Ba em gái làm nghĩa vụ đã bị Tinh Tinh xua trở về. Tuy Tinh Tinh cũng là em gái, nhưng biết rõ điều trọng yếu của câu ‘lời hứa đáng giá nghìn vàng’. Có điều nghe ra ý đồ của Đường Hoa, nàng tức khắc có xung động muốn bỏ của chạy lấy người ngay. Thực ra chuyện mà Đường Hoa muốn làm cũng không phải xấu xa gì cho lắm, chỉ có điều một thiếu nữ ít rảnh rỗi như Tinh Tinh sẽ không thể nào tưởng tượng ra nó nổi.
Đường Hoa hỏi: “Vậy, ngươi nghĩ khi ta nhờ ngươi đi làm chuyện xấu thì sẽ là chuyện loại gì chớ?”
“Ưm...” Tinh Tinh trầm tư, quả thật mình không có bất cứ thứ gì có thể lợi dụng được để làm chuyện xấu khác thật. Ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện cướp BOSS, thứ đó trong mắt những người như Đường Hoa đã không thể gọi là ‘xấu’ được nữa rồi. Mà phải nói, cướp BOSS hiện nay đã trở thành một trào lưu trong Song Kiếm, bịt mặt lại một cái, thứ gì nên cướp thì cứ cướp, dù sao ngươi cũng đâu biết ta là ai, không cướp thì uổng. Nhưng mà cướp cũng chưa chắc thành công, ngay cả dân chuyên nghiệp như Sát Phá Lang mà cũng từng bị lật thuyền đó chứ. Nguyên nhân chủ yếu là vì hắn đi có một mình, còn người ta lại kéo cả tập đoàn đi cướp, hai tên chủ lực, hai tên khống chế, một tên phương sĩ tu luyện Hỏa Nhãn Kim Tình. Bảo sao mà dạo này Sát Phá Lang cứ phải cảm thán, lòng người không còn chất phác, thế đạo trở nên gian nan.
Còn những ‘chuyện xấu’ khác, Tinh Tinh suy nghĩ lâu thật lâu mà cũng chẳng nghĩ ra nổi có chuyện gì có thể xưng là ‘chuyện xấu’ được.
“Cũng có bắt ngươi làm chuyện gì khác đâu, chỉ cần ngươi tính chắc cho ta vị trí của Sát Phá Lang, hắn luyện cấp ở đâu, ăn uống ở đâu, chọn món ăn gì, gửi tin nhắn cho ai, nội dung tin nhắn, v.v... là được. Ngươi cứ coi như ta chưa từng nói mục đích của ta cho ngươi đi.”
“Nhưng mà... đây là trộm cắp đó.”
“Cho ta xin đi, đây là trò chơi mà. Trong hiện thực làm ăn trộm giỏi lắm cũng chỉ tạm giam mấy ngày, ăn trộm chuyên nghiệp thì cũng mấy tháng thôi. Còn trong hiện thực ngươi giết một người thì sẽ là tội danh gì nào? Nếu nói theo lời ngươi, hơn bảy vạn công đức âm của ta đây đủ để xử bắn ta hơn ngàn lần rồi đó.”
“Vậy ngươi có kế hoạch gì?”
“Kỹ năng của ta có hai khuyết điểm, thứ nhất là nhất định phải gần người, nhưng ta không thể để hắn biết đó là ta, nếu không tên này sẽ cảnh giác một trăm phần trăm ngay. Khuyết điểm thứ hai là tỷ lệ thành công chỉ có 10%, hơn nữa nếu trong vòng 1 phút mà liên tục ra tay sẽ bị giảm xác suất thành công lại.”
“Nhưng mà... nếu ngươi ăn cắp thất bại, chẳng phải hệ thống sẽ thông báo cho người ta rằng ‘ngươi đang ở trong trạng thái phản kích với xx’ đó sao?”
“Cái đó cũng là phần khó nhất, có điều ta đã có biện pháp rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong thành trấn. Nếu ở ngoài dã ngoại, thật khó mà hạ thủ được.”
“Nhưng mà...”
Đường Hoa lạnh mặt lại: “Có phải ngươi không muốn đi không?”
Phải! Tinh Tinh khóc: “Vậy ta có thể không đi được không?”
“Không thể.”
“Được rồi, vậy ta đi.”
