Editor: demcodon
Quẳng được cục nợ thì Tiểu Hoa rất là thoải mái, nhìn Lâm Hạo Hiên gian trá hỏi: “Cái kia, chú giải phóng quân, tôi phải đi nấu cơm, chú có muốn ăn cơm ở nhà chúng tôi không?”
Lâm Hạo Hiên bị từ ‘chú’ này của Tiểu Hoa đánh không chịu nổi, có chút lúng túng chăm sóc nói: “Gọi anh là anh được rồi, cũng đừng gọi anh là chú, anh mới 21 tuổi à.”
“Ha ha! Tôi đây mới 13 đấy! Sao lại không có thể gọi chú là chú chứ?” Tiểu Hoa cười nói.
Lâm Hạo Hiên gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Ông nội của anh với ông nội của em là đồng trang lứa, anh với em cũng là đồng trang lứa, cho nên em vẫn là gọi anh là anh đi!”
Tiểu Hoa nhìn dáng vẻ của hắn có chút buồn cười, sau đó ra vẻ không vui nói: “Vậy được rồi! Anh trai, anh có muốn ăn cơm ở nhà em không?”
“Không được! Bọn anh có quy định không thể ăn gì của dân chúng được.” Lâm Hạo Hiên trả lời.
Tiểu Hoa nhún nhún vai nói: “À, coi như anh không có lộc ăn rồi! Hôm nay em có hầm gà canh, anh ngửi thấy không, rất thơm đó? Đã hầm lửa nhỏ 2 tiếng rồi, trong chốc lát chân gà, cánh gà còn có thịt và khoai tây chín sẽ ăn rất ngon đấy!”
Lâm Hạo Hiên lúc này cũng chú ý tới trong không khí tràn ngập mùi canh gà, liếm liếm môi nhìn bộ dáng Tiểu Hoa cười trộm chớp mắt nói: “Đương nhiên, thân phận của em không thể giống như dân chúng bình thường, em nếu gọi anh là anh trai thì chính là em gái của anh, ăn của em gái không phạm kỷ luật!”
Tiểu Hoa mở tay ra tỏ vẻ không sao cả, hôm đó Lâm Hạo Hiên cuối cùng không có ăn cơm ở nhà Tiểu Hoa bởi vì có chiến hữu đến gọi hắn đi. Từ đó về sau, lúc Lâm Hạo Hiên rãnh rỗi thì thường chạy đến nhà Tiểu Hoa, mang cho nhà Tiểu Hoa một chút trái cây bọn họ được phát, không có gì thì sao ăn ké cơm được.
* * *
Sáng sớm ngày 3 tháng 8, sau khi ăn xong thì Tiểu Hoa cầm cần câu cá nói với ba Giang: “Ba, chúng ta đi câu cá đi! Thật lâu rồi không có đi, có chút nhớ món cá kho tộ.”
Tiểu Hoa đã yêu cầu thì ba Giang không thể không đồng ý. Vì thế hôm nay một nhà 3 người mang theo mũ rơm, cần câu cá và thức ăn cho cá, còn có thức ăn, trái cây và nước đi đến hồ câu cá.
Là hồ thiên nhiên nên rất lớn, đặc biệt có đài cao cho người thả câu. Tiểu Hoa, tiểu Hổ và ba vừa trò chuyện vừa đi, cũng rất thú vị.
“Chị, em muốn đến chỗ đó chơi!” Tiểu Hổ đột nhiên chỉ vào một cái đài cao cách đó không xa, cái đài cao kia vốn cũng là chỗ cho người thả câu nhưng bởi vì phía dưới nước rất sâu đều cảm thấy nguy hiểm, cũng có một lần sửa lại chỗ này. Phía trên có rất nhiều đứa nhỏ cỡ tiểu Hổ thân thể trần truồng nhảy vào trong nước.
“Không được! Rất nguy hiểm, cứ như vậy nhảy xuống rất nguy hiểm!” Tiểu Hoa một tiếng từ chối, ba Giang cũng gật đầu một cái.
Tiểu Hổ rất là do dự, chính cậu cảm thấy kỹ năng bơi của mình cũng rất tốt, có chút mất hứng nói: “Vậy bọn họ...”
