Song Kiếm

Chương 208: Chương 208: Sương – giận




Đánh xong rồi đi, chừng trăm tên cao thủ trong phân đường của Sương Vũ đang hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã khó có. Lá cờ của Thần Chi Lĩnh Vực thì đã lấy rồi, nhưng không thể đưa lại cho hắn được, mà nhất định phải chờ đủ mười tám giờ, rồi ngươi còn phải cắm lá cờ đó vào nơi không thuộc phạm vi trú quân của mình nữa, như vậy lá cờ ấy mới quay trở về với Thần Chi Lĩnh Vực được. Bởi vì có mười tám tiếng đồng hồ đó, cho nên đám cao thủ vừa trải qua một tràng ác chiến này mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Chơi trò chơi là như vậy, đánh dạng bầy đàn sẽ khiến người ta hưng phấn, khiến người ta mong ngóng, nhưng nếu đánh thường xuyên quá, hoặc thời gian chiến đấu quá dài, vậy sẽ ngấy sẽ phiền lắm. Nghỉ ngơi một cách thích hợp là điều tất yếu, để có thể chỉnh lý lại trang bị, mua bán dược phẩm, nói chuyện phiếm uống rượu đánh rắm, v.v...

Đề tài sôi nổi khi mọi người tán gẫu bấy giờ chính là một phát hiện do Song Kiếm nhật báo tuyên bố, đó là sau khi một người tử vong đến năm lần trong bang hội chiến, thời gian giam giữ sẽ phải tăng gấp đôi. Vẫn chưa có thể chứng thật được thông tin này là thật hay giả, có điều thà tin nó là có còn hơn tin nó là không, Sương Vũ vẫn cứ sắp xếp người kiểm kê số lần tử vong của mọi người, để thống kê lại.

Cũng trong thời gian này, Sương Vũ mới biết Đường Hoa không có ở đây, sau khi dò hỏi nàng mới biết, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ chưa ai từng trông thấy hắn cả. Bấy giờ Sương Vũ mới nhớ hình như Đường Hoa có thả phi kiếm chuyển cho mình hai ngàn sáu trăm kim. Tra thông tin Đường Hoa, kênh thông tin đã đóng, chắc chắn kênh bang hội cũng đã đóng luôn rồi.

Dò hỏi Tinh Tinh, Tinh Tinh tỏ ý rằng có khả năng tên ấy đã phát tài rồi, bởi vì số tiền hắn mượn mình thế mà đã trả xong xuôi. Theo yêu cầu của Sương Vũ, Tinh Tinh bói vị trí của Đường Hoa, nhưng không được chút gì. Nhị kiếp đã khác xưa nhiều lắm, Đường Hoa đã không còn là người bình thường, không phải là kẻ mà ngươi dựa vào thần khí là có thể bói ra được.

Sương Vũ lập tức tuyên bố mệnh lệnh trên toàn kênh bang hội: phát hiện Đông Phương Gia Tử lập tức báo cáo. Cũng cùng lúc đó, Thư Sinh nhắn hỏi có thấy Huy Hoàng ở đâu không. Sương Vũ trả lời không thấy, Tinh Tinh bói ra chỗ hiện tại của Huy Hoàng, hóa ra là đang thả thuyền bồng bềnh ở hạ du Thái Nguyên.

Trong khoảng thời gian này, Sương Vũ không có tâm trí đâu để mà để ý tới Huy Hoàng hoặc Đường Hoa nữa, bởi vì số lần tử vong của mỗi người đã được báo lên. Nàng nhất định phải một lần nữa điều chỉnh lại trận hình tấn công, sắp xếp các cao thủ từng tử vong hơi nhiều lần đến vị trí có phần an toàn hơn. Sau khi làm xong xuôi hết thảy những sự tình này, thời gian đã không còn bao nhêu nữa, tổ cao thủ lại tiếp tục xuất phát đi đến Lư Sơn.

Cờ đỏ đã trở lại với Thần Chi Lĩnh Vực, tổ cao thủ của Song Sư vì rút cờ thất bại nên dĩ nhiên không thể nào tiến vào Lư Sơn được. Họ đến gần đó với mục đích rất rõ ràng, đó là vây chặn đám người vừa hồi sinh. Mà hai trăm người của Nhất Kiếm và gần vạn người của Vô Cực sẽ là đội chủ lực tấn công núi. Dù sao thì Thần Chi Lĩnh Vực đã không còn cờ đỏ nữa, sẽ không phái người canh giữ trên núi Lư Sơn làm gì.

