Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 43: Chương 43: Người quen




Edit: Thanh Thạch

Nước chảy mây trôi, lá rơi xào xạc, thời gian lặng lẽ bước qua. Xuân đi thu đến, nháy mắt đã qua ba năm.

Ở cái tuổi mười chín, bọn họ phải đối mặt với áp lực của kỳ thi đại học.

Vương Đại Hổ nách kẹp quyển sách, tay mang bình giữ nhiệt, chen chúc chạy nhanh tới phòng tự học. Đẩy cửa ra, bên trong đã ngồi không ít người. Vương Đại Hổ tìm một góc sâu bên trong, đặt mông xuống, nằm úp sấp lên bàn, hai mắt díp lại, bắt đầu thiếp đi. Hiển nhiên là vì dậy quá sớm, bây giờ còn không có khôi phục tinh thần. Không biết qua bao lâu, cảm giác được bên cạnh có người đang lay hắn, lúc này mới tỉnh lại.

“Đến rồi à!” Vương Đại Hổ dụi dụi mắt, nhìn Lý Thanh Nhiên mặc một chiếc áo lông trắng, quàng khăn kẻ caro đang đẩy đẩy hắn ngồi dịch vào. Đợi Lý Thanh Nhiên ngồi xuống, Vương Đại Hổ cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay cậu ôm vào lòng, vừa ủ ấm vừa oán thầm nói: “Không phải đã nói anh sẽ đến chiếm chỗ sao! Em dậy sớm như vậy làm gì!” Thấy sắc mặt cậu vẫn có chút đông lạnh, Vương Đại Hổ nhanh chóng mở bình giữ nhiệt ra, bên trong là sữa đậu nành nóng hổi hắn dậy sớm đi mua.

Uống chút sữa đậu nành, sắc mặt Lý Thanh Nhiên quả nhiên tốt hơn.

Chú ý tới xung quanh đã có người bắt đầu nhìn sang bên này, cậu thầm rút tay khỏi lòng Vương Đại Hổ, ho nhẹ một tiếng cầm lấy sách bắt đầu đọc. Dần dần, người đến càng nhiều nhưng mọi người đều thực im lặng, ai làm việc nấy. Bầu không khí khẩn trường mà nghiêm túc học tập này thật đúng là khiến người ta không muốn phá huỷ nó.

Vương Đại Hổ cũng điều chỉnh lại tâm tình, cầm ra mấy bộ đề thi vùi đầu vào làm. Nhờ sống lại cộng với trụ cột vững chắc, thành tích học tập của Vương Đại Hổ tuy không bằng Lý Thanh Nhiên vẫn luôn đứng đầu nhưng cũng thuộc loại mỗi lần đi thi đều có thể đứng hàng top. Chẳng qua hắn quyết tâm muốn cùng Lý Thanh Nhiên vào cùng một thành phố, học cùng một trường, cho nên thái độ học tập cũng phá lệ cố gắng hơn hẳn.

.

Một buổi sáng chậm rãi trôi qua, giữa trưa hai người bước ra khỏi phòng tự học thì gặp một bạn nam cùng lớp tên Tần Hải nói có người ở cổng trường tìm Lý Thanh Nhiên.

“Em tìm Lý Thanh Nhiên?” Vương Đại Hổ nhìn cô bé trước mắt, có chút nghi hoặc nhíu mày. Cô bé tuổi không lớn, khoảng mười lăm mười sáu, mặc một chiếc áo bông cũ kỹ màu xám, trên cổ quàng khăn len xanh lá, đứng run cầm cập ở cổng trường. Nghe hắn hỏi, mắt cô bé sáng lên, vội vàng gật đầu, rồi lại có chút không quá xác định hỏi: “Anh là anh Đại Hổ đúng không?”

Vương Đại Hổ càng thấy kỳ quái, không phải người thành này mà sao lại biết cả mình?

Lúc này, tựa hồ nhìn thấy Lý Thanh Nhiên phía sau hắn, trên mặt cô bé đột nhiên lộ ra thần sắc kích động, lập tức chạy đến nắm lấy cánh tay cậu, vui mừng liên tục nói: “Anh là anh họ, anh là anh họ của em!”

