Song Kiếm

Chương 133: Chương 133: Thiên Đường Và Địa Ngục




“Ây!” Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Có gì đó không đúng này.”

“Chỗ nào mà không đúng?”

“Ngươi xem. Người ta là thần tướng, chúng ta chỉ là ba người giữa trăm vạn người chơi mà thôi. Muốn nhiệm vụ không có nhiệm vụ, muốn đánh nhau thì đánh không lại, vì sao nàng lại phải kể rõ ràng sự tình ngày trước như thế?”

“Đúng nhỉ, thường thì NPC hình người ở cấp số này đâu có coi người chơi là người đâu. Hay là... Chúng ta lui?”

Đường Hoa trầm tư một lúc rồi hỏi lại: “Ngươi nói xem, người ta đang nói rất phấn khởi, mà ba người bọn mình lại ‘Xẹt’ một tiếng biến mất tăm, vậy có phải sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của nàng lắm không?”

Phá Toái khinh bỉ: “Người ta là NPC, lại là bà xã của người khác, còn là một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm nữa, lẽ nào ngươi muốn câu người ta sao? Quan tâm tới tự tôn của nàng làm gì?”

“Đi chết đi, đây chẳng phải vì ta sợ người ta trở mặt đó sao?”

Huy Hoàng: “Không thì chờ nghe xong lại tính tiếp?”

“Ta chỉ sợ nghe xong thì chúng ta không còn cơ hội tính tiếp nữa đâu.” Đường Hoa thở dài: “Trái phải gì cũng đều là chết, chi bằng cứ nghe xong rồi chết để còn được mang tiếng quỷ minh bạch.”

Tiếp đó Thủy Bích lại kể một câu chuyện anh hùng vĩ đại, thoát ly những thú vui cấp thấp. Nhân vật chính trong đó đương nhiên là vợ chồng Thủy Bích, nguyên nhân xảy ra câu chuyện chính là vì núi lửa nơi đáy biển An Khê sắp sửa phun trào. Diễn biến của câu chuyện chính là hai vợ chồng họ quyết định đặt đảo Phù Du ở phía trên của núi lửa để ngăn cho nó không bùng nổ. Hậu quả của câu chuyện chính là đảo Phù Du không thể di động được nữa, lại thêm phần Thủy Bích đã từng đăng ký thân phận thần tiên với Thiên Đình, cho nên rất có khả năng Thiên Đình đã phát hiện được vị trí của họ. Còn kết cục của câu chuyện thì vẫn còn bỏ ngỏ, chờ bọn người chơi đến biên soạn thêm.

“Vậy ý của phu nhân chính là Thiên Đình sẽ tức khắc sai người tới truy sát hai vị à?” Loại chuyện ngoại giao này đều là do Đường Hoa đi hoàn thành cả, Huy Hoàng với Phá Toái chỉ ở một bên vểnh chân xem náo nhiệt là ổn. Dù sao thì nếu mà Đường Hoa đàm phán ngoại giao còn phải chịu thiệt, ắt hẳn hai người bọn họ chẳng khá khẩm gì hơn.

“Đúng!”

“Hai vị đánh không lại bọn họ?”

“Bởi vì pháp lực của hai vợ chồng chúng ta đang phải dùng để khống chế đảo Phù Du, cho nên rất có khả năng không phải là đối thủ.” Điều này là tất yếu phải nói rõ ra, nếu không tay đấm số hai của ma vực và tay đấm được phái ra ngoài bắt tay đấm số một của thiên cung sẽ mất mặt lắm.

“Muốn đánh bại được bọn họ thì rất đơn giản, chỉ có điều các vị phải phối hợp một chút mới được.”

“Phối hợp thế nào?”

“Cấm chế ngoài cửa của các vị quá là lợi hại, chi bẳng để ta đưa ra một tờ danh sách, rồi các vị đưa mấy trăm người vào đây trước. Ta cam đoan thần đến thì giết thần, phật tới thì chết phật.” Đường Hoa lại nói thêm: “Nếu như vẫn còn chưa được thì chúng ta lại cổ động toàn bộ người chơi vào đây vây giết họ luôn.”

“Mở cấm chế ra à?”

“Đúng vậy!”

Thủy Bích lau mồ hôi, trả lời: “Cái này không hợp quy củ đâu.”