Nhưng không ngờ, lần hành động này lại xảy ra vấn đề rất lớn. Đầu tiên, tổ cao thủ Song Sư chuyên bao vây tiêu diệt đám nhân viên hồi sinh lại bị mấy ngàn tên bang chúng Tam Thương mai phục đánh hội đồng ở điểm sống lại trong thành thị. Bộ phận tấn công Lư Sơn lại càng gặp phải sự phục kích dữ dội hơn, mọi thành viên Thần Chi Lĩnh Vực đều dùng khoẻ ứng mệt. Có một tin tức càng tồi tệ hơn, đó là nơi trú quân của bang Vô Cực - núi Võ Di - đã bị gần trăm tên cao thủ Tam Thương xông vào đột kích... Mà Vô Cực vì để đánh được Lư Sơn, gần như đã vận dụng toàn bộ mọi lực lượng của bang hội đi hết rồi, số người ở lại giữ núi cũng chẳng qua chỉ mấy trăm mà thôi, cấp bậc cũng cao thấp không đều. Lực lượng này để đối phó với một ít bang hội nhỏ thì còn đủ, chứ đụng phải tinh anh của Tam Thương, thật là trì hoãn một chút thời gian cũng không làm được.

Phòng thì gần như không mà công thì có chuẩn bị, đây cơ hồ là một trận đồ sát thiên về một bên. Điểm sống lại trong thành thị lại bị bang chúng Tam Thương vây ngược trở về, ai đi ra thì giết người đấy. Dưới sự bất đắc dĩ, mọi nhân viên chết trận đành phải hồi sinh nơi môn phái, mà bởi vì như thế, tổng thể nhân viên đã bị phân tán trên diện tích lớn, lần hành động này đã thất bại.

Dưới tình hình này, Sương Vũ quyết đoán bảo Hạo Nhiên xuất binh tấn công Tam Thương, Thư Sinh cũng vui vẻ phái người đi theo. Nhưng vẫn thất bại... Tam Thương dù sao cũng là một bang lớn, người nhiều thế chúng, số nhân viên rút ra để quấy rối chẳng qua chỉ hơn hai phần mà thôi, bảy phần mấy còn lại vẫn còn đang thủ chắc chắn ở Lao Sơn. Hơn nữa Thần Chi Lĩnh Vực bởi vì phòng ngự thành công, nên đã phái ra một bộ phận viện binh bắt đầu tiếp viện. Cuối cùng liên quân của Thư Sinh và Sương Vũ chỉ có thể bại lui mà đi.

Muốn một lần nữa tụ tập nhân mã để điều chỉnh sắp xếp, cũng cần ít nhất một ngày thời gian. Mà lúc này, Vô Cực bởi vì đánh úp không thành lại bị rút cờ, đã có chút cuồng loạn.

“Có nội gian!” Trong hội nghị ba bang, Sương Vũ rất chắc chắn hạ kết luận: “Tên nội gian này đã tiết lộ toàn bộ kế hoạch của chúng ta ra ngoài.”

“Ừ! Là Thi Thi!” Thư Sinh gật đầu: “Đã tra ra được rồi, có điều theo ta biết là có người đã ủy thác Thi Thi bán ra thông tin này. Còn phần là ai bán thì Thi Thi không nói, cũng sẽ không nói.”

“Kẻ biết kế hoạch trừ ba người chúng ta ra, chỉ có Hạo Nhiên và Nhất Kiếm. Còn có...” Sương Vũ ngẩng đầu nói: “Ta nghĩ ta đã biết là ai rồi.”

“Là ai?”

Sương Vũ lắc đầu nói: “Ta đi tìm hắn.”

* * * * * *

“Tờ ngân phiếu này lại là thế nào đây?” Huy Hoàng lại cười khổ nữa rồi.

“Còn ít quá à?” Đường Hoa nằm trên thuyền uống rượu, nói: “Không còn cách nào cả, bán tin tức thì giá hời, chứ nghĩ ra kế hoạch giùm người khác cũng chỉ có giá này thôi... Ta nghĩ ra một kế hoạch cho Sương Vũ, một xu tiền cũng không có, mà cả tiếng cám ơn cũng không. Còn Phong Vân Nộ người ta thì không những đưa tiền, đã vậy còn nhờ Thi Thi chuyển đạt lòng biết ơn của hắn tới ta nữa.”