Tiểu Hoa đứng lên nói: “Chúng ta cùng nhau đi qua, nói cho bọn họ đừng nhảy, vạn nhất không cẩn thận đụng vào tảng đá gì đó không phải rất nguy hiểm ư? Ba, trước kia nơi đó thường xuyên xảy ra sự cố không may đúng không?”
Ba Giang gật đầu một cái nói: “Hàng năm đều sẽ gặp chuyện không may, vốn đã che lại nhưng không biết tại sao mấy đứa nhỏ này lại đi lên được, các con đi qua kêu bọn họ đi xuống dưới là tốt rồi, các con không được đi lên đó!”
Tiểu Hoa lôi kéo tiểu Hổ đi về phía bên kia, kết quả còn chưa đi đến phía trước thì chợt nghe có đứa nhỏ kêu: “Đông Sinh nhảy xuống rồi còn chưa có đi lên nữa! Có ai không! Cứu mạng!”
Tiếng nói còn chưa dứt thì chỉ thấy một người mặc trang phục ngụy trang cởi áo nhảy xuống “ùm ùm” một tiếng. Ngay sau đó mấy tên quỷ nhỏ cảm giác kỹ năng bơi của mình tốt cũng nhảy xuống.
Tiểu Hoa nhanh chân chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa nói với tiểu Hổ: “Nhanh đi kêu ba!”
Chờ lúc Tiểu Hoa chạy đến thì trong nước phía trước một người lớn lôi kéo một đứa nhỏ sắc mặt sợ hãi không ngừng giãy giụa bơi về bờ bên kia, phía sau còn có mấy đứa nhỏ ý đồ muốn giúp đỡ. Đột nhiên, người lớn kia thân thể cứng đờ, Tiểu Hoa rất là lo lắng.
“Không xong, thằng Hiên bị chuột rút rồi! Này! Mấy đứa nhanh bơi trở lại, nguy hiểm đó!” Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh Tiểu Hoa truyền đến.
Lúc này Lâm Hạo Hiên lấy một tay câu lên trên cổ đứa nhỏ đang giãy giụa, chờ đứa nhỏ sau khi hôn mê thì liều mạng kéo nó bơi về phía bờ bên kia. Người bên cạnh Tiểu Hoa cũng nhảy xuống nước, nhưng mà anh dường như không biết bơi chỉ có thể đứng ở chỗ nước cạn chờ đợi không ngừng hò hét trợ uy. Tiểu Hoa cũng ở một bên dùng sức kêu: “Anh trai, cố lên! Cố lên! Anh trai!”
Rốt cục lúc sắp đến bên bờ thì Lâm Hạo Hiên dùng hết sức đưa đứa nhỏ về phía chiến hữu bên cạnh, cả người dường như trút hết sức chìm vào trong mặt nước.
Lúc này ba Giang cũng đến đây chạy nhanh đi qua kéo hắn từ trong nước lên.
Chiến hữu của Lâm Hạo Hiên lúc này đã ôm đứa nhỏ chết đuối gọi là Đông Sinh kia lên bờ. Tiểu Hoa vừa nhìn thấy sau đó nói với hắn: “Còn hô hấp.” Nói xong lập tức bóp mở miệng của đứa nhỏ, dùng tay móc lấy nước bùn bên trong ra, kéo thẳng đầu lưỡi của nó giúp nó giữ vững hô hấp thông thoáng, sau đó còn nói: “Anh trai, anh quỳ 1 chân xuống đất, 1 chân cong lại cho bụng đứa nhỏ nằm ngang lên trên đùi anh, đầu rủ xuống, sau đó ép phần lưng để cho nước từ trong dạ dày ép trào ra. Nhanh lên một chút!”
Người nọ liếc nhìn Tiểu Hoa một cái rồi nghe theo, chỉ chốc lát sau thì nước từ trong miệng Đông Sinh trào ra không ít.
“Bé Hoa, con mau đến xem! Hắn không ổn!” Lúc này ba Giang cũng kéo Lâm Hạo Hiên đi lên.