“Biết ngay các ngươi sẽ trả lời như vậy.” Đường Hoa lắc đầu thở dài: “Vậy cứ an tâm mà đi đi, chúng ta sẽ kể lại sự tích anh hùng của các ngươi cho người thiên hạ biết... Sẵn tiện, cho ta hỏi một câu, các ngươi có biết rằng lực phá hoại khi núi lửa phun trào bên trong biển và lực phá hoại khi nó phun trào trên lục địa không phải là một cấp độ giống nhau không?”

“Cái này...”

“Lày!” [1] Một người đàn ông lực lưỡng ăn mặc giống như một thiên thần dẫn theo một con quái vật sáu chân bốn cánh đột nhiên xuất hiện ở chỗ không xa bọn họ: “Thủy Bích, xem ngươi còn trốn được đi đâu?”

“Cự Linh thần, chỉ cần ngươi chờ thêm ba canh giờ nữa, muốn chém muốn giết gì tùy ý ngươi.”

Phá Toái cười âm hiểm trong kênh đội ngũ: “Bọn họ tàn sát nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi.”

“Anh bạn à, đây là sự tình không có khả năng xuât hiện đâu.” Đường Hoa phủ định cái ý tưởng tự huyễn đó của Phá Toái ngay, thằng nhãi này thật là coi truyện nhiều quá rồi. Vừa đến tân thủ thôn, bất cẩn thấy ma vương cấp 999 đang solo với thượng đế cấp 999, kết quả là ma vương và thượng đế đều đi chầu trời, thế là người chơi nhặt được mấy tấn thần khí, sẵn tiện thu được Sí Thiên Sứ và Sa Đọa Thiên Sứ làm sủng, sau đó thì người chắn giết người, phật cản giết phật, tán N gái, thu vài tên tiểu đệ, thành lập bang hội, nhất thống giang hồ, vạn thế thiên thu...

Quả nhiên, Đường Hoa vừa nói xong, trước mặt ba người chơi lập tức hiện ra một bảng lựa chọn: A - giúp Thủy Bích đánh đuổi truy binh của Thiên Đình, B - giúp Thiên Đình tiêu diệt vợ chồng Thủy Bích, C - Đánh hội đồng cả vợ chồng Thủy Bích lẫn truy binh.

Bởi vì Phá Toái là đội trưởng, cho nên Đường Hoa với Huy Hoàng không có quyền chọn lựa. Phá Toái phất tay một cái: “Các ngươi chờ đã... Mở hội nghị.”

* * * * * *

“Cự Linh thần, dường như rất rác rưởi đấy.” Đường Hoa ngẫm ngẫm một lúc rồi nói tiếp: “Hắn từng bị Tôn Ngộ Không ức hiếp thảm lắm mà.”

Phá Toái ném mấy tờ Bùa Giám Định của hệ thống ra, trả lời: “Cự Linh thần, thiên tướng. Đẳng cấp là 60. Cũng không phải là không thể chiến thắng được. Thủy Bích với chồng của ả đều cấp 60, đang ở vào trạng thái yếu ớt, lực chiến đấu đã bị hạ mất 30% rồi.”

Huy Hoàng thoáng do dự rồi nói: “Dường như Thủy Bích đang làm chuyện tốt mà.”

“Làm chuyện tốt hay chuyện xấu không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng ta.” Đường Hoa nói: “Sự thật là cả hai bên đều rất khó giết.”

Phá Toái nói: “Ta chọn giết Thủy Bích, vì họ đang ở trong trạng thái yếu ớt. Lực chiến đấu của Cự Linh thần với con sủng vật kia chắc chắn phải mạnh hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không dám chạy tới truy sát người ta.”

Huy Hoàng cười khổ: “Ta chọn A. Dù sao thì các ngươi cũng đã chọn B rồi, coi như ta tự an ủi tâm trạng áy náy của ta vậy.”

Phá Toái hỏi: “Gia Tử, 1:1 rồi đấy, ngươi thì sao? Có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là chọn B rồi. Mà kia là con quái vật nào thế, sao khó coi như vậy?”

“Đế Giang thần thú, cấp 50, còn có tên là Hỗn Độn, là vật cưỡi của Thiên Đế đấy. Nó có thể chống đỡ công kích của hết thảy mọi tiên thuật. Tuy đẳng cấp của nó không cao, nhưng ta cảm thấy nó còn trâu hơn Cự Linh thần.”

“Tên là gì?” Đường Hoa hỏi lại cho chắc.