“Kế hoạch gì thế?”

“Phá hủy liên minh ba bang của họ. Kỳ thực là xào lại cơm cũ mà thôi. Ta bảo bọn họ lấy được cờ của Vô Cực rồi thì đừng cắm, mà rút thêm một lần nữa. Con người Vô Cực thì ta biết, tâm còn cao hơn trời, một khi bị rút cờ chắc chắn sẽ càng căm hận bang Tam Thương hơn, kết quả là không ai thủ núi, cờ đỏ quay trở về lại bị người ta rút lần nữa, sẽ mãi mãi không được siêu sinh luôn.”

Huy Hoàng gãi đầu: “Gia Tử à, nhưng làm vậy thì...”

“Biết ngươi muốn nói gì rồi. Ta nghĩ người muốn tìm ta sẽ mau tới thôi. Ngươi bây giờ cứ đi vào thành Thái Nguyên uống chút rượu đi, nếu có hỏi ngươi, cứ nói chưa từng gặp ta là được.”

“Được!”

* * * * * *

“Mục tiêu đã đi tửu lâu Thái Nguyên.” Tinh Tinh báo cáo.

“Biết rồi!” Sương Vũ rất nhanh đã tới được thành Thái Nguyên, đồng thời cũng tìm được tửu lâu kia, hơn nữa còn tìm được Huy Hoàng nữa. Nhưng nàng không ngờ lại chỉ có một mình Huy Hoàng đang uống rượu buồn: “Gia Tử đâu?”

“Trên dây leo.” Huy Hoàng uống rượu.

“Ta nói Đông Phương Gia Tử ấy.”

“Ở trên dây leo Đông Phương.” Tiếp tục uống rượu, thật là uống không say mà... Trong hiện thực mà có tửu lượng cỡ này là được rồi. Huy Hoàng thật là bội phục Đường Hoa lắm lắm, thế mà có thể đoán trước rằng sẽ có người căn cứ tọa độ của mình đến tìm hắn như thế đấy.

“Coi bộ không có ý nghĩa gì cả.” Sương Vũ xoay người nói: “Đi đây.”

“Khoan đã!” Huy Hoàng đặt một tờ giấy lên mặt bàn: “Ngươi xem xong rồi cho một cái giá thích hợp đi... Đừng trừng ta mà, ta cũng là bị người ta nhờ thôi. Ngươi cũng biết đấy, cho dù ta không giúp Gia Tử đưa tờ giấy này, cũng có người khác...” Huy Hoàng vội vàng ngậm miệng.

“Nói như vậy, ngươi thừa nhận là biết Gia Tử ở đâu phải không? Và cũng biết mấy ngày nay hắn đã làm cái gì phải không?”

Huy Hoàng nhấp miếng rượu, mân mê cái chén một lúc rồi nói: “Vì sao ngươi tiếp thu ý kiến của Gia Tử, lại không để hắn biết kế hoạch của các ngươi, đồng thời cũng điều hắn đi mà không hề nói ý đồ thực sự cho hắn thế?”

“Hắn chỉ là một thành viên trong bang hội thôi. Ta không có khả năng nói kế hoạch cho tất cả mọi người biết được. Cho dù ta muốn, ta cũng không có tinh lực mà làm.”

“Gia Tử là bạn của ngươi.”

“Trong phân đường hiện giờ của ta mỗi người ta đều quen biết, có hơn ba phần rất quen thuộc với ta, có hơn một phần là bạn bè lâu ngày.” Sương Vũ Sương Vũ: “Lẽ nào ta có thể nói kế hoạch cho họ biết sao?”

“...” Huy Hoàng im lặng hồi lâu rồi nói: “Gia Tử đang ở trên một chiếc thuyền khoảng ba mươi dặm hạ du Thái Nguyên.”

* * * * * *

Thuyền đi người không, Sương Vũ cầm lên một tờ giấy bị chặn dưới một hòn đá, đọc: “Ta biết ngay lập trường của tên Huy Hoàng chết tiệt nhà ngươi không kiên định mà, bị người ta chất vấn vài câu là sẽ bán đứng bổn Gia Tử ngay. Sẵn tiện cho ta hỏi một tiếng, Sương Vũ có mua phần tình báo kia không? Nếu số tiền nha đầu này đưa vượt qua hai ngàn kim thì có thể xem mặt trái, nếu không đưa tiền thì ba năm không kiếm được chồng.” Sương Vũ xem thư này mà thật là khóc cười không được: “Đưa tình báo cho ta, ta đưa tiền cho ngươi.”

