Song Kiếm

Chương 258: Chương 258: Tiên giới




Lúc sắp chết, tướng quân rồng đen càng điên cuồng hơn. Sự điên cuồng này không biểu hiện bằng cách tăng cường lực tấn công, mà là ở chuyện ngắm chết một người mà truy sát. Mục tiêu truy sát hàng đầu của nó chính là kẻ có mức máu thấp nhất, đang hồi máu: Sát Phá Lang.

Tình hình nguy cấp, Đường Hoa lập tức đề ra ý kiến ngay: “Rời đội.” Đây là số mệnh, là số mệnh của Sát Phá Lang, rằng nếu không cướp BOSS thì sẽ không bảo vệ được cái mạng mình. Nếu không vì sao người không hề có năng lực phản kháng như Mặc Tinh con rồng đen kia chẳng rượt, lại chỉ rượt mỗi mình Sát Phá Lang chứ?

“Chết cũng không rời.” Sát Phá Lang dùng tâm tiểu nhân độ bụng tiểu nhân.

“Vậy ngươi thật sự sẽ chết đó.” Huy Hoàng Phá Toái đuổi theo sau con rồng đen đánh quyết liệt, nhưng của Sát Phá Lang lẫn rồng đều nhanh hơn họ một bậc. Còn phần Đường Hoa, tốc độ thì đủ rồi đó, nhưng sở trường của hắn tất cả đều là đánh tập thể, chơi một chiêu là ngay cả rồng lẫn sói đều xong luôn, ai bảo hai con vật chạy gần nhau vậy chứ.

Hiện giờ Đường Hoa rất là vui lòng với cái lựa chọn không lấy kỹ năng tấn công đơn thể của mình. Không phải là ta không muốn cứu đâu nhé, mà thực sự là không có cách nào cứu cả. Mặc dù là đội hữu đấy, nhưng ngươi cũng không thể ngăn được chuyện ta thầm cười trên nỗi đau của ngươi đâu có phải không? Có điều cái bộ dạng bên ngoài là vẫn còn phải làm cho có, cho nên Đường Hoa vừa bay theo tướng quân rồng đen lại vừa hô: “Con rồng kia, có gan thì solo với ta này, đừng làm bị thương con sói con đáng yêu ấy.”

Sát Phá Lang nghiến răng: “Chết cũng không rời đội, tên rau củ nhà ngươi đừng có phí công vô ích nữa.” Một khi mà rời đội rồi thì sẽ không dễ phân chia đồ đạc nữa. Nếu có thể rớt được ra năm thanh tiên kiếm cùng một khuông một dạng thì cũng còn được đi, nhưng có thể nào vậy được sao? Căn cứ theo nguyên tắc rớt đồ, thì bất kể là BOSS dạng gì, mấy thứ từ tiên kiếm trở lên đều chỉ rớt ra một món thôi, cho dù người lấy được là Huy Hoàng, cũng không có khả năng sẽ đưa cho Sát Phá Lang đâu phải không?

“Ngốc!” Người bàng quan - Mặc Tinh mở miệng: “Rời đội rồi sau đó vào lại không phải là được rồi hay sao?”

“Đúng nhỉ.” Sát Phá Lang giật mình nói: “Huy Hoàng chuẩn bị!”

Phá Toái nhắn tin qua: “Gia Tử chuẩn bị.”

“Tích!” Hệ thống thông báo rằng Sát Phá Lang đã rời khỏi đội, rồng đen không còn mục tiêu cừu hận nữa, bèn lập tức quay đầu đi...

Một chiêu kiếm nộ lộng lẫy, cộng thêm một cây trường mâu thẳng tắp sắc bén bằng lửa đen ngay khi rồng đen quay đầu lại cũng tức thì bắn tới. Sát Phá Lang thót tim lên, quýnh tay quýnh chân chọn ‘Đồng ý vào đội’... Sẵn tiện nói luôn, khi hệ thống thông báo có sự lựa chọn, hoặc là khi chọn ‘Đồng ý’, trước mặt người chơi sẽ xuất hiện một bảng tin trong suốt. Giống như Sát Phá Lang lúc này vậy, trước mặt hắn hiện lên một bảng chọn nửa trong suốt, nội dung là ‘Huy Hoàng đang mời ngài gia nhập đội ngũ, Đồng ý, Từ chối’. Lúc này chỉ cần chạm được ngón tay vào nút ‘Đồng ý’, là có thể gia nhập vào đội ngay.

