“Nào nào nào!” Đường Hoa kéo Sương Vũ đi vào trong chiến khu, nói với Phá Toái và Huy Hoàng đang hằm hằm nhìn nhau: “Nếu không được, cùng lắm lão bà ta cho các ngươi giết một lần là xong.” Toàn bộ mọi người cùng sững sờ. Đại ca, ngài nói thế này sốc lắm đấy.
“...” Sương Vũ thì lườm mắt, ra vẻ khinh bỉ, rẻ rúng Đường Hoa.
Đường Hoa hạ giọng: “Lão bà, có lấy tiền mà, không chết vô ích đâu. Khụ! Vậy ai tới trước nào?”
“...” Toàn bộ mọi người cùng im lặng.
“Miễn phí thì sao?” Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, xong lấy một tấm ngân phiếu ra: “Giết một lần được 100 kim.”
Mọi người cùng... không động thủ.
Thân là phóng viên, tiểu Dâm lập tức bước vào trong chiến khu phỏng vấn ngay: “Đông Phương Gia Tử tiên sinh, xin hỏi ngài có âm mưu gì thế?”
“Là như vầy.” Đường Hoa chỉnh chỉnh lại trang phục, tạo dáng một cái, tiểu Dâm cũng phối hợp chụp cho một tấm ảnh: “Ví dụ như XX giết lão bà của ta, mà XX là người của bang Song Sư, vậy không giao tiền sẽ bị cưỡng chế đá ra khỏi bang hội ngay, về sau mấy chục vạn người cứ thấy là giết. Nếu là người của bang Nhất Kiếm, vậy nếu không đưa tiền thì ngọn nguồn của việc này sẽ bị chụp lên đầu của hắn hết. Hắn thế mà dám phá hỏng liên minh, ám sát phó bang chủ Song Sư đang đến hòa giải, bổ sung thêm: là nữ, cấp còn chưa tới 50. Bất kể như thế nào, chỉ cần một khi lão bà nhà ta hy sinh rồi, mọi người sẽ không còn đánh nhau nữa, ngươi nói xem có phải hay không?”
“...” Mọi người cùng toát mồ hôi, quả nhiên là có che giấu một âm mưu đồ sộ mà, thế mà có thể lợi dụng lão bà của mình để phát tài đấy.
Sương Vũ hung hãn nhéo cho Đường Hoa một nhát, Đường Hoa rú lên một tiếng “ui da”. Sương Vũ tiếp tục tỏ vẻ khinh bỉ, giả bộ giống thật đó. Sương Vũ nói: “Phá Toái, bảo mọi người tản hết đi. Huy Hoàng, hôm nay Gia Tử mời khách, cùng nhau đi uống một chén nào.”
“Huy Hoàng Phá Toái, các ngươi đã từng ăn gan rồng mật phượng hay chưa? Các ngươi đã từng ăn cải trắng do bảy tiên nữ tự tay chăm trồng hay chưa? Các ngươi đã từng ăn chim sáo đậu do Vương Mẫu nương nương nuôi hay chưa? Các ngươi đã từng ăn lẩu giao long chưa?” Đường Hoa cười ha ha một tiếng, hỏi tiếp: “Có hứng thú đi không? Bổn Gia Tử vừa mới phát hiện ra ở giữa hai giới Thần - Ma có một cái khách điếm tên gọi Tiên Kiếm, trong đó không có thứ gì là ngươi tưởng tượng không ra, chỉ có là ngươi dám ăn hay không mà thôi.”
“...” Phá Toái Huy Hoàng nuốt nước miếng đánh ực.
Sương Vũ lập tức phản đối: “Muội đi không nổi.”
“Muội đi làm gì?” Đường Hoa nói: “Muội đi huynh ăn quỵt sao được?”
“...” Mấy người ở đây đều có xung động muốn bóp chết tên này tức khắc. Người bên ngoài thì tán thưởng: xem người ta trâu chưa kìa, da mặt dày tới mức có thể biến chuyện ăn quỵt thành một loại kỹ năng, quang minh chính đại nói ra như thế này đấy.
