Sau khi tắt điện thoại là gần như lập tức Hoàng Minh bước đi mà không thêm nhìn lại phía Bạch Thiên một giây phút nào. Không phải anh không tức giận. Nhưng ngay lúc này chính bản thân anh cũng không có cảm giác muốn lớn tiếng mắng chửi cậu ta nữa.
Khoảnh khắc chạm mắt cùng Bạch Thiên anh cảm giác như nhịp thở của mình đã bị chệch mất đi một nhịp. Chính anh cũng phải thừa nhận rằng, ánh sáng màu vàng phát ra từ mắt của cậu ta đã làm anh cảm thấy bối rối. Anh đã rất cố gắng không để Bạch Thiên không nhận ra sự khác lạ của mình nên rất nhanh liền rời khỏi.
Nhưng có một chuyện anh không hề lường trước được rằng. Bạch Thiên không cần nhìn đến biểu cảm. Chỉ cần một chút giây phút ít ỏi trao đổi ánh mắt là đã nhận ra. Cậu đứng khoanh tay nhìn Hoàng Minh một mặt lạnh bước đi miệng nở một nụ cười.
“Lần này anh đừng hòng chạy thoát…”
Hoàng Minh lúc ngồi yên trên xe lòng vẫn chưa thôi chấn động khi nhớ lại lúc nãy. Ánh mắt, nụ cười, mái tóc rũ xuống phía trên tầm mắt của anh. Dù lòng còn căm ghét Bạch Thiên như thế nào nhưng anh cũng không thể phủ nhận được một điều rằng. Nó quá mê hoặc, một kiểu mà khi trực tiếp nhìn vào khó lòng dứt ra được. Nghĩ tới đây anh liền tự vả vào mặt mình mấy cái cho tỉnh táo lại.
Bạch Thiên không vội về mà ra ngoài đảo một vòng khuôn viên trường đại học. Cậu ngồi ở băng ghế đá gần đó ở vị trí trung tâm hơn một giờ đồng hồ. Mãi cho tới khi tiếng chuông tan học reo lên cậu mới đứng dậy. Giống như đang chờ một ai đó nhưng thật ra không phải. Cậu là đang đợi một người tự tới tìm mình. Và quả nhiên cậu đã đợi được.
Đăng Khoa đang cùng với một bạn học khác đang cười nói vui vẻ khi nhìn thấy Bạch Thiên liền khựng lại ra dấu cho người bạn đó đi trước còn mình ở lại. “Trùng hợp vậy?”.
“À, nhìn thấy một chú chó nhỏ. Đi theo một chút lại tới đây.” Bạch Thiên bỏ hai tay vào túi quần rồi tự nhiên mà nói dối.
Đăng Khoa liền nhìn xung quanh. Không hề có con chó nào cả. Cậu cũng chưa từng thấy một con chó nào có thể đi lang thang trong trường đại học. Ánh mắt cậu nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Thiên lúc này có chút không giống như đang nói thật nhưng không vạch trần mà tiếp tục câu chuyện.
“Tôi chưa từng thấy trường mình có cho phép thả rông chó. Cả những chú chó được đem đến khoa của tôi chữa trị cũng không được phép để bên ngoài lồng. Ai lại để thú cưng của mình đi lạc như vậy nhỉ?”
Bạch Thiên lấy một tay ra ngoài kéo nhẹ nón của mình xuống ngồi ngước mắt lên nhìn Đăng Khoa.
“Đúng như vậy nhỉ. Vì thế nên tôi mới hiếu kỳ đi theo. Nhưng mùi này...” Bạch Thiên dừng lại một chút làm một động tác ngửi ngửi rồi nói tiếp. “Không giống như chó nuôi nhà. Rất giống chó hoang…”.
Nói xong Bạch Thiên liền nở ra một nụ cười rồi xoay người giơ tay lên vẫy vẫy với Đăng Khoa rồi bước đi. Bỏ lại cậu ta đứng yên ở đó biểu cảm có chút thay đổi. Bỗng dưng Đăng Khoa đưa tay lên vuốt nhẹ vành môi mình một cái rồi mỉm cười xoay đi theo hướng ngược lại.
- --
“Chú nói sao?. Trưởng phòng kế toán vô tội?”. Hoàng Minh vừa cầm tài liệu trong tay vừa không dám tin vào mắt mình.