* * * * * *
Tu vi của Đường Hoa tất nhiên phải trên Sát Phá Lang rồi. Sát Phá Lang có một thanh thần binh, Đường Hoa có hai, cộng thêm một cây thần thước. Ngoài ra cảnh giới của Đường Hoa đã được tăng lên hồi đi Vân Trung giới, lại càng vượt hẳn Sát Phá Lang một đoạn. Bởi vậy xác suất 10% kia là cam đoan được. Hiện giờ vấn đề duy nhất là sau khi ăn trộm thất bại vẫn khiến Sát Phá Lang không thể phát giác được. Sát Phá Lang khác với Mông Mông, Sát Phá Lang rất ít khi đi đến nơi nào nhiều người, hơn nữa lại khá là mẫn cảm với việc đụng chạm thân thể, thành ra rất khó dùng phương pháp trạng thái phản kích để ăn trộm.
Nhưng cái này không phải là vấn đề, Đường Hoa nhắn tin cho Tôn Minh: “Giúp ta tìm trong phái ngươi khoảng mười người biết pháp thuật quần công.”
“Chuyện gì thế?”
“Ta muốn lấy lại Trục Nhật kiếm.”
“Đại ca, ngài làm ơn đừng nói ‘lấy lại’, có vẻ có vấn đề ngôn ngữ quá.”
“Vậy thì là cướp lại!”
“Được! Dù sao đám hòa thượng cũng đều là bầy vô công rồi nghề, ta sẽ tìm giúp ngươi mấy tên, lực sát thương muốn lớn hay nhỏ?”
“Phạm vi sát thương gắng lớn hết sức, lực sát thương gắng nhỏ hết sức.” Làm sao đừng lòi ra một tên cao thủ ẩn nào đó, miễu sát mình một cái là Tinh Tinh có thể cười rụng hai cái răng cửa ngay.
Trong khi Đường Hoa đang nhắn tin, Tinh Tinh báo cáo: “Tính ra được rồi, người ta không ở Trung Nguyên.”
“Móa!” Đường Hoa ói ra bụm máu, không ở Trung Nguyên nghĩa là phải cần tiền, mà mình phải mời tới 10 người lận, cho dù không trả tiền công, cũng phải ra tiền xe cộ chớ? Nhưng mà một đi một về, đi Nhất Mục quốc vẫn còn được, chứ nếu đi Nữ Nhi quốc, mỗi người phải 200 kim, 12 người là... Dù sao mình cũng không có nhiều tiền như vậy, đừng để phải bỏ ra không ít tiền mà kết quả cuối cùng lại thua kém quá đáng thì toi.
“Ơ?” Ngay khi Đường Hoa đang nghĩ mình không còn kế sách nào khả thi, Tinh Tinh nói: “Hắn đến Thái Nguyên rồi.”
“Thái Nguyên?” Đường Hoa ngẫm lại, level của tên này vốn không cao hơn mình, hiện giờ vừa mới luyện một ngày một đêm nơi Sơn Hải Giới, rất khả năng mới chỉ gần gần 60, tính theo hiệu suất thì hẳn phải xấp xỉ 57. Nếu hắn cộng thêm điểm cho kiếm tuệ, vậy level 58 là có thể xài được Ma Kiếm thất giai. Cứ theo đó mà tính, người ta xuất hiện nơi Thái Nguyên chắc chắn có mục tiêu là đi nhận nhiệm vụ thăng giai rồi. Mà khu vực trọng điểm trong nhiệm vụ của tên này hiện giờ đang là nước Tề, mục tiêu lại là tướng quân, hoàng đế... Vậy chắc chắn sẽ đến thủ đô nước Tề. Nghĩ đến đây, Đường Hoa hô lên: “Đi Lâm Truy!”
“Người ta ở Thái Nguyên mà?”
“Chúng ta cược nhé, mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là đến một chốn xó xỉnh nào đó, rồi sẽ tới Lâm Truy.”
“Không cược, cược với ngươi ta chưa bao giờ thắng nổi cả.” Mấy ngày nay Tinh Tinh đã nợ Đường Hoa mấy bữa tiệc khi đến hành tinh M rồi.