Không có điểm kinh nghiệm... Không có điểm kinh nghiệm tức là không cáo bảo vật. Khuôn mặt Sát Phá Lang tràn lên vẻ bi thương. Hóa ra khi trái cây thắng lợi của mình bị cướp mất thì sẽ đau lòng như thế đấy.

“Đồ ngẩn, rồng đen vẫn còn chưa có chết, ngươi khóc tang à?” Đường Hoa xạm mặt lại.

“A?” Sát Phá Lang quay đầu lại nhìn, thấy quả nhiên con rồng đen kia vẫn còn đang dây dưa với Phá Toái. Nhưng... Không thể nào được, đừng nói khi đó có tới hai người tấn công, mà sức mạnh cỡ đó cho dù chỉ có một người tấn công thì con rồng đen ấy cũng đâu thể nào thoát chết nổi? Ưu điểm khác Sát Phá Lang không có, chỉ có điều là nhìn BOSS thì cực chuẩn thôi.

“Huy Hoàng thay ngươi đỡ lại đấy.” Mặc Tinh đứng bên cạnh than một hơi.

“Huy Hoàng đâu rồi?”

Phá Toái buồn bực trả lời: “Chết rồi.”

Hóa ra khi Sát Phá Lang còn đang lo nhấn nút ‘Đồng ý’, Huy Hoàng đã lấy thân chắn lại kiếm nộ của Phá Toái, thanh phi kiếm trong tay cũng không để lại bảo vệ mình, mà đánh thẳng tới thanh mâu của Đường Hoa. Vốn máu của hắn vẫn còn chưa hồi phục đầy, do đó dưới sự giáp công của hai cao thủ, hắn vì nhiệm vụ anh dũng hy sinh.

* * * * * *

“Tướng ấn Phản Bội.” Đường Hoa uể oải nói: “Có thể đổi lấy thù lao nơi Thiên Đình. Đã ràng chặt, không thể giao dịch.”

Phá Toái: “Định Hải thần châu, có thể tạo ra các tai nạn như bão tố, biển gầm ở trong biển.” Tạo ra để làm gì? Lẽ nào muốn làm chết đuối long vương biển Đông à?

“Oa! Khi dễ ta.” Mặc Tinh gào khóc: “Một đống tài liệu này.” Có điều nhìn biểu tình của nàng thì hình như cũng không phiền lòng cho lắm.

“Sóng Lam Ngập Trời.” Sát Phá Lang run rẩy nói: “Tiên kiếm nhất phẩm thất giai.”

Huy Hoàng đã bỏ mình, nên Phá Toái giờ là đội trường. Phá Toái buồn bực phất tay một cái: “Giải tán!” Sau đó hắn cũng không nói gì thêm, giải tán đội ngũ ngay. Không chút kích thích nào, thật là mất kích thích quá.

“Về đi!” Đường Hoa cũng không còn tinh thần, bèn phất tay phá mặt nước lao ra.

Phá Toái bay bên cạnh Đường Hoa, nói: “Nghẹn đến khó chịu luôn.”

“Ài... Ai bảo chúng ta kết bạn với người như vậy chứ.” Đường Hoa lắc đầu: “Coi bộ mức độ giáo dục của chúng ta vẫn còn chưa đủ, nhất định phải dạy từ trong nôi mới được.”

“Ý ngươi là chúng ta làm một khóa cho Huy Hoàng à?”

“Không phải, ý ta là chúng ta nên bắt đầu từ tên tiểu quỷ mà Quàng Khăn Đỏ vẫn còn chưa ẵm trên tay ấy. Nói nó biết là sau này lớn lên thì ngàn vạn lần đừng có học theo lão tía của nó, nhất định phải làm người cho tốt.”

Được rồi! Phá Toái cúi đầu ỉu xìu: “Chưa đi giếng Thần Ma được, ta về tìm lão bà của ta đây.”

