“Mua rượu ngon nào!” Nhất Kiếm Cầu Bại ngồi trên chiếc ghế dựa trong nơi mà giờ đã cải danh thành cung Nhất Kiếm, tâm tình rất là thoải mái. Vẫn là Thư Sinh có ánh mắt nhìn xa, biết trước lần nhiệm vụ này gian nan rất nhiều, cho nên nhất quyết yêu cầu tìm thêm lính đánh thuê. Chứ nếu chỉ dựa vào những cao thủ mà mình có thì bây giờ... Cơ mà cũng phải nói những tên cao thủ kia cũng có tác dụng kha khá lớn trong bang hội đó, vô luận là lực hiệu triệu hay là lực trấn áp cũng đều khá là nổi bật.
Chẳng hạn như nếu không có Thi Thi, có lẽ nhiệm vụ đã phải thất bại rồi, tuy rằng năng lực công kích của Thi Thi cũng không được coi là mạnh mẽ gì, nhưng mà tiên khí trong tay lại quá nổi bật. Đương nhiên là còn có Đường Hoa, Sát Phá Lang, rồi mấy người như phương sĩ,...
Có lẽ sẽ có rất nhiều cao thủ không có tiềm lực phát triển, nhưng mà phải nhớ một điều, dù sao bọn họ cũng vẫn là cao thủ, mà cao thủ thì sẽ biết tận dụng những ưu thế hơn người của mình để tăng cường thực lực cho bản thân. Thế nên trên vạch xuất phát của đời người, bọn họ đã xuất phát trước một bước. Có thể lưu lại được bao nhiêu cao thủ trong bang, thì lần tiệc rượu này đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
* * * * * *
“Nhân kiếm hợp nhất...” Sát Phá Lang vừa về, thoáng thấy Đường Hoa đang ngồi, hai lời không nói lập tức khởi động trạng thái mạnh nhất.
“Đừng...” Toàn bộ mọi người đồng thời hô to một tiếng.
Nhưng còn chưa có hô xong, thanh đại kiếm đang sừng sững ở ngoài cửa kia loé sáng, Địa Sát Kiếm Trận khởi động, trăm ngàn phi kiếm từ trên mặt đất quét về phía Sát Phá Lang...
Một cụm ánh sáng trắng, toàn bộ mọi người bi ai ba giây. Bên trong phạm vi thế lực của Thái Sơn mà công kích bất kì bang chúng Nhất Kiếm nào, thì cho dù là bang chủ cũng sẽ bị kiếm trận phản kích... Đương nhiên là những chiêu thức ngoài hệ thống thì không tính, chẳng hạn như ngươi có thể xài nắm đấm ấy.
“Chúng ta uống rượu!” Nhất Kiếm Cầu Bại cười khổ, hai tên oan gia sinh tử này. Cả hai tên đều là những cao thủ có biểu hiện nổi trội nhất, nhưng có lẽ mình không có nhiều khả năng gom được cả hai rồi.
“Không có việc gì!” Đường Hoa an ủi: “Qua cái mười ngày nửa tháng nữa là hắn sẽ quên đi thôi.”
“Ta kính mọi người một ly trước!” Nhất Kiếm nâng ly nói.
* * * * * *
Thi Thi thấy rượu đã qua ba tuần, liền nâng cốc nói: “Cầu Bại, Thư Sinh, ta thấy đã không còn sớm lắm, ta...”
“Đừng vội!” Thư Sinh nói: “Ta vừa sắm một ít phương tiện, các ngươi không định đi tham quan một thoáng sao? Có Tiên Linh Bách Bảo các, có đài Thông Thiên Chiêm Bặc, có kho hàng tư nhân, có nơi gửi và nuôi dưỡng vật cưỡi, có thợ rèn tinh luyện tiên gia, còn có tháp Thất Tinh Tụ Linh vân vân. Thi Thi, cái khác thì không nói, nhưng tháp Thất Tinh Tụ Linh thì ngươi nên đến xem thử xem, ngày nào đó mà cảm thấy giết quái đáng chán quá, thì cứ ngồi chỗ ấy chuyện trò với anh chàng đẹp trai nào đó, linh lực cũng vẫn liên tục gia tăng đấy.”