“Đế Giang thần thú đó.”

Đường Hoa tức khắc moi ra một tờ danh sách, hầu hết mọi tài liệu ghi trên đó đều đã được đánh dấu đỏ, chỉ có duy nhất một thứ cuối cùng là chưa có. Thứ đó có tên thế này: Thần thú cách.

“Chánh đạo nhân gian tang thương lắm.” Đường Hoa nghiêm nghị nói: “Năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa, luôn có một số anh hùng không chút tiếng tăm lặng thầm bảo vệ mảnh đất Thần Châu đại địa này. Bọn họ đã vì mọi sinh linh mà không tiếc hy sinh đi tính mạng, tình yêu và cả tự do nữa, rồi sau đó bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn. Mao chủ tịch đã từng nói qua, chết, có cái nặng tựa Thái Sơn, có cái nhẹ tựa lông hồng. Ta nguyện ý làm một đỉnh núi Thái Sơn vậy.”

Phá Toái hộc máu, nói: “Đại ca, ngài đừng có làm ra cái bộ dạng này được không, ngươi cứ trực tiếp nói A hay B là được rồi.”

“A!” Đường Hoa trả lời một cách kiên định.

Câu trả lời này khiến Phá Toái và Huy Hoàng đều nhìn Đường Hoa như một người trên trời rớt xuống, cũng triệt để đảo điên hình tượng của Đường Hoa ở trong lòng bọn họ. Phá Toái cố nén không hỏi xem Đường Hoa này có phải thât hay không, hay là đầu đã bị cửa kẹp, chỉ dè dặt hỏi: “A? Giết Cự Linh thần à?”

“A! Giết Cự Linh thần.” Đường Hoa bổ sung thêm một câu: “Có giết hắn hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải làm thịt con Đế Giang thần thú kia đặng mà nhắm rượu.”

“Giải thích vì sao?”

“Nhiệm vụ cấm pháp của ta đang còn thiếu một cái thần thú cách.”

“Đại ca, thứ ngài thiếu là thần thú cách, chứ có phải ‘Đế Giang thần thú cách’ đâu.”

“Quan tâm làm gì... Chỉ cần tên nó có hai chữ thần thú là đã đáng chết rồi.”

Phá Toái đau khổ gõ gõ đầu, nói: “2:1. Đầu tiên, chúng ta nhất định phải đánh lén trước. Bước này là không thể thiếu được. Bởi vì Đế Giang thần thú miễn dịch với pháp thuật, cho nên mục tiêu của Gia Tử sẽ là Cự Linh thần, nhiệm vụ là hấp dẫn cừu hận của lão ta. Huy Hoàng, ngươi và ta phối hợp xa luân chiến trước sau, Đế Giang thần thú biết tiên thuật Tinh Trầm Địa Động, khi nó công kích ta thì ta lui ngươi đánh, khi công kích ngươi thì ngươi lui ta đánh. Chỉ cần chú ý uống thuốc hồi máu, cam đoan bảo trì tiết tấu chiến đấu như thế thì hao mòn nó đến chết không phải là vấn đề. Mà trận này Gia Tử là quan trọng nhất, ngươi nhất định phải liều chết giữ chặt Cự Linh thần, không thể để lão phá hỏng trận chiến của bọn ta.”

* * * * * *

Ba người đến gần Cự Linh thần, Cự Linh thần rất kiêu căng, hỏi: “Đã chọn xong chưa?”

“Chưa xong!” Phá Toái ra hiệu một tiếng, Đường Hoa dùng Thiên Lôi đánh vào đầu Cự Linh thần, Phá Toái và Huy Hoàng thì đồng thời khởi động kiếm nộ đánh lên người Đế Giang thần thú. Ba người đánh lén xong thì phân tán ra ngay. Quả nhiên, Đế Giang thần thú lập tức đuổi theo Phá Toái, còn Cự Linh thần thì đánh tới Đường Hoa. Phá Toái than một hơi, ấn chọn A xong nói: “Chúng ta thường là đánh trước rồi mới chọn.”

* * * * * *

Vũ khí mà Cự Linh thần sử dụng chính là một đôi búa. Đừng tưởng nó chỉ là một cây búa bình thường, nó có năng lực công kích viễn trình đấy, lão này có thể ném cây búa ra như một cây boomerang, hơn nữa thanh thế rất là to lớn. Đường Hoa là một người thông minh, nhìn qua là đã biết, chỉ cần trúng chiêu này của lão thì chắc chắn chết luôn khỏi phải nghi ngờ. Bởi vậy hắn làm theo một phương án: trốn!

