Editor: demcodon
“Chị, chị thật là có thể ngủ đó, ba còn không cho em gọi chị!” Tiểu Hổ bĩu môi oán trách giận.
Tiểu Hoa dùng tay xoa mặt của nó, buồn cười nói: “Chu cái miệng nhỏ nữa thì miệng của em sẽ trở thành nơi để treo bình dầu đó!” Hì hì, làn da của trẻ con thật sự rất tốt, cảm giác thật mềm mại.
Tiểu Hổ thật vất vả tránh khỏi bàn tay của Tiểu Hoa nói: “Ba bảo chị dậy rồi ăn cơm uống sữa tươi!”
Hôm qua Tiểu Hoa không để ý, hôm nay nghe được lời tiểu Hổ nói mới nghĩ đến lúc nhỏ ngày nào mình cũng có sữa tươi uống, còn em trai thì không có. Cô từng hỏi ba tại sao, ba nói em trai không đi học, đợi lúc nó đi học thì mới cho uống.
Tiểu Hoa kéo tiểu Hổ qua nói: “Hôm qua ngủ cả ngày, ăn một chút cơm. Hôm nay chỉ muốn ăn cơm, em uống hết sữa đi!”
“Đợi tới lúc em đi học, em cũng có thể uống nó mỗi ngày, uống ngon thật, lại ngọt nữa.” Tiểu Hổ nghe được lời của chị gái thì cầm ly lên uống hết.
Tiểu Hoa đau lòng nhìn nó, nhà người ta đều là trọng nam khinh nữ nhưng mà ba đối xử với mình còn tốt hơn tiểu Hổ nữa. Cô nhớ rõ lúc này, sữa tươi chỉ có các công nhân mới được uống thôi.
Tiểu Hoa nhìn thời tiết tốt bên ngoài, trời nóng cũng không cần phải ăn nóng cơm, lấy một chén cơm có chút lạnh ở mặt trên trong nồi ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với tiểu Hổ, chỉ một lát sau lại nói về hàng xóm, còn vô tình kiếm được ít thông tin về thầy thuốc Trung y, cô lại bắt đầu suy nghĩ đến dáng vẻ của người đó theo lời tiểu Hổ kể.
* * *
Ăn cơm tối xong, thu dọn chén đĩa, đuổi tiểu Hổ đi sang chơi với tiểu Mỹ ở nhà kế bên. Tiểu Hoa đi vào phòng ba mẹ, cô muốn tìm tờ giấy khám bệnh của ba cô, xem tình huống bây giờ thế nào rồi.
Vất vả lắm mới tìm được tờ giấy khám bệnh của ba ở trong hộp sắt, tự ý mở ra, vừa nhìn thấy trong đầu Tiểu Hoa 'ầm ——' một tiếng, trên đó chỉ có mấy chữ “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối“. Vốn còn ôm một chút hy vọng thì hy vọng bây giờ nó đã tan biến.
Định thần lại, cất giấy khám bệnh vào trong hộp sắt rồi để lại chỗ cũ. Nhất định phải để cho ba trị liệu sớm, không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Gọi tiểu Hổ ở nhà bên về, dặn nó chơi ở trong sân, coi cửa. Sau đó Tiểu Hoa đi tới nhà của thầy thuốc Trung y. demcodon-ddlqd
“Bà Triệu, ông Triệu có ở không ạ?” Nhà của thầy thuốc Trung y cách nhà cô không xa, từ xa đã nhìn thấy vợ của ông ấy đang ngồi nói chuyện với mấy bà ở trên tảng đá thì đến Tiểu Hoa cười hỏi.
Bà Triệu gật đầu nói: “Ở đây, ở đây, đang ở trong sân thảo dược bảo bối của ổng đó!”
Tiểu Hoa lễ phép nói: “Cám ơn bà Triệu, dì Sao, thím, bà Lý, con đi tìm ông một chút, mọi người nói chuyện vui vẻ nha!”
Nói xong Tiểu Hoa chạy vào trong nhà ông Triệu, từ xa cũng có thể nghe được tiếng mấy bà nói chuyện.
