Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 53: Chương 53: Chương 53: Kết thúc hạnh phúc




Editor: demcodon

Tiểu Hoa mở máy tính ra lợi dụng hội Chữ thập đỏ trên mạng bỏ vào một chút tiền cứu tế. Sau đó Tiểu Hoa ngồi ở ban công nghe âm thanh các chiến sĩ huấn luyện, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất bình tĩnh. Cô từ chối bất kỳ phỏng vấn và báo cáo, chỉ là lẳng lặng nhìn.

“Chị, em phải đi, đi đến khu tai nạn...” Lý Minh Ngọc gõ cửa nhà Tiểu Hoa rồi vào nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nhìn hắn, nâng tay sờ tóc ngắn ngủn của hắn cười nói: “Chú ý an toàn!”

Lý Minh Ngọc nhếch miệng cười nói: “Số người tử vong cũng không nhiều, không phải rất nguy hiểm, chẳng qua là giúp đỡ dời quần chúng mà thôi...”

Tiểu Hoa gật đầu một cái nhìn bóng dáng hắn rời đi nói: “Chị làm món ngon cho em, chờ em trở về!”

Lý Minh Ngọc quay đầu cười vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa.

Lý Minh Ngọc đi không đến mấy ngày thì Cao Giang Cảnh cũng đi. Tiểu Hoa lần đầu tiên chủ động mở tivi xem những tin tức có liên quan. Trên tivi mọi người đều mang theo ánh mắt hy vọng và kiên định, không biết như thế nào Tiểu Hoa lại khóc lên, áp lực nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thả ra.

Vì sợ Tiểu Hoa suy nghĩ lung tung nên mẹ chồng đặc biệt mang theo hai cháu trai đến gặp cô.

“Hiểu Hoa, con là đứa trẻ tốt, làm vợ lính phải quen với loại chuyện này!” Lâm Đình Phương cho rằng con dâu vì lo lắng cho con trai nên an ủi cô.

Tiểu Hoa biết mình không chỉ là lo lắng cho Cao Giang Cảnh, nhưng mà không muốn nhiều lời vì thế gật đầu một cái.

Lâm Đình Phương kéo tay Tiểu Hoa nói: “Mẹ biết trước kia Giang Cảnh cũng có diễn tập gì đó, con coi như nó lại đi diễn tập ...”

“Mẹ! Con đã biết, bọn người Giang Cảnh chỉ đi giúp đỡ dời quần chúng đi, không có quá nguy hiểm, con đều biết.” Tiểu Hoa trả lời.

Lâm Đình Phương nhìn thấy Tiểu Hoa thật sự hiểu chuyện nên bận rộn cùng Tiểu Hoa nói đến chuyện hai cháu trai nghịch ngợm dời đi sự chú ý của cô. Chờ khi xác nhận Tiểu Hoa thật sự không có vấn đề gì nữa bà mới rời đi. Dù sao hai cháu trai đã đi học, cho dù nhà trẻ học không được bao nhiêu thứ nhưng thiếu nhiều bài cũng không tốt.

Ngoài miệng nói không có chuyện gì nhưng mà ngày tháng chờ đợi vẫn rất khó khăn. Đợi đến khi Cao Giang Cảnh rốt cục trở lại thì Tiểu Hoa lại nhào vào trong lòng anh hung hăng khóc một hồi.

* * *

“Tiểu Hoa, ba có chuyện này muốn nói cho con biết.” Tiểu Hoa khóc xong vừa mới ngủ thì nhận được điện thoại của ba.

Giọng của Tiểu Hoa có chút nghẹn hỏi: “Chuyện gì?”

“Con làm sao vậy? Bị bệnh hả?” Ba Giang nghe được giọng nói của con gái không đúng vội hỏi.

Tiểu Hoa vội nói: “Không phải, mấy người Giang Cảnh trở về nên con có chút kích động!”

