Mai phục là một môn nghệ thuật, điểm cốt yếu là phải kín và tĩnh. Nhưng mà năm tên người chơi lại không ai làm được cái này. Mỗi người đều có ý định cần bàn bạc về chuyện mở ra Vân Chi Uyên sắp tới.
Đường Hoa với Mặc Tinh thì khá là quang minh chính đại, hai người đều biết rằng trong đó chẳng có bảo vật gì cả, chỉ có một cái nhiệm vụ của Mặc Tinh mà thôi. Có điều Tật Bằng từng dặn dò, rằng trong Vân Chi Uyên có cư ngụ một tên ma đầu. Ma đầu này chính là kẻ đã phong ấn nó vào Vân Trung giới. Nói đến Tật Bằng, mọi người đừng cho rằng nó chỉ đơn giản là một con chim nhỏ xíu đáng ghét, thật ra, nó là một con chim già rất có lịch sử.
Nó nguyên là một tên tướng quân vẹt từng phục vụ cho loài người, biết lý biết lẽ, tinh thông thao lược. Vì hình thể quá nhỏ nên lúc hành quân chiến đấu, nó luôn ở trong một cỗ máy hình người bằng đồng, người thường hầu như không ai biết đến hình dáng thật sự của nó. Sau khi chủ nhân cũ là Thục Tang tử bại lộ âm mưu làm việc xấu, nó đi theo con gái của Thục Tang tử là Tang Văn Cẩm và đệ tử nhà họ Mặc là Phụ Tử Triệt. Sau này Phụ Tử Triệt bại binh nơi Tứ Thủy, nó bị tên ma đều đó ném vào trong Vân Trung giới này.
Phong Vân Nộ kéo Táng Ái qua một góc, Táng Ái nghi hoặc hỏi: “Sao không để muội đưa đá cầu vồng cho Mặc Tinh?”
“Tin huynh đi, huynh bảo vậy là có nguyên nhân.”
Sát Phá Lang tựa lưng vào một gốc cây đại thụ nhìn không trung, hắn đang tự hỏi mình một vấn đề, đó là liệu hắn có cướp đồ của Mặc Tinh hay không...
* * * * * *
“Đến rồi!” Đường Hoa hô lên trong kênh đội ngũ, toàn bộ mọi người vào vị trí. Thủy Ngư vương quả nhiên có khí phách, thật sự chỉ mang theo hai tên tùy tùng đạp sóng đến đây.
Sát Phá Lang nói trong kênh đội ngũ: “Có chút phiền phức.”
“Phiền gì thế?”
“Hai tên tùy tùng này tên là Tả - Hữu tướng quân, cấp 60.”
Phong Vân Nộ nghi hoặc hỏi: “Vậy thì có gì mà phiền?”
“Heo!” Sát Phá Lang không khách khí mắng cho một tiếng, sau đó mới giải thích: “Bởi vì ta đã dùng một cái Bùa Giám Định mà chỉ được có hai thông tin là tên và đẳng cấp đó. Ta phỏng chừng một đối một cũng khó khăn đây.”
Đường Hoa hỏi: “Thủy Ngư vương thì sao?”
“Phế thải.” Sát Phá Lang ngẫm một chút rồi mới bổ sung: “Đó là đối với ta.”
Tham mưu trưởng Đường Hoa dò hỏi: “Phong Vân, ngươi có thể ngăn lại được một tên tùy tùng không?”
“Không thể!” Phong Vân Nộ trả lời rất dứt khoát, vì phúc lợi của mọi người mà hy sinh tiền của mình, đó là một hành vi ngớ ngẩn.
Trong khi đang thảo luận, Thủy Ngư vương và hai tên tùy tùng cũng bay đến gần rừng cây. Mặc Tinh vội hỏi: “Gia Tử, làm thế nào?”
“Các ngươi cứ ẩn nấp đợi thời cơ, ta đi ra xem cái đã.” Đường Ha bay xéo lên trời, quát: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi đường này thì phải chi tiền mãi lộ.”
“Ngươi...”
“Ây cha, đây chẳng phải ngư vương đó sao?” Đường Hoa giật mình, xong vừa cười vừa bay đến gần: “Ngại quá, mấy năm nay chiến loạn liên tục, tiền tệ mất giá lắm, bổn sứ giả đôi khi cũng đành phải làm chút nghề không vốn để kiếm tiền mua vật dụng trong nhà.”