So với Đường Hoa, Phá Toái và Huy Hoàng thoải mái hơn nhiều lắm. Hai người một trước một sau dẫn dụ Đế Giang thần thú, pháp thuật của Đế Giang thần thú vừa bao phủ Phá Toái thì Phá Toái đã ra lệnh cho tiên kiếm hộ thân lao ra ngoài, Huy Hoàng thừa dịp này chặt chém lung tung, dùng mấy kỹ năng nho nhỏ liều chết xông vào Đế Giang thần thú. Sau đòn ấy, Huy Hoàng đã bị Đế Giang thần thú ngắm phải. Khi Đế Giang thần thú đang truy kích Huy Hoàng thì Phá Toái có thể thừa cơ phục hồi khí huyết. Huy Hoàng nhìn thấy Phá Toái đã khôi phục hoàn toàn khí huyết rồi thì dừng bước, chọc cho Đế Giang thần thú dùng Tinh Trầm Địa Động, thừa cơ đó Phá Toái lại bay vào dùng mấy kỹ năng vụn vặt liều mạng đánh...

Phương pháp chiến đấu này được giới võng du gọi là ‘phương pháp giằng co cừu hận’. Yêu cầu của nó rất là cao, đầu tiên là năng lực khống chế của hai người, thực ra là năng lực chiến đấu của họ, cuối cùng là năng lực phối hợp của cả hai. Mỗi một lần giằng co đều phải thật tinh tế và cẩn thận...

* * * * * *

Lúc đến lúc đi, non nửa sinh mệnh của Đế Giang thần thú đã bị loại đấu pháp vô lại đó tiêu hao mất. Lúc này Cự Linh thần có phản ứng, dù sao cũng là người có chỉ số thông minh, đâu thể để thế được. Vì thế bèn hai tay chụp lấy hai chùy xoay người trở lại, nhưng lão vừa xoay người thì Đường Hoa cũng xoay, tiếp đó là Thiên Lôi, lôi hỏa thi nhau oanh tạc. Tốc độ của Cự Linh thần không nhanh bằng Đường Hoa, mà phạm vi công kích cũng không bằng hắn, lão hiểu rất rõ, nếu mình thực sự đi chi viện cho Đế Giang thần thú thì chắc chắn sẽ bị Đường Hoa đuổi theo quấy phá liên tục, lúc đó rất có khả năng tình hình biến thành một kiếm thủ nào đó xài chiến thuật chơi diều với Đế Giang thần thú, còn mình lại trở thành đối tượng bị bao vây tiễu trừ.

Phải lựa chọn là một việc rất đau khổ, cho dù lão là NPC, và lại là NPC có chỉ số thông minh nữa. Chính bởi vì có chỉ số thông minh, cho nên lão đưa ra một kết luận, nếu như mình đi cứu viện Đế Giang thần thú thì mình sẽ bị máy bay nhà họ Đường kia ném bom đến hết sạch máu, còn mình mà truy kích Đường Hoa, nếu Đường Hoa dám tạm thời dừng lại chừng hai giây, ắt phải bị mình giết... Vậy cứu viện thì chẳng có lời. Có điều nếu không cứu, một khi Đế Giang thần thú bỏ mình thì mình lại lâm vào cục diện một đánh ba, càng bị động hơn.

Cho nên bởi vì Cự Linh thần có chỉ số thông minh, lão trở nên bối rối...

Trong lúc lão còn đang bối rối, sinh mệnh của Đế Giang thần thú lại lần nữa thấp xuống. Cự Linh thần trông thấy kiếm nộ của Phá Toái sắp đầy rồi thì bèn nghiến răng chịu màn lôi hỏa, di động về hướng Đế Giang thần thú.

“Kéo không nổi!” Đường Hoa hô.

“Vậy ngươi đi chết đi!” Huy Hoàng lẫn Phá Toái đồng thời mắng một tiếng, hai nam nhân phối hợp ăn ý như thế, nào có dễ dàng đâu? Khó khăn lắm mới nhìn thấy được ánh bình minh của chiến thắng, thế mà tên Đường Hoa kia lại tuột xích.