Giao dịch tình báo xong đọc qua, hóa ra là tin Vô Cực gặp nạn. Biện pháp ác độc như vậy chắc chắn là tên rau củ nào đó nghĩ ra rồi. Lấy biện pháp mà mình nghĩ ra đem bán lấy tiền nhà thứ nhất, sau đó lấy tiền nhà thứ hai để chỉ cho cách phá giải biện pháp ấy. Sương Vũ nghiến răng lật mặt trái của bức thư: “Thực ra ngươi không đưa tiền thì Huy Hoàng cũng sẽ không giấu ngươi đâu. Cảm ơn vì hai ngàn kim kia, người mà ngài tôn kính nhất - Gia Tử. X giờ ngày X tháng X năm X.”

Huy Hoàng vội nói: “Tiền này ngươi cầm lại đi.” Xấu hổ thật mà... Cái này tuyệt đối là màn trả thù vì mình đã bán đứng tên rau củ kia đấy.

“Đừng!” Sương Vũ vội nói: “Ta biết tên Gia Tử chết tiệt này, vạn nhất mà ta cầm lại tiền, hắn chắc chắn sẽ báo cho Tam Thương rằng ta đã biết hết kế hoạch cho xem. Ta tiêu tiền mua chút an tâm vậy. Ta đi đây... Ừm, Huy Hoàng, hình như Thư Sinh đang hỏi về ngươi đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.”

“Chúng ta chỉ là người ven rìa thôi.”

“Đừng nghĩ nhiều quá, ai cũng có vị trí của mình hết. Đi đây, bái bai.”

“Bái bai!”

* * * * * *

Đường Hoa từ dưới mặt nước nhảy lên trước mặt Huy Hoàng: “Hà hà! Bán đứng huynh đệ.”

Huy Hoàng lại cười khổ, mình vẫn cho là thằng nhãi này đã chạy đi rồi đó chứ, nhưng không ngờ là người ta lại chui vào trong nước luyện cấp thế này. Mái tóc đã bị người ta nắm trong tay mất rồi... Mình đã ăn đã cầm, lại còn bán đứng người ta nữa, thật là trong lòng có quỷ đấy.

“Gia Tử!” Huy Hoàng hết sức áy náy.

“Thôi được rồi, ta biết ngươi sẽ bán đứng ta mà, ta không trách ngươi.” Đường Hoa rất rộng lượng. Mà thực ra việc này cũng không phải là bán đứng gì, mình cũng có sợ Sương Vũ đâu... Mình quả thật là có hơi sợ Sương Vũ đấy, không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa mà.

“Gia Tử, bạn tốt à, ta chưa nói xong.” Huy Hoàng kích động hỏi: “Nếu như ta lại bán đứng ngươi lần nữa thì sao?”

“Thì thôi, cái sự bán đứng của ngươi cũng có giới hạn lắm rồi. Không có việc gì cả.” Đường Hoa đột nhiên nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói là lại bán đứng... Không phải là ả ngốc kia chưa đi xa đó chứ?”

“Ả ngốc kia đang ở đây này.” Từ bên trong khoang thuyền nho nhỏ, Sương Vũ chui ra: “Chẳng qua tỷ tỷ không muốn bóc mẽ ngươi thôi, cái trò mèo ba cẳng kia của ngươi mà cũng dám đưa ra à?”

“Ây cha cha, đây chẳng phải là Sương Vũ bang chủ đó sao?” Đường Hoa lấy từ trong túi Càn Khôn ra bàn, ghế đặt lên trên thuyền rồi nói: “Sương Vũ bang chủ, mời ngồi, lúc nào mà lại có thời gian rảnh ghé thăm cái thuyền cỏn con của kẻ hèn này thế?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi là kẻ đã bán đứng kế hoạch à?”

“Phải!” Đường Hoa gật đầu.

“Ngươi là kẻ đã hiến kế diệt Vô Cực cho Tam Thương sao?”

“Phải!” Đường Hoa lại gật đầu.