Ngư vương: “...” Lời Đường Hoa khó hiểu quá, trong lúc nhất thời ngư vương có chút bội thực.
“Có điều người quen thì người quen, chứ cướp vẫn là cướp.” Đường Hoa ném Lượng Thiên Xích lên, bắt đầu oanh kích, mình làm nghề gì thì phải yêu nghề đó, làm cướp thì phải có những hành vi thường ngày của họ.
Lôi hỏa đánh úp tới, Tả - Hữu tướng quân theo phản xạ tiến lên định tấn công Đường Hoa, nhưng Đường Hoa chỉ thi pháp hai giây đã bỏ đi, hai tướng quân truy kích được mấy bước thì quay trở lại bên ngư vương. Nào ngờ hai người quay đầu, Đường Hoa cũng quay đầu, lôi hỏa lại phủ tới. Hai tướng quân lại bay tới phạm vi bắn cung, Đường Hoa xoay người trốn, hai tướng quân quay về bên ngư vương, lôi hỏa Đường gia tới tiếp...
Với đấu pháp đến đến đi đi vô lại đó, ngư vương tuy được bảo hộ nhưng cũng phải bị mất đi không ít sinh mệnh. Mà điều quan trong nhất là bị Đường Hoa quấy rầy như thế, bọn họ đi tới cũng không xong, lui lại cũng không được. Bởi vậy, ngư vương lựa chọn phương pháp khác. Tả tướng quân đuổi theo Đường Hoa, mà Hữu tướng quân thì bảo hộ ngư vương cấp tốc lùi lại.
“Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm!” Thấy Đường Hoa vừa đánh vừa đi, đã đạt được mục đích là dụ Tả tướng quân theo mình, Sát Phá Lang bèn bắt đầu bước tiếp theo, Táng Ái và ba người kia cũng mạnh mẽ lao theo.
Trong màn kiếm loạn lạc, Hữu tướng quân thân mang áo giáp chắn ở trước mặt ngư vương, tay bắt pháp quyết, bắt đầu đếm ngược...
* * * * * *
Lúc này Đường Hoa đang bị áp lực rất lớn, hắn không ngờ chỉ một tên tùy tùng mà lại lợi hại đến như vậy. Đương nhiên, cái này cũng chứng thực cho một câu: tin được vào NPC thì họa có heo mẹ biết leo cây, chỉ mang hai tùy tùng cái gì chứ, đó hoàn toàn là 2 con BOSS mà! Vũ khí của Tả tướng quân là cung, nhưng không phải là cung phổ thông, mà là cung có thể đánh ra chữ vàng. Một mũi tên đại biểu cho một kỹ năng công kích mạnh mẽ, xẹt qua là chết chắc.
Có điều Đường Hoa lại không phải là hàng trưng bày, cái chức quán quân Tân Tiên giới tuy có phần tai tiếng, nhưng mà dù sao cũng phải có chút miếng chứ. Thất Hành Hộ Giá toàn bộ dùng hết, nhờ vào lực phòng ngự biến thái của Thổ Thần Hộ Giá, Đường Hoa chuyển thủ làm công, bắt đầu chơi du kích chiến. Tuy không thể hạ được Tả tướng quân trong thời gian ngắn, nhưng Đường Hoa đã chắc mẩm lão sẽ là đồ trong túi mình. Ngay lúc hắn đang cân nhắc xem có nên thoát ly đội ngũ để một mình ăn mảnh Tả tướng quân hay không thì kênh đội ngũ lộn xộn...
“Gia Tử!” Mặc Tinh nói gấp rút: “Lang bị miễu sát rồi!”
“Cái gì?”