“Vậy ta sẽ chết cho các ngươi xem.” Đường Hoa rất hiểu, nếu Đế Giang thần thú kia thực sự có thần thú cách, vậy mình sẽ là người thu lời lớn nhất, bây giờ mà không liều mạng, còn chờ đến khi nào? Thế là bèn nghiến răng đánh một tia chớp lên trên đầu mình, sau đó là tia thứ hai, tia thứ ba...

“Ây, ây! Bon ta đùa thôi mà.” Phá Toái vừa thấy Đường Hoa tự làm hại mình thì trong lòng hết sức áy náy. Mình hẳn không nên bảo hắn đi chết, mà phải tự thân xử lý hắn chứ, ít ra như vậy cũng có thể khiến hắn bớt một tiếng đồng hồ thời gian ngồi trong địa ngục.

“Khởi động đi...” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt, làm sao mà thời điểm quan trọng này lại tuột dây xích vậy? Sinh mệnh của mình đã không còn đủ 1% rồi, nhưng Tu La Tuyệt Sát Trận vẫn chưa chịu khởi động nữa. Đường Hoa bây giờ hận mấy thứ nào ghi ‘Có xác suất nhất định’ lắm, xác suất nhất định là bao nhiêu? Là 99%, hay là 1%? Thật là hệ thống gạt người đến chết không đền mạng mà. A! Lượng máu vượt qua 1% rồi, Đường Hoa bèn dùng kiếm đâm một nhát vào đùi, sinh mệnh lại tụt xuống dưới 1%, nhưng Tu La Tuyệt Sát Trận vẫn không chịu khởi động... Lại vượt qua 1% rồi, đâm, chưa khởi động, uống thuốc, sinh mệnh lại vượt qua 1%, lại đâm... (Tác giả: thực ra số lượng từ dễ lừa lắm).

Huy Hoàng vội khuyên nhủ: “Gia Tử, thôi đi vậy. Lần này không được thì lần sau lại đến, đừng để cho bản thân xuất hiện bóng ma tâm lý, chẳng đáng đâu.”

Đường Hoa không giải thích, trực tiếp hiển thị chú thích của kỹ năng ngay trong kênh đội ngũ...

Huy Hoàng nhìn qua, nói gấp: “Vậy ngươi nhanh nhanh tự đâm nhiều lên đi.”

“Đang đâm, đang đâm đây!” Đường Hoa rớt một giọt mồ hôi. Nhưng thời gian đã không còn nhiều nữa rồi, Cự Linh thần sắp tiến vào phạm vi ném chùy đối với Phá Toái. Lúc Đường Hoa đâm xuống một kiếm cuối cùng mà vẫn chưa khởi động được pháp trận, ba người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Phá Toái than một hơi: “Chuẩn bị bảo tồn ngọn lửa cách mạng đi thôi. Ta đếm 1, 2, 3 thì mọi người cùng nhau chạy giữ mạng nhé.” Không cam tâm đâu, mắt thấy kiếm nộ của mình phải đầy rồi, sinh mệnh của Đế Giang thần thú cũng không còn mấy, thế mà phải buông bỏ đi thì thật bất cam...

“Cẩn thận.” Huy Hoàng vội vàng hô lên, vừa rồi bởi vì Đường Hoa đã quá mức chú ý vào việc tự đâm mình, thành ra không phát hiện tên đê tiện tiểu Cự đã hoãn tốc độ lại, vị trí lúc này của Đường Hoa đã nằm trong phạm vi công kích của lão...

“Hè hè!” Đồng học tiểu Cự cười gian một tiếng, tiếp đó xoay người, trên thân Đường Hoa lóe lên năm chữ màu kim: Cự Linh thần chi chùy! (Toát mồ hôi) Hai chùy đều xuất hiện, xen lẫn bên trong tiếng sấm rền, khí thế giận dữ của thần linh cộng với uy lực nghiêng thành bạt trại nhất tề đánh lên trên thân Đường Hoa nhỏ bé...

Hết tiền rồi... Nước mắt Đường Hoa chảy ròng ròng. Đến khi cần xài tiền thì luôn hận tiền quá ít. Nhớ năm đó ông đây cũng nằm trong hàng ngũ kẻ có tiền mà, đi ăn thì chuyên ăn bò bít tết của Australia, mặc thì chuyên...