“Xem Tiểu Hoa này, thật hiểu chuyện, ai... đứa trẻ đáng thương, bây giờ cũng là một đứa trẻ không có mẹ, còn có tiểu Hổ kia cũng là đứa bé ngoan, chậc chậc... thật đáng thương...”
“Phải không đấy? Hai ngày trước còn bị bệnh, xem ra mới tốt...”
...
* * *
Đi vào sân của ông Triệu thì thấy ông đang cầm một cái kính ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xem mâm thảo dược. Tiểu Hoa không có quấy rầy ông, vẫn đứng chờ ở một bên, lúc ông Triệu chuẩn bị đứng dậy thì mới chạy nhanh tới đỡ lấy ông.
“Tiểu Hoa à! Hết bệnh chưa?” Ông Triệu thấy Tiểu Hoa thì kéo tay cô bắt mạch: “Ừ, tốt lắm, thuốc tây nhanh hết bệnh, bất quá chỉ trị được phần ngọn. Tiểu Hoa à, sau này phải ăn cơm nhiều, vận động nhiều, biết không?”
“Dạ, con đã biết!” Tiểu Hoa gật đầu một cái.
Ông Triệu ngồi vào xích đu một bên, bên ngoài ông Triệu có một cây to, ánh mặt trời chiếu qua mấy tầng lá cây chiếu xuống dưới, không nóng mà ngược lại rất thoải mái. Ông Triệu đung đưa cầm quạt hương bồ quạt nhìn thấy Tiểu Hoa không có đi, ông Triệu tò mò hỏi: “Tiểu Hoa, tìm ông có việc gì à?”
Tiểu Hoa cắn cắn môi nói: “Ông ơi, dựa vào thuốc Đông y có thể trị được ung thư dạ dày giai đoạn cuối không?”
Ông Triệu nhìn Tiểu Hoa một hồi chậm rãi lắc đầu, thời gian trước mình thấy Giang Tử thì phát hiện sắc mặt nó không tốt, bắt mạch cho nó thì nó không chịu, không nghĩ tới đã nghiêm trọng như vậy.
Nhìn thấy đối phương lắc đầu, nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, ông Triệu đau lòng lau nước mắt cho cô, 'đứa nhỏ đáng thương, mẹ mới vừa mất, cha lại...'
“Ông ơi, ông nói thử xem, nếu bây giờ bắt đầu trị liệu thì còn có thể sống bao lâu?” Tiểu Hoa nhắm mắt lại hỏi.
Ông Triệu bất đắc dĩ nói: “Ông cũng không thể nói rõ, chẳng qua tới giai đoạn cuối, thuốc Tây đã không có tác dụng, chỉ có thể trị bệnh bằng hoá chất. Thuốc Đông y hơn nữa châm cứu trị liệu đúng mực thì có thể sống thêm mấy năm.”
“Vậy ông chữa bệnh giúp ba con được không?” Tiểu Hoa kéo tay áo của ông Triệu cầu xin.
Ông Triệu gật đầu nói: “Chỉ cần con kéo ba con qua đây thì ông sẽ cố gắng hết sức mà trị bệnh cho nó.”
Tiểu Hoa cúi đầu khom mình về phía ông Triệu, nghẹn ngào nói: “Cám ơn ông, con sẽ mau chóng thuyết phục ba con. Ông có thể nói cho con biết mấy thứ kiêng kỵ của bệnh này không?”
...
* * *
Đi ra khỏi nhà ông Triệu, lòng của Tiểu rất nặng nề, thậm chí về nhà cũng không có tâm trạng đùa giỡn với tiểu Hổ.
Tiểu Hổ nhìn tâm trạng của chị không tốt cũng không dám làm ầm ĩ, từ nhỏ cậu đã biết nhìn sắc mặt của người khác. Nhìn thấy chị cầm chổi quét sân thì ngoan ngoãn chạy đi lấy ki đến đưa cho cô. Hai chị em quét sạch toàn bộ ba căn phòng, sau đó lại lau sạch mấy cái bàn ghế. Mặc dù phần lớn là Tiểu Hoa làm, còn tiểu Hổ thì chạy tới chạy lui.