“Sát Phá Lang bị một pháp thuật miễu sát.” Táng Ái kể lại sự tình một cách đơn giản, trật tự. Hóa ra Hữu tướng quân nhờ vào lực phòng ngự mạnh mẽ chống lại công kích của Sát Phá Lang, đến lúc bị thương rất nặng thì rốt cục cũng xuất được chiêu ra. Bốn chữ ‘Vũ Hận Vân Sầu’ màu kim chói lóe trên thân Sát Phá Lang, ngàn vạn luồng sương mù, ngàn vạn đám hơi nước bao trùm lấy thân hắn, sau đó một gợn sóng màu lam xuất hiện, sương mù, hơi nước, và cả Sát Phá Lang cũng cùng nhau mất tích, thời gian trước sau chỉ có một giây. Nhưng trong quá trình đó, cho dù là người đứng gần Sát Phá Lang nhất như Mặc Tinh lại không bị rớt máu chút nào cả.
Quái lạ quá vậy? Đường Hoa vội vàng xem lại trạng thái của đội viên, quả nhiên Sát phá Lang đã biến mất trong danh sách đội ngũ, lại nhìn tới bảng hảo hữu, tên của hắn đã biến thành màu xám. Trong một trò chơi không thể logout như Song Kiếm thì tên biến thành màu xám chỉ có một trường hợp duy nhất thôi - tèo rồi.
Biến cố này khiến cho Đường Hoa trở tay không kịp, Thiên Lôi của mình cộng thêm Lượng Thiên Xích, dưới tình huống Sát Phá Lang không dùng Ma Kiếm phòng ngự thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy được một phần tư sinh mệnh của hắn, sao lại có pháp thuật nào có khả năng miễu sát hắn được? Có điều... Đường Hoa nghĩ lại, Thiên Lôi Không Phá của mình dường như chỉ là pháp thuật hệ sét giai đoạn hai mà thôi, thuộc hàng ngũ pháp thuật cấp ‘cận thấp’. Mà pháp thuật kia là một pháp thuật khiến BOSS phải đếm ngược 8 giây lận...
“Ta qua ngay đây, cố giữ vững, đừng để cho ngư vương chạy.”
Táng Ái giải thích: “Pháp thuật mà đối phương sử dụng chính là pháp thuật ngũ giai cấp cao thuộc tính nước, đẳng cấp sử dụng thấp nhất là 60, Thiên Thư không phục chế được.”
À, quả nhiên là như thế. Cho tới nay Đường Hoa vẫn còn phân vân một chuyện, chẳng hạn như Ma Kiếm của Sát Phá Lang, nếu tăng thêm một giai thì uy lực được đề cao không chỉ là một bậc, nhưng vì sao tiên thuật của mình được tăng thêm tới 10 tầng, mà diện tích bao trùm lại không tăng được một mức rõ ràng hơn? Hóa ra nguyên nhân là vì phẩm cấp của tiên thuật mình quá thấp. Tiên thuật cũng giống như tiên kiếm vậy, cho dù là một thanh tiên kiếm nhị giai cực phẩm thì uy lực cũng không thể nào vượt qua tiên kiếm tứ giai tam phẩm được. Nghĩ thông suốt như thế, Đường Hoa cảm thấy hối hận vì hành động buông bỏ Hỏa Túc và Lôi Giác của mình vô cùng. Có điều hắn không nghĩ lại ra, nếu không buông bỏ chúng, đến hiện nay hắn cũng không thể trở thành một cao thủ được.
Đường Hoa mới hối hận được có vài giây thì đã tới chiến trường, còn Tả tướng quân bám theo hắn thì đã bị hắn dùng Càn Khôn Nhất Độn bỏ xa mất hút.
“Liệt Diễm Nhiên Lôi!” Người đến thì pháp đến, Đường Hoa oanh tạc ngay tức thì. Bên trong lôi hỏa, ngư vương ôm đầu, mà Hữu tướng quân thì tay bắt pháp quyết bắt đầu đếm ngược...
“Phong Vân Nộ, ngươi...” Đường Hoa nghiến răng, tên này thế mà lại thoát ly khỏi đội ngũ mất rồi.
Phong Vân Nộ có phần áy náy, nói: “Gia Tử, ta thực không dám tin là ngươi sẽ không chuyển thương tổn lên trên thân ta.” Hắn đề cao độ đê tiện của Đường Hoa lên đến mức lớn nhất.
