Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Ngày thứ hai, sáng sớm La Tiểu Nặc đã thức dậy, vừa ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm với ba La, vừa liếc trộm điện thoại nhà, kỳ quái, sao lâu như vậy cậu bé mập còn không gọi điện thoại hẹn mình đi ra ngoài? Chẳng lẽ điện thoại không gác máy kỹ? La Tiểu Nặc tự hỏi trong lòng.
“Tiểu Nặc! Sao con lại nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy? Điện thoại có gì không ổn sao?” Ba La có chút nghi ngờ hỏi.
La Tiểu Nặc vội vàng khoát tay nói: “Không có, không có, con chỉ là đang nghĩ đường dây điện thoại dường như bị trục trặc.
“Hả, điện thoại có chỗ trục trặc nữa à! Để ba kiểm tra xem.” Ba La nghe xong có chút lo lắng, vội vươn tay ấn xuống một cái, “Tu tu tu..” Tín hiệu âm thanh rất rõ ràng vang lên, “Không có, điện thoại không phải là rất tốt đấy sao?” Ba La tức giận nhìn về phía La Tiểu Nặc nói.
La Tiểu Nặc có chút thất vọng”À” một tiếng, trong lòng cảm thấy mất mát mãnh liệt khác thường.
Vì sao cậu bé mập không tới tìm mình? Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu La Tiểu Nặc, cô đi tới đi lui trong phòng khách, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh đã đến buổi tối. Mẹ La có chút buồn cười nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của La Tiểu Nặc hỏi: “Tiểu Nặc, mẹ thấy dường như hôm nay tâm tình của con không được tốt, có phải vì Hà Hạo Hiên chưa tới hẹn con ra ngoài chơi không?”
La Tiểu Nặc nghe xong đã nóng nảy, “Đương nhiên, đương nhiên không phải rồi, sao, làm sao có thể?”
“À, thế bộ dạng con sao lại không vui như vậy? Không phải con nói nếu Hà Hạo Hiên không hẹn con đi ra ngoài chơi, cảm giác mới giống như chân chính nghỉ hè sao?”
“Cái này, cái này chỉ là bởi vì con lo lắng cậu ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không thôi, cho nên mới không tới tìm con đi chơi.” La Tiểu Nặc mạnh miệng nói.
Mẹ La cười sâu xa nói: “À, hóa ra là như thế!”
Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy La Tiểu Nặc vừa rồi còn nằm nghiêng ngã trên ghế salon bỗng nhiên giống như mũi tên vọt tới gần cửa, vừa mở ra, quả nhiên là cậu bé mập. dđlqđ
Ánh mắt La Tiểu Nặc sáng ngời nhìn Hà Hạo Hiên, cảm thấy nôn nóng trong lòng trong nháy mắt đã biến thành hư không, cô mở to miệng muốn nói gì đó rồi lại không nói nên lời. Hà Hạo Hiên cũng nhìn La Tiểu Nặc thật sâu, không giống như thường ngày, vui vẻ trong mắt giảm xuống, trong mắt tràn ngập đau thương sâu đậm. Hai người bốn mắt nhìn nhau đứng ở cửa ra vào, ai cũng không mở miệng, trong nháy mắt rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Nặc mở miệng trước: “Cậu, cậu làm sao vậy?”
Hà Hạo Hiên yên lặng nhìn Tiểu Nặc, khẽ vươn tay giữ chặt cô, nhẹ nhàng nói: “Cùng ra ngoài một chút được không?”
La Tiểu Nặc gần như tự động gật đầu, quay vào trong nhà hô to, “Mẹ, con và cậu bé mập đi ra ngoài một chút, con sẽ về sớm.” Vừa dứt lời, đã theo cậu bé mập đi ra.
Mẹ La bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Đứa nhỏ này, mới vừa cứng rắn cãi lại nói không quan tâm đâu, ngược lại hiện tại giống như con thỏ vậy, ôi, trẻ tuổi thật là tốt!”
Hà Hạo Hiên kéo La Tiểu Nặc đi thẳng về phía trước, đi đến bãi cỏ trên bờ sông mới dừng lại. Cậu yên lặng nhìn La Tiểu Nặc, càng ngày càng gấp nắm lấy tay La Tiểu Nặc. Rốt cục cũng mở miệng: “Tiểu Nặc, trong khoảng thời gian nghỉ hè này, mỗi ngày tớ đều quấn lấy cậu, cậu sẽ không cảm thấy tớ rất phiền chứ?”
La Tiểu Nặc vỗ vỗ ngực, có chút buồn cười nhìn Hà Hạo Hiên nói: “Ôi!!! Tớ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì! Làm sao có thể, chúng ta là bạn tốt nhất mà, hơn nữa cậu dẫn tớ đi nhiều nơi thú vị như vậy, có lẽ tớ còn phải cám ơn cậu đấy!”