“Cũng vậy cũng vậy.”

* * * * * *

“Ngươi định xử lý thanh kiếm đấy thế nào?” Mặc Tinh hỏi Sát Phá Lang - vẫn còn đang say mê vui sướng.

“Bán!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó gì chứ?” Sát Phá Lang hỏi lại.

“Dựa theo quy tắc do người chơi tạo thành, thì nếu thanh kiếm này ngươi không tự mình dùng, sau khi ngươi bán được phải xuất ra 40% phân cho các đội viên khác. Nếu tự mình dùng, thì xuất 20% ra coi như chia hoa hồng.”

“Dựa vào cái gì?” Sát Phá Lang bất bình nói: “Nếu là Phá Toái hay Gia Tử lấy được, bọn họ có chia không?”

“Có!” Mặc Tinh nói một cách chắc nịch: “Bọn họ làm việc có khi quả thật không phúc đức cho lắm, nhưng không thể phủ nhận được là không bao giờ vi phạm những quy tắc ngầm như thế.”

“Hừ! Ai thích chia thì chia.” Sát Phá Lang tung tung thanh kiếm trong tay: “Dù sao thì ta cũng sẽ không chia đâu. Ngươi nói là theo quy củ, nhưng hệ thống đâu có quy định là phải chia nhau đâu, quy củ đó từ đâu mà ra?”

“Đi đây.” Mặc Tinh không còn muốn nói gì thêm nữa.

“Khoan! Có phải nếu ta chia tiền, hoặc là đưa thanh kiếm này cho bọn hắn, tức là nhân phẩm của ta tốt hơn xưa, cũng tức là lãng tử hồi đầu, vậy muội còn có thể trở về bên ta phải không?”

“Một nữ hài có cảm tình với một nam sinh hay không không liên quan đến vấn đề đạo đức của người đó. Mặt khác, ta nghĩ ngươi đã quá lạc quan rồi. Từ khi chúng ta chính thức quen nhau đến nay, chưa bao giờ ta được vui vẻ cả, bởi vậy chúng ta sẽ không còn tương lai nữa đâu. Ta bây giờ chỉ là dùng thân phận của một người bạn để khuyên ngươi vài câu đúng đắn thôi, thích nghe hay không tùy ngươi.” Mặc Tinh vẫy tay, không có chút lưu luyến nào trên mặt cả: “Bái bai!”

* * * * * *

“Huynh vì môt thanh tiên kiếm mà thương tâm, hay là bởi vì quá bội phục phẩm đức của Huy Hoàng, cảm thấy mình quá nhỏ bé nên mới đau lòng?” Sương Vũ như cười mà không phải cười, hỏi.

Đường Hoa vừa sờ sờ cằm của mình, lại vừa trả lời không đúng câu hỏi kia: “Huynh nghe nói nữ nhân thông minh thường có tỷ lệ ly hôn cao lắm.”

“Nhưng nữ nhân thông minh thì sẽ biết, rằng Huy Hoàng là Huy Hoàng, Gia Tử là Gia Tử. Huynh không làm được chuyện mà Huy Hoàng làm, nhưng hắn cũng không thể làm được chuyện mà huynh làm. Huynh vĩnh viễn không có khả năng là hắn, vì sao nhất định phải đi so sánh ai cao ai thấp chứ?” Sương Vũ bổ sung: “Từ góc độ nữ nhân mà nói, muội rất vui khi có một người bạn như Huy Hoàng, nhưng muội tuyệt đối sẽ không hy vọng có một trượng phu như vậy.”

“Trong lòng thoải mái lắm lắm.” Đường Hoa vẫy tay: “Xác chết Huy Hoàng đã vùng dậy nhắn tin rồi, huynh đi Thành Đô đây. Hẹn gặp lại nhá lão bà.”

* * * * * *

Ở trước cửa của một tửu lâu kia trong Thành Đô, Phá Toái và Đường Hoa gặp nhau. Đường Hoa ngó thấy Phá Toái dường như đã không còn khúc mắc gì nữa, bèn hỏi: “Nữ nhân của ngươi đã nói gì với ngươi thế?”