“...” Đường Hoa tức giận cực kỳ. Dĩ nhiên, đây cũng là vì hắn không biết bí mật phòng ngự tuyệt đối của Phong Vân Nộ. Sức kháng pháp thấp nhất của Đường Hoa nằm ở hai thuộc tính tương khắc của sét và lửa: gió và nước. Pháp thuật người ta đánh qua, cơ hồ phòng ngự là 0. Đối mặt với pháp thuật hoặc kỹ năng mạnh, Càn Khôn Nhất Độn không phát huy ra bao nhiêu tác dụng, bởi vì hai thứ đó đều có công năng tập trung, trừ phi ngươi độn được ra khỏi phạm vi công kích của người ta, nếu không thì sẽ bị đuổi theo mãi. Chưa cần nói đến chuyện độn thì phải tốn tiền, mà trước tiên, ngươi độn ra ngoài thì người ta cũng thoát ly trạng thái chiến đầu. Ngàn vạn lần đừng có thi hồi phục máu với BOSS, ngươi hồi phục được 10 điểm thì người ta có thể đã hồi phục tới mấy trăm, thậm chí mấy ngàn điểm rồi. Hơn nữa pháp thuật mà Hữu tướng quân sử dụng còn là pháp thuật thuộc tính nước nữa. Mỗi hệ pháp thuật đều có đặc tính của riêng mình, sét thì nhanh, lửa thì bỏng liên tục, đất thì tăng cường khả năng phòng ngự của bản thân, gió thì tăng cường tốc độ cho người dùng,... Mà nước thì là khôi phục sinh mệnh, trị liệu thương thế.
Nếu bây giờ chạy đi, vậy chuyện Sát Phá Lang đã hy sinh tính mạng để Hữu tướng quân trọng thương chẳng phải sẽ không còn ý nghĩa gì hay sao? Đường Hoa không chịu làm ăn lỗ vốn. Thế là bèn cắn răng bay lên trên đầu Hữu tướng quân, quăng hết thảy mọi rác rưởi có thể quăng được xuống, sau đó tiếp tục tập kích bằng lôi hỏa. Mắt thấy Hữu tướng quân đang lảo đảo sắp ngã, nhưng thời gian đếm ngược cũng gần kề, lòng bàn tay mọi người đều toát mồ hôi, cuối cùng rồi ai sẽ ngã xuống trước đây?
Đối phương có phòng ngự cao, mà phát thuật của mình thì đẳng cấp thấp, mắt thấy bản thân mình sắp phải đi trước đối phương rồi... “Ta liều!” Đường Hoa móc một tờ ngân phiếu ra, dùng tới kỹ năng mà trước giờ mình chưa bao giờ sử dụng: Càn Khôn Nhất Trịch. Một đồng tiền đồ sộ xuất hiện trên không trung, sau đó cấp tốc xoay tròn, với một thanh âm xé gió cắt qua người Hữu tướng quân. 11000 thương tổn! Một con số thương tổn có thể miễu sát cả Sát Phá Lang, một con số thương tổn không đếm xỉa đến phòng ngự, một con số thương tổn tiêu phí mất một ngàn kim, đã biến Hữu tướng quân thành ánh trắng.
“Tiền, tiền!” Mắt thấy Tả tướng quân đang đánh đến nơi, Đường Hoa chưa kịp ăn mừng thì đánh ném ra yêu cầu giao dịch với Mặc Tinh và Táng Ái. Mặc Tinh không chút do dự ném năm mươi kim lên, Táng Ái thì chưa kịp phản ứng, bảng giao dịch đã biến mất. Đường Hoa vì tránh mũi tên của Tả tướng quân mà khởi động Càn Khôn Nhất Độn, thoát ly khỏi phạm vi giao dịch rồi.
Năm mươi kim thì giết không nổi Tả tướng quân, nhưng với ngư vương thì được. Một sự thông thì vạn sự thông, Đường Hoa triệu hồi Hộ Giá bảo hộ, rồi dùng Càn Khôn Nhất Độn đi du đấu, dời mục tiêu chủ công đến Thủy Ngư vương. Dù Tả tướng quân có lòng bảo vệ Thủy Ngư vương, nhưng phạm vi công kích của pháp thuật khiến hắn phải tiêu tan hết hy vọng, đành toàn tâm toàn ý truy đuổi Đường Hoa...
