Song Kiếm

Chương 2: Chương 2: Trò Chơi Bắt Đầu




“Nói mau, gọi là cái gì?” Người đẹp đập mạnh vào mặt bàn gào lên.

Tha cường nhâm tha cường, minh nguyệt chiếu đại giang. (cg : Một câu nói trong võ thuật – ý bảo kẻ địch dù mạnh thì tâm của ta cũng vẫn phải thật là bình tĩnh). Đường Hoa tiếp tục trầm tư...

Ồ? Vì sao Đường Hoa biết được câu này? Thật ra, Đường Hoa có trình độ võ thuật rất cao,... ờ... đương nhiên đây là mẹ của hắn nói. Ít nhất thì Đường mụ cho rằng trong đơn vị của Đường Hoa thì hắn đánh Thái Cực Quyền giỏi nhất. Năm đó Đường mụ cũng là cao thủ Thái Cực,... ừm... ít nhất thì trong thời tiểu học là vậy. Thuận tiện nói một tiếng, nghiệp vụ của Đường Hoa là chân chạy giao hàng, một tên quản lý, cộng với hai thằng lính, một thằng là hắn, còn một thằng là Tôn Minh. Đừng tưởng bèo, loại công tác này cũng là cả ngàn người cạnh tranh một chỗ đấy. Tuy rằng có tiền cứu trợ của Chính Phủ, nhưng kẻ có công tác thì không biết thống khổ của kẻ không có công tác a... Cuối cùng còn là dựa vào ông bố của Tôn Minh vung lên tuyệt bút, giữ Đường Hoa lại. Ầy! Gia đình của Tôn Minh khá giả hơn gia đình của Đường Hoa nhiều, không chỉ vì gia đình Đường Hoa là gia đình mồ côi cha, mà còn vì cha của Tôn Minh tuy không tính là phú ông ngàn vạn, nhưng trăm vạn vẫn còn là có.

Đường Hoa nghĩ đến những điều này đành thở dài một tiếng, “Đông Phương Gia Tử.” (cg : gia tử = quả cà). Ừm, cái tên này là nick name của hắn trong game từ rất sớm.

“Đăng kí Đông Phương Gia Tử thành công! Ngươi muốn hối đoái bao nhiêu tiền?”

“?” Đường Hoa không hiểu.

“Tức là ngươi có bao nhiều tiền Liên Bang thì ta có thể đổi giúp ngươi thành tiền của trò chơi đó mà. Khi trò chơi chấm dứt, tới hành tinh M thì chúng ta lại giúp ngươi đổi lại thành tiền Liên Bang mới của hành tinh M.” Nói đến tiền bạc, người đẹp có vẻ có kiên nhẫn phi thường, mà xem cái tư thế thì có xu hướng muốn nhào qua moi sạch túi tiền của Đường Hoa.

“À, năm mươi ngàn.” Đây là tiền dự trữ của cả nhà Đường Hoa, bao gồm cả tiền lương hưu sớm cộng với tiền thưởng vì về hưu sớm của mẹ hắn, đương nhiên là cũng cộng thêm cả tiền lương tháng này của Đường Hoa.

“Năm lượng bạc, xác định hối đoái không?”

“Năm lượng bạc? Là bao lớn?” Đường Hoa không dám khẳng định lắm về giá trị của bạc trong trò chơi. Xem lịch sử trên TV, thời cổ đại lương một năm của một tên huyện trưởng cũng chỉ một lượng hai tiền, năm lượng thì đã là lương bốn năm của huyện trưởng đó. Nhưng một ít chương trình khác trên TV thì trong người mà không mang theo chừng triệu mấy thì khó mà mở miệng ra nói chuyện lắm.

“Trăm đồng tiền tương đương một lượng bạc, trăm lượng bạc tương đương một lượng vàng.”

“Chủ yếu là ta muốn biết rõ tác dụng của năm lượng bạc.”

Người đẹp trầm tư một hồi rồi nói : “Năm lượng bạc thì... Để ta so sánh xem, ở khách sạn bình dân một đêm là một lượng bạc, ăn một bát mì thêm hai miếng rau, không có thịt cũng là một lượng bạc...”

“Bà chị!” Đường Hoa không đợi nàng nói xong liền bi phẫn nói : “Ta không đổi được không?”

“Anh giai.” Người đẹp nước mắt lưng tròng : “Gần đây công trạng của em rất kém cỏi, ông chủ Ốc Vít bảo nếu còn không có khởi sắc thì sẽ đem em ra xào thành cá mực.”

“...Cô em ít nhất vẫn còn cá mực để mà ăn, anh đây lập tức là phải ăn “khi khống” rồi.” Đường Hoa rất kiên trì.

Người đẹp thấy không thể mềm mỏng với người nghèo được, lông mi tức thì nhướng lên : “Nhãi con, bà đây tính toán cho mi. Mi mà không hối đoái thành tiền trò chơi, thì sẽ không được đổi tiền của hành tinh M. Nếu mà mi muốn gửi năm mươi ngàn từ hành tinh M đến Trái Đất, thì phí thủ tục phải là bốn mươi chín ngàn, hơn nữa quay qua quay lại cũng là phải đi qua cửa của bà đây, lúc đó muốn gửi cũng đừng hòng gửi được. Nói trắng ra là - nhãi con, năm mươi ngàn kia của mi khi đến hành tinh M thì cũng chỉ bằng giấy chùi đít.”

Đường Hoa rơi lệ đầy mặt : “Chị hai, nhưng mà trong tay chị thì cũng chẳng bằng cả giấy chùi đít.”