“Rất thản nhiên đấy.” Thanh âm của Sương Vũ chợt biến đổi: “Vì sao?”

“Làm tiền í.”

“Hoàn toàn là làm tiền thôi sao?”

“Ừm... Thẳng thắn mà nói thì ta cũng không biết.” Đường Hoa gãi đầu. “Chỉ là cảm thấy có thể đùa nghịch mấy bang hội lớn các ngươi như một đám ngốc, sẽ có chút cảm giác thành tựu thôi. Các ngươi chơi trò chơi, ta lại chơi đùa các ngươi. Ai cũng có lạc thú của riêng mình, chẳng phải ngươi đã nói rằng kiến thiết bang hội cho tốt chính là cảm giác thành tựu của ngươi đó sao? Có khả năng đây chính là cảm giác thành tựu của bản thân ta.”

“Nhưng chúng ta là bạn bè mà?”

“Bạn bè? Không dám. Bị ngươi phái đến Tế Nam như một đứa ngốc, lại bị điều đi Thái Nguyên như một đứa ngốc, cuối cùng lại bảo ta đi Giang Tây. Ta nói này Sương Vũ, ta ở trong mắt ngươi có phải giống với một món đồ chơi lắm không?”

“Ngươi... Sao hôm nay lại tự ái cao như thế?” Sương Vũ nói: “Phải, là ta không đúng. Bảo ngươi đi Thái Nguyên là bởi vì bọn ta còn chưa có xác định được kế hoạch tác chiến, bọn ta phải xem xem phản ứng của Tam Thương như thế nào rồi mới quyết định tiếp thu kế hoạch của ngươi được. Cũng không phải là cố ý giấu ngươi cái gì, thực ra đến lúc bảo ngươi đi Giang Tây, bọn ta mới xác định được kế hoạch.”

“À! Vậy ta ngược lại còn phải cảm ơn ngươi rồi.” Đường Hoa dửng dưng đạm mạc trả lời.

Câu nói này đã chọc giận đến Sương Vũ, Sương Vũ nói: “Ngươi cho rằng ta cố ý từ Hoàng Sơn bay tới Thái Nguyên lãng phí khoảng thời gian này là vì cái gì chứ? Ngươi cho rằng ta đứng ngẩn người trong khoang thuyền là để làm cái gì chứ? Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng đệ nhất cao thủ đáng giá như vậy sao? Nói chuyện không hợp ý... Huy Hoàng, ta đi đây.”

“Đừng mà...” Huy Hoàng định ngăn cản, nhưng Sương Vũ đã bay đi không hề ngoảnh đầu lại.

“Nữ nhân này...” Đường Hoa rất xấu hổ nhún vai: “Hóa ra khi tức giận cũng rất đẹp đấy.”

“Ha ha!” Huy Hoàng cười lắc đầu: “Ít nhất thì người ta cố ý tìm đến ngươi cũng không phải là muốn chất vấn ngươi cái gì, mà là muốn giải thích sự hiểu lầm thôi.”

“Ai...” Lúc này lại đến phiên Đường Hoa cười khổ.

“Sương Vũ lúc thường tính khí rất tốt, luôn biết thông cảm với người khác. Nhưng tính cách như vậy mà không nổi giận thì thôi, chứ một khi nổi giận rồi, sẽ không dễ dỗ xuống nổi đâu. Lại nói...” Huy Hoàng ngẫm nghĩ một chốc, rồi nói: “Người mà có thể khiến cho nàng tức giận, hẳn phải là người khá quan trọng.”

“Ý ngươi là... Nàng tức giận với ta, ta hẳn phải cảm thấy vinh hạnh đúng không?”

“Nói thật thì...” Huy Hoàng hỏi: “Ngươi có khi nào vì một người đồng sự nói bậy với ngươi mà tức giận không? Đám người từng trải như chúng ta đây chắc chắn là sẽ không, bất cẩn nghe được thì coi như chưa nghe, không những không có khả năng sẽ tức giận, mà càng không có khả năng sẽ hỏi tận mặt người đồng sự này nữa. Ví dụ như ngươi vậy, trong trò chơi có biết bao nhiêu người nói ngươi là đồ khốn sau lưng ngươi, ngươi sẽ đi so đo với họ sao? Nhưng đổi lại là ta hoặc là đám người Phá Toái lén nói ngươi là đồ tiểu nhân, ngươi sẽ tức giận hay không?”