“Còn có điều quan trọng nhất, có nhiệm vụ! Dân chúng các nơi, môn phái thậm chí là tán nhân, tiên nhân đều có ủy thác nhiệm vụ tại bang ta. Sau khi hoàn thành không những có thể lấy được lượng lớn kinh nghiệm và tiền tài, mà còn có thể gia tăng công đức. Bang chúng phổ thông mỗi ngày chỉ có thể được nhận một nhiệm vụ, nhưng bang chúng tinh anh thì mỗi ngày lại có thể nhận được ba. Lần này cũng là nhờ rất nhiều vào các huynh đệ Chiến Thần đường viện thủ nên Nhất Kiếm chúng ta mới được như bây giờ, tuy rằng bang chúng ta chỉ là bang nhỏ cấp một, chỉ có năm mươi danh ngạch, nhưng ta tuyên bố mỗi thành viên trong Chiến Thần đường đều được tấn chức làm bang chúng tinh anh, hơn nữa sẽ là bang chúng tinh anh vĩnh cửu.”
Nhất Kiếm Cầu Bại bổ sung thêm: “Có lẽ có rất nhiều huynh đệ đã có bang hội rồi, hoặc là muốn tự mình mở bang, Cầu Bại ta không dám miễn cưỡng, nhưng tình nghĩa viện trợ của chư vị thì Cầu Bại không dám quên. Huynh đệ nào muốn đi thì có thể gửi yêu cầu nơi Thư Sinh, chúng ta không những không làm khó, mà còn biếu mỗi người 2 kim làm lộ phí. Về sau cho dù binh nhung tương kiến, chúng ta vẫn là bằng hữu! Nào... Cụng ly!”
“Cụng ly...”
* * * * * *
Không thể phủ nhận rằng Nhất Kiếm Cầu Bại và Thư Sinh kẻ xướng người hoạ đã khiến cho nhiều người vốn đang do dự đã kiên định lựa chọn hơn, nhưng thuỷ chung vẫn có mấy tên điêu dân rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Thư Sinh nhìn danh sách yêu cầu, than một hơi, không chỉ có Thi Thi, mà ngay cả Đường Hoa cũng vậy.
Nhưng mà Thư Sinh hiểu, Đường Hoa và Sát Phá Lang hai người chỉ có thể lưu lại một người thôi, khuyên can sơ sơ vài câu xong, liền phất tay trình cho Nhất Kiếm Cầu Bại phê chuẩn. Nhất Kiếm Cầu Bại tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng là bất đắc dĩ, sau đó không chỉ tự thân tiễn hai người rời đi Thái Sơn, mà còn vỗ ngực đáp ứng: Về sau nếu có chỗ khó khăn, cứ đến tìm thẳng mình.
Dĩ nhiên, hai người cũng kiên trì không lấy 10 kim cảm tạ thêm của Cầu Bại. Khách khí một lần xong, ba người vẫy tay mỗi người một ngả.
* * * * * *
Cứ cứng đầu thể diện thì thật là chịu tội a! Đường Hoa tát cho mình một cái tát, cho dù không thể lấy tiền của Cầu Bại, thì tìm Tôn Minh cướp mấy đồng cũng được mà, nhưng mà... Thể diện a, thể diện! Cứ nghĩ xem mình tìm đến Tôn Minh hỏi: Tiền ngươi đâu? Cái mặt nó mất mà không biết bay đến nơi nào nữa. Dù sao thì cũng do mình khiến huynh đệ gặp nạn, chút tiền bồi thường đó hẳn là phải thôi. Đương nhiên đây chỉ là cách nói nghiêm chính của Tôn Minh thôi, chứ nếu hắn mà biết rằng Đường Hoa đã nghèo đến mức sắp hết tiền ăn uống thì tất nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu rồi!
Về Thục Sơn lĩnh bánh bao hay là kiên trì nguyên tắc ăn mì Dương Xuân chờ tin tức của Nhược Hãn đây?