Phá Toái đắc ý sửa sửa lại cổ áo: “Nữ nhân của ta nói: Phá Toái chỉ có một, còn Huy Hoàng trong mắt nàng chẳng qua chỉ là Giáp Ất Bính Đinh thế thôi. Lão bà nhà ngươi nói thế nào?”

“Không khác lắm.” Đường Hoa nói: “Coi bộ khi tâm tình không tốt mà có một lão bà thì đúng là có tác dụng hơn hẳn.”

“Có lão bà là để khi toàn bộ mọi người đều cho rằng ngươi không có chút tiền đồ nào nữa, ít nhất cũng vẫn còn có nàng an ủi ngươi. Nếu không kết hôn để làm chi chớ?”

“Ha, hay hay. Đi, vào nào.”

* * * * * *

Huy Hoàng không chút để bụng với chuyện hồi nãy, cũng không hề nói rằng hai người không phúc đức. Đường Hoa với Phá Toái cũng không tán dương phẩm đức của Huy Hoàng hơn lúc xưa. Bọn họ đều hiểu rõ, rằng những điều đó là không cần thiết. Khi mọi người biết nhau, đều đã có đức tính như vậy cả rồi, nếu có so đo, vậy cũng chẳng thể nào chơi với nhau lâu đến bây giờ được. Trên đời này ai mà không có khuyết điểm, ai mà không có ưu điểm chứ? Cho dù là kẻ tồi tệ như Hitler, người ta cũng có lòng yêu nước sâu đậm đấy thôi.

Ăn uống no thỏa xong, Huy Hoàng tuyên bố rằng Sát Phá Lang đã tới được giếng Thần Ma, nên chúng ta cũng phải xuất phát. Đường Hoa tức khắc yêu cầu ăn thêm mấy món nữa, Huy Hoàng gọi tiểu nhị đóng gói, thế là Đường Hoa bại lui. Sau khi ra ngoài, Phá Toái yêu cầu gặp mặt lão bà lần cuối trước khi chui xuống giếng, ngay cả người như Đường Hoa mà cũng cảm thấy cái lý do đó vô sỉ lắm lắm, còn Huy Hoàng lại càng là cười mắng ra miệng luôn.

Ngay trước khi đi, Đường Hoa nhắn tin hỏi Mặc Tinh: “Mặc Tinh đại mỹ nữ, cái bí mật mà chúng ta cùng giữ kia ngươi có tiết lộ ra chưa?”

“Chưa!” Mặc Tinh trả lời ngay, nữ nhân trời sinh đều biết nói dối hết.

“Vậy thì đỡ, vậy thì đỡ. Nếu không là hại chết tiểu Lang rồi.”

“Chuyện gì thế?” Mặc Tinh khẩn trương lắm.

“Không có gì, chỉ là nếu đưa tiền thì sẽ bị xử lý ngay thôi. Phải thông qua giếng Thân Ma một lần nữa.”

“Không phải đó chứ?”

“Đúng thật đó. Đúng rồi, ngươi còn nhớ năm đó ngươi từng bán ta cho Thần Chi Lĩnh Vực không?”

“Ngươi cái tên bại hoại này.” Mặc Tinh vội vàng gọi Sát Phá Lang ngay, nhưng không thể gọi được.

“Nha đầu chết tiệt, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi lại không biết xấu hổ hết lần này đến lần khác bán ta.”

“Ngươi ức hiếp người khác, người ta không đành lòng mà.”

“Hiện giờ ngươi đã là đồng lõa rồi, ngươi có cảm nghĩ gì không?”

“Đồng lõa thì có thù lao không?”

“Lúc về ta mời ngươi đi ăn.”

“Ok!”

* * * * * *

Khi Đường Hoa tới giếng Thần Ma, nhìn khắp cũng chỉ thấy có Phá Toái với Huy Hoàng, bèn không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sói đâu?”

“Cúp rồi!” Phá Toái ra dấu chữ ‘V’: “Ảo giác!”

“Không phải chứ, lúc ta trả lời phỏng vấn có nói là sẽ xuất hiện ảo giác mà?”