“Được! Ta tìm cơ hội chịu đòn nhận tội có được không nào?” Đường Hoa nói: “Trước mắt mà xem thì tạm thời không có cơ hội kiếm tiền nữa, trừ phi ngươi có thể mặt dày mày dạn như ta, đến uy hiếp từ bang hội cấp một đến cấp ba mới được.”

“Mấy cái đồng tiền lẻ của dân chúng, ngươi có mặt mũi đi vét sao?” Huy Hoàng nói: “Ta không phản đổi ngươi khai đao với mấy bang hội lớn kia, nhưng những bang hội nhỏ thì không được. Hai người chúng ta liên thủ xông vào họ cũng đã chịu không nổi rồi ấy chứ.”

“Câu cá!” Đường Hoa đưa cho Huy Hoàng một chiếc cần câu: “Một con phân ra thắng thua luôn, ai thua phải uống một ga-lông nước sông.”

“Được!” Huy Hoàng nhận lấy cần câu: “Sẵn tiện cho hỏi cái. ngươi không có ăn gian đó chứ?”

“...” Đường Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cần của ngươi không có lưỡi móc ngược.”

“Ai... Làm chuyện xấu xa đã thành quen luôn rồi. Ngươi tốt nhất nên tự cảnh tỉnh lại chính mình đi.” Huy Hoàng cười khổ, ngay cả câu cá mà cũng phải ăn gian thế này.

* * * * * *

Lửa chiến lại được nhen lên, mấy bang hội lớn đều liên minh, đấu trí đấu lực với nhau. Đám tôm đám cá cỡ trung cũng không hề cô quạnh, ác tay một tí thì vét từ bang hội cấp một vét lên, bất kể chết sống, cái nào thực lực yếu thì ăn cái đó. Kẻ không ác tay như thế thì chỉ là củng cố phòng ngự, chèo chống qua mười lăm ngày này. Đám cá nhỏ tôm nhỏ bị người ăn dần ăn dần rất là bất mãn, cho nên rất nhanh mấy chục con cá nhỏ tôm nhỏ bị người rút cờ dưới sự dẫn dắt của một thủ lãnh bang hội nhỏ kia đã thành lập nên một liên minh dân nghèo, bắt đầu điên cuồng phản kích. Tuy bình quân mỗi bang hội trong đó không đến một ngàn người, nhưng khi tập hợp lại cùng nhau, đã thành một đội quân đông đến năm vạn. Đây là khẩu hiệu của họ: người không phạm ta, ta không phạm người. Ừm... Thực ra khẩu hiệu này phần lớn là của đám yếu nhớt nhưng chết cũng phải có sĩ diện.

Có điều ngươi cũng phải thừa nhận rằng liên minh này rất có sức hấp dẫn đối với các xí nghiệp loại nhỏ và loại trung. Một nhà bị rút cờ, toàn thể cùng tấn công, không những lấy lại được cờ đỏ, mà còn nhổ cả cờ của người ta nữa. Lần trả thù đầu tiên của bọn họ đã nuốt mất một lá cờ đỏ của một bang hội cấp bốn. Màn quảng cáo sống này vừa xuất hiện, bất kể là những bang hội nhỏ vừa bị rút cờ hay là chưa có ai quấy nhiễu cũng đều nghĩ cách gia nhập vào liên minh ấy hết.

Cách ứng phó với nguy cơ lần này của các bang hội nhỏ là ôm lấy nhau, hình thành tổ chức quy mô lớn. Còn các bang hội cỡ trung cấp ba, cấp bốn thì hai, ba liên hợp lại với nhau, theo quan hệ môi hở răng lạnh. Như vậy càng có lực gắn kết hơn, thậm chí có liên minh còn có nhân số vượt hơn mười vạn rất nhiều nữa, cho dù là bốn bang hội lớn nhất thấy những liên minh thế này cũng không dám khơi khơi cắn vào.

Mà bốn bang hội lớn nhất kia từ sau trận chiến đầu thì bắt đầu treo miễn chiến bài lên.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều các chuyên gia. Cục diện cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn con tôm không hề xuất hiện như trong dự đoán, mà lại đổi thành mọi người cùng lặng lẽ giữ thân, không có ai chủ động tấn công cả. Nhưng cũng có chuyên gia đã chỉ ra rằng, sự bình tĩnh ấy càng giữ lâu, lực bùng nổ tỏa ra trong tương lai lại càng khủng khiếp hơn.