Xong! Dù sao Thủy Ngư vương cũng là cán bộ, mà đã là cán bộ thì đều có thân thể hủ bại, hoặc là bụng béo phì, hoặc là bị đàn bà làm cho thân thể héo hắt, bây giờ lại bị Đường Hoa oanh tạc một trận thế này, làm sao có thể chịu nổi, thế là một mạng ô hô ai tai. Đường Hoa thấy nhân vật chính đã hạ đài, mà túi mình với túi Mặc Tinh cũng đã trống trơn, hiện giờ thực sự không có biện pháp nào có thể đánh được Tả tướng quân nữa, bèn kêu lên: “Lui!”
Tuy đối tượng mà Tả tướng quân truy kích chính là Đường Hoa, nhưng thủ đoạn chạy giữ mạng của Đường Hoa là không cần phải nghi ngờ. Người ta không những có thể trải đủ thứ chướng ngại cho ngươi, hơn nữa các loại trang bị, pháp bảo và pháp quyết tăng tốc cũng không hề ít. Hắn khởi động tốc độ tối cao, “xẹt” một cái là biến mất.
... Hội nghị bí mật ở một nơi nào đó...
Viên đá cầu vồng thứ bảy đã nằm trong túi Mặc Tinh, nhưng viên thứ sáu thì vẫn nằm trong tay của Táng Ái...
“Ta có đề nghị này.” Phong Vân Nộ nói: “Ta cho rằng chúng ta thuận lợi thu thập được Thất Sắc Hồng Thạch, hoàn toàn là vì có đoàn kết...”
“Rắm thối!” Sát Phá Lang đứng một bên lạnh nhạt nói: “Ngươi có giúp được cái gì à?” Đường Hoa với Mặc Tinh thì dán quảng cáo, Táng Ái thì nhận được hai nhiệm vụ của Thủy Ngư quốc, Sát Phá Lang bỏ mình đến hai lần, đồng thời còn gây trọng thương cho Hữu tướng quân, duy chỉ có Phong Vân Nộ là chưa giúp được gì cả.
Đường Hoa với Mặc Tinh thì không quan trọng chuyện này cho lắm, vì bởi vì hai người bọn họ biết chân tướng của Vân Chi Uyên. Nói trắng ra, bây giờ Phong Vân Nộ chính là lính làm công không ăn lương, không ăn bảo hiểm, không bao ăn ở của hai người. Ít nhất Sát Phá Lang cũng còn được lợi là có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Mặc Tinh, chứ Phong Vân Nộ với lại Táng Ái thì đúng là oan thật sự. Bởi vì có mang tâm lý như thế, nên Đường Hoa cũng không phản cảm bao nhiêu với chuyện Phong Vân Nộ lâm trận bỏ chạy.
“Để Phong Vân huynh nói cho xong đi đã.” Đường Hoa nói, còn chưa biết cái Vân Chi Uyên kia nó như thế nào, bởi vậy bảo trì hài hòa trong đội ngũ là cần thiết.
“Ý của ta là... Chúng ta không nên tản ra nữa. Gia Tử, chỉ cần ngươi không trang bị cái pháp bảo biến thái hại người kia, Phong Vân Nộ ta thề sẽ tuyệt đối liều mạng.” Phong Vân Nộ nói tiếp: “Không phải là ta không tin vào người nào đó, nhưng thanh danh của người nào đó quả thật không được tốt cho lắm mà. Cho nên trước khi tiến vào bảo khố Vân Chi Uyên, ta muốn xác định một người làm đội trưởng trước, đồng thời mọi vật phẩm cũng phải phân phối theo phương án của đội trưởng.” Đội trưởng rất quan trọng, đội trưởng xấu thì chẳng hạn như lúc Đường Hoa tổ đội với Sát Phá Lang nơi Thái Sơn vậy, đội trưởng giải tán đội ngũ, quăng hết mọi công lao vào một thân.
Đường Hoa và Mặc Tinh giơ tay: “Đồng ý!” Vật phẩm nhiệm vụ thì chỉ có thể do người làm nhiệm vụ giữ, cho nên hai người khá là tán thành với lời đề nghị ấy.
Sát Phá Lang rất hoài nghi nhìn nhìn Đường Hoa, nhưng nhìn lại mặt mũi của Mặc Tinh, cũng đành giơ tay: “Đồng ý.”
“Tốt lắm, vậy vấn đề hiện tại là ai sẽ đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đó.” Phong Vân Nộ nhìn nhìn mọi người, nói: “Ta đề nghị tiểu Ái.”