Tiểu Hoa chạy nhanh tiến lên vừa nhìn thấy, không xong, hô hấp và nhịp tim đã không có, nhanh chóng cho ba đặt hắn nằm ngang ở bên trên bờ đất, móc nước bùn từ trong miệng hắn ra sau đó tiến hành xoa bóp tim ngoài lồng ngực của hắn, vừa ép vừa nói: “Ba, nhanh hô hấp nhân tạo cho hắn...”
“Cái gì là hô hấp nhân tạo?” Ba Giang không hiểu hỏi.
Tiểu Hoa quýnh lên sợ không kịp, nói một tiếng: “Thôi, để con.” Cứ thế cúi người xuống miệng đối miệng thổi hơi vào cho hắn.
“Bé Hoa, con?” Ba Giang muốn nói gì nhưng nhìn thấy con gái nghiêm túc cứu người thì miệng vừa mở ra cái gì cũng không nói.
Một lần, hai lần, ba lần... Rốt cục Tiểu Hoa cảm thấy hắn có hô hấp mỏng manh mới ngừng lại. Sau đó để cho ba giúp mình làm cho bụng hắn trào nước ra.
Lúc này chiến hữu kia của Lâm Hạo Hiên cũng đi lại đây, đứa nhỏ kia đã không có vấn đề gì lớn nên đưa nó giao cho mấy đứa nhỏ lớn hơn chăm sóc.
Lâm Hạo Hiên trải qua xóc nước hô hấp lại có một chút yếu. Lúc này Tiểu Hoa muốn giúp hắn hô hấp nhân tạo nữa thì ba Giang giữ chặt cô lại nói: “Để ba làm cho!”
Tiểu Hoa vừa nhìn thì nói với người kia: “Anh trai anh tới đi! Thổi hơi giúp anh Hạo Hiên, em đã không còn sức lực!”
Người nọ dựa theo Tiểu Hoa vừa làm cúi người xuống, Tiểu Hoa vừa tiến hành xoa bóp tim ngoài lồng ngực cho Lâm Hạo Hiên, người nọ vừa giúp Lâm Hạo Hiên thổi hơi.
Chờ lúc nhân viên cứu hộ chạy tới thì hết sức khen ngợi biện pháp cấp cứu thích đáng của Tiểu Hoa. Hai người hẳn là cũng không có gì nguy hiểm, sau đó để cho người khiêng bọn họ đi.
Tiểu Hoa cứu người cảm thấy rất cao hứng, sau đó cười nói với ba: “Sau chuyện này con cũng không còn tâm tình câu cá nữa, quần áo của ba cũng ẩm ướt rồi chúng ta về nhà đi. Tiểu Hổ, em nhìn xem rất là nguy hiểm đúng không? Về sau cũng không được nhảy vào trong nước như thế biết không?”
Tiểu Hổ gật đầu một cái, 3 ba con lại đi đến chỗ cần câu cá cầm cần câu lên và giỏ cá, bên trong có 1 con cá nhưng cái đầu cũng không nhỏ. Tiểu Hoa cười nói: “Hôm nay vẫn là có thu hoạch nhỉ?”
“Ba, ba giận?” Tiểu Hoa nhìn ba Giang vẫn không nói gì thì hỏi.
Ba Giang đột nhiên nói: “Con quen hắn, cho nên biết hắn sẽ chết đuối?”
Tiểu Hoa sửng sốt, sớm đã chuẩn bị lời kịch xong nói: “Hôm nay thật đúng là đúng dịp! Con và hắn trước kia có thấy mặt qua vài lần, chẳng qua là nghe nói hắn ở trong bộ đội rất tốt. Phỏng đoán không phải con thì hắn cũng không chết được. Thật sự là con vội vàng nhiệt tình cái gì chứ?”
“Cái miệng đối miệng kia...” Ba Giang chần chờ nói.