Năm ngày đầu của sự kiện tranh bá cứ thế không chút gợn sóng qua đi. Cho dù là các bang hội bị rút cờ cũng không hề tấn công. Số người ở trong địa ngục ít hơn hồi đầu rất là nhiều.

* * * * * *

Thái Nguyên là một thành thị lớn, nhưng khi Đường Hoa đứng trên một con đường ở trong đó, lại cảm thấy như là một cái thành chết vậy. Suốt một phút hắn mới chỉ gặp có mười người chơi, mười người này có ba người chỉ cấp 30, ba người không có bang hội, ba người đi lướt ngang qua, còn người cuối là... Huy Hoàng.

“Đều chui cả vào trong nơi trú quân hết rồi.” Huy Hoàng thấy tình cảnh như thế này cũng khóc cười không được, vốn dòng người trung bình trong Thái Nguyên là mười vạn, thế mà bây giờ chỉ còn có mười người, thật là chênh nhau đến cả vạn lần đấy. “Ta nghe nói thành đô đỡ hơn một chút.”

“Tình hình thế này chắc mọi người không chịu được đâu. Không có việc gì lại đi chui lên núi sống, tính làm thổ phỉ à?” Đường Hoa và Huy Hoàng cùng bước vào trong một tửu lâu, hắn nói: “Thêm vài ngày nữa chắc chắn sẽ có người đào ngũ cho xem. Một khi xảy ra chuyện ấy, kỷ luật của bang hội sẽ không thể ước thúc nổi nữa. Mà một khi không ước thúc nổi, vậy sẽ khiến cho người khác có cơ hội để lợi dụng ngay. Cừu, oán, cái gì phải trả thì sẽ bắt đầu trả đây.”

“Giám đốc...”

“Bảo ta Gia Tử là được rồi.” Đường Hoa sửng sốt phát hiện trong tửu lâu thế mà còn có khách nhân đấy, hơn nữa còn là người quen của mình - Dục Dâm cái gì đây: “Sao lại đi dạo chỗ này thế?”

“Không phải là đi dạo!” Tiểu Dâm kéo Đường Hoa qua một bên, nhỏ giọng nói: “Ta nhận được thông tin rằng hôm nay trong tửu lâu này sẽ có người đám phán.”

“Đàm phán?”

“Phải! Nghe nói là Thư Sinh, Sương Vũ và liên minh dân nghèo cùng đàm phán. Chủ đề là gia tăng phân đà kéo toàn bộ những bang nhỏ như thế vào bang hội.” Tiểu Dâm nói: “Người liên hệ với ta nói là sông Hoài làm ranh giới, phương Nam toàn bộ thuộc Song Sư, phương Bắc toàn bộ về Nhất Kiếm. Một vạn người là một đà, đà chủ được đề cử từ trong một vạn người này.”

“Sông Hoài?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Không phải là lấy Trường Giang làm ranh giới sao?”

Huy Hoàng cười nói: “Gia Tử, thế này là ngươi kém hiểu biết rồi. Nhà Tần lấy Sông Hoài làm ranh giới là tiêu chuẩn từ xưa, chủ yếu là lấy địa lý làm chủ. Còn lấy Trường Giang làm ranh giới là do triều Minh đưa ra, dựa theo mặt nhân văn.”

Vì thế ba tên rảnh rỗi cùng ngồi tán dóc về tri thức địa lý lịch sử với nhau. Đừng có thấy tiểu Dâm thế kia mà lầm, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học thời sự đấy. So với tên tốt nghiệp từ trường đại học thổ mộc hạng ba như Tôn Minh thì tố chất không thể nào đánh đồng được. Nhưng có thể thấy tiểu Dâm rất là sùng bái Tôn Minh, lúc đó Tôn Minh dứt khoát thoát ly Song Kiếm nhật báo để tự lập tòa soạn riêng lại càng khiến cho hắn sùng kính hơn.

Kiến thức về văn hóa cổ, chẳng hạn như địa lý và lịch sử của Huy Hoàng rất là uyên bác. Lại công thêm tên vua tán dóc Đường Hoa, cho nên ba người tán dóc với nhau rất là nhiệt liệt, chỉ mới hai tiếng đồng hồ đã có xu thế giết gà đốt vàng mã bái huynh đệ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.