Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 16: Chương 16: Anh nhớ tôi sao?




Trưa đó không về nhà mà anh tới thẳng trường rồi ở lại đó luôn. Từ lúc bước vào sân trường anh liền đảo mắt xung quanh giống như đang trông chờ một bóng dáng lướt qua. Nhưng lý trí của anh nhất quyết đối nghịch lại với chính con tim của mình rằng anh không hề muốn làm điều đó.

Kết quả là dọc con đường đi lên khoa đầu cứ lắc lư không ngừng dưới cái nhìn trải dài dọc đường khi cậu đi qua. Dáng vẻ đẹp trai kinh hồn này có làm bao điều ngốc nghếch hơn nữa vẫn tạo ra một hiệu ứng đám đông tích cực ngưỡng mộ.

Nói đi kiểu gì lại đi thẳng vào một lớp học mà khi khuôn mặt của anh vừa đưa vào cả lớp liền nháo nhào lên như đàn ong vỡ tổ. Các cô gái còn đưa cả điện thoại lên chẳng ngần ngại mà chụp hình. Hoàng Minh có chút khó chịu nhưng vẫn cố gắng dùng tông giọng hoà nhất anh có lúc này rặng ra một câu hỏi mà sau khi phát ra cả lời liền từ ồn ào chuyển sang im lặng lập tức.

“Tôi tìm Hồ Bạch Thiên!”

Tất cả im lặng tầm một phút người nọ nhìn người kia nhưng không ai trả lời. Hoàng Minh cũng không trông chờ thêm đành tự mình đảo mắt thêm một vòng lớn cũng không thấy màu tóc bạch kim sáng chói của cậu ta ở đâu nên xoay người đi ra ngoài.

Theo thời khoá biểu mà cậu ta gửi thì tiết học này đáng lẽ ra phải có mặt ở đây. Tại sao tới một cái bóng cũng không thấy?

“Chết tiệt, mình đang làm gì vậy?” Hoàng Minh tự mắng thầm mình một câu rồi xoay người bước đi nhanh về khoa mình.

Hình ảnh Bạch Thiên yếu ớt trong thư viện ám ảnh anh từ hôm qua tới hôm nay chưa buông tha. Thêm giấc mơ về sự tan biến thành hư vô của cậu ta còn làm Hoàng Minh khổ sở hơn. Kết cuộc là cả buổi chiều chỉ có thể một mình vẽ vời những ký tự hình vẽ lung tung vào sách chứ không làm gì ra hồn.

Bạch Thiên sau lần chuyển đổi đó cơ thể yếu đi khá nhiều. Trưa hôm sau khi biến đổi dù vẫn còn rất đau đớn nhưng vì cậu có linh cảm không tốt nên tới thư viện tìm anh ta thì kết quả như cảm giác của cậu Hoàng Minh xui xẻo kia tiếp tục gặp chuyện. Và khi đã ổn hơn một chút thì chính là đêm đi tìm Hoàng Minh.

Buổi tối đang dọn cơm lên bàn thì cô quản gia mới nhỏ tiếng hỏi.

“Hoàng Minh con có nuôi mèo sao?”

Hoàng Trân bên cạnh nghe xong liền mở to tròn mắt. “Anh lén nuôi mèo á?”

“Con không có nuôi.”

Hoàng Minh thành thật trả lời sau đó thắc mắc.

“Sao cô Thơm lại hỏi như vậy ạ?”

“À lúc sáng cô dọn phòng hút được cả một nhúm lớn lông động vật màu trắng. Mịn giống lông mèo nên cô mới thắc mắc. Nhà mình làm gì có nuôi động vật.”

Sắc mặt anh lập tức đổi đổi. Nhớ lại con vật nhỏ ở vườn tối qua rõ ràng là anh không hề mang nó lên phòng. Phòng anh lại ở tầng hai cửa đóng kín vậy nó lên được bằng cách nào chứ?.

Anh trả lời cho qua chuyện.

“Chắc là mèo hoang vào nhà. Sau này con sẽ đóng cửa kín hơn.”

Hoàng Trân xụ mặt xuống.

“Em thực muốn nuôi một con.”

Ăn tối xong Hoàng Minh trở về phòng ngủ của mình kiểm tra nhanh lại cửa kính của mình ban công và cả xung quanh xem có kẻ hở nào mà con vật nhỏ đó có thể chui vào được hay không? Ban công cao hơn mặt đất rất nhiều.

Xung quanh cũng không có cây cao để bám vào để trèo lên. Chưa kể cửa kính anh luôn khóa kín không hề mở ra. Còn khả năng đi vào từ cửa chính rồi trèo lên phòng mở cửa phòng anh đi vào chính là bất khả thi.

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Đúng lúc định bỏ qua để đi vào nhà vệ sinh thì chuông điện thoại anh reo. Là tin nhắn của Bạch Thiên. Vừa mở lên thiếu chút nữa là anh đã chửi thề một tiếng.

“Nghe nói anh tìm tôi, nhớ tôi sao?”

Đôi tay run run vì tức giận anh cố gắng bấm trả lời không những trả lời cay độc mà còn in hoa.

“LIÊM SỈ CỦA CẬU BỊ CHÓ ĂN SAO?”

Không đầy một phút tin nhắn liền được phản hồi. Đọc xong Hoàng Minh liền xanh mặt vì tức giận.

“Anh không nhớ tôi cũng được, nhưng tôi nhớ anh thì sao?”

Định giơ điện thoại lên quăng đi nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà nhập tin nhắn trả lời. Vẫn không tắt in hoa nghĩ gì nhắn đó một chữ ngắn gọn.

“CÚT!”

Hoàng Minh bên đây thì tức lên khói xanh trên đầu. Chính thức quăng cái điện thoại tội nghiệp qua một bên rồi cả người phát hỏa chui vào nhà vệ sinh dội nước từ trên xuống dưới. Có lạnh bao nhiêu cũng không hết tức giận được.

Còn Bạch Thiên bên đầu dây bên kia đã thỏa mãn tới tóc muốn phát sáng lên. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn to đùng trên điện thoại mà thích thú không thôi. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể có được cảm giác vui vẻ vì trêu chọc chân mệnh của mình tới như vậy.

Lăn qua lăn lại trên giường nghía mãi cho đến khi điện thoại lại báo thêm một tiếng báo tin nhắn tới nữa sắc mặt cậu liền lạnh lại. Bấm mở ra xem liền nhếch môi cười.

“Tôi đã liên hệ xong, cuối tuần này cùng tôi đi một chuyến.”

“Tốt!”

Bạch Thiên mãn nguyện để điện thoại qua một bên nằm ngữa ra đặt tay phải lên tim mình nghĩ tới Hoàng Minh rồi thoải mái đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.