Cây chùy khổng lồ chuối cùng cũng đánh lên trên thân Đường Hoa, nhưng Đường Hoa là ai? Hắn là nhân vật chính, mà nhân vật chính là cái gì? Chính là kẻ có được vương bát chi khí và cái mạng con gián đánh hoài không chết, tinh tận mà người vẫn chưa vong.

Đường Hoa tiếp được chiêu này. Mặc cho ngươi có uy lực vô địch, ta đây vẫn sờ sờ bất động. Không những bất động, mà sinh mệnh của Đường Hoa còn không rớt một chút nào. Nhìn lại Cự Linh thần, trên thân lão đang xuất hiện một con số màu vàng thật lớn, thế mà khởi động được bạo kích luôn! Một kích này trức tiếp khiến Cự Linh thần bị trọng thương, ngay cưỡi mây cũng không được nữa, rớt thẳng từ không trung xuống tới dưới đất.

Nhưng Đường Hoa lại không đắc ý chút nào, ngược lại còn khóc lên. Yên Vũ thần kính, là thứ đảm bảo cho mình qua ma kiếp thứ hai, đã bị xài mất một cái rồi, đồng thời mình lại còn rơi vào trong trạng thái “Cấm” phong ấn toàn bộ pháp thuật công kích nữa.

Có lời không? Đáp án hiển nhiên là không dám chắc chắn. Nếu Đế Giang thần thú thật sự có thể rớt thần thú cách, vậy đáp án chính là có, còn nếu nó không rớt thần thú cách, hoặc chỉ rớt Đế Giang thần thú cách thì đáp án là không. Cả ba tên cao thủ đã phải lăn qua lộn lại mấy tiếng đồng hồ, giãy dụa bên bờ vực sinh tử mới có thể lấy được hai tấm gương như thế đấy, hơn nữa đảo Phù Du không phải là nơi muốn gặp thì gặp đâu. Lần này nhờ có nhiệm vụ của Tinh Tinh chỉ dẫn, nàng mới có thể liên thủ với Thư Sinh tính ra được, sau này mà muốn tìm nó thì còn khó hơn lên trời. Đồng thời đến khi tìm được rồi thì chỉ sợ số người tiến vào trong đó đã chẳng phải chỉ có ba bọn họ. Quái thì chỉ có bấy nhiêu, mà người thì lại đông vô cùng, còn bao nhiêu cơ hội để lấy được?

Phi Long Tham Vân Thủ! Đường Hoa dừng lại trước mặt Cự Linh thần đang trọng thương, mang theo cơn giận ngập trời không chút khách khí nào đưa tay qua ăn cắp. Cái gì? Ngươi bảo tiểu Cự sẽ cùng đường quay lại đánh à? Đường Hoa hiện đang ở trong trạng thái được thần kính bảo hộ, trừ phi lão không ngại bị chết nhanh quá, còn không thì chắc chắn sẽ không dám phản kích lại.

“Tên mập chết tiệt nhà ngươi, cứu đồng bọn thì cứ cứu đi, sao lại nhất định phải ám hại ông nội ngươi đây chứ? Biết ông nội ngươi đây là ai không? Ông nội ngươi đây có danh hiệu là ‘Hại khắp thiên hạ vô địch thủ’ đó. Bà nội ngươi... Trả lại gương cho ta.” Đường Hoa vừa trộm lại vừa mắng. Hắn rất tức giận, có thể nói là tức giận vô cùng. Mình bắt bí hai tấm gương đó từ Sát Phá Lang nào có dễ dàng đâu, bị Tà Kiếm Tiên truy sát mấy trăm cây số, lại còn tiêu phí cả N kim mới đào thoát được đấy: “Ám hại ta, ám hại ta này...”

Huy Hoàng với Phá Toái nhìn mà thở dài, Đường Hoa vừa trộm lại vừa mắng, chân còn đá liên tiếp vào bộ phận sinh dục của Cự Linh thần. Lần này nếu như mà lấy được thần thú cách thì còn đỡ, chứ nếu không thì phỏng chừng thằng này ngày sau mỗi lần thấy người mập là sẽ bắt pháp quyết...

Một phút đã qua, Đường Hoa bay lên không, Cự Linh thần còn chưa kịp phản ứng thì ba mươi trái dưa hấu đã thi nhau nện xuống. Những làn sóng màu bạc liên tiếp nổ tung trên tấm thân trọng thương của Cự Linh thần. Lần nổ lớn nhất thứ ba mươi mốt còn chưa xuất hiện thì Cự Linh thần đã hóa thành ánh trắng chầu trời. Đường Hoa lặng im nhìn nơi mà lão ta biến mất, một hồi nữa cũng không nhịn được mà mở miệng mắng tiếp: “Đậu má!”