Làm xong mấy chuyện này, Tiểu Hoa nhìn bản thân và tiểu Hổ đều rất bẩn, lại nhìn thấy hai bồn nước lớn ba phơi nắng trong sân, theo trí nhớ, cô và em trai thường dùng cái này để tắm rửa.
Đưa tay vào bồn nước thử xem nước đã ấm chưa, kéo một bồn nước khác đến dưới ánh nắng. Sau đó đi vào trong nhà lấy xà phòng ra, lại cầm một bộ quần áo sạch sẽ của tiểu Hổ tới thả một bên, cài chốt của lớn lại.
“Chị tắm rửa cho em hả?” Tiểu Hổ hỏi.
Tiểu Hoa vừa giúp nó cởi quần áo vừa nói: “Biết rõ còn cố hỏi, chẳng phải là nhìn thấy rõ ràng sao, còn giả vờ hỏi lại một chút mới hiểu hả?”
Tiểu Hổ cười hì hì không nói gì, nhưng mà ngoan ngoãn cởi hết quần áo. Trước hết múc nửa bồn nước để vào trong chậu rửa mặt, cũng may bồn không nhỏ cho nên để tiểu Hổ ngồi vào trong chậu, trước dùng khăn mặt chà lên người nó. Tiểu Hổ cũng không an phận, ở trong nước không ngừng nghịch phá. Tiểu Hoa tức giận đánh lên mông nó một cái mới chịu an tĩnh.
Dùng khăn lau trái mướp nhỏ xíu của tiểu Hổ trước, cũng may mà tiểu Hổ chỉ mới 5 tuổi nên Tiểu Hoa không có cảm giác đàn ông phụ nữ gì với nó.
Lúc lau người cho tiểu Hổ, lau làm cho nó ngứa ngáy, chọc tiểu Hổ cười khanh khách vì nhột, Tiểu Hoa cũng vì vậy mà vui vẻ hơn. Sau khi lau sạch, dùng xà phòng xoa lên trái mướp nhỏ, sau đó xoa trên người tiểu Hổ một lần, đương nhiên còn có cái đầu trọc của nó. Sau đó dùng nước không được sạch sẽ trong bồn xả hết bọt xà phòng trên người tiểu Hổ, rồi kéo bồn nước bẩn đến đổ xuống mép rãnh nước. Cuối cùng mang nước sạch trong chậu rửa mặt đổ vào bồn nước lớn, dùng nước sạch xả lên người nó một lần nữa. Tiếp đó dùng khăn mặt lau khô thân thể nó, cho nó mặc quần áo sạch sẽ vào.
Tiểu Hoa duỗi cái lưng mỏi, thật sự rất mệt đó, nhìn người mình bị tiểu Hổ làm ướt sũng, không chút khách khí cầm một băng ghế nhỏ để ra ngoài cho nó, mở cửa lớn ra để tiểu Hổ ngồi ở ngoài canh cửa giúp mình tắm, vào bên trong gài cửa lại lại.
Nhìn một chậu nước kia, lại sờ tóc của mình, Tiểu Hoa thở dài một hơi, mang nước cuối cùng tiểu Hổ dùng, lại lấy chút nước chút ở trong chậu rửa mặt. Bất quá cố gắng đổ phần nước còn trong ra, nhưng không còn trong suốt bao nhiêu, Tiểu Hoa bật cười lắc đầu một cái. Từ bệ cửa sổ lấy xuống một cái chai tên Thanh Sảng, nhớ tới trước kia lúc Thanh Sảng náy mới bắt đầu là sản phẩm chuyên dùng cho phái nữ, đây là ba đặt biệt mua cho mẹ và cô dùng thì phải?
Dùng một ít nước trong chậu rửa mặt và nước còn dư lại trong bồn lớn, Tiểu Hoa cố gắng tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong thì thay quần áo sạch, dùng cây lược gỗ bắt đầu chải mái tóc sơ của mình, không có gì để giúp dễ chải, thật sự rất không tiện mà? Tiểu Hoa vừa cảm khái xong ngay lúc thả cây lược gỗ xuống thấy bên cạnh có một lọ dầu hoa mới dành để chải tóc, nhất thời hiện một vạch đen trên trán.
