủ thôn.”

“Ừm... vậy cũng được, nhưng ngươi tạm thời không được rời đi Sơn Đông, nếu như có gì cần ngươi hỗ trợ thì ngươi nhất định phải qua.”

“Được được...” Đường Hoa vẫy tay một cái: “Phá Toái, qua, giới thiệu một người bạn cho ngươi làm quen, sẵn tiện hỗ trợ làm nhiệm vụ luôn.”

Phá Toái tới trước mặt hai người, xong vỗ vỗ ngực nói: “Bạn của Gia Tử tức là bạn của ta, nâu pờ rốp lầm. Còn chưa thỉnh giáo tên của...”

“Nhược Hãn.” Nhược Hãn rất có lễ độ.

“Cái tên này nghe quen quen a... Gia Tử, ngươi nói có phải không?”

“Có à?” Đường Hoa lắc đầu: “Ta không có ấn tượng nào cả.”

* * * * * *

Mảnh trúc? Thiên Thư Tàn Hiệt: bảo vật của Hồ Trung Tiên, có ghi lại các loại tiên thuật cao thâm, kỳ môn dị trận. Đường Hoa trang bị mảnh này vào ô trang bị pháp bảo xong, sau đó gọi bảng kỹ năng ra nhìn sơ, chỉ thấy có thêm một công năng: hộ giá, có thể bắt giữ quái vật có đẳng cấp bằng hoặc thấp hơn bản thân làm hộ giá. Chọt ngón tay vào, xuất hiện một cái bảng ngũ hành, trung gian lại có thêm sét cùng gió, trong bảy thứ thì chỉ có vị trí sét là sáng, sáu vị trí khác đều là màu xám.

Đường Hoa bay đến vùng hoang dã, sau một trận lăn qua lộn lại thì rốt cục cũng tìm hiểu xong. Trước mắt, hắn chỉ có thể bắt giữ quái thuộc tính sét. Loại quái hắn bắt là Lôi Điểu, loại quái pháp thuật. Thả Lôi Điểu vào vị trí sét hộ giá xong, liền có thể trông thấy số liệu cùng pháp thuật kèm theo của Lôi Điểu: Lôi Chú, ngoài ra còn có thể đặt trạng thái cho nó: triệu hoán, thu hồi, phòng ngự, bị động, chủ động.

Phòng ngự tức là chỉ tập trung ngăn cản pháp thuật cùng công kích vật lý mà Đường Hoa bị gặp. Bị động tức là sau khi Đường Hoa bị trúng công kích xong, nó sẽ tiến hành phản kích. Chủ động là cho dù Đường Hoa bất động, mà nó phát hiện được mục tiêu, thì vẫn sẽ tiến hành công kích trong phạm vi nhất định. Nhưng mấy con này mà chết thì sẽ là chết thật, sẽ không có biện pháp hồi sinh đâu.

Hàng ngon, Đường Hoa khen một tiếng, chỉ là không biết loại này tới cùng là có mấy miếng, nếu như đều là “mảnh trúc?” thì mình còn lưu ý được, chứ mà người ta lấy tên là “mảnh sứ?”, “trang giấy?”, “mảnh đá?”, “miếng ngói?” hay là “danh thiếp?”, thì mình mần sao đây?

* * * * * *

Giờ đi đâu đây? Chẳng thể phủ nhận rằng Đường Hoa vẫn là một người khá uy tín. Hắn không định rời Sơn Đông, cầm đồ bỏ chạy, vì như vậy thì làm người thật không phúc hậu chút nào.

“Đường Hoa, Nhất Kiếm tìm ngươi.” Tôn Minh phát cho Đường Hoa một tin ngắn.

“À, chuyển tiếp đi.”