Người đẹp thay đổi sắc mặt bắt đầu dụ dỗ : “Anh xem nè anh giai, ít nhất thì trên vạch xuất phát của đời người, anh đã nắm giữ năm lượng bạc trong tay. Có lẽ anh giai mua bí kíp tuyệt thế còn kém năm lượng bạc này thì sao? Có lẽ nói không chừng năm lượng bạc có thể cưa đổ một em gái thì sao?”

“...”

“Như vậy đi, quả thật không thể để cho năm mươi ngàn không bằng một đống giấy toa-lét được. Em làm bừa đưa tặng anh một tô mì ăn liền. Anh xem...” Người đẹp dụ dỗ xong, lại lạnh giọng nói nhỏ tựa như tự nói với bản thân : “Ngươi ngàn vạn lần đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”

“...” Đường Hoa là một người có ý chí kiên định, là một người thành thục, là một người đã rời bỏ những thú vui cấp thấp, hắn thà để cho mẹ mình nhận được một ngàn tiền gửi, cũng không chấp nhận tiêu phí bốn mươi chín ngàn đi mua một tô mì ăn liền... Lại nói, thời đại học đã ăn mì ăn liền vài năm rồi, giờ vừa thấy mì ăn liền thì lại muốn ói, nếu mà đổi thành mì sợi hay mì Dương Xuân ít ra còn suy nghĩ lại.

“Vậy mì Dương Xuân” Người đẹp “xoẹt” một tiếng xuất ra một gói mì Dương Xuân.

“...” Đường Hoa hoảng sợ nhìn người đẹp, bà má này làm sao lại biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì?

“Ở trong trò chơi, NPC cao cấp chỉ cần có được kỹ năng nào đó, lại thêm pháp lực của ngươi yếu hơn hắn nhiều, thì ý nghĩ của ngươi có thể bị hắn nghe được.”

“Pháp lực?” Trò chơi này tới cùng là loại trò gì vậy?

“Được rồi. . . Ta đã để lộ bí mật, mau đưa tiền ra mau.”

“...”

“Hai bao mì Dương Xuân.” Người đẹp rất phẫn nộ đem mì Dương Xuân đập vào mặt bàn quát : “Chị đây rút được của mày năm mươi ngàn cũng chỉ được thưởng ba gói mì Dương Xuân, mày mà lại...”

“Đây chị. . .” Đường Hoa rất cung kính rút ra thẻ từ trong túi dâng lên.

Người đẹp rất vừa lòng gật gật đầu tiếp nhận thẻ tùy ý hỏi : “Trong nhà còn có sổ tiết kiệm phải không?”“Có a, sao vậy...” Đường Hoa đột nhiên tỉnh ngộ hô to : “Trả lại tiền cho ta...”

“Trò chơi bắt đầu.” Người đẹp chỉ tay một cái, một cái hố lớn xuất hiện ngay bên dưới chân Đường Hoa, tiếp lấy là một tiếng kêu thảm thiết. Người đẹp lau mồ hôi than một hơi : “Con hàng này... Làm mình mệt muốn chết.”

* * * * * *

“Trả lại tiền cho ta.” Đường Hoa sững người, làm sao mà có vẻ tiếng vọng lại còn lớn hơn thanh âm của mình vậy? Nhìn thoáng qua bên trái bên phải, a, không phải! Nguyên lai là cả ngàn người đang cùng nhau ngửa đầu lên bầu trời hô lớn : “trả lại tiền cho ta”. Đường Hoa nghe mà trong lòng cảm thán : thanh thế hô lớn của ngàn người đồ sộ làm sao, bi thiết làm sao, buồn rầu làm sao, thê thảm làm sao,... thật sự là quá bi thảm.

Tân thủ thôn, cơ hồ là nơi bắt đầu của mọi trò chơi, tại đây ngươi có thể quen thuộc với thao tác của trò chơi, tại đây ngươi có thể nắm giữ được các bí quyết của trò chơi, tại đây ngươi có thể lấy được thần khí, lấy được cấm pháp, lấy được một con vợ, lại lấy được tiếp một con vợ, rồi lại lấy được tiếp một con vợ nữa...

Đường Hoa không xem phong cảnh, mô phỏng ở thời đại này không có gì đáng kinh thán. Hắn thuần thục gọi ra bảng thông tin của hệ thống bắt đầu xem xét. Khung trang bị của nhân vật có vị trí cho hai lưỡi phi kiếm, còn có vị trí cho bốn cái pháp bảo phụ trợ. Y phục, giày, đai lưng, phần che tay, bao đầu gối, ngoài ra có thể trang bị thêm hai cái nhẫn cùng một cái vòng cổ.

Y phục của lính mới chẳng có gì, dù sao thì kiện thần khí thứ nhất có thể là chẳng có, nhưng mà trò chơi này lại có chút không phúc hậu, ngay cả một cái y phục dài cũng chẳng có.

Hiện tại thì toàn bộ mọi người đều biết rõ, Song Kiếm không phải là hai tay cầm kiếm, mà là một loại trò chơi Tiên Hiệp.

Đây là một thể loại trò chơi rất cổ xưa, là một thể loại trò chơi kiệt xuất nhất kể từ khi loài người có máy tính, từng khiến cho một thế hệ điên đảo, là một thể loại trò chơi mô phỏng lớn do hai trò XX cùng XX kết hợp lại. Nhớ năm đó có biết bao người vì nó mà trốn học, vì nó mà quanh co trong mê cung cả tuần, vì nó mà rơi lệ, rồi năm đó có biết bao nhiêu sách lậu hoành hành. Khi mà người Trung Quốc biết được giá trị của chúng, muốn bỏ tiền ra mua sắm bản chính, thì chúng đã vĩnh viễn rời xa mất rồi, chỉ để lại những ký ức kinh điển của những kinh điển...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.