Hà Hạo Hiên cúi đầu cười, cậu bé mập mạnh nhất trong lịch sử thật sao? Ngẩng đầu nhìn cô gái đang rủ rỉ rù rì không ngừng, nếu là cô đặt biệt hiệu, vậy cậu cũng không ngại nhận lấy.
Đang lúc này, tiếng nói trong phòng học im bặt, một bóng dáng bước vào phòng học. Là Đường Vĩ, tuy khuôn mặt ngây thơ nhưng vẫn khó nén vẻ anh tuấn trên gương mặt lạnh lùng, hình như so trước kia càng không có ai tức giận cậu ta nữa. Đúng, không có ai tức, La Tiểu Nặc không khỏi rụt cổ một cái, nếu như nói người này trước kia chỉ là cỗ máy điều hòa không khí, bây giờ cậu ta nghiễm nhiên trở thành là một kho đông lạnh nhanh rồi. Cả người đều tản ra một cỗ khí lạnh, trong lòng La Tiểu Nặc đang âm thầm buồn bực, cô nhớ rõ và cô biết Đường Vĩ không phải là loại người đức hạnh này mà, nhưng ai biết được!
Đường Vĩ vừa vào đến phòng học, đã thấy ánh mắt chú ý của mọi người, có tò mò, có ghen tỵ, có say mê...... Nhưng đối với cậu mà nói được mọi người dùng ánh mắt làm lễ rửa tội cũng đã thành thói quen. Ánh mắt cậu ta lạnh lùng quét qua trong phòng học, lúc nhìn thấy La Tiểu Nặc thì ngừng lại, ánh mắt xuất hiện một tia ôn hòa trong nháy mắt. Cậu ta đi về phía cô.
“Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, mau nhìn, đó là người tớ bảo là hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ đấy. Oa, quả nhiên giống như trong truyền thuyết khí chất cao quý y như hoàng tử, còn nữa, mặt mũi lạnh lùng giống như tuyết đọng trên đỉnh Himalaya quanh năm không đổi. A!!” Hai mắt Quách Văn Văn sáng lên nhìn chằm chằm vào Đường Vĩ nói.
Trên đầu La Tiểu Nặc đầy vạch đen! Cái gì gọi mặt mũi lạnh lùng giống như tuyết đọng trên đỉnh Himalaya quanh năm không đổi chứ? Là mặt mũi giống ngăn đá tủ lạnh chứ sao. Dùng từ này để hình dung cũng không tránh khỏi quá kinh hãi rồi.
Không đợi La Tiểu Nặc cảm khái xong, Quách Văn Văn chợt thần thần bí bí quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới La Tiểu Nặc.
“A, cậu... cậu làm gì vậy?” La Tiểu Nặc bị cô bé nhìn toàn thân nổi hết da gà hỏi.
“Ha ha, Tiểu Nặc, tớ thấy mặt lạnh hoàng tử nhìn cậu với ánh mắt không thường đâu, căn cứ ghi chép của tớ hai người đã từng học cùng lớp cùng trường mà chẳng lẽ hai người léng phéng với nhau?” Quách Văn Văn cười hả hê.
La Tiểu Nặc nghe xong những lời này, trong lòng dấy lên sự khó chịu. Tại sao cô luôn phải dây dưa với đứa bé kia chứ. Khó chịu, cực kỳ khó chịu. Cô có chút giận dỗi nói: “Tôi và cậu ta léng phéng? Tôi còn cùng cậu ta có hai chân! Làm ơn đi, tôi và cậu ta chẳng quen biết được chưa, nói tóm lại, đếm ngón tay cũng có thể đếm ra được, chúng tôi ngoại trừ đã từng là bạn học, so với người xa lạ không có gì khác biệt“.
“Vậy cũng đúng, nhìn dáng vẻ hoàng tử mặt lạnh, cũng không giống người dễ chung sống“. Quách Văn Văn tán đồng gật gật đầu nói.”Dĩ nhiên, nhìn mặt cậu ta giống ngăn lạnh của tủ lạnh, ai dám kết giao bạn bè với cậu ta, chỉ sợ còn chưa đến gần đã bị chết rét. Ha ha“.
“Ha ha ha, Đúng vậy, đúng vậy!”
Hai người bọn họ cũng không thấy hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ trong miệng các cô đã chạy tới bên cạnh các cô. Đợi các cô khí thế ngất trời thảo luận xong, đã thấy mặt mày Đường Vĩ xanh lét đứng ở bên cạnh rồi.
Ôi, La Tiểu Nặc hơi xấu hổ vào Đường Vĩ, người này đã đứng ở chỗ này bao lâu, nhìn dáng vẻ này có vẻ như nên nghe không nên nghe cậu ta cũng đều nghe thấy hết rồi. Bọn họ mặc dù không quá quen, nhưng mình giận dỗi nói cậu ta là người xa lạ mà lời nói lại làm người ta bị tổn thương. Hi vọng cậu ta bỏ qua câu nói kia. La Tiểu Nặc có phần tự an ủi mình nghĩ.
La Tiểu Nặc ấp úng mở miệng chào hỏi: “Cậu khỏe chứ, Đường Vĩ“.
