Edit: Thanh Thạch
Phùng Nam giận dỗi chạy đi, bọn Vương Đại Hổ sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
Chỉ là thằng bé dù người nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Trong núi không có sóng, di động không gọi được, không có biện pháp chỉ có thể chia nhau đi tìm.
Cao Lăng Phong đi theo đại lộ về hướng bắc, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lòng vòng trong rừng.
Vương Đại Hổ vốn vô tâm vô phế, chốc lát liền ném thẳng cây nấm bị hắn chọc giận ra sau đầu, tâm tình rất tốt mà hái hoa dại ven đường.
Tay chân nhanh nhẹn bện thành vòng hoa, muốn đội lên đầu Lý Thanh Nhiên.
Đáng tiếc người ta căn bản không cảm kích, lại còn tỏ vẻ ghét bỏ.
Vương Đại Hổ than thở vài câu, chỉ có thể đội lên đầu mình.
Thanh niên lớn tướng rồi mà còn đội hoa, nhìn qua khỏi nói có bao nhiêu buồn cười!
“Nghỉ một chút?” Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn trời bỗng trở nên âm u, nói với Lý Thanh Nhiên bên cạnh: “Hình như sắp mưa rồi?”
“Chắc là mưa rào.”
Đang nói, bỗng có giọt nước rơi xuống. Vương Đại Hổ vội nhìn quanh một vòng, kéo Lý Thanh Nhiên chạy tới chỗ tán cây to gần bọn họ nhất.
Cái gọi là “mưa rào” nhanh như chớp mà hạ xuống.
Rõ ràng chỉ cách vài chục bước nhưng Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều ướt sũng.
Nhanh chóng lấy ra giấy ăn, Vương Đại Hổ vừa lau mặt cho Lý Thanh Nhiên vừa oán giận: “Ông trời đáng chết, cứ thể mà đổ mưa, cũng không cho người ta chuẩn bị tý nào. Nhiên Nhiên, em đợi một chút, anh nhớ trong ba lô có áo khoác, để anh tìm cho em.”
Rất nhanh, Vương Đại Hổ liền lấy từ trong ba lô leo núi ra một chiếc áo khoác đen.
“Anh mặc đi, em không lạnh!” Lý Thanh Nhiên từ chối.
“Như vậy sao được, người em yếu như mèo con, bị lạnh rồi ốm, còn không phải làm anh đau lòng, nghe lời, cởi quần áo ướt ra, thay đi.”
Lý Thanh Nhiên: “……”
“Được được được, biết rồi, anh sẽ không nhìn lén.” Vương Đại Hổ đầy mặt tiếc nuối xoay người sang chỗ khác: “Thừa dịp hiện tại không có ai, em thay nhanh đi.”
Lý Thanh Nhiên lặng lẽ lườm hắn một cái, bắt đầu đổi quần áo.
Sau đó, hai người an vị dưới gốc cây đợi mưa tạnh.
Nhưng là, đợi a đợi
Mưa không những không ngừng, ngược lại càng ngày càng to.
Lại qua hơn hai tiếng, mắt thấy trời bắt đầu tối dần, Vương Đại Hổ không khỏi có chút bối rối.
Bọn họ hiện tại ở trên núi, mưa to một chút là đường sẽ lầy lội, nếu đội mưa xuống núi, nhỡ mà trượt chân thì không phải chuyện đùa.
“Không biết tên Cao Lăng Phong kia có tìm thấy Phùng Nam không.” Vương Đại Hổ lẩm bẩm: “Mà đều tại cái cây nấm kia, êm đẹp tự dưng chạy cái gì….”
“Anh nói với cậu ấy cái gì?” Lý Thanh Nhiên nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi.
Vương Đại Hổ bô bô vài câu kể lại toàn bộ sự tình.
Cuối cùng còn cực kỳ tủi thân nói: “Tên kia đúng là bụng dạ hẹp hòi, anh lại chưa nói cái gì, làm gì mà tức giận như vậy, còn rống lên “Em ghét anh Đại Hổ”, đúng là chả hiểu làm sao.”
Người này rốt cuộc là trì độn thật? Hay là giả ngây thơ?
Lý Thanh Nhiên nhẹ cong khoé miệng, lộ ra một nụ cười lạnh.
Vương Đại Hổ vẫn ở đó lải nhải nên không phát hiện, bằng không khẳng định nhận ra, Lý Thanh Nhiên nhà hắn bắt đầu muốn dạy dỗ hắn nha!