“Không có bệnh là tốt rồi! Chuyện đó... ba nói cho con biết, lúc trước ba và một người chung phòng bệnh cùng nhau tham gia tuyển chọn người cầm đuốc đã được tuyển rồi, phải chạy lên cầm một cây đó!” Ba Giang nghe cô nói không có chuyện gì thì vội vàng hưng phấn nói.

Tiểu Hoa ngồi dậy kinh ngạc nói: “Thật sự?”

“Ừ! Nói là ba buổi sáng dẫn dắt mọi người luyện Thái cực cổ vũ người bệnh ung thư có cống hiến. Cũng nhận được thông báo từ ban tổ chức, hắc hắc... ba lợi hại không?” Ba Giang đắc ý nói.

Tiểu Hoa cười nói: “Ba, ba quá đẹp trai! Lúc nào chạy thì cho con biết đi cổ vũ cho ba!”

Cúp điện thoại của ba Tiểu Hoa nói một chút chuyện này cho Cao Giang Cảnh biết. Cao Giang Cảnh lại nói muốn đi xem tư thế oai hùng của ba vợ. Tiểu Hoa nhìn chồng của mình, nghĩ đến giọng nói kịch động của ba lúc trước nghĩ rằng: ‘thật sự phải biết đủ, ít nhất lúc đầu mình suy đoán số người chết đã hoàn toàn bị thay đổi!’

Ngày hôm sau Tiểu Hoa thực hiện hứa hẹn của mình, mời Lý Minh Ngọc và bạn bè của hắn đến nhà ăn cơm. Cao Giang Cảnh cũng mang theo vài người về.

“Ấy, tại sao chị dâu đối xử tốt với cậu như vậy? Cậu xem một chút đều là những món ăn cậu thích đấy!” Kế bên tay Lý Minh Ngọc gọi là Thường Tân Binh nhìn đầy bàn đồ ăn hỏi.

“Câm miệng ăn cơm!” “Những món này chẳng lẽ cậu không thích?” Tiếng Lý Minh Ngọc gầm nhẹ và Cao Giang Cảnh cùng lúc hỏi phát ra.

Tiểu Hoa cười nói: “Minh Ngọc là em tôi, vì sao không làm cho nó?”

Lý Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa một cái rồi cúi đầu gắp lên một miếng sườn nhét vào trong miệng mình dùng sức nhai, kết quả bị mắc xương. Tiểu Hoa vội đưa cho hắn một miếng giấy để hắn nhả xương ra.

Tiểu Hoa thừa nhận Lý Minh Ngọc làm cho hắn rất là hưng phấn, thường xuyên chạy đến nhà Tiểu Hoa ăn ké làm cho Cao Giang Cảnh đen mặt. Lý Minh Ngọc biết Tiểu Hoa không có tính toán muốn nhận người nhà của mình, hắn cũng không có miễn cưỡng cô, ở trước mặt Tiểu Hoa cũng không đề cập tới chuyện nhà họ Lý. Bởi vì hành vi này của hắn làm cho Tiểu Hoa có chút cảm động, đối xử tốt với hắn lại thêm mấy phần.

* * *

Đường Triết bởi vì có cống hiến dự đoán trước được trận động đất lần này ở huyện Vấn Xuyên cũng được chọn làm người cầm đuốc. Thậm chí ngay cả yêu sách kia của Tiểu Hoa vừa mới bắt đầu cũng bị đào ra từ người bạn trên mạng chụp hình gửi cho Tiểu Hoa chọn người cầm đuốc, chỉ có Tiểu Hoa bởi vì hoàn toàn trốn cho nên không có nhận khen ngợi. Tiểu Hổ cảm thán chị thua thiệt lớn bị ba Giang dạy một chút, hai bé cũng đi theo ông ngoại cùng nhau dạy cậu.

Ngày 6 tháng 8, đến phiên hai vợ chồng Tiểu Hoa và tiểu Hổ thật sớm đứng ở chỗ ba Giang giao tiếp. Cao Giang Cảnh ôm cả người Tiểu Hoa phòng ngừa cô bị đám người chen lấn, tiểu Hổ cầm máy chụp hình chen chúc ở phía trước chờ chụp được tư thế oai hùng của ba.