Bị Đường Hoa quấy ngang như vậy, mọi người cũng không còn tâm tình nào đánh nhau nữa. Phá Toái bèn phất tay trước: “Tản đi thôi mọi người, tản.”
Huy Hoàng cũng nói: “Tản đi thôi, cảm ơn mọi người.”
* * * * * *
“Thú vị lắm sao? Chỉ vì hai ả nữ nhân mà đánh sống đánh chết. Nữ nhân như y phục, huynh đệ tựa tay chân.”
Phá Toái khinh bỉ nói: “Có gan ngươi nói vậy trước mặt lão bà ngươi đi.”
Đường Hoa không thèm để ý, giơ tay lên: “Lý chưởng quầy, cho đồ ăn.”
Huy Hoàng từ đầu tới giờ chưa nói tiếng nào, đột nhiên đè tay Đường Hoa xuống: “Gia Tử, chúng ta nói rõ trước, lần này ai là người trả thầu?” Miệng thì nói Đường Hoa, mà mắt lại nhìn Phá Toái.
Phá Toái lười nhác nói: “Đúng vậy! Gia Tử, ngươi nói xem hôm nay rốt cục là ai trả thầu?” Hai người đánh nhịp rất chi là uyển chuyển.
“Lẽ nào là ta à?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nghiến răng: “Chưởng quầy Lý, cho một dĩa đậu hủ, thêm một lạng rượu, rót vào trong đó mười lạng nước.”
Huy Hoàng nói chen vào: “Không bằng rót vào mười lăm lạng, cho đủ một cân đi cho xong?”
Phá Toái: “Thôi thì đưa một cái lu nước lên, nhỏ một giọt rượu vào trong là được.”
Đường Hoa: “Các ngươi không thấy thực đơn à, mội người phải tiêu ít nhất một kim.”
“...” Phá Toái Huy Hoàng không nói được gì.
“Tới đây, một dĩa đậu hủ Thiên Hương.” Lý Tiêu Dao hỏi: “Các vị, rượu thì sao bây giờ?”
“Hôm nay ăn chay, cho ba chén nước, loại mà không tính tiền ấy.”
“Đậu hủ thì đậu hủ đi.” Phá Toái tùy ý gắp một miếng đậu hủ lên bỏ vào miệng, xong sững người ba giây rồi mừng rơn hỏi: “Oa, cái này là đậu hủ gì đấy? Sao ăn ngon vậy?”
Lý Tiêu Dao nói: “Tiên trưởng có việc không biết rồi, nước dùng để mài đậu hủ này chính là do băng phách vạn năm trên Tiên giới biến thành, hơn nữa đậu để mài là đậu nành mọc ở trên Hỏa Diệm Sơn. Một nóng một lạnh, lại do mười tám ả tiên nữ tự tay mài, hương vị đương nhiên phải ngon rồi.”
Phá Toái phất tay: “Không cần phải nói nữa. Chế độ ‘góp gió thành bão’ đi. Chưởng quầy, cho ta xem thực đơn một cái.”
Huy Hoàng nói: “Có thật không vậy, phẩm vị của người nào đó có kém đến vậy không?” Nói rồi cũng gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng, xong dựng thẳng ngón cái ngay: “Thực đơn!”
Lý Tiêu Dao hỏi Đường Hoa: “Ma tôn gọi món gì?”
“Không cần, ta ăn chục của họ là được rồi.” Đường Hoa tay phải cầm đũa tay trái cầm nĩa, cười ha ha một tiếng: “Con người ta luôn thực tế như vậy đấy.”
Phá Toái thở dài: “Quen biết được dạng bạn bè như thế thật là phước ba đời mà.”
Huy Hoàng vừa nhìn thực đơn vừa phụ họa: “Đồng cảm.”
“Hóa ra các ngươi cũng có tiếng nói chung như thế à?” Đường Hoa nói: “Đã như vậy, ta thấy chuyện vừa rồi cứ cho qua cả nhé?”
