Sự kiện lần này của Lôi Châu thu hút rất nhiều người chơi, cho nên khu đấu giá chỗ này rất là náo nhiệt. Ở trung tâm của khu, NPC thợ đấu giá đang ở trong một pháp trận bảo hộ tận tâm đấu giá vật phẩm cho người chơi. Trung tâm của quảng trường được pháp thuật chia thành hai mươi tầng, xa xa nhìn lại giống y như là đấu trường La Mã cổ đại vậy.
Đường Hoa và Mặc Tinh khó khăn lắm mới tìm được hai chỗ ngồi. Không có chỗ ngồi thì ngươi sẽ không có quyền được tham gia đấu giá, đó chính là quy củ của hệ thống. Có vài người chơi khôn khéo đã sớm nhìn ra được cơ hội làm ăn, thế là cố ý chiếm chỗ để bán lại.
* * * * * *
“Ngươi là Đông Phương Gia Tử à?” Một cô nàng nữ sinh nhìn có vẻ hơi say mê, ánh mắt thâm tình nhìn Đường Hoa trong cự ly gần.
“Ơ... Cái này...” Thiệt tình Đường Hoa chịu không nổi cái biểu tình kiểu đó. Nhớ hồi xưa còn tiểu học mình làm lớp phó, thì lớp phó học tập đã từng dùng ánh mắt như thế để thắm thiết giao lưu tình cảm với mình. Không ngờ ngay lúc mình nhiệt huyết sôi trào lên, thì lão sư lại đi vào một tay diệt mất đi tình yêu tươi đẹp nhất của loài người. Nếu không nhờ có luật mười hai năm giáo dục bắt buộc, thì lúc đó Đường Hoa đã bị đuổi học mất rồi. Gì? Hình phạt quá nặng à? Con bé lớp phó học tập kia chính là con gái của bộ trưởng bộ Giáo dục đó...
“Ký tên giúp ta nhé!” Nữ sinh áp chế sự kích động trong lòng, cấp tốc đưa bút lông cùng với một quyển tập qua.
Phải nói là cô nàng này có bộ dáng thật không tệ, đặc biệt là phối thêm bộ đồ vải sa càng tôn thêm vẻ thanh thuần động lòng người. Chỉ có điều dáng người hơi hơi béo một tí, nhưng cộng thêm ánh mắt khát vọng hoà cùng sự chân thành tha thiết kia, thì mọi nam nhân ắt hẳn đều sẽ phải đáp ứng cho yêu cầu nhỏ bé không đáng kể này của nàng. Đường Hoa là nam nhân phải không? Đương nhiên là phải rồi, vì thế hắn liền nhận lấy bút và vở, sau đó ký tên của mình lên.
“Cám ơn, cám ơn!” Nữ sinh hai tay ôm quyển vở vào trong ngực, biểu tình hạnh phúc cực kỳ. Sau đó nàng rất khách khí cúi đầu với Đường Hoa: “Cám ơn, cám ơn, hôm nay ta thực sự rất là cao hứng.” Nói xong, hơi chút nghẹn ngào chạy đi.
“Ây... Bút của của ngươi này... Chạy nhanh thiệt đấy. Hoá ra là ta có sức thu hút lớn đến như vậy đó.” Đường Hoa đỏ mặt lên, vội vàng chỉnh lý lại dung nhan dáng vẻ, sẵn tiện còn lấy một bộ y phục thư sinh tao nhã không thuộc tính ra thay, và chờ cô nàng nữ sinh tiếp theo đến tấn kiến, nếu như có vụ ôm nữa thì lại càng hoàn mỹ hơn nhỉ.
‘Tíc, tíc’... Đường Hoa đang bay trong mộng đẹp bỗng nhiên sững cả người, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái máy quay số, mặt trên có bốn hàng số đang quay vèo vèo. Sau tiếng ‘Tíc’ thứ nhất, hàng số đơn vị ngừng lại, là số ‘9’. Sau tiếng thứ hai, hàng chục dừng lại, vẫn là số ‘9’...
“Đây là cái gì vậy?”
“Cái gì là cái gì?” Mặc Tinh nghi hoặc nhìn nhìn phía trước mặt Đường Hoa, có thấy cái gì đâu.