“Đồng ý!” Đường - Mặc không có ý kiến.
Đồng ý! Sát Phá Lang liếc mắt nhìn Đường Hoa, hắn cũng muốn xem thật ra tên này đang có ý đồ quỷ gì. Hắn cũng như Phong Vân Nộ vậy, nếu Đường Hoa bảo Vân Chi Uyên là bảo khố, đánh chết họ không tin, nhưng Mặc Tinh đã bảo là bảo khố, vậy chín phần mười là sự thật rồi. Bởi vậy từ đầu tới giờ vẫn chưa ai nghi ngờ mà nghĩ lại rằng gần heo thì mau béo, cho dù Mặc Tinh muốn đường đường chính chính, nhưng cũng phải hỏi xem Đường Hoa có bằng lòng là một người thành thật hay không chứ. Nếu đó thật là bảo khố, Đường Hoa sớm đã chịu đấm ăn xôi rồi, cho dù không có người khác hỗ trợ, hắn vẫn có lòng tin một mình mình thu thập được mấy viên đá đó.
“Ta không được đâu!” Táng Ái thì lại do dự: “Trong đây Gia Tử khôn khéo nhất, chi bằng...”
Sát Phá Lang và Phong Vân Nộ cùng hô lên trong lòng: Chính bởi vì hắn quá khôn khéo đó. Phong Vân Nộ nói một cách uyển chuyển: “Gia Tử là người có chiến lực lớn nhất, đảm nhiệm chức vụ đội trưởng thì sẽ bị phân tâm, tiểu Ái, muội cứ nhận đi.”
“Mọi người đều không có ý kiến chứ?” Tiểu Ái nhìn chung quanh, thấy bốn người đều gật đầu cả thì nàng cũng gật gật đầu: “Ta nhất định sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu. Gia Tử... Đây là chiến lợi phẩm vừa đạt được từ Hữu tướng quân, ta học thì không hiệu quả cho lắm, cho ngươi vậy.”
“Cái gì thế?” Đường Hoa nhận một quyển tập, nhìn qua, sững người: Vũ Hận Vân Sầu, pháp thuật công kích đơn thể cao giai thuộc tính nước... “Tiểu... Tiểu Ái, về sau cô sẽ là đội trưởng cả một đời của Đông Phương Gia Tử ta.” Nước mắt và nước mũi của Đường Hoa cùng nhau lăn dài. Đây là gì? Là tinh thần Norman Bethune của chủ nghĩa cộng sản quốc tế đấy! Chỉ có điều... Vì sao lại là nước? Đường Hoa nhìn nhìn lại bảng thuộc tính của mình, a, thuộc tính nước thế mà là 0 cơ đấy, nhưng mà quyển tập này bán cũng được nhiều tiền. Nói đến Norman Bethune, sẵn tiện đề cập vài câu, ông này đúng thật là một người tốt siêu đẳng, mấy ngày trước cũng có nghe nói nước ta có thành lập hội chuyên môn nghiên cứu về tinh thần của Norman Bethune, có hội trưởng, N phó hội trưởng, NN thành viên,... Nhưng vì sao mặt y đức lại người này kém hơn người kia thế nhỉ?
Đường Hoa thì chảy nước mắt kích động, mà Phong Vân Nộ thì chảy máu tươi nơi khóe môi. So với Phong Vân Nộ, phản ứng của Sát Phá Lang không lớn, vì quyển tập này là vô dụng với hắn, còn bán lấy tiền thì... Sát Phá Lang đã không có Càn Khôn Nhất Độn, Nhất Trịch, lại cũng không có Đầu Tệ Thức Khải Giáp, cho nên chính là một người giàu hàng trùm. Ít nhất thì điều này cũng đúng với mấy người nơi đây.
* * * * * *
Vân Chi Uyên...
Đội trưởng Táng Ái và bốn thành viên cùng đi qua hàng trăm cái thôn làng, rốt cục cũng tới được Vân Chi Uyên. Vân Chi Uyên là một tòa tháp cao, bốn phía là vực sâu, từ dưới vực dâng lên từng luồng sương màu quanh quẩn bên tháp.