Phá Toái bỏ thực đơn xuống, nói: “Cho qua cũng được, có điều hôm nay ngươi phải trả thầu.”
“Đúng! Chỉ cần Gia Tử ngươi hôm nay chịu trả thầu một lần, ta tuyệt đối sẽ cho thể diện.”
“Cũng đâu phải chưa từng trả thầu bao giờ đâu.” Hồi ở Sơn Hải giới, chẳng phải đã từng gói đồ ăn mang qua đó sao? Đương nhiên lần đó cũng là vì trong lòng thấy áy náy cả. Đường Hoa gật đầu: “Ta trả thì ta trả.”
* * * * * *
“... Có cần phải gọi nhiều như vậy không?” Đường Hoa đau răng lắm, ăn xong bàn này gọi bàn nữa, đã là ba bàn rồi đấy.
“Phải gọi phải gọi.” Phá Toái đang tiêu diệt một con cua ‘Thái tử sông Ngân’, cái kìm nào cũng lớn bằng tay người cả. Phá Toái cầm một thanh tiên kiếm, dùng sức chọt chọt chọt chọt.
“Uống rượu!” Huy Hoàng cầm một vò rượu cụng với Phá Toái, sau đó hai người cùng uống sạch bách. Huy Hoàng thắng, cho nên con cua Thái tử cuối cùng do hắn xử lý.
Đường Hoa đột nhiên sửng sốt nói: “Ốc Vít tìm ta.”
“A? Chuyện gì?” Huy Hoàng quan tâm hỏi: “Có phải là có cương vị rồi hay không?”
“Có vẻ vậy, đang bảo ta đi phỏng vấn.”
“Vậy đi nhanh đi.”
Phá Toái mắt sáng não nhanh, bèn đè cây búa Bàn Cổ mà Đường Hoa vừa lấy ra xuống: “Gia Tử, là cương vị gì thế?”
Đường Hoa toát mồ hôi: “Hắn không nói.”
Huy Hoàng cũng nhận ra có vấn đề, bèn dựng ngón cái với Phá Toái: “Làm hay lắm.”
“Há há!” Phá Toái cười đê tiện một tiếng, rồi nâng vò hỏi: “Huy Hoàng, ngươi thì thế nào rồi?”
Huy Hoàng than một hơi: “Chưa có nữa, có lẽ chỉ có thể chờ đến hành tinh M xong nhận lời làm nghề cũ thôi.”
“Không sao cả, vẫn còn có cơ hội mà.” Phá Toái an ủi xong lại nâng vò lên: “Cạn!”
“Cạn!”
Mâu thuẫn giữa Huy Hoàng và Phá Toái cứ thế bị biến mất, còn Đường Hoa thì buồn bực lắm, hai người bọn ngươi gây nhau, vì sao kẻ mất máu lại là người thứ ba như ta chứ? Ăn no uống đủ xong, Phá Toái vỗ cái bụng: “Bữa ăn này ăn thực là thoải mái, huề vốn huề vốn.”
Huy Hoàng hỏi: “Không thì lại gọi bàn nữa đi?”
“Đừng nha!” Đường Hoa vội nói: “Ăn nhiều không tốt đâu, khó tiêu hóa lắm.”
“Gia Tử chết toi, ha ha.” Huy Hoàng đổi vò thành cốc, hỏi: “Ngươi thì sao rồi? Ta nghe nói Ốc Vít đã tìm ngươi vài lần mà.”
“Không có chỗ để an bài, còn thế nào được nữa chứ?” Đường Hoa nói: “Không bàn chuyện đấy nữa, cũng nên tan tiệc đi, lão bà các ngươi còn đang chờ các ngươi kìa.” Thật là chết người mà!