Phá Toái: “Chuyện qua lâu quá rồi, ngay cả ta cũng quên mất là sẽ có ảo giác rồi, may mà có Huy Hoàng ra tay, chứ nếu không đã cùng đi xuống địa ngục hết thảy.”

Đường Hoa đau buồn: “Thật không nên để cho hắn đi trước.”

Một tiếng đồng hồ sau, Sát Phá Lang với bộ mặt xám xịt một lần nữa đứng trước cửa vào của giếng Thần Ma. Bốn người tổ đội xong định chuẩn bị xông qua ải thì bất chợt giọng nói hùng hậu hồi xưa vang lên: “Những người đã thông qua giếng Thần ma, nếu không phải có nhiệm vụ của hệ thống thì xin đi vào cửa Giáp, những người chưa thông qua khảo nghiệm của giếng Thần Ma xin lựa chọn những cửa khác.”

Đường Hoa hỏi: “Nếu bọn ta không làm theo thì sao?”

“Cửa Giáp chỉ có một ải, những cửa khác có bảy ải.”

Hóa ra là còn có chuyện như thế này nữa, cửa Giáp là cửa để thông xe thẳng đấy. Ngẫm lại thì thấy cũng đúng thôi, mỗi lần đi là mỗi lần phải đánh qua bảy cửa ải, ai mà có nghị lực như thế chứ? Bốn người vẫn do Huy Hoàng làm đội trưởng như trước, bắt đầu vào.

Mấy ải đầu rất dễ qua. Phong Vân Nộ đã được đổi thành Sát Phá Lang, lực tấn công tăng lên rất nhiều, hơn nữa ba người bọn Đường Hoa đều đã có các kỹ năng của Tiên - Ma giới, cho nên xông qua mấy ải này thật không có chút vấn đề gì cả.

Thần đạo Ma đạo mọi người đều đã biết rồi, cho nên Huy Hoàng ỉu xìu chọn đi Ma đạo. Kết quả thống kê cho thấy hóa ra Phá Toái lại là người có phẩm đức cao nhất trong số bốn người ở đây. Bốn người cùng nhau tỏ vẻ khinh bỉ cái tiêu chuẩn phán đoán của Ốc Vít. Tới ải Thiên - Địa - Nhân - Quỷ thì vì Phá Toái bị ám ảnh bởi ải Quỷ, thành ra cực lực chọn ải Nhân, ba người còn lại đều không có ý kiến. Bầy người lại cùng nhau xuất phát.

Nhưng bước chân vào trong ải Nhân rồi, Phá Toái bị sụp đổ ngay. Hóa ra ải này chúng nó cũng bắt người chơi lại để hỏi đáp, cái duy nhất bất đồng chính là tính chất của các câu hỏi thôi. Đối tượng trong những câu hỏi của ải này... thật sự là người! Chẳng hạn là những câu hỏi như sau: Thận của loài người nằm ở chỗ nào? Xương tỳ bà nằm ở chỗ nào? Trái tim mỗi phút đập 70 lần thì có bình thường hay không? v.v...

Nhưng điều càng khiến Phá Toái sụp đổ hơn chính là trình độ của Huy Hoàng, mức độ quen thuộc với cơ thể người của tên này đã vượt qua mức độ quen thuộc với Nhược Hân của Phá Toái rồi. Huy Hoàng phụ trách cản phía sau, giúp mọi người trả lời hết các câu hỏi. Tới được cuối đường, Đường Hoa trước tiên tỏ vẻ khinh bỉ Phá Toái một chút, sau đó dò hỏi Huy Hoàng. Huy Hoàng cười ha ha, trả lời: “Thực ra ta là một tên pháp y.”

Ba người cùng giật mình. Tên này ngày ngày chơi đùa với thi thể người, bảo sao không quen thuộc với cấu tạo của cơ thể người chứ? Đường Hoa nghĩ, Quỷ là hỏi về các vấn đề hư ảo trong trò chơi, Nhân là hỏi về cấu tạo của cơ thể người, vậy có khả năng Thiên chính là hỏi về vũ trụ, và Địa là hỏi về địa lý. Nghĩ xong, Đường Hoa mới cảm thán: tên Ốc Vít này thật là giỏi lăn qua lộn lại đấy.