“Đúng vậy. Đó là lý do tại sao từ lúc nhận được USB của cháu cho tới nay đã hơn ba ngày chú mới đưa ra được kết luận. Chú đã điều tra rất kỹ. Nhưng kê khai tài khoản của ông ta hoàn toàn không có vấn đề.” Chú Đông bỏ lên bàn thêm một tờ giấy nữa. Hoàng Minh chăm chú nhìn vào bảng kê khai trên tay mà một chữ cũng không bỏ lỡ.
“Làm sao có chuyện như vậy được.”
“Ban đầu chú cũng suy nghĩ tới trường hợp ông ta lợi dụng chức quyền của mình để động tay động chân vào bảng kê khai này. Nên chú đã trực tiếp kiểm tra với bên đơn vị ngân hàng. Và kết quả không có một đồng tiền đen nào của công ty tuồn vào túi của ông ta cả.”
Hoàng Minh càng nghe càng không hiểu. “Vậy rốt cuộc người tuồn tài liệu mật ra ngoài cũng không phải ông ta.”
“Đúng là như vậy. Trong báo cáo của bộ phận IT có tài liệu báo lỗi user của ông ta vào tuần trước. Chính vì vậy chúng ta không đủ điều kiện để buộc tội.”
Hoàng Minh tiếp tục nói.
“Chú nói như vậy là chú cũng không tin là ông ta vô tội đúng không?”
Chú Đông ánh mắt mệt mỏi.
“Chính xác. Nhưng giằng co mấy ngày trời cũng không tìm ra được kẻ hở nào.”
Hoàng Minh tiếp tục thắc mắc.
“Vậy còn những người kia. Họ cũng thoát sao?”
“Không. Ngoại trừ trưởng phòng kế toán tất cả đều không thoát được. Bảng kê khai chi tiết đủ để tố cáo tất cả. Người mà cháu chụp được hình trong nhà vệ sinh cũng chính là người gửi tài liệu ra ngoài. Tất cả đã bị sa thải và buộc bồi thường cho công ty.”
Hoàng Minh tựa đầu vào ghế ánh mắt suy tư.
“Thôi. Đã vậy thì cháu cũng không can thiệp nổi nữa. Nhờ chú để ý tới ông ta nhiều hơn. Có thể sau chuyện này kinh động. Ông ta tạm thời sẽ không dám làm càn.”
Chú Đông uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói tiếp. “Nhưng có một chuyện chú có nghi vấn.”
“Dạ?”
“Lúc lấy bản kết toán với bên ngân hàng. Chú mới phát hiện ra là ông ta rất đều đặn chuyển tiền vào một tài khoản tiết kiệm. Việc chuyển tiền đi có vẻ như là rất bình thường đúng không? Nhưng vấn đề ở đây là chủ tài khoản đó không hề có quan hệ huyết thống gì với ông ta cả.”
“Tại sao chú biết?”
“Vì để chứng minh sự trong sạch. Ông ta phải chứng minh được tất cả khoản tiền nhận mà gửi đi cho ai và mục đích gì.”
“Vậy chú có điều tra ra được người đó là ai không?”
“Được.” Chú Đông tiếp tục mở túi lấy ra thêm một bìa tài liệu cho Hoàng Minh.
“Chú chỉ có lấy được bấy nhiêu thông tin vì vấn đề bảo mật của bên ngân hàng. Chỉ lấy đủ thông tin để chứng minh ông ta vô tội.”
Cầm lấy tài liệu mà tay Hoàng Minh run rẩy. Người này và người ở trong thư mục hình ảnh máy tính là một. Cậu lập tức bị khuôn mặt đó làm cho chấn động. Tạm thời có quá nhiều nghi vấn nên Hoàng Minh muốn gác chuyện này sang một bên từ từ mà suy nghĩ.
“Chuyện này tạm tới đây trước. Còn người cháu nhờ chú điều tra lý lịch thì sao?”
Chú Đông có như đã quên mất tới bây giờ mới nhớ ra mà vội vã lục tìm trong cặp của mình rồi mới lấy ra thêm độc duy nhất một tờ giấy.
Hoàng Minh nhìn nhìn. “Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Chú Đông lắc lắc đầu. “Chú đã rất cố gắng rồi. Chú chỉ có thể tìm được bấy nhiêu đó thông tin.”
Hoàng Minh không vội xem mà cất lại vào cặp. Cũng không nán lại lâu mà liền chào hỏi rồi ra về.