* * * * * *
Sự kiện vẫn diễn ra như cũ. Ốc Vít dạo này thường rất hay nhớ thương Đường Hoa, một khi gặp phải cao thủ tìm báu vật là lập tức túm Đường Hoa đi thiết kế bản đồ kho báu ngay. Đường Hoa ức chế lắm, mình nhấn ‘Từ chối’ cũng bị triệu hồi đi, mà nhấn ‘Đồng ý’ cũng y như vậy. Ốc Vít rất hài lòng với biểu hiện của Đường Hoa, mãi cho đến lúc sự kiện kết thúc, Đường Hoa đã thiết kế tổng cộng ba mươi tấm bản đồ, trong đó mười tấm là không bị tìm được, còn hai mươi tấm kia có tìm được báu vật nhanh nhất cũng phải tiêu phí mất mười tiếng đồng hồ.
Sau sự kiện này, tu vi trung bình của mọi người chơi đã được tăng lên một biên độ lớn. Hiện giờ tiên kiếm thất giai đã không phải là mặt hàng hiếm lạ gì nữa rồi. Chỉ có điều số tiên kiếm từ nhị phẩm đổ lên vẫn còn ít lắm, nhất phẩm càng khỏi phải nói, phần cực phẩm thì sự kiện lần này không cho ra phần thưởng cao tới mức ấy. Có hơn trăm tên người chơi đã nhờ vào việc tăng lên thực lực này để vượt qua được kiếp thứ hai, mà cũng có càng nhiều người hơn bởi vì độ kiếp thất bại mà bị đánh quay về nguyên hình. Phần Đường Hoa, thực lực cao hơn một tầng lầu, dựa theo sự miêu tả khách quan của hai tòa soạn báo thì Đường Hoa đã ngồi ổn định trên cái ghế cao thủ đệ nhất.
Tới hai tháng cuối, bọn người chơi hiển nhiên đã không có ý định luyện cấp gì nữa rồi, dưới tình hình có thể cam đoan được tình trạng ấm no, mọi người đều nhao nhao đi du sơn ngoạn thủy cộng tán gái hết cả.
Đường Hoa cũng không có chí lớn gì, hoặc là lêu bêu với lão bà, hoặc là lông bông với lũ bạn, nhàn rỗi nhàm chán thì đi câu cá. Một ngày nọ khi đang thả câu ở Thái Hồ, hắn chợt phát hiện một nữ tử đã lâu không lộ diện đang ngồi trầm tư.
“Táng Ái?” Đường Hoa hô một câu không chắc chắn lắm, bởi vì nàng này có trang bị pháp bảo quấy nhiễu radar của hệ thống, dù là Tinh Tinh cũng không bói ra được vị trí của nàng. Còn bọn Phi Thường Kiếm thì kiếm mãi đến giờ vẫn chưa có kết quả, đang hoài nghi là đã bốc hơi khỏi trần gian.
Nàng này quay đầu lại, thấy là Đường Hoa thì có chút sửng sốt: “Gia Tử? Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Đường Hoa bắt tay với Táng Ái. Có lẽ là vì vấn đề ngoại hình, nên dù Đường Hoa biết nàng là kẻ lừa đảo, hắn cũng không cảm thấy nàng đáng ghét.
“Ngồi!” Táng Ái chỉ chỉ vào thềm đá bên cạnh mình.
“Ừm!”
Hai người ngồi một hồi như không nói gì. Đột nhiên, Táng Ái mở miệng hỏi: “Có phải ta bị ghét lắm đúng không?”
“Cũng không phải đâu... Trừ người trong cuộc ra, không ai ghét ngươi cả. Có một bộ phận quần chúng còn mãnh liệt yêu cầu ngươi tới lừa họ nữa kìa.”
“Ha ha, Gia Tử ngươi vẫn hay nói đùa như thế.” Táng Ái cười cười, rồi nói: “Thực ra ta cũng không để ý đâu.”
“Ta thấy.” Đường Hoa cảm thấy kiểu nói chuyện này loạn xà ngầu lắm lắm.