Chải tóc xong mới mở cửa cho tiểu Hổ đi vào: “Sao chị tắm lâu vậy?”
Dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng gõ lên đầu nó, không cho là đúng nói: “Chị cũng muốn đầu trọc như em để tắm rửa cũng nhanh hơn, chị nói cho em biết nè, vừa mới tắm rửa xong, đừng chạy loạn khắp nơi.”
“Đã biết ——” Tiểu Hổ nghịch ngợm nói.
Tiểu Hoa mang quần áo dơ của mình và tiểu Hổ thay ra thả vào trong chậu. Sau đó lấy bàn chà, cũng may quần áo mùa hè mỏng, cho nên chỉ trong chốc lát là giặt xong. Bất quá cho dù không khó nhưng Tiểu Hoa cũng lãng phí không ít nước. Tiểu Hoa le lưỡi, lại bắt ba cực khổ lấy nước rồi, cũng may mà vòi nước ở đầu thôn cách nhà mình không xa. Quê của Tiểu Hoa không phải rất lạc hậu, trong thôn có một phòng tắm lớn, một hàng có 5 vòi nước, giống như phòng tắm ở trường đại học; có điều là tắm ngoài trời, rất nhiều phụ nữ tới đó để giặt quần áo, làm vậy tiết kiệm sức không ít, có thể mang nước đến những nơi gần đây, nhưng Tiểu Hoa không nghĩ mình có thể tới đó giặt quần áo.
Làm xong mọi thứ, tính nấu cơm giúp ba nhưng nhìn nồi và bếp, Tiểu Hoa trợn tròn mắt. Trong nhà dùng 'lò gió tây' được lưu hành gần đây nhất, lửa trong lò rất tốt, đóng cửa lò cũng không có khói. Mặc dù dễ dùng hơn lò bình thường nhưng Tiểu Hoa không biết nhóm lửa, Tiểu Hoa cắt rửa đồ ăn xong để ở một bên nhưng không nấu.
Nhìn thấy tiểu Hổ tự chơi chạy tới chạy lui trong nhà, Tiểu Hoa trợn mắt, có thể chơi như vậy à? demcodon-lqd Gọi tiểu Hổ tới, kéo nó tới bàn đá trước nhà, lấy ra một quyển tập đã viết gần hết, lật lật quyển tập ra đến phía sau. Sau đó viết tên Giang Lâm lên, đó là tên đi học của tiểu Hổ, tiếp đó bắt đầu dạy nó viết chữ. Tiểu Hoa sáu tuổi thì đến trường, không có đi nhà trẻ, học kỳ sau là lên lớp 4, cô vừa mới qua sinh nhật 8 tuổi, bây giờ đã 9 tuổi.
Ở quê của Tiểu Hoa có một công xưởng chế tạo linh kiện máy móc, ba Giang làm quản lý ở đó, sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, cũng không tính quá mệt. Chủ nhật được nghỉ đi dạo trong ruộng, trong nhà ít người nhưng không ít việc nên rất bận. Hôm nay, lúc ba Giang tan việc về nhà thì nhìn thấy quần áo đã được giặc sạch treo lên thanh sắt trong sân, sửng sốt một chút. Từ khi vợ mất, quần áo trong nhà đều do ông giặt mỗi tối, đảo mắt thì thấy con gái đang dạy chữ cho con trai. Lòng ba Giang căng căng, nếu vợ còn sống thì tốt bao nhiêu?
Không có quấy rầy hai đứa nhỏ, đi vào trong nhà nhóm lửa nấu cơm. Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Tiểu Hoa lại cướp việc rửa chén, lại lãng phí không ít nước. Ba Giang nhìn đến nước trong lu không còn nhiều, cầm đòn gánh lên đi gánh hai thùng nước về.
Trời tối, dỗ tiểu Hổ ngủ xong, Tiểu Hoa đi đến trước phòng ba gõ gõ cửa.