Cậu khỏe chứ!? Ha ha, một câu nói đầy châm chọc, cậu không khỏe, bây giờ cậu không khỏe chút nào. Đường Vĩ cười lạnh nghĩ. Cậu cho rằng cuộc hành trình đi Tây Tạng vừa rồi đã biến hai người trở thành bạn bè, tờ giấy nhỏ mang đến sự ấm áp cho cậu bây giờ vẫn còn cảm thấy, thì ra tất cả là đều là cậu nghĩ quá nhiều. Người xa lạ thật sao? Thì ra là chỉ là người xa lạ. Đường Vĩ nắm chặt nắm đấm cái, đè nén trận đau đớn đang dâng lên trong lòng. Châm chọc mở miệng nói: “Người bạn học này, tôi nghĩ chúng ta còn chưa thân thiết đến nỗi phải chào hỏi lẫn nhau đâu nhỉ?”
La Tiểu Nặc nghe xong những lời này bị đơ luôn, người này quả thật đã nghe được, hơn nữa lại còn ghi thù. Ngay lúc đó cũng không biết nên đáp lại như thế nào mới đúng, đây, dù sao cũng là tại mình nói sai trước.
Đường Vĩ hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh La Tiểu Nặc muốn ngồi xuống chỗ đó. Mặc dù cậu rất căm tức cái đồ trở mặt này, nhưng so với việc ngồi cùng bàn với những người khác, vẫn muốn ngồi cùng một bàn với cô hơn. Trong lòng Đường Vĩ biết biểu cảm lạnh nhạt của bản thân khiến người ta có hành động xa lánh thì cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không còn cách nào.
“Thật ngại quá, bạn ơi, đây là chỗ của tôi“. Một giọng nói ôn hòa vang lên ở bên cạnh.
Đường Vĩ ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn cậu học sinh mặt tròn tròn, cười đến rực rỡ nhìn mình, trong đôi mắt lại có một sự xa cách. Đường Vĩ có chút lạnh nhạt nói: “Chỗ ngồi kiểu này giáo viên cũng không sắp xếp trước, nên cũng không có chuyện thứ tự đến trước và sau chứ? Cậu đã không ngồi ở chỗ này khi nãy, vậy thì không thể nói là của cậu được“.
Hà Hạo Hiên nhíu mày, thò tay vào ngăn kéo lấy ra một cái cặp sách, nói: “Cặp sách của tôi ở đây, điều này có thể chứng minh chỗ ngồi này là của tôi chưa? Nếu lời nói còn chưa đủ tin cậy, tôi tin bạn tốt của tôi là bạn học La Tiểu Nặc cũng có thể chứng minh người ngồi cùng bàn với cô là Hà Hạo Hiên tôi, mà không phải không có ai“.
La Tiểu Nặc nghe hai người này đối đáp trong im lặng, mùi thuốc súng dường như càng ngày càng nồng nặc, vội vàng mở miệng nói: “Bàn sau không phải còn chỗ sao? Đường Vĩ hay cậu cứ ngồi bàn sau đi, chỗ bên cạnh này là cậu bé mập ngồi trước“.
Đường Vĩ nghe thấy La Tiểu Nặc gọi cái tên cậu bé mập thân thiết như thế không tự chủ nhíu nhíu mày. Vốn cũng cảm thấy mình có phần cố tình gây sự nhưng lại bị một sự tức giận không tên xóa tan.”Chuyện của tôi, không cần cậu ở đây quơ tay múa chân, dù sao hôm nay tôi cũng xác định mình sẽ ngồi chỗ này rồi“.
La Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt ấm ức của Đường Vĩ, mà Hà Hạo Hiên cũng đang nhíu mày, cô buồn bực đứng lên nói: “Cậu đã thích chỗ này đến vậy, chi bằng tôi nhường lại chỗ này cho cậu thì hơn. Tôi ngồi bàn sau. Để hai cậu ngồi cùng bàn đi. Mệt ghê“. Trẻ con vẫn là trẻ con, vì một chỗ ngồi cũng có thể cãi vã, La Tiểu Nặc có phần bất đắc dĩ vừa nghĩ vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đổi chỗ ngồi.
“Ầm”, chỉ nghe một tiếng động vang lên, La Tiểu Nặc quay đầu lại đã thấy Đường Vĩ ngồi vào vị trí phía sau. Còn nhân tiện hung hăng trừng mắt với cô một cái, lại trợn mắt nhìn Hà Hạo Hiên một cái. “Này, tôi đã nói với cậu, tôi ngồi ở chỗ này, là tôi người lớn hiểu chuyện không muốn so đo với những người khác, không phải nghe lời của cậu, cậu nhớ rõ ràng hộ tôi“. Đường Vĩ dường như lơ đãng cường điệu nói.
La Tiểu Nặc có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, quay đầu lại lại cảm thấy có chút buồn cười. Người này thật sự rất khó chịu. Cô lại nghiêng mặt sang nhìn cậu bé mập bên cạnh, cậu bé mập đã ngồi ngay ngắn bên cạnh cô rồi, bộ dạng giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra. La Tiểu Nặc nghĩ đến vừa nãy hình như cậu bé mập nói bọn họ là bạn tốt, ha ha, kế hoạch bồi dưỡng bạn tốt của cô hình như tiến hành rất thuận lợi. Có điều bị kẹp giữa hai người này, cô đã có thể tưởng tượng được quãng thời gian học năm đầu trung học này có vẻ cũng sẽ không yên bình rồi. Ai...