Thái độ của Hà Hạo Hiên rất khác thường, cũng không lộ ra nụ cười xán lạng thường ngày, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng sáng tỏ trên cao, những ngôi sao cũng không chịu cô đơn lạnh lẽo mà nhấp nháy không ngừng, cảnh đẹp nhất chính là ban đêm. Đứng trên bãi cỏ ở bờ sông, lúc này đều ngửi thấy mùi vị cỏ xanh, còn có thể nghe được âm thanh nước chảy róc rách, mà trước mặt lại là cô gái cậu thích nhất. Nhìn như thế nào cũng là tình cảnh lãng mạn, nhưng hôm nay cậu lại không thể cao hứng nổi. Hà Hạo Hiên cúi đầu buông tiếng thở dài, hai tay đặt trên vai Tiểu Nặc, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc, ngày mai tớ sẽ đi Anh du học, hôm nay tớ tới là để tạm biệt cậu.”
Tim La Tiểu Nặc vẫn còn vì hai tay Hà Hạo Hiên đặt trên vai mình mà đập thật nhanh, nhưng nghe những lời này, chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Hà Hạo Hiên, miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười run rẩy lấy giọng hỏi: “Cậu bé mập, cậu là đang nói giỡn với tớ đúng không? Chuyện này không buồn cười chút nào.”
“Thật đấy, tám giờ sáng ngày mai tớ sẽ lên máy bay.” Hà Hạo Hiên thấp giọng nói, trong đêm yên tĩnh vang lên vô cùng buồn tẻ.
La Tiểu Nặc yên lặng nhìn Hà Hạo Hiên, há hốc mồm rồi lại không nói nên lời, cô muốn nói đừng đi! Hay không muốn cậu rời khỏi tớ! Thế nhưng cô có thể lấy thân phận gì để nói? Bạn tốt sao? Nhưng bạn tốt không phải là nên cổ vũ cậu ấy bay đến nơi cao hơn xa hơn hay sao? Thế nhưng, thế nhưng, cô, cô, không muốn cậu ấy đi! La Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng giống như bị khối đá lớn đè ép, chật vật quăng ý nghĩ ấy qua một bên, vì sợ cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, sẽ không giấu được lời muốn nói. Cô cúi đầu nhìn bãi cỏ, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng cậu! Cậu bé mập, đi Anh du học chẳng khác nào được đánh bóng tên tuổi!”
Hai tay Hà Hạo Hiên đặt trên vai Tiểu Nặc nghe được câu này thì run lên bần bật, tiện đà dùng sức nắm chặt, nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, hai mắt thống khổ mà nhắm lại, bỗng nhiên lại mở ra, trên mặt hiện lên vẻ cuồng loạn chưa bao giờ thấy qua, dùng sức lắc bả vai La Tiểu Nặc nói: “Vì sao, vì sao? Vì sao không mở miệng nói tớ đừng đi! Vì sao không giữ tớ ở lại? Vì sao? Chỉ cần cậu mở miệng, chỉ cần cậu mở miệng...” Hà Hạo Hiên có chút tuyệt vọng nói, bỗng nhiên mãnh liệt lôi kéo La Tiểu Nặc, ôm vào trong ngực, gắt gao dùng hai tay ôm chặt.
La Tiểu Nặc toàn thân cứng đờ, đưa tay đặt ở trên vai cậu bé mập muốn đẩy ra, rồi lại ngạc nhiên phát hiện bả vai cậu bé mập co rúm, mà cậu lại vùi đầu bên cổ của mình vẫn còn lưu lại ẩm ướt. Trong lòng căng thẳng, muốn đẩy cậu ấy ra, tay nâng lên lại buông xuống. Thấp giọng buông tiếng thở dài: “Nói thì đã sao, nói thì thật sự cậu sẽ ở lại sao? Kết quả cũng sẽ không thay đổi.” Đương nhiên lúc này cô rất rõ cậu bé mập như vậy là biểu hiện cho cái gì, mà phản ứng khác thường của bản thân là ý nghĩa thế nào, thế nhưng đối với La Tiểu Nặc đã từng bị tổn thương, trong lòng yếu ớt mà nói thì cô thật sự không còn cách nào tin tưởng tình yêu, có lẽ tình bạn mới là thích hợp nhất giữa bọn họ.
Hà Hạo Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn La Tiểu Nặc, khóe mắt lóe lên một tia sáng trong suốt nói: “Tiểu Nặc, tớ thích cậu, cùng tớ đi Anh được không? Như vậy, như vậy, tớ có thể luôn ở bên cạnh cậu.”
La Tiểu Nặc khẽ giật mình, đúng vậy! Nếu cùng đi sẽ không cần xa nhau, cũng không làm khó cả hai, thật tốt! Thế nhưng, thế nhưng... Ai có thể đảm bảo quyết định lúc này của cô là không sai, hay chỉ là thay đổi nhân vật nam chính trong chuỗi bi kịch mà thôi.
“Thực xin lỗi, cậu bé mập, tớ không làm được.” La Tiểu Nặc chán nản nói.
“Vì sao, vì sao, là tớ làm gì không tốt sao?” Hà Hạo Hiên khàn giọng hỏi.