* * * * * *
Tới Lâm Truy rồi, Đường Hoa mới phát hiện, hôm nay người ở Lâm Truy nhiều bất thường. Mua một tờ nhật báo xem qua mới biết, hai ngày sau nơi đây sẽ cử hành đại hội Olympic. Đường Hoa bèn buồn bực hỏi Tinh Tinh: “Sao ngươi không biết vậy?” Hắn sẽ không thể nào hỏi ‘vì sao ta không biết’ đâu.
“Cho ta xin đi, chẳng phải do vẫn luôn ở trong bản đồ phụ đó sao? Ở trong đó không thể liên hệ với bên ngoài được, cho dù là kênh nói chuyện phiếm của bang hội thì cũng chỉ có thể nói với thành viên bang hội ở trong cùng bản đồ phụ thôi.”
“Ừ ừ, có lý.” Đường Hoa xem tiếp, tờ báo này ra ngày hôm nay, phần chuyên san về Olympic có giới thiệu: người chơi có thể dùng phương thức tổ đội đến kiểm tra nơi hoàng cung nước Tề, nếu kiểm tra thành công thì có thể trở thành đội viên trị an của Lâm Truy, trong thời gian diễn ra đại hội Olympic, sau khi họ giết chết người chơi sẽ có quyền hạn cầm tù 5 tiếng đồng hồ, đồng thời mỗi ngày được lãnh tiền lương 100 kim. Song song đó, toàn trò chơi đã nơi nơi tuyên bố nhiệm vụ khủng bố, bên tuyên bố là các quân phiệt cắt cứ thời Chiến quốc như Tần, Triệu, Tấn, có điều mục tiêu của họ không phải là hoạt động khủng bố, mà là ám sát Tề Hằng công. Tiền thưởng là 1000 lượng, một khi ám sát thành công, đội viên đội viên trị an không những không có bất cứ phần thưởng nào, mà mỗi người còn phải bị rớt 1 level.
Các trận đấu trong đại hội Olympic đều được tiến hành trong bản đồ phụ, bất cứ ai cũng đều có thể bỏ ra 1 kim để vào trong đó. Trận thi đấu đầu tiên sẽ là bơi lội, được cử hành vào ngày mốt, mục tiêu là bơi qua biển Đông. Trong khi diễn ra thi đấu, sẽ có các lại quái vật, thậm chí là BOSS đến tập kích. Ngoài ra trong biển còn có các loại rương báu nữa, chúng có thể bập bềnh trên mặt nước, hoặc chìm ở dưới đáy. Tiền thưởng của người thứ nhất là 500 kim, top 10 được tiền thưởng 300, top 100 được 100 kim, những người chơi hoàn thành thi đấu có thể nhận được vé số, phần dãy số trúng thưởng thì sau đại hội này sẽ có kết quả. Trong hội nghị chiêu đãi phóng viên, Tề Hằng công đã ngỏ ý: tổng phần thưởng tuyệt đối không thấp hơn 10 thanh tiên kiếm lục giai, có thể nói đây là một đại hội khá có sức hấp dẫn. Người thi đấu ra khỏi mặt nước sẽ bị thua, còn Tề Hằng công sẽ ngồi thuyền lớn quan sát thi đấu. Điều càng sốc hơn chính là trận thi đấu ma-ra-tông ở ngày thứ hai, tuyển thủ không được cao hơn mặt đất 3 thước, còn Tề Hằng công sẽ cưỡi máy bay lên thẳng để quan sát thi đấu.
Theo như điều tra của Song Kiếm Nhật Báo, hiện giờ đã có ngàn tên người chơi trở thành đội viên trị an, mà chọn làm nhiệm vụ ám sát chỉ có hơn mười người. Thích khách với cảnh sát đều có thể tham gia thi đấu, cảnh sát có thể trực tiếp đánh chết thích khách, nhưng nếu ngộ sát người vô tội thì cảnh sát đó sẽ bị tước đi cả quyền lợi lẫn tiền lương.
Cũng tức là trong các hạng mục vận động đặc sắc của Song Kiếm, chen thêm một trò chơi bắt trộm. Sát Phá Lang với Đường Hoa đến vừa kịp lúc đại hội.
* * * * * *
“Sát Phá Lang đến thiệt rồi.” Tinh Tinh hết sức bội phục sự anh minh của mình vì đã không cược với Đường Hoa: “Ta có tốt không? Phân đường của mình thì nhờ người khác coi sóc giùm, bản thân lại đi làm chuyện xấu với ngươi.”