“Ngươi không nhìn thấy à?” Đường Hoa sửng sốt, lúc này tiếng ‘Tíc’ thứ ba đã vang lên, vẫn là con số ‘9’, chỉ còn lại hàng đơn vị vẫn đang quay ào ào...
Chuyện gì đây? Trong lúc Đường Hoa đang buồn bực, thì tiếng ‘Tíc’ cuối cùng đã vang lên, là con số ‘7’. Sau đó Đường Hoa trông thấy một con số ‘7999’ màu đỏ thăng lên từ trên thân mình... Chả nhẽ mình đã trúng thưởng lớn của cơ quan đấu giá à? Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, thì Đường Hoa hoá thành ánh trắng.
* * * * * *
“Điện Diêm vương!” Mãi cho đến lúc Đường Hoa trông thấy bảng hiệu trên đỉnh đầu thì mới ngộ ra là mình đã bị tử ẹo rồi.
“Bị ám toán mà tử vong, giam giữ một giờ.” Phán quan cắn cắn đầu bút, hỏi: “Có biết do đâu mà chết không?”
Đường Hoa thở dài nâng tay: “Không biết.”
“Quỷ hồ đồ, giam ở tầng hai địa ngục hai giờ.”
Sao lại bị chết nhỉ? Ngay từ đầu Đường Hoa đã hoài nghi là do nữ sinh kia, nhưng mà hắn đã lấy cây bút kia ra xem xét cả một hồi rồi, thậm chí còn phá huỷ nó luôn nữa, nhưng vậy mà vẫn chẳng thấy nó có chỗ nào khác so với những cây bút bình thường cả. Hắn mở bản ghi chú của hệ thống ra soi lại, không thấy có nhắc nhở bị PK, mà cũng không có dòng thông báo đang ở vào trạng thái chiến đấu nào cả. Với lại mình với Mặc Tinh vẫn đang trong trạng thái tổ đội mà, nếu một khi mà mình bị công kích thì bên nàng cũng phải được nhắc rằng đang trong trạng thái phản kích hợp pháp chứ... Có điều xem nàng vẫn ăn bỏng ngô và xem đấu giá như thường, chẳng có chút xíu biểu hiện nào không ổn đấy thôi.
Vậy thì sao lại bị chết chứ? Cái này khiến cho Đường Hoa hơi hơi nổi đoá lên. Người chơi trò chơi mà sợ chết thì... Thật không có bao nhiêu, và Đường Hoa cũng chẳng cho rằng mình có tấm thân bất tử, nhưng mà bị chết một cách mù mờ như vậy.... Thiệt khiến cho người ta uất nghẹn lắm.
* * * * * *
“Ngươi tử rồi à?” Mặc Tinh thấy Đường Hoa trở về, mà một câu cũng chẳng nói thì rất nghi hoặc hỏi. Lúc đó nàng chỉ thấy một cụm ánh sáng màu trắng loé lên, thì Đường Hoa đã mất tăm bóng sếu, thông tin thì không được, mà tổ đội thì cũng bị giải thể luôn...
“Không có! Ta vừa mới thử dùng Càn Khôn Nhất Độn đấy.” Lúc này Đường Hoa không muốn bàn về một cái vấn đề mà mình đang mù tịt với bất cứ người nữ nào cả.
“À, hiệu quả thế nào?”
“Hiệu quả...” Đường Hoa gãi gãi đầu nói: “Hiệu quả khá là tốt đấy, trực tiếp bay đi gặp Thượng Đế luôn, còn sẵn tiện lừa được chén trà uống này.”
“Phụ trương, phụ trương! Ba đại cao thủ trên bảng đã bị ám sát, một tổ chức khủng khiếp đã xuất hiện trong Song Kiếm!”
Ba đại cao thủ à? “Cho một tờ!” Đường Hoa cầm lấy tờ báo, đọc thật cẩn thận. Một tiếng đồng hồ trước, chủ biên Cẩu Tử của Song Kiếm Nhật Báo đã nhận được một bưu kiện, trong bưu kiện có ba đoạn cắt cảnh, phân biệt là ánh trắng nổi lên khi Sát Phá Lang, Phong Vân Nộ và cả Đường Hoa bị chết. Đồng thời, ở cuối cùng còn ghi rõ: Tổ chức “Thiên Đường” sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện này. Không có thêm thuyết minh nào về mục đích của tổ chức Thiên Đường, cũng như không có nói thêm gì về việc sẽ còn tiếp tục kế hoạch ám sát nữa hay không. Mà bởi vì phải khẩn cấp phác thảo, cho nên Cẩu Tử cũng chưa mời bình luận viên bình luận về việc này.