Cuối cùng cũng đến cửa ải quan trọng nhất: Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Huy Hoàng nói: “Đổi trang bị.”

Mấy món trang bị may mắn do tiểu cô nương Mặc Tinh lấy được đều đã đưa cho bốn người hết rồi, bởi thế mỗi người ít nhiều gì cũng có được mấy món. Ai nấy đều trang bị chỉn chu, nhưng không có can đảm đi khiêu chiến các ải khác, vẫn chỉ chọn ải Hoa như xưa.

Trước đó mấy người cũng đã cân nhắc thực lực và tiêu chuẩn của mình rồi. Như Đường Hoa vậy, hắn biết mình nhiều nhất chỉ có thể vào trong phó bản được 15 lần, xong phải lui ra. Huy Hoàng lực phòng cao lực công không yếu, có thể đánh đến 16, 17 lần. Phá Toái thấp hơn chút, chỉ dám định tiêu chuẩn cho mình là 14. Sát Phá Lang đập nồi dìm thuyền, bảo rằng nếu không đánh ra được viên đá nào, thì thà chết cũng phải đánh cho ra.

Tiếp tới là mỗi người tự liều cái vận may của mình.

Người đầu tiên rời khỏi ải Hoa tới khu vực an toàn chính là Đường Hoa. Không lâu sau, Huy Hoàng cũng tới. Huy Hoàng vừa gặp Đường Hoa đã hỏi ngay: “Gia Tử, thu hoạch thế nào rồi?”

“Bốn viên!” Đường Hoa đắc ý dào dạt hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Kém hơn ngươi, nhưng rốt cục cũng có tới ba viên.” Huy Hoàng cười, nói: “Lần trước ngươi có nhờ ta hỏi thăm chuyện về lò luyện Thiên Địa ấy, mặc dù ta không có tin gì, nhưng Phong Vân Nộ lại vô ý biết chút manh mối, bởi vậy ta cũng tra ra được.”

“Manh mối gì đấy?”

“Theo truyền thuyết, năm đó tay đấm số một của Thiên Đình là Phi Bồng bởi vì tư đấu với Trọng Lâu, cho nên bị biếm làm người phàm. Tiên nữ luôn yêu thầm hắn là Tịch Dao đã ăn cắp trái cây thần biến thành bộ dạng tự có của bản thân mình đi xuống nhân gian làm bạn với hắn, nên bị giam giữ, đang chờ Thiên Đình xử lý.”

Đường Hoa ngắt ngang: “Việc đó liên quan gì đến lò luyện Thiên Địa?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi, bởi vì cái lò luyện đó ai cũng biết nó ở đâu, nhưng nhất định phải có tín vật thì mới vào được. Phi Bồng vốn chính là thần tướng trông coi lò luyện, trước khi bị biếm hắn đã giao tín vật lại cho Tịch Dao.” Huy Hoàng phân tích: “Cá nhân ta có cảm giác rằng trên người Tịch Dao có mang theo rất nhiều những vật phẩm của các nhiệm vụ khác. Vốn nàng vẫn bình yên, nhưng Phong Vân Nộ vừa mới nói chuyện với nàng xong thì nàng đã bị bắt đi rồi. Mặt khác, mỗi ngày Tịch Dao đều bị mang từ thiên lao đến Thiên Đình để thẩm vấn, có vẻ như đang chờ người chơi đến giải quyết đấy.”

“Ý ngươi là nếu ngày nào còn chưa giải quyết được, vậy ả Tịch Dao này mỗi ngày đều phải ra tòa một lần sao?”

“NPC đó mà, tồn tại chỉ để phục vụ cho người chơi thôi. Ta nghĩ ý đồ của Ốc Vít là muốn cho chúng ta cướp ngục đấy.” Phá Toái bổ sung: “Không chỉ như thế, căn cứ theo manh mối mà Phong Vân Nộ điều tra được thì trên người Tịch Dao còn có Phong Linh châu phái Thục Sơn cần, có Toa Loa quả phái Côn Lôn bọn ta cần, rồi còn có Hỗn Nguyên đồ phái Thanh Thành cần nữa. Phỏng chừng chỉ cần ngày nào nhiệm vụ còn chưa bị đào móc xong, nàng vẫn còn bị ra tòa đó.”