“Ừ ừ, cảm ơn mỹ nữ.”
“Ngươi nói Sát Phá Lang rất có khả năng là đi ám sát hoàng đế, vậy ngươi sẽ báo danh làm cảnh sát à?”
“Không đi, mục tiêu của ta không phải là giết chết Sát Phá Lang. Lại nói những kẻ dám đi nhận nhiệm vụ ám sát, chịu bị thế nhân thóa mạ đều là những kẻ không dễ đối phó cả. Đừng có thấy Tề Hằng công có ngàn người bảo vệ mà an toàn, ta vẫn cứ có cảm giác hắn hung nhiều cát ít, ngươi có muốn cược không?” Đường Hoa đội nhiên cười tít mắt hỏi.
Tinh Tinh rùng mình một cái: “Không chơi. Đúng rồi, tối hôm nay sẽ có Huyên Huyên chủ trì dạ hội thường lệ trước Olympic, ngươi có đi không?”
“Không đi.”
“Nghe nói Huyên Huyên còn có thể hát bài ‘Sói yêu dê’ đấy.”
“Không đi!”
“Ta có thể xin nghỉ phép được không?”
“Không thể!”
“Oa! Ngươi thật là bá đạo đó.”
“Đổi thân phận nào!” Đường Hoa lấy Hồ Ly Diện Cụ ra, đưa một cái tên vào: Phong Hỏa, tức khắc biến thành một tên người chơi Nga Mi ngay. Người này Đường Hoa từng quen biết hồi ở Lôi Châu, đẳng cấp không cao, tu vi không sâu, hơn nữa lại trầm mặc ít nói, chính là lựa chọn hàng đầu khi ngụy trang của mình: “Ta có bá đạo đâu, ta đâu có bảo không cho ngươi đi xem đâu nào. Có điều ngươi phải tùy thời báo cáo tình huống của Sát Phá Lang mới được.”
“Ya!”
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Cô nàng Huyên Huyên kia thực sự diễn hay đến vậy sao? Làm ngươi phải cao hứng đến thế?”
“Đương nhiên.” Tinh Tinh nói: “Trong một xã hội mà những người có ngoại hình kha khá đều mong được làm minh tinh, nàng có thể ở vị trí đứng đầu không người dám tranh giành, vậy chứng tỏ nàng không những có thực lực mà còn có điểm khiến người ta yêu thích nữa. Trước khi có một minh tinh nổi danh ngang như thế xuất hiện, nếu ta không thích Huyên Huyên, ta sẽ bị out ngay.”
“Không thích thì sẽ out?”
“Không phải vậy, ngươi cũng có thể chọn cách chán ghét hoặc hận thù nàng.” Tinh Tinh nói: “Nói khác đi, chẳng hạn như ngươi là người mê coi bóng đá, nếu có một cầu thủ đá cực kỳ giỏi, vậy ngươi có thể phớt lờ sự tồn tại của người đó không? Nếu ngươi không thích cũng không ghét người đó, vậy ngươi sẽ không phải là người mê bóng đá. Đây cũng có đạo lý y như vậy. Mặt khác, vì sao nam nhân các ngươi lại thích xem tạp chí bóng đá, lẽ nào chẳng phải vì muốn biết nhiều hơn về cầu thủ ngôi sao mà mình thích đó sao? Khi mà cầu thủ đó đến thành phố mà ngươi cư trú, ta cam đoan ngươi còn điên cuồng hơn ta nữa kìa.”
“Bóng đá là một dạng vận động cao thượng.” Đường Hoa thừa nhận, mình đã từng dùng một tháng tiền lương đến sân vận động xx để xem một câu lạc bộ nổi tiếng nước ngoài đến Trung Quốc thi đấu. Cho dù sau đó phải nhằn mì ăn liền suốt một tháng trời, đến bây giờ Đường Hoa vẫn cho rằng thế là đáng giá. Nghĩ lại, nếu nói như thế, Huyên Huyên quả đúng là có vốn liếng khiến người ta phải hâm mộ thật.
“Ngươi đuối lý rồi thì bắt đầu vô lại kìa.” Tinh Tinh cười hè hè, nhưng cũng không phản bác lại Đường Hoa. Quãng thời gian đi chung này, nàng đã hiểu một phần cơ bản về nam nhân này. Có chút hư hỏng, có chút lười, thích làm trò, thích gãi đầu, cứ quýnh lên là sẽ vò đầu...