Phong Vân Nộ cũng bị chết à? Đường Hoa hết sức hoảng hốt, tên này trong cảm nhận của Đường Hoa thì đã sánh ngang với một con gián đánh hoài không chết rồi cơ đấy, sao mà chỉ đơn giản nói một tiếng bị chết là sẽ bị chết được? Nhưng mà mấy cái đoạn cắt cảnh này được quay rõ ràng lắm, nên chắc chắn rằng Phong Vân Nộ đúng thật là đã bị chết rồi. Đường Hoa cũng khẳng định là mình vừa bị chết xong, và đoạn quay cảnh Sát Phá Lang bị chết kia cũng 99% không thể nào là giả.
Lúc này, một tên bang chúng Tam Thương bước qua, nói: “Xin chào, ngươi là Đông Phương Gia Tử phải không? Anh đại của chúng ta muốn gặp ngươi.”
“Không rảnh!” Đường Hoa mặt không biểu tình cuộn tờ báo lại. Hắn dĩ nhiên biết Phong Vân Nộ tìm hắn để làm gì, chẳng qua lần này bị mất mặt nặng quá, cho nên nhất định phải tự mình tính sổ trả lại thì mới được. Hắn nói với Mặc Tinh: “Ta đi trước đây, ngươi cứ tự đi chơi thong thả nhé.”
* * * * * *
Thi Thi ngồi ở đối diện với Đường Hoa, biểu tình hết sức xấu hổ.
Đường Hoa đổ đi cốc trà nguội trước mặt nàng, rồi rót thêm một cốc nữa, hô: “Tiểu nhị, đổi giùm bình trà nữa.”
“Gia Tử, ngươi đừng bức ta mà. Người này thì thực là ta có biết, hơn nữa... Ta đã từng nhận việc thuê từ nàng, còn từng nhờ nàng hỗ trợ giết người một lần nữa. Mà nghề nghiệp thì phải có luật lệ của nghề nghiệp, ta không thể nói với ngươi được.”
“Thôi vậy! Chúng ta không bàn về người này nữa.” Đường Hoa chĩa chĩa về phía tờ báo, hỏi: “Vậy cái tổ chức “Thiên Đường” này thì là cái giống gì thế?”
“Cái này... Thực ra bọn họ... Nói như vậy đi, ngươi đã từng xem qua phim cảnh sát mới đây của Thành Long chưa? Bọn họ cũng giống như lũ trộm bên trong đó vậy đó. Bọn họ đều là người giàu có, mà cũng thuộc dạng người khá là rảnh rỗi sinh nhàm chán, cho nên đều theo đuổi sự kích thích. Trong phim thì bọn trộm khiêu chiến cảnh sát để thỏa mãn cho bản thân, còn ở đây thì bọn họ khiêu chiến cao thủ để chứng minh cho chỉ số thông minh cùng với thân thủ của bọn họ. Mấy người này đều không có một chút xíu tiếng tăm nào cả, bọn họ chỉ lén thi đua với nhau mà thôi, chẳng hạn như lần này đấy, trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà giết được Phong Vân Nộ một lần thì được 100 điểm, Sát Phá Lang là 80 điểm, còn ngươi thì 70. Giết được hai lần thì được điểm nhân ba.”
“Trà của ngài đây.” Tiểu nhị rất nhanh đã bưng trà ra.
Đường Hoa đột nhiên chụp lại tay của tiểu nhị, cười mị mị nói: “Tay của ngươi thật trắng thật mịn đấy.”
“Ngươi...” Tiểu nhị phát ra giọng nữ sửng sốt: “Sao ngươi lại nhìn ra được?”
“Bởi vì pháp lực!” Đường Hoa đáp vấn đề quá ngớ ngẩn này xong, thì rút từ túi Càn Khôn ra một cây gậy hung hăng nện lên trên đầu của tiểu nhị.