Nhất Kiếm là một người sảng khoái, cũng có thể là do phí tin ngắn quá mắc, vài ba dòng là đã thuyết minh xong sự tình. Nhất Kiếm bang sau khi sáng lập xong thì tới giờ vẫn chưa có nơi trú quân, Nhất Kiếm sau khi thu thập tình báo xong thì quyết định đánh nơi đứng đầu Ngũ Nhạc - đỉnh Thái Sơn. Nhiệm vụ dựng nơi trú quân là: đánh chết BOSS cấp 40 Ngọc Giao Long ở ao Vương Mẫu, đánh chết BOSS cấp 41 Tà Phật ở chùa Ngọc Tuyền, đánh chết BOSS cấp 42 Cửu Vĩ Thần Hồ ở ngọn Đại Thiên Chúc, đánh chết BOSS cấp 49 Ngọc Tiêu nương nương ở cung Đấu Mẫu.

Nhất Kiếm đã tập kết hơn ba ngàn người, tiếp đó bắt đầu thông báo tuyển dụng cao thủ đứng thứ hạng cao trên bảng xếp hạng đến trợ trận, cứ 5 kim một tên. Bất quá dựa theo yêu cầu, mấy cao thủ trợ trận này nhất định phải nhập bang trước, nếu không thì sẽ không thể qua được cấm chế trên Thái Sơn, xong việc thì có thể rời bang, Nhất Kiếm tuyệt đối sẽ không thông qua hệ thống làm khó mọi người.

Theo như Song Sư Hạo Nhiên nói: lần này Nhất Kiếm tính toán quá tốt. Cho dù không chiếm được đỉnh Thái Sơn, thì thế nào cũng sẽ có một ít cao thủ chịu lưu lại bang. Còn về nguồn tiền của Nhất Kiếm thì không có vấn đề, thành viên công hội mỗi người gom góp 10 bạc, vạn người thì có ngàn kim, huống hồ chi nòng cốt của công hội Nhất Kiếm có gần ngàn người, mấy người này rất là hiểu rõ chính sách tán tiễn tập dụng, cho nên lượng tài chính mà Nhất Kiếm nắm giữ trong tay không phải là con số nhỏ.

“Một ngày sau, tập hợp nơi trấn nhỏ dưới chân núi Thái Sơn.”

* * * * * *

Trấn XX đã chật ních, Đường Hoa vừa đến gần trấn nhỏ liền có người đi ra nghênh đón ngay. Hỏi tên họ xong, một tên người chơi ăn mặc theo kiểu thư sinh từ dưới đất bay lên nghênh đón.

“Đông Phương Gia Tử, cửu ngưỡng đại danh, ta tên là Thư Sinh, còn xin chỉ giáo nhiều hơn.” Thư Sinh là một người rất trầm ổn, từ trước dến giờ đối nhân xử thế đều đúng mực, hơn nữa lại túc trí đa mưu, như người trong hội nói, Thư Sinh có thể nói là trái tim của công hội Nhất Kiếm. Nếu như nói Nhất Kiếm Cầu Bại là chủ tướng, vậy Thư Sinh chính là đệ nhất tham mưu của hắn.

Đường Hoa không nói nhảm với Thư Sinh, đưa tay lên kêu: “Lôi Bích!” Sau đó quay đầu bỏ chạy. Quả nhiên một thanh kiếm đen xuyên phá Lôi Bích, rồi quay lại trên thân chủ nhân, kia không phải là Sát Phá Lang thì là ai?

“Tam Muội Chân Hoả!”

“Đậu má!” Sát Phá Lang ói ra búng máu, đã qua đi nửa tháng rồi, mà thằng nhãi này sao cứ một chút tiến bộ cũng không có, đưa tay ra là cứ hai chiêu ấy. Nhưng mà nói thật thì hai chiêu này khá là hữu hiệu, tuy rằng đẳng cấp phòng ngự của Sát Phá Lang đã tăng lên, nhưng Đường Hoa cũng không có thua.

“Anh hai, anh không chán à!” Đường Hoa than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.