“Phá Toái... Thế mà lại đi làm trị an viên kìa.” Đường Hoa khéo léo dời đề tài đi, không ngờ nhờ vậy mà phát hiện ra Phá Toái đang dẫn theo 30 người tuần tra trong thành. Đường Hoa vội vàng móc Vô Biên đặc san ra nhìn sơ... Quả nhiên là như vậy, lần này Nhất Kiếm với Song Sư đều lựa chọn bảo vệ Tề Hằng công cả. Bọn họ áp dụng phương thức 1 cao thủ kéo theo 4 người để thông qua được vòng kiểm tra, gắng hết khả năng đưa nhiều bang chúng vào trong đội trị an để được lấy tiền lương, đó cũng có thể coi như là một dạng phúc lợi của bang hội vậy.
Phá Toái dừng lại, phất tay một cái, dẫn theo mọi người hạ xuống một quán ăn lộ thiên, Đường Hoa cho rằng hắn chuẩn bị đưa ra nghi vấn ai là kẻ tình nghi, nào ngờ Phá Toái lại phất tay một cái nữa, mọi người bắt đầu chọn đồ ăn. Đường Hoa đang ngụy trang thân phận nên để ý nhiều thì không hay, bèn quay đầu dặn dò: “Chúng ta chia ra ở đây đi, gắng hết khả năng đừng gặp mặt nhau, ngươi phải tùy thời thông báo tình huống của Sát Phá Lang đấy, cứ liên hệ bằng tin nhắn.”
“Ừ ừ!”
“Khoan đã!” Đường Hoa hỏi: “Hiện giờ ta đang ngụy trang, ngươi có thể tính ra được không?”
“Có thể tính ra vị trí của ngươi, nhưng không cách nào tính ra tên hiện giờ của ngươi được.”
“Ừ... Ngươi đi đi.” Đường Hoa đột nhiên nghĩ, Sát Phá Lang không thể nào không ngụy trang được, nếu không hắn vừa lộ mặt trên đường, tuyệt đối sẽ nhận được đãi ngộ ngang hàng với tổng thống ngay. Ai cũng đều biết cả, tên này mười phần có tám chín phần là do nhận nhiệm vụ ám sát mới tới.
* * * * * *
“Sát Phá Lang đang ở cách ngươi khoảng 20 thước!” Tinh Tinh thông báo.
Đường Hoa hiện giờ đang tựa người nơi cửa sổ của tửu lâu, vừa nhận được tin liền thò đầu ra săm soi người chơi cả trên đường lễn trên không trung. Quả nhiên không có Sát Phá Lang, có điều ngươi rất giống với một con đom đóm giữa trời đêm, xem ta làm thế nào tìm ra ngươi đây nhé... Không có người chơi nào đi một mình cả, ít nhất đều là hai người kết bạn. Đường Hoa gật đầu, khi mà giữa trời đêm có cả một đàn đom đóm, ta không nhận ra ngươi thật. Bây giờ hắn có phần hận vụ đúng giờ mới cử hành sự kiện của hệ thống này, đã khiến cho kế hoạch của mình khó thêm đôi chút. Có điều vì thế này nên mới đỡ phiền phức cho tên bạn Tôn Minh của mình hơn.
* * * * * *
Bản đồ phụ thi đấu bơi lội này không khác gì trong hiện thực cả, chủ yếu là để tránh gặp phải sự xấu hổ khi ở Lâm Truy lại xuất hiện biển Đông. Quy tắc của màn này như sau:
Thứ nhất: pk trong biển mà bị trọng tài của hệ thống phát hiện, vậy kẻ pk trước sẽ bị đuổi khỏi thi đấu. Ý là ngươi có thể đánh nhau, nhưng đừng có để ta bắt gặp. Trọng tài là cá heo có đội mũ, trước ngực còn đeo một chiếc còi.
Thứ hai: bất cứ ai rời khỏi mặt nước biển không những đồng nghĩa với việc từ bỏ thi đấu, mà đội viên trị an còn có thể tự do săn giết người này trong thời hạn 3 phút, săn giết thành công thì được thưởng chút chút tiền.