La Tiểu Nặc khó khăn lắc đầu, hít một hơi thật sâu nói: “Không phải, cậu rất tốt! Chẳng qua là, chỉ là tớ không tin tình yêu, tớ, tớ sợ hãi.”
La Tiểu Nặc vừa dứt lời, cảm thấy trên vai của mình truyền đến đau nhức kịch liệt, hai tay Hà Hạo Hiên đặt trên vai Tiểu Nặc không tự chủ được mà trở nên điên cuồng. Cậu bỗng nhiên điên cuồng cười ra tiếng, “Không tin, không tin! Chẳng lẽ, chẳng lẽ biểu hiện của tớ còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ cả mùa hè này cậu ở cùng một chỗ với tớ không cảm thấy vui vẻ sao? Tớ cho rằng những thứ này đủ cho cậu cảm giác an toàn đấy, hóa ra tớ trả giá nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa đủ! Chưa đủ! Ha ha ha ha! Xem ra tớ quá ngây thơ rồi.”
La Tiểu Nặc cũng vì Hà Hạo Hiên mà trải qua một phen rối loạn mới dần dần bình tĩnh lại, “Cậu bé mập, tớ vẫn còn muốn nói xin lỗi, tình cảm không phải chỉ vì một kỳ nghỉ hè có thể quyết định, cái tớ muốn là hứa hẹn cả đời, chứ không phải là nhất thời mê luyến, bây giờ cậu không thể cho tớ loại cảm giác an toàn này. Thật xin lỗi.”
Hà Hạo Hiên kinh ngạc nhìn La Tiểu Nặc, cậu muốn mở miệng phản bác, cậu muốn nói cho cô biết từ lúc cô coi cậu là bạn tốt nhất thì cậu đã yêu thích cô, cậu muốn nói cho cô biết, cậu đối với cô tuyệt đối không phải là nhất thời mê luyến, cậu còn muốn nói cho cô biết, cậu yêu thích là cả đời yêu thích, thế nhưng những lời này đến bên miệng rồi lại không thể nói nên lời, bởi vì cậu không biết nên chứng minh như thế nào, chỉ bằng lời nói thì cho dù hay thế nào cũng có tác dụng gì đâu? Vì vậy cậu chỉ có thể yên lặng đứng ở chỗ này, yên lặng nhìn coo, yên lặng khắc vào đáy lòng hình dáng của cô, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười.
La Tiểu Nặc nhẹ nhàng đẩy hai tay Hà Hạo Hiên đang đặt trên vai cô ra, hít một hơi thật sâu nói: “Tớ phải về rồi, chúc cậu lên đường bình an.” Sau đó quay đầu lại đi thẳng về phía trước, chỉ là không ai có thể thấy lúc cô quay đầu lại thì nước mắt trong suốt đã chảy xuống. La Tiểu Nặc từng bước đạp lên cỏ, mỗi bước đi làm cho cô cách cậu càng ngày càng xa, dường như trái tim cũng thắt chặt theo mỗi bước đi, cô thì thầm trong lòng: “Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại, cậu bé mập của tớ.”
Bỗng nhiên bàn tay bị nắm lấy từ phía sau, cả người La Tiểu Nặc run lên, muốn tránh nhưng không thể.
Một giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến “Tiểu Nặc, có thể đồng ý với tớ một chuyện hay không?”
La Tiểu Nặc không quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Hứa với tớ, dành cho tớ một vị trí trong lòng của cậu có được không? Không được quên tớ. Tớ sẽ đi Anh năm năm, tớ thề năm năm sau trở về, tớ nhất định sẽ là bờ vai rộng lớn có thể đứng ở bên cạnh cậu vì cậu che mưa che gió, cho cậu cảm giác an toàn.” Hà Hạo Hiên kiên định nói.”Tớ thật sự chỉ cần một vị trí nho nhỏ là được rồi, chỉ cần cậu đừng quên mất tớ.”
Nghe chàng trai thiên chi kiêu tử* hèn mọn mà thỉnh cầu ở trước mặt mình như thế, trong lòng La Tiểu Nặc cảm thấy đau xót, nước mắt không tự chủ chảy xuống gương mặt. Cuối cùng vẫn phải quay đầu lại nhìn Hà Hạo Hiên, chậm rãi vươn tay, bỗng nhiên sắc mặt Hà Hạo Hiên đang trắng bệch cũng vươn tay, hai bàn tay đan xen, ánh mắt chạm vào nhau.
(*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
“Tin tưởng tớ!” Hà Hạo Hiên kiên định nhìn La Tiểu Nặc nói.
La Tiểu Nặc nhìn Hà Hạo Hiên, trong hai mắt là sự tự tin mãnh liệt cùng tình yêu, đúng vậy, là tình yêu. Khiến cho cô muốn tin tưởng, hoặc là, cô thật sự nên thử một lần nữa, thử một lần nữa!
“Ừ.” La Tiểu Nặc rốt cuộc nghiêm túc gật đầu. Hẹn ước dưới trời sao, lần này nhất định có thể hạnh phúc.