“Ha ha... ba, đó là kiến thức cấp cứu chết đuối, ở trường học thầy giáo đều có dạy, chính là sợ vạn nhất gặp phải loại tình huống này có thể giúp một tay. Cái gì miệng đối miệng, đó là hô hấp nhân tạo, thổi khí vào trong cơ thể cho hắn, hắn không phải là hô hấp mới vừa ngừng lại sao? Như vậy có thể giúp hắn hô hấp, chờ tim hắn đập lại trải qua đè ép, loại bỏ nước mới có thể tự mình hô hấp mới thôi, chỉ cần có người giúp hắn thì tỷ lệ còn sống rất lớn!” Tiểu Hoa cười nói, mình mới mấy tuổi chứ? Sao ba lại quan tâm cái này nhỉ?
Sau khi thành công cứu người tâm tình của Tiểu Hoa rất tốt, từ khi về nhà thì cuộc sống sau này cũng dựa theo bình thường như vậy. Nhưng mà không biết vì sao Tiểu Hoa bắt đầu từ hôm nay ra cửa đều bị người dân chỉ trỏ. Tiểu Hoa cảm thấy rất quái lạ, sau đó quyết định cắn cắn môi không quan tâm bọn họ đi về nhà.
* * *
Hôm nay, người cô vốn không thường đến thì đột nhiên đến nhà Tiểu Hoa. Kể từ khi Tiểu Hoa kể lại cho ba biết chuyện sau khi gặp được tiểu Hổ thì tâm tư ba đối với người cô này cũng phai nhạt rất nhiều. Ngoại trừ ngày lễ ngày tết cần thiết đi lại bên ngoài thì tất người cô này không đến, ba trên cơ bản cũng không đi.
Cô liếc nhìn Tiểu Hoa mắt một cái, cười nói: “Dáng dấp thật đẹp trai! Trách không được có thể hôn môi với người ta ở trước công chúng?”
Tiểu Hoa trợn tròn mắt, mình khi nào thì với người...
“Tiểu Vân, em ở đây nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì hôn môi, Tiểu Hoa đang mấy tuổi chứ? Ngày đó anh cũng ở đấy, đó là đang cứu người!” Ba Giang quát lớn.
Cô có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghi ngờ nói: “Mọi người đều nói như vậy, hơn nữa cứu người thì cứu người! Tại sao còn lại đối miệng chứ? Con bé cũng không nhỏ, sao lại không biết kiểm điểm như thế, anh cũng không nói cho con bé biết, thật là giống như mẹ của nó mà!”
Ba Giang từ bên mép tường lấy ra một cây chổi, vừa đánh lên trên người cô vừa mắng: “Tôi còn chưa có chết đâu! Cô cứ như vậy bắt nạt con gái tôi, cô vẫn là em gái của tôi, vẫn là cùng một người hả?”
Cô cũng nóng nảy, vừa trốn vừa nói: “Sao em lại bắt nạt con bé, nói thật hay nhỉ? Anh cứ khi dễ thì khi dễ, cái gì con gái, anh cho rằng em không biết? Mẹ nó...”
“Cút! Cô cút ngay cho tôi!” Ba Giang khó thở trực tiếp không đợi cô nói cái gì đã đánh đuổi cô đi ra ngoài.
Sau khi cô đi về rồi Tiểu Hoa mới kéo ba Giang ngồi xuống, mới nghi ngờ hỏi: “Ba, người trong thôn đều nghĩ như vậy hả?”
“Bọn họ đều là một đám người ngu ngốc cái gì cũng đều không hiểu, sẽ gây họa ồn ào lên. Bé Hoa, con không cần phải xen vào, ba sẽ làm chỗ dựa cho con, xem ai dám khi dễ con.” Ba Giang vội vàng giải thích.
Tiểu Hoa thật không ngờ mình chẳng qua là cứu người lại bị người khác hiểu lầm như vậy, cảm xúc có chút hụt hẫng. Nhưng nhìn thấy ba Giang bảo vệ mình như vậy lòng có chút chua xót, ba bây giờ còn có thể bảo vệ mình, vạn nhất ba không ở thì sao? Đến lúc đó mình và tiểu Hổ nên làm cái gì bây giờ? Đã đắc tội cô, bà nếu ở bên ngoài nói bừa chuyện của mẹ thì mình còn có thể sống ở nơi này nữa ư? Trong lúc nhất thời Tiểu Hoa rất khốn đốn...