Cao thủ... Là phải có khả năng chịu đựng được cái đói!
Bay đến nơi người chơi tụ tập ở phủ Tế Nam, trong túi Đường Hoa chỉ còn dư lại một lượng 27 đồng. Đệt! Mì Dương Xuân vậy mà tăng giá rồi, hệ thống này thật đúng là biết bình định giá hàng đó.
* * * * * *
Bọn người chơi bát phố ở Tế Nam rộn ràng nhốn nháo thật hết sức náo nhiệt, nhiều nhất chính là đệ tử của Bồng Lai. Bồng Lai là bang lớn, mà Tế Nam lại là đại đô thị ở gần Bồng Lai nhất, đương nhiên là người phải nhiều.
Ở đại đô thị, cơ hồ không có hiện tượng PK nào, chủ yếu là do sợ mình tính toán không chuẩn gây ngộ thương mà thôi. Bị trừ chút công đức là chuyện nhỏ, nhưng nếu mà gây thành một đám cừu nhân vậy thật là chuyện lớn rồi.
“Địa đồ ba trăm dặm Tế Nam! Một bạc một tờ, bên trong có sơ đồ phân bố quái vật kỹ càng tỉ mỉ nhất!” Thứ tốt, nhưng ta là cao thủ, không cần phải mua! Nếu mà mười đồng tiền thì thật ra có thể cân nhắc được.
* * * * * *
Kiếm tiền ra sao đây? Đương nhiên là bày sạp hàng! Tuy lũ quái vật không có mang theo tiền bạc trên người, nhưng mà chúng có mang theo trang bị mà. Đường Hoa lại nhiều khi chơi đơn độc , cho nên trong túi Càn Khôn vẫn còn ít nhiều hàng dự trữ. Đem hàng cấp 10+ quăng cửa hàng, sau đó nộp 1 bạc cho hệ thống, bắt đầu lấn chiếm lòng lề đường bày sạp.
“Coi một cái đê, trang bị màu lam thời thượng cấp 20 đến 30, mỗi món chỉ bán giá 10 bạc. Ngoài ra còn có bùa hộ mệnh và nhẫn loại hi hữu, tất cả đều bán phá giá siêu lớn!”
“Bán báo bán báo: Giang Hồ nhật báo, độc quyền bóc trần sự thật về cuộc ác chiến của bang Nhất Kiếm nơi Thái Sơn, cũng có ký lục về toàn bộ hành trình của Phật Pháp Vô Biên viết, người đã tận mắt nhìn thấy Sát Phá Lang và Đông Phương Gia Tử liên thủ chém đầu BOSS cấp 49 Ngọc Tiêu nương nương.”
“Tôn Minh chết toi!” Đường Hoa móc Hồ Ly Diện Cụ ra, viết lên: Tử Khí Đông Lai, sau đó trang bị lên, lập tức hắn trông thấy tên của mình đã được sửa xong. Không vì cái gì khác, chủ yếu là bởi vì mất mặt lắm a! “Bà chị, Chớ đi a! Ngươi xem xem, vải của y phục này được dệt tốt ghê chưa... Huynh đệ, nhẫn gia tăng tốc độ công kích của phi kiếm này, cả Tế Nam chỉ mình ta có thôi đó... Mỹ nữ, dây lụa năm màu mới nhập đây, oa, cái này mà đeo lên trên cổ của ngươi, thì nam nhân của ngươi chắc không yên tâm để ngươi đi dạo phố mất...”
Dưới sự phát huy tài ăn nói nhân viên nghiệp vụ cộng với bán hàng có chiết khấu của Đường Hoa, hàng bán được rất là thuận lợi. Không đến một tiếng đồng hồ, hơn mười món trang bị đã bán được một nửa, được 60Y, tạm thời giải quyết được vấn đề no ấm.
Có tiền ăn cơm rồi, không bán nữa. Đường Hoa dọn sạp, chuyển tới một quán ăn lộ thiên: “Ông chủ, cho tô vằn thắn, bỏ thêm thịt vụn!”