“Đại Hổ….” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên mặt không đổi nói: “Em lạnh!”
Vương Đại Hổ nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là muốn ôm cậu, nhưng nửa đường nhớ ra cả người mình đang ướt sũng, nếu ôm thì người cậu sẽ bị ướt theo.
“Có muốn đứng lên hoạt động một chút không, hay là chạy quanh gốc cây hai vòng cho ấm người!” Vương Đại Hổ đưa ra đề nghị không tồi.
Nhưng Lý Thanh Nhiên không vừa lòng với đáp án này.
“Anh cởi quần áo ra rồi ôm em là được rồi!”
“Hở, em muốn anh khỏa thân?” Vương Đại Hổ mở to hai mắt, không tin nổi loại “tán tỉnh” như vậy sẽ thoát ra từ miệng Lý Thanh Nhiên.
“Như thế nào?” Lý Thanh Nhiên khẽ nâng cằm, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lạnh lùng hỏi: “Không muốn?”
Ực
~ Vương Đại Hổ nuốt nước miếng.
“Rất, rất vinh hạnh.”
Hắn không cởi hết mà chỉ mở rộng vạt áo đằng trước, lộ ra lồng ngực trần.
Lý Thanh Nhiên ngồi trên đùi hắn, dán khuôn mặt hơi lạnh lên khuôn ngực kia. Vương Đại Hổ vui sướng ôm cậu, thỉnh thoảng cúi đầu hít hà mùi thơm trên tóc cậu.
“Vẫn lạnh!” Lý Thanh Nhiên bất mãn lên tiếng.
“Thế, thế làm sao bây giờ?”
Lý Thanh Nhiên nhìn hắn, đột nhiên nói: “Em muốn làm!”
“Hở?” Vương Đại Hổ không kịp phản ứng, ngốc hỏi: “Làm cái gì?”
“Anh bảo làm cái gì?” Lý Thanh Nhiên mặt không chút thay đổi nói: “Làm, tình!”
Giờ khắc này, phản ứng đầu tiên của Vương Đại Hổ không phải là chảy máu mũi, mà là — đứa nhỏ này bị ma ám!
“Nhiên Nhiên, em không sao chứ?” Vội vàng sờ trán cậu: “Bình thường, không sốt mà!”
“A —- Em làm gì vậy?” Vương Đại Hổ trợn tròn mắt, không thể tin mà nhìn Lý Thanh Nhiên đang chiến đấu kịch liệt với khoá quần bò và thắt lưng của hắn.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo, giống như rắn độc giảo hoạt, nhanh chóng cởi quần của hắn.
Chạm lên thứ đang dần cứng lên.
Nửa thân trên của Lý Thanh Nhiên hoàn toàn dựa vào người Vương Đại Hổ, đầu ngửa cao, biểu tình trên mặt vô cùng chuyên chú mà nghiêm túc, tuyệt đối không thể tưởng tượng cậu lúc này đang làm chuyện dâm đãng như thế nào.
Vương Đại Hổ đầu tiên là hoang mang, nhưng khoái cảm mãnh liệt dâng cao lại dần dần khiến hắn không thể suy nghĩ thêm cái gì, gắt gao ôm chặt người trong ngực, Vương Đại Hổ khàn giọng hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
Lướt qua bờ vai hắn, tầm mắt Lý Thanh Nhiên hướng về phía bụi cỏ cách bọn họ không xa, nơi đó lộ ra một góc áo trắng.
Cậu cười lãnh diễm, chủ động ngậm vàng tai Vương Đại Hổ: “Dù sao nơi này cũng không có ai, không phải sao?”
Vương Đại Hổ chưa từng nghĩ tới mình có thể có một ngày như vậy, tuy rằng không biết đầu con mèo nhỏ này bị làm sao nhưng quan trọng là không thể bỏ lỡ cơ hội.
Hai chữ “dã chiến” đỏ rực giống như quả táo vàng trong vườn địa đàng, đối với Vương Đại Hổ mà nói là không thể kháng cự dụ hoặc.
Có lẽ cả đời chỉ có một cơ hội này thôi.
Cơ hồ là dùng tâm tình kích động đến rơi lệ, Vương Đại Hổ nháy mắt liền đặt Lý Thanh Nhiên dưới thân.
Bởi vì thân thể cậu không tốt lắm, cho nên đối với chuyện này, Vương Đại Hổ vẫn thật ôn nhu cũng thực tiết chế.