Thứ ba: ở trong biển mà bị quái vật giết chết sẽ bị rớt 5% kinh nghiệm, nhưng sẽ được miễn trừ những trừng phạt tử vong khác, đồng thời nếu giao nộp 1 kim thì có thể tiếp tục tham gia thi đấu.
Thứ tư: thời gian thi đấu là bảy giờ sáng đến bảy giờ tối, theo thời gian của hệ thống.
Thứ năm: trên mặt biển có thuyền bán đồ uống, thức ăn, giá cả ước chừng là gấp 3 lần trên thị trường.
* * * * * *
Mấy cây cầu nhảy rộng chừng 5 thước bố trí khắp bờ biển trăm dặm đã phủ đầy người, đương nhiên ngươi cũng có thể dùng cầu thang để xuống biển. Sự nhiệt tình tham dự của bọn người là hết sức cao. Nguyên do có chuyện như vậy là bởi vì loại thi đấu này không phải chuyên lợi cho các cao thủ. Hơn nữa cho dù không lấy được hạng đầu, nằm trong top 100 cũng sẽ có tiền thưởng, ngoài ra còn có mấy chiếc rương trôi nổi trên mặt biển hay chìm dưới đáy, cộng với vé số sẽ nhận được khi hoàn thành thi đấu nữa. Đương nhiên điều trọng yếu nhất là chẳng có gì vui bằng một bầy hảo hữu vừa bơi lội giỡn nước lại vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Đường Hoa xếp hàng nhảy vào trong biển, hắn cứ có cảm giác giống bọn chim cánh cụt xếp hàng nhảy xuống nước trong chương trình Animal Planet vậy. Ây da! Cạn quá, chỉ vì theo đuổi tư thế mà kết quả đầu bị chúi xuống, sinh mệnh tổn thất mất 20%. Nhìn lại tứ phía, còn có mấy người bị ngã chết nữa kìa. Đường Hoa bắt đầu bơi đi, lúc này hắn mới chợt phát hiện, mình đã không chuẩn bị chu đáo rồi. Nhìn người chơi bên cạnh xem, đang sử dụng loại pháp thuật không biết tên nào đó, tốc độ trong nước lại không hề khác gì với trên không cả. Có vẻ mình không chiếm được bao nhiêu ưu thế rồi.
Bơi được mấy trăm thước, giữa đáy biển xuất hiện một vật thể phát sáng, mấy trăm tên người chơi quanh đó phấn chấn tinh thần lên, nhất tề bắn phi kiếm về phía nó. Lúc này Đường Hoa cảm thấy muốn khóc mà không có nước mắt, ngươi nói xem trong bảy loại pháp thuật, vì sao mình lại cố tình học phải sét với lửa chớ? Khi ở trong nước cơ bản không có chút đất dụng võ nào cả.
Phi kiếm chém vào vật thể phát sáng kia, mọi người đang chờ xem hoa sẽ rụng nhà ai, nào ngờ nước biển đột ngột sôi sục, vật kia nổi lên, mọi người nhìn qua rồi tập thể hộc máu, nào phải rương báu gì, đây là một con mực lớn! Có một anh bạn ném Bùa Giám Định ra xong kêu toáng lên: “Ối giời, BOSS bị động level 70, các huynh đệ chạy mau đi.”
Bị động à? Đường Hoa như được uống thuốc thả lỏng, hắn bơi nhấp nhô bên cạnh con mực kia nhìn đám người chơi bị nó truy sát, trong lòng thoải mái vô cùng: ai bảo chỉ học sét với lửa là chịu thiệt? Mama từng nói rồi, chịu thiệt là phúc đấy.
Boss level 70 mạnh đến thế nào? Dù sao Đường Hoa biết mình cộng thêm Huy Hoàng, Phá Toái với Sát Phá Lang cũng không gặm nổi nó được. Bởi vậy bọn người chơi cơ bản không thể chạy thoát nổi, đương nhiên trong đó có một nguyên nhân thật lớn là mọi người đều bơi về phía trước cả, cho nên con mực kia chỉ cần đuổi theo một hướng là túm được. Sau khi giết sạch những người chơi đã tấn công mình, con mực này lại núp xuống dưới đáy biển, dưới đó lại xuất hiện một vật thể phát sáng, hấp dẫn đợt người chơi tiếp theo.