Mặc Tinh sử dụng Thất Sắc Hồng Thạch, một luồng cầu vồng xuất hiện từ dưới chân năm người, cầu vồng dần dần kéo dài lên cao, cuối cùng tạo thành một cây cầu nối với cửa tháp.
“Cái này có thể đi lên được thật sao?” Mặc Tinh cẩn thận dẫm dẫm chân xuống, hỏi: “Có khi nào đi lên giữa chừng thì bị rớt xuống không?”
“Cho nên... Đường Hoa chạy xẹt qua: Chúng ta phải cần tranh thủ thời gian.”
“Ây! Chờ ta với.” Dưới sự đe dọa và dẫn dụ của Đường Hoa, bốn người chạy với tốc độ cao nhất, cùng nhau hành quân qua cầu.
* * * * * *
Năm người vào được trong tháp thì cầu vồng biến mất ngay. Thân là đội trưởng, Táng Ái cân nhắc giùm cho đội viên: “Lát nữa làm sao mà về được?”
“Xe đến trước núi ắt có đường.” Nhận quà thì nương tay, Đường Hoa cũng không nói thẳng rằng vấn đề này thật quá ngớ ngẩn. Có điều hắn cũng nhìn ra, Táng Ái là dạng nữ nhân rất hướng tới vị trí lãnh đạo, nhưng lại sợ mình làm không tốt. Nàng thỏa mãn với cảm giác thành tựu khi chỉ huy đội ngũ phối hợp, nhưng lại không có lòng tự tin bao nhiêu. Đường Hoa thật sự rất muốn nói cho nàng biết, đội ngũ này hoàn toàn không thiết yếu phải lãnh đạo, bởi vì trong lòng ai cũng đều có ý xấu cả, ngay từ đầu nó đã là một đội ngũ không có khả năng đoàn kết rồi.
Tiến vào bên trong tháp, liếc sơ qua là thấy trọn vẹn tầng một ngay. Có một Xích Tùng tử mini chỉ cao 30 cm đang đứng bên cạnh pháp trận truyền tống. Đường Hoa ném ra một tờ Bùa Giám Định của hệ thống, rồi nói trong kênh đội ngũ: “Tiểu Hồ Trung Tiên, NPC công năng.”
Năm người còn chưa có mở miệng thì Tiểu Hồ Trung Tiên đã hô hào: “Nhìn xem nhìn xem, thang máy khoa học kỹ thuật hiện đại nhất Song Kiếm đây, có thể giúp ngươi tự do qua lại giữa tầng 1 đến tầng 8 đấy, mỗi lần 20 kim.”
Đường Hoa hỏi: “Có thể tùy ý đến bất cứ tầng nào à?”
“Không không!” Tiểu Hồ Trung Tiên trả lời: “Các ngươi nhất định phải giao tiền trước, sau đó tiến vào trong pháp trận trả lời một vấn đề, pháp trận sẽ căn cứ vào câu trả lời của ngươi mà đưa ngươi đến tầng tương thích.”
“Vấn đề gì thế?” Táng Ái hỏi.
“Về Vân Trung giới và lý tưởng của chủ nhân ta.”
“Lang, cho mượn ít tiền.” Ăn mày Đường Hoa hỏi.
“Không có!” Sát Phá Lang lạnh băng băng trả lời.
“Lang, cho mượn ít tiền.” Mặc Tinh, cũng là ăn mày, hỏi.
“Ừ!” Sát Phá Lang tung qua 500 kim, không những không cần giấy nợ, mà lông mày cũng chẳng hề nhăn một xíu.
Mặc Tinh chia một nửa tiền cho Đường Hoa, Sát Phá Lang quan sát một lúc nhưng vẫn không thấy Đường Hoa có vẻ xấu hổ gì, trong lòng cảm thấy vạn phần bức bối.
“Vậy ta lên trước cho!” Đã có ngân phiếu trong tay, Đường Hoa đưa 20 kim cho Tiểu Hồ Trung Tiên, sau đó tiến vào pháp trận.
Tiểu Hồ Trung Tiên hỏi: “Người và yêu có khả năng sống chung không?”
“Có!”
“Dưới tình huống nào?”
“Đây là câu hỏi thứ hai rồi, đưa 50 kim thì ta sẽ trả lời ngay.”