Lý Thanh Nhiên nghe vậy nhíu mày, cẩn thận nhìn cô, có lẽ nghĩ tới cái gì, hơi chần chừ hỏi: “Em là bé năm?”

“Phải rồi! Phải rồi! Anh họ, em là Thuý Bình này!”

Vương Đại Hổ chớp chớp mắt, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra cô bé này chính là con gái út của Khổng Đại Quốc và Dương Lệ, người đã từng ở lại nhà bọn họ một thời gian, cũng là người từng cùng bị lừa bán với Vương Đại Hổ — Khổng Thuý Bình.

“Mười mấy năm không gặp, em đã lớn đến thế này rồi!” Vương Đại Hổ cảm thấy có chút kỳ diệu cảm thán một câu. Nhưng trong lòng cũng bất giác dâng lên một tia cảnh giác. Không phải hắn nhỏ mọn, chỉ là đối với cả nhà kia, Vương Đại Hổ thật đúng là vĩnh viễn đều không muốn gặp lại.

Khổng Thuý Bình thoạt nhìn có vẻ đi từ rất xa tới đây, hai người cũng không đành cứ thế liền đuổi nó về, chỉ có thể đưa nó đi căng tin. Nhìn Khổng Thuý Bình vùi đầu vào ăn, chỉ thiếu mỗi bốc tay nhồm nhoàm, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lặng lẽ nhìn nhau.

Ước chừng ăn hết năm suất cơm, Khổng Thuý Bình rốt cuộc buông đũa, sờ cái bụng tròn vo, trên mặt lộ vẻ mỹ mãn. Thấy nó cuối cùng cũng ăn xong, Vương Đại Hổ lúc này mới bắt đầu hỏi: “Sao em lại đột nhiên tìm đến đây?”

Vừa nghe đến câu hỏi, Khổng Thuý Bình liền nhớ đến nghẹn ức trong lòng, khóc sướt mướt kể lại sự tình từ đầu đến cuối.

Nguyên lai, từ rất nhiều năm trước, sau khi bà Khổng chết, Dương Lệ liền mang theo nó rời khỏi thôn Khổng, trải qua tháng ngày sống lang bạt. Cho tới vài năm trước, Dương Lệ ở trong trấn tìm được một người chuyên nấu rượu, mẹ con bọn họ rốt cuộc cũng có nơi dừng chân. Nhưng người đàn ông kia tiền thì không kiếm được bao nhiêu mà tâm địa gian giảo lại không thiếu. Mắt thấy Khổng Thuý Bình ngày càng lớn, bắt đầu để ý đến thân thể nó, thậm chí có một lần thừa dịp đêm tối, vọt vào phòng nó. Con bé liều chết chống cự mới không để kẻ mặt người dạ thú kia giở được trò đồi bại.

Nói đến đây, Khổng Thuý Bình khóc càng to, tê tâm liệt phế, trong lòng đều chua xót.

Vương Đại Hổ thấy thế, thầm mắng hai tiếng: “Súc sinh!”

“Gã đàn ông kia vẫn động chân động tay với em… Mẹ… mẹ cũng không giúp em…… Em ở cái nhà kia thật sự là chịu không nổi nữa liền vụng trộm trốn đi. Có một hôm ở gần đây nhìn thấy…. thấy… anh họ….. Em thấy anh mặc đồng phục của trường này…. nên tìm đến đây…. Hu hu…. Anh họ, anh Đại Hổ…. Các anh giúp em đi mà! Em xin các anh!” Khổng Thuý Bình nói được một chút liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu với hai người.

Hiển nhiên, đã bị dồn đến bước đường cùng.

Ở căng tin đều là học sinh trong trường, chưa từng thấy chuyện như vậy, một đám đều hiếu kỳ quay sang nhòm ngó, chỉ trỏ. Vương Đại Hổ nhướn mày, nhanh chóng kéo nó dậy. Hai người buổi chiều còn có lớp, lại không thể để Khổng Thuý Bình vào phòng ngủ của nam, chỉ có thể dẫn nó đến văn phòng của Chihuahua.

“Em thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lên lớp học, Vương Đại Hổ không yên lòng thấp giọng hỏi.

Lý Thanh Nhiên khẽ cau mày, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Giúp nó một chút!”