“Ba, ba đi xuống!” Lúc sắp đến ba Giang thì ba Giang cầm đuốc từ trên xe đi xuống, cầm cây đuốc đứng ở nơi rước đuốc tiếp theo. Vừa thấy đến lượt ba thì Tiểu Hoa kích động hô to.

“Ba! Nhìn bên này! Cười một cái!” Tiểu Hổ cũng vội vàng hô to.

Ba Giang nhìn thấy con gái thì giơ tay lên vẫy vẫy. Chỉ chốc lát sau ngọn lửa rơi vào cây đuốc trong tay ba Giang, ba Giang châm ngọn lửa phất tay về phía đám người Tiểu Hoa sau đó chạy về phía trước.

“Ba rất tuấn tú đúng không?” Thật lâu sau Tiểu Hoa nói với Cao Giang Cảnh.

Cao Giang Cảnh gật đầu một cái nhìn Tiểu Hoa khẳng định nói: “Rất tuấn tú!”

Tiểu Hoa nhìn Cao Giang Cảnh cười híp mắt, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng 'tách'. Tiểu Hổ dương dương tự đắc mầm máy chụp hình trong tay nói: “Chị, anh rể chúng ta nên đi rồi!”

Trên đường đi di động của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên, là Đường Triết gọi tới hỏi Tiểu Hoa có nhìn thấy tư thế oai hùng của mình hay không? Tiểu Hoa cười nói không có, vì chỉ mãi xem ba nhà mình. Đường Triết lại đưa ra yêu cầu mời Tiểu Hoa ăn cơm, nói là chúc mừng. Tiểu Hoa nhìn mắt Cao Giang Cảnh nói: “Ông xã em mời cả nhà em đi ăn cơm nên em không đi được!”

Bên kia yên lặng một chút mới truyền đến: “Được! Cả nhà em đi ăn cơm đi! Thật hạnh phúc, thật làm cho người ta hâm mộ. Ha ha... anh cũng phải đi tìm hạnh phúc của anh đây! Bye bye!”

Tiểu Hoa nói tạm biệt sau đó kéo cánh tay Cao Giang Cảnh nói: “Em muốn ăn vịt nướng!”

“Được!” Cao Giang Cảnh trả lời.

Chỉ chốc lát sau Cao Giang Cảnh còn nói: “Về sau muốn ăn cái gì cứ nói cho anh biết, anh dẫn em đi ăn!”

“Được!” Tiểu Hoa lớn tiếng nói. Tiểu Hổ ở phía trước không biết chị làm gì, quay đầu tò mò nhìn Tiểu Hoa một cái, nhìn thấy chị ấy không để ý tới mình thì lại nói chuyện với anh rể, lắc đầu một cái cầm lấy máy chụp hình trong tay xem.

* * *

Ăn cơm tối xong rồi đưa tiểu Hổ và ba Giang về nhà, Tiểu Hoa và Cao Giang Cảnh đến ngồi ở trong công viên.

“Ông xã, anh là quân nhân, đời này cơ hội chúng ta ra nước ngoài cũng không nhiều, như vậy chờ anh về hưu phải dẫn em đi chơi khắp Trung Quốc, ăn khắp Trung Quốc, được không?”

“... Được!”

“Ông xã, gả cho anh, em thật sự rất hạnh phúc!”

“Bà xã, anh cũng rất hạnh phúc.”

“...”

“Bà xã, về sau không được đi ăn cơm với người khác, biết không?”

“Dạ!”

“Bà xã, anh sẽ ghen!”

“Ha ha!”

...

Tiểu Hoa dựa vào người Cao Giang Cảnh nhìn sao, đột nhiên một ngôi sao xẹt qua. Tiểu Hoa nhắm mắt lại cầu nguyện: 'tôi vẫn muốn bảo vệ hạnh phúc của tôi!'

_ HOÀN CHÍNH VĂN _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.