“À, lần trước ngươi nói nhận được nhiệm vụ, lẽ nào là cướp ngục đây sao?”

“Ừ ừ!” Huy Hoàng gật đầu, hỏi: “Thế nào, có hứng thú không?” Mấy chuyện xấu kiểu này nhất định phải kéo theo Đường Hoa mới ổn, chứ Huy Hoàng chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Mặc dù Đường Hoa người ta cũng không có kinh nghiệm, nhưng gan người ta lại lớn lắm.

“Có hứng thú hay không cũng chẳng phải đều phải thành có hết đó sao?” Đường Hoa vỗ vỗ tay: “Tới ngã ba đường Tiên - Ma ta sẽ đi Tiên giới với ngươi xem thử rồi nói sau.”

Huy Hoàng dặn dò: “Ngươi có lệnh bài Trấn Ngục minh vương, thông hành chắc không có vấn đề, có điều ngươi phải thu khí đen lại mới được.”

“Hiểu rồi.”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì Sát Phá Lang cũng vừa tới. Huy Hoàng dò hỏi: “Thế nào rồi?”

“Một viên!”

“Kỳ quái, sao Phá Toái còn chưa tới vậy?”

“Tới đây tới đây.” Vừa mới nói xong, Phá Toái đã tới liền. Phá Toái bước tới trước mặt ba người, đắc ý hỏi: “Biết ca mò được mấy viên không?”

Đường Hoa đáp: “Bọn ta không hỏi, cho ngươi nghẹn chết luôn.”

“Bảy viên!” Phá Toái tự khen mình: “Cuối cùng cũng có ngày vận may của ta bộc phát rồi, vừa nãy đánh đến nghiền luôn, không muốn đi ra nữa.”

* * * * * *

Ở ngã ba đường Tiên - Ma, Sát Phá Lang thấy Đường Hoa không đi cùng đường với mình thì không khỏi nghi hoặc: “Đi bên nào?”

“Ta đi Tiên giới cướp ngục cái đã, ngươi tự đi Ma thành chơi trước đi, kém hiểu biết thì phải học hỏi cho nhiều.” Đường Hoa thấy sắc mặt của Sát Phá Lang biến đổi nhiều lần thì biết hắn đang nghĩ gì ngay: “Ngươi không tin được ra, lẽ nào còn không tin được Huy Hoàng à? Huy Hoàng, ngươi nói hắn biết, bên kia có phải là đường tới Ma giới không?”

Huy Hoàng gật đầu: “Đúng. Gia Tử có lệnh bài của Thần giới, nên đi theo ta lên Tiên giới làm nhiệm vụ thôi.”

Thế này thì Sát Phá Lang yên tâm rồi: “À, vậy đi đây.”

“Bái bai!”

* * * * * *

Đường Hoa vừa mới bước vào trong Tiên giới, lập tức cảm thấy như bước vào trong một thế giới khác ngay. Ma giới có thể hình dung bằng hình ảnh ngọn núi cao vạn trượng, đến một lần không muốn đến lần thứ hai, còn Tiên giới thì như biển chứa trăm sông, bao la bát ngát. Lại nói xác thực hơn một chút, thì bầu không khí trong Ma giới giống như của nước Tần thời kỳ cuối Chiến Quốc, bầu không khí Tiên giới giống như nhà Tống ở thời kỳ hòa bình vậy.

Núi tiên phù du lơ lửng, tiên nữ chầm chậm bay múa, mây tiên lượn lờ hiu hiu. Có tiếng hạc huýt, có luồng gió mát, có hương sen thanh, và có tiên âm nhẹ nhàng.