Mỗi lần làm cậu cũng không tỏ vẻ gì nhiều.
Nhưng hôm nay, thái độ cực kỳ khác thường.
Lý Thanh Nhiên vô cùng nhiệt tình.
Thân thể trắng nõn như ngọc tựa một con rắn trắng xinh đẹp, hoàn toàn cuốn lấy Vương Đại Hổ, không chút nào che giấu thở dốc cực nóng cùng rên rỉ làm người ta muốn chảy máu mũi, giữa rừng cây yên tĩnh, cho dù là tiếng mưa rơi ào ào cũng không thể che giấu.
Vương Đại Hổ hai mắt đỏ bừng, khoái cảm truyền đến từ phân thân to lớn đang xỏ xuyên qua lại nơi ấm áp căng chặt kia cơ hồ khiến đầu hắn muốn nổ tung.
“Nhiên Nhiên…. Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ hồn phi phách tán ghé vào lỗ tai cậu không ngừng kêu lên: “Quá tuyệt vời, a, quá tuyệt vời. Bảo bối ngoan, anh yêu em, yêu em chết mất!”
Lý Thanh Nhiên nâng tay ôm chặt cổ Vương Đại Hổ, hai đùi trắng nõn lấy tư thế làm người ta cực độ xấu hổ mà mở ra, quần lót treo ở mắt cá chân, theo thân thể cường liệt chấn động mà đung đưa giữa không trung.
“Trên thế giới này anh yêu ai nhất?” Hai gò má ửng hồng, Lý Thanh Nhiên “mị nhãn như tơ” hỏi.
Trả lời cậu là tiếng rống to tựa hồ có thể đánh tan mây đen trên trời: “Lý Thanh Nhiên!!!”
“Trên thế giới này anh yêu ai nhất?”
Tiếp tục rống: “Lý Thanh Nhiên!!!”
Vương Đại Hổ yêu nhất Lý Thanh Nhiên, Lý Thanh Nhiên yêu nhất Vương Đại Hổ.
Giống như là 1+1=2 vậy, không có vì cái gì!
Bởi vì đó chính là ý nghĩa tồn tại của bọn họ.
.
Trời đã hoàn toàn tối đen, dưới chân núi, trưởng câu lạc bộ – Vương Quang Minh đang nôn nóng đi qua đi lại.
Ngay lúc cậu ta muốn quỳ xuống vái trời vài cái thì có tiếng bước chân đi tới.
“Ôi mẹ ơi! Cảm ơn trời đất, hai người cuối cùng cũng trở lại!” Vương Quang Minh vội vàng chạy tới: “Ơ? Bạn của cậu làm sao vậy?”
Nhìn Lý Thanh Nhiên ngất đi được mình ôm vào ngực, Vương Đại Hổ cười đến “phá lệ ôn nhu”.
“Không có gì, chính là mệt mỏi, đang ngủ.”
Leo núi cũng là chuyện rất mất sức a!
Vương Quang Minh hiểu rõ gật đầu, người này vừa nhìn đã thấy thân thể mảnh khảnh, chả trách thể lực kém như vậy!
“Được rồi, không nói nữa, nhanh lên xe đi! Còn đợi mỗi hai người thôi đấy.”
Vương Đại Hổ hỏi: “Phùng Nam trở về chưa?”
“Sớm hơn hai người một lúc, đang ngồi trên xe ấy!”
Quả nhiên, lúc Vương Đại Hổ đi lên liền thấy cây nấm cũng ướt sũng, Cao Lăng Phong ngồi bên cạnh cậu ta.
Cẩn thận đặt Lý Thanh Nhiên lên ghế, hắn nghiêng người về phía trước, chọc chọc Phùng Nam.
“Em chạy đi đâu vậy, hại bọn anh tìm khắp nơi.”
Khuôn mặt Phùng Nam lộ vẻ kinh ngạc, cũng không biết suy nghĩ cái gì, không trả lời câu hỏi của Vương Đại Hổ, ngược lại mất hồn mất vía nhìn về phía Lý Thanh Nhiên đang dựa vào ghế.
Anh Thanh Nhiên rõ ràng là người rất lãnh đạm!
Không nghĩ tới lúc làm chuyện kia lại như thế, như thế…..
Phùng Nam nhớ lại cảnh tượng kia, chỉ cảm thấy tim mình không biết vì sao đột nhiên đập nhanh, rất nhanh.