3 km sau, mọi người gặp phải BOSS chủ động công kích - cá mập nhỏ, là BOSS level 40, tuy level không cao, nhưng lại khá là gian xảo. Khi mọi người đến đó, con cá mập này đang nói chuyện phiếm với một tên trọng tài, cũng tức là cá heo, mọi người thấy đó là trọng tài nên cũng không quy nạp con cá mập này vào hàng ngũ quái vật, thậm chí còn có người cho rằng đó là người trong uỷ ban kỷ luật trọng tài đến để giám sát trọng tài. Nhưng nào ngờ vừa mới đến gần, người ta bùng lên ngay, trực tiếp giết chết 4 người, lúc này bọn người chơi mới tỉnh ra, nhao nhao cùng đoàn kết kháng chiến, thanh lý con BOSS nhỏ này.
Có người chơi đến chất vấn trọng tài, trọng tài cá heo ra vẻ khinh thường trả lời: “Ta có thể nói chuyện với ngươi, vậy nói chuyện với nó thì đã sao? Lẽ nào các ngươi cho rằng bộ dạng của ta với các ngươi có phần nào giống à?”
Anh bạn này tức giận chửi tục, bị trọng tài trực tiếp phất thẻ đỏ đuổi ra khỏi cuộc thi. Anh bạn này không phục bèn phản kháng, bị trọng tài giết chết.
Quân khởi nghĩa bị trấn áp thành công, những dân chúng còn lại tức khắc nén giận im hơi lặng tiếng. Nhưng điều này không trở ngại cho việc họ dùng ánh mắt khinh bỉ trọng tài cá heo.
* * * * * *
Thùng, ước chừng khoảng 8 giờ, mọi người lần nữa phát hiện một vật thể phát sáng, lần này nó bập bềnh trên mặt biển. Tuy vậy, vì đã có vết xe đổ, mọi người đều đến gần đã rồi mới dám ra tay. Trong biển thì Đường Hoa không có hàng, nhưng không có nghĩa rằng trên mặt nước hắn không có, rất nhanh Đường Hoa đã phát ra mấy tia sét lấy được rương báu.
Mở rương báu ra, một tinh linh nước xuất hiện ở trước mặt Đường Hoa, nó chỉ tay vào Đường Hoa, nói: “Tốc độ trong nước được cộng thêm 30%, duy trì 10 phút, thời gian bắt đầu.” Đường Hoa giơ một tay siết cho tinh linh nước kia hóa thành ánh trắng, ha, muốn dụ mình xông lên phía trước mạo hiểm à, coi mình là ngốc hả? Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là bảo trì vị trí trong những người dẫn đầu, đồng thời dùng mạng sống lẫn máu tươi của các chiến hữu mở ra một con đường tới chức quán quân.
* * * * * *
“Huyền Thiên Lôi Minh đạn!” Một người chơi lấy được một rương báu trong biển xong thì vui vẻ nói: “Là đạo cụ đặc thù có thể nổ mạnh ở trong nước, uy lực cực mạnh, xin kiềm giữ cẩn thận. Là ý gì?”
Mọi người chơi lập tức cách anh bạn này xa xa một chút. Có thể nổ, uy lực lớn, kiềm giữ cẩn thận. Ba đặc điểm này khiến mọi người chơi nơi này đều xem anh bạn đó như một quả bom người tùy thời có thể bùng nổ. Sự thật đã rất nhanh chứng minh rằng mọi người sai rồi, suốt nửa tiếng đồng hồ Huyền Thiên đạn vẫn chưa nổ, mọi người cũng lần nữa chấp nhận anh bạn này. Khi gặp con BOSS nhỏ thứ hai có level 48, anh bạn này ngứa tay ném đạn ra. Sự thật lại lần nữa chứng minh hệ thống là đúng, ít nhất nó cũng không hề gạt mọi người trong phần uy lực của vụ nổ, nổ một nhát xong sóng xung kích không những xử lý BOSS, mà còn xử lý luôn cả bản thân người ném lẫn đám người chơi gần đó. Đường Hoa lúc này mới cảm thấy sâu sắc hài lòng với việc mình đã học phép sét với lửa.
Khi rương báu thứ ba bập bềnh trôi qua bên cạnh mọi người, tất cả đều phớt lờ nó.