“Phong Vân Nộ rất tốt với ta, nhưng hắn cũng rất tốt với các nữ nhân khác. Hắn gắng hết khả năng, lợi dụng mọi cơ hội để biểu hiện sự đẹp đẽ, rộng rãi và ôn nhu của hắn trước mặt mọi người nữ, ta không thể chấp nhận tính cách ấy của hắn, cho nên mới lừa sạch tiền của hắn, cho hắn biết khi không có tiền không có quyền thì hắn chẳng phải là cái gì hết.”
Đường Hoa hỏi: “Vậy Phi Thường Kiếm thì sao?”
“Hắn?” Táng Ái tỏ vẻ khinh thường: “Hắn vốn đã có bạn gái, hơn nữa đã quen nhau năm năm trời rồi. Khi gặp được ta, hắn không những phủ nhận rằng đã có bạn gái, mà còn rất nhanh đã bỏ rơi người bạn gái ấy nữa.”
Đường Hoa cười ha ha một tiếng, nói: “Lẽ nào ngươi chính là hội trưởng của hiệp hội ‘Người bạn của phụ nữ’, chuyên giết Trần Thế Mỹ như người ta hay nói đó sao?”
“Có rất nhiều chuyện không giống như ngươi thấy mặt ngoài đâu, ta xúc động phẫn nộ là bởi vì tính cách của ta. Nói thế nào nhỉ... Lấy ví dụ như Trần Thế Mỹ mà ngươi nói đến đi, hắn không những không phải là người xấu, mà còn là một tên quan thanh liêm, cương trực, quan sát thể nghiệm dân tình rất tốt nữa.” Táng Ái nói: “Còn như ta, người khác thế nào ta quản không nổi, nhưng nếu gặp phải dạng nam nhân như thế, ta sẽ cho hắn một bài học ngay. Dù sao thì số tiền đó ta cũng sẽ không tự dùng mà. Sau khi ra ngoài rồi, cái gì cần quyên thì ta sẽ quyên hết.”
“Không nhìn ra ngươi còn là một vị kỳ nữ đấy.” Đường Hoa khen một câu, xong hỏi: “Có cần ta giúp ngươi rửa oan không? Thu phí rất hợp lý đấy, nếu còn muốn đắp nặn thành một hình tượng cân quắc anh thư thì chỉ cần có giá cả thích hợp, cũng không phải là không thương lượng được.”
“Không cần đâu.” Táng Ái lắc đầu: “Dù sao hai tháng nữa cũng chẳng có ai biết ta cả, ta sửa tướng mạo mà.”
“Ừ ừ, thấy được. Nếu không thì khi còn ở trên Trái Đất, một khi ngươi dùng tướng mạo như thế này lộ diện, không biết sẽ có bao nhiêu người phản bội thê tử ấy chứ. Mà cái tin sốt dẻo kiểu đó, ta không có khả năng không biết được.”
“Ha ha!” Táng Ai đứng dậy bắt tay lần nữa với Đường Hoa: “Nói chuyện với người xấu xa nhất như ngươi đây khiến ta cảm thấy cao hứng lắm.”
“Có thể nói chuyện phiếm với mỹ nữ đệ nhất như ngươi ta cũng cảm thấy vui vẻ.”
“Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!”
Táng Ái bay được vài bước thì quay đầu lại nói: “Có lẽ mọi người đều cảm thấy ngươi rất xấu, nhưng ta ngược lại lại cho rằng Sương Vũ may mắn vô cùng.”
Đường Hoa nghe vậy lập tức cảm động đến mức lệ nóng rưng rưng: “Ngài là người đầu tiên nói ta không phải là một kẻ cặn bã đấy. Cám ơn nhé!”
“Đừng khách khí, ta chỉ nói sự thật thôi.” Táng Ái vẫy tay: “Đi đây.”
“Đi thong thả!” Đường Hoa nhìn bóng lưng của nàng mà tán thưởng: nha đầu này, ánh mắt quá sắc, có thể phát hiện ra thứ mà người thường không thể phát hiện được. Bội phục, bội phục!