Phá Toái nhiệt tình giới thiệu: “Đám núi tiên bên trái đều là nhà riêng, có điều ở tầng này chỉ là của dân cấp bậc thấp thôi. Ngẩng đầu lên nhìn cao hơn chút nữa có thể trông thấy một loạt núi tiên khác, mấy cái này càng trâu hơn, đều là nơi cư trú của loại nhân vật như Tam Thanh cả. Những núi tiên bên phải đều có chứa tính chất công vụ, ngọn thứ nhất là đại sứ quán của Phật giới nơi Thiên Đình, muốn di dân chuyển sang đạo Phật thì có thể vào trong đó làm thủ tục. Người chơi chúng ta cũng có thể, có điều phải bỏ hết đi mọi kỹ năng của Tiên giới. Vào đạo Phật rồi sẽ được phong thành một La Hán ngay.”

Đường Hoa: “...”

“Ngọn thứ hai là nơi trú chân khi đến đây công tác của Quỷ giới, trừ tác dụng cung cấp nơi ăn uống linh đình cho đám quỷ quan khi công tác ra, còn trợ giúp bọn này làm mấy việc vặt vãnh như tìm kỹ nữ, bao bà hai, đi du lịch, đi ăn, nghỉ ngơi, v.v... nữa. Đương nhiên, nó cũng giúp được cho người chơi, vì đây là nơi duy nhất trên Thiên Đình bán đồ ăn. Chỉ có một chữ thôi: mắc! Cực mắc! Theo cách nói của bọn họ, thì chỉ cần có nét đặc sắc của đồ ăn vặt trong Quỷ giới, vậy ngay cả màn thầu cũng sẽ quý hơn vàng!”

“Ngọn thứ ba là nơi của các thợ giỏi tay nghề, nghe nói là do Lỗ Ban tổ chức, nhưng nghe nói chỉ có đệ tử của Lỗ Ban mới được vào mà thôi, ví dụ như Mặc Tinh ấy, đương nhiên điều kiện đầu tiên là nàng phải thuận lợi lên được đây trước cái đã.”

“Qua thêm ba ngọn nữa là thiên lao, sau đó là núi dụng hình...”

“Đứng lại!” Một thanh âm vang lên, ngắt ngang công cuộc hướng dẫn du lịch của Phá Toái. Một tên lính toàn thân có giáp trụ, tay cầm trường kích đứng dưới tấm biển có tên ‘Nam Thiên môn’ quát: “Đưa lệnh bài ra.”

Mấy người cùng hạ xuống, Phá Toái vừa móc lệnh bài ra vừa kêu ca: “Sao lần nào qua đây cũng phải kiểm tra hết vậy?”

“Qua!” Tên lính này dựng trường kích thẳng lên, cho Phá Toái đi qua.

Huy Hoàng bước lên đưa lệnh bài.

“Qua!”

Đường Hoa cũng bước lên đưa lệnh bài, tên lính này nhìn thoáng qua, rồi sắc mặt đại biến, quay đầu lại kêu lớn: “Bắt gian tế!”

“Ây, ngươi xem cẩn thận đã rồi hẵng kêu chớ!” Đường Hoa kinh hãi cực kỳ.

“Lệnh bài này đã được báo mất rồi, kẻ sử dụng tất nhiên phải là gian tế của Ma giới.”

“Không phải chứ? Người đã chết rồi, sao còn báo mất lệnh bài được?” Ngươi lừa quỷ đấy à?

Tên lính này không nhanh không chậm nói: “Đừng có coi Thiên Đình bọn ta đều là ngớ ngẩn, lẽ nào bọn ta không biết rằng Trấn Ngục minh vương đã bị người phàm giết chết sao?”

“Ta choáng, mười vạn thiên binh thiên tướng!” Huy Hoàng lia mắt về phía xa, xong vội kêu lên: “Gia Tử chạy mau!”

Đường Hoa cũng lia mắt nhìn theo, chỉ thấy có một bầy NPC thật đông đang cưỡi mây từ một ngọn núi tiên kia chen chúc lao ra, chính giữa có một cây cờ lớn đứng sững: mười vạn thiên binh thiên tướng. Đường Hoa toát mồ hôi hột, hóa ra chỉ là cái danh xưng thôi, chứ nếu không mười vạn thiên binh thiên tướng đâu thể nào đánh không lại một ổ khỉ được chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.