* * * * * *

“Xoẹt xoẹt!” Phá Toái với Huy Hoàng không đi an ủi Đường Hoa mà chỉ đẩy nhanh tiết tấu. Rất nhanh, Đế Giang thần thú đã hóa thành một cụm ánh trắng rồi biến mất.

“Có hay không?” Đường Hoa khẩn trương nhìn hai người, việc khẩn trương chờ đợi như vậy chỉ mới xảy ra có một lần duy nhất trong đời hắn. Lần đó cuồng dại một trận giữa đêm, sau đó cô gái kia liên tục ói mửa, khi Đường Hoa chờ nàng ta đi ra cho biết kết luận nơi bệnh viện thì cũng có tâm tình như thế. Thiên đường với địa ngục, có khi chỉ cách nhau có một vạch nhỏ. (Xanh: đương nhiên, một vạch là thiên đường, hai vạch thì...)

“Không có!” Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.

“Các ngươi nhìn lại xem sao.” Đường Hoa gần khóc đến nơi rồi.

Phá Toái trang nghiêm nhấc tay phải lên: “Nếu như ta đây có thần thú cách thì sẽ đoạn tuyệt tử tôn, chết sạch cả nhà.”

Huy Hoàng lấy ra một cuốn thánh kinh, tay trái đưa lên mặt, tay phải giơ thẳng lên trời: “Ta thề với thượng đế, ta không có thần thú cách, nếu không thì khi chết sẽ không được thăng lên thiên đường.”

... Con đường cổ, gió Tây ngựa gầy. Ánh tà dương lặn xuống trời Tây, đau lòng khách nơi xa thẳm! Đường Hoa bước đi tập tễnh, dường như trong nháy mắt đã già thêm mấy tuổi. Cho dù Phá Toái đưa ra một thanh tiên kiếm lục giai nhị phẩm, hắn cũng coi như không thấy.

“Làm sao đây?” Phá Toái nhìn Huy Hoàng.

Huy Hoàng thở dài, bước đến trước mặt Đường Hoa, nói: “Thiên tướng chỉ rơi xuống được như thế, buồn làm chi cho thần hồn rũ rượi, lại hại đến gân cốt này... Tổng lại chỉ là một câu nói, ngày mai trời lại sáng. Đây là một cái pháp bảo chiến lợi phẩm mới rớt ra, ngươi cầm lấy đi.”

Phá Toái cũng đưa thanh kiếm kia qua: “Gia Tử ca, ta không cần thanh tiên kiếm này nữa rồi, ngài cười lên một cái đi chớ... Cho dù ngài không cười nổi, thì cũng cứ nói một câu gì đi, đừng dọa chúng ta mà.”

“Lúc này yên lặng thì tốt hơn.” Đường Hoa thẫn thờ quay đầu lại hỏi: “Mấy thứ này các ngươi đều tặng ta cả à?”

“Ừ ừ.” Bệnh tình có phần chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, trong lòng Phá Toái với Huy Hoàng thấy an ủi lắm.

“Cái kia... Hồi nãy ta tìm vũ khí để tự sát thì phát hiện cái này ở trong bao.” Đường Hoa móc ra một vật.

“Thần thú cách!” Hai người kia đồng thời phun ra một bụm máu. Nhưng phun máu thì phun máu, vẫn không quên lao vào ấn Đường Hoa xuống dưới đất: “Trả tiên kiếm (pháp bảo) cho ta!”

“Là các ngươi... Tự nguyện đưa cho ta mà.” Đường Hoa ôm đầu, giải thích.

“... Đánh chết hắn.” Phá Toái đút một viên huyết dược vào miệng Đường Hoa, sau đó hô: “Hôm nay mà không phun ra thì bọn ta nhất quyết không thả.”

“Đều là vật ngoại thân cả thôi, hà tất gì phải làm thế?” Đường Hoa cười híp mắt, bản chất của thiên đường và địa ngục quả thật là khác nhau. Đương nhiên, cuối cùng Đường Hoa vẫn trả đồ lại cho hai người.

Hồng Liên Địa Ngục... Thật là mong chờ đấy!

[1]: Tiếng địa phương, bằng với chữ “này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.