“…. Hì hì… Nhiên Nhiên nhà ta thật là một đứa trẻ thiện lương!”

Đối với câu trả lời này, Vương Đại Hổ một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, người này dù bên ngoài có lạnh lùng xa cách cỡ nào nhưng bên trong lại vĩnh viễn ấm áp như vậy, thiện lương như vậy.

“…. Xin lỗi.” Cậu nhẹ giọng nói.

Từ đáy lòng, kỳ thật Lý Thanh Nhiên so với bất kỳ ai đều chán ghét người nhà họ Khổng, không chỉ bởi vì bọn họ tham lam, không để ý đến huyết mạch thân tình từng bước áp bức, quan trọng là bọn họ từng có ý đồ thương tổn Vương Đại Hổ. Cậu vĩnh viễn đều không quên được một tháng kia Vương Đại Hổ mất tích, cậu dùng tâm tình như thế nào trải qua. Cho nên đối với bọn họ, Lý Thanh Nhiên chỉ có một cảm xúc – oán hận. Nhưng khi em họ không nơi nương thân đau khổ cầu xin, hy vọng cậu có thể vươn tay giúp đỡ mình, cậu rốt cuộc vẫn động lòng trắc ẩn.

“Đồ ngốc!” Vương Đại Hổ trộm cầm tay cậu, giả bộ tức giận nắm chặt cứng: “Đối với anh mà em còn phải nói câu đó sao? Chuyện của em chính là chuyện của anh, yên tâm, anh nhất định xử lý ổn thoả!”

Nói là làm, tan học, Vương Đại Hổ liền thuê một gian phòng nhỏ gần trường cho con bé, trước mắt để nó có chỗ ở. Nhưng để tránh phiền toái, Vương Đại Hổ vẫn cùng nó ước pháp tam chương, trong đó quan trọng nhất là không được để cho Dương Lệ biết bọn họ giúp nó.

Dàn xếp xong, Vương Đại Hổ đợi đến cuối tuần, không ngừng giúp nó tìm công việc. Chỉ là Khổng Thuý Bình căn bản không học được mấy năm, chữ nghĩa cũng không biết được mấy cái, rất nhiều việc đều làm không được. Quanh co lòng vòng cuối cùng cũng tìm được cho nó công việc làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng nhỏ, một tháng tám trăm, bao ăn bao ở.

.

Bận rộn mấy ngày, Vương Đại Hổ mệt muốn chết, về đến phòng là nằm lăn ra giường.

Buổi tối Lý Thanh Nhiên trở về, thấy hắn ngủ như vậy, liền giúp hắn cởi giầy, đắp chăn. Ngồi bên giường nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, Lý Thanh Nhiên vươn tay tinh tế vuốt ve khuôn mặt vẫn mang lại cho cậu thật nhiều ấm áp.

Vì sao lại đối tốt với em như vậy chứ?

Lý Thanh Nhiên cúi người nằm trên lồng ngực dày rộng của hắn, mỉm cười có chút chua xót, có chút hạnh phúc.

Đêm khuya, Vương Đại Hổ mơ màng tỉnh dậy, hắn vừa động, Lý Thanh Nhiên cũng liền thanh tỉnh lại. Vừa định đứng dậy lại bị Vương Đại Hổ nhanh tay ôm đè xuống, chỉ nghe người nọ lười biếng trách cứ: “Anh còn nghĩ sao lại thở không nổi, hoá ra là có con heo nằm trên ngực nha!”

“Ai là heo?” Lý Thanh Nhiên ngẩng mặt, hơi nguy hiểm hỏi lại.

“Yên tâm đi!” Vương Đại Hổ một lần nữa ấn đầu cậu vào lòng mình, vui cười nói: “Nhiên Nhiên nhà chúng ta cho dù có biến thành heo cũng sẽ là con heo đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, thông minh nhất thế giới!”

Nói đến nói đi, không phải vẫn là heo sao?! Lý Thanh Nhiên oán trách trong lòng, há miệng cắn một ngụm lên cằm người kia.

Chỉ là cái cắn này, nói là trừng phạt không bằng nói là một loại làm nũng.

Vương Đại Hổ giả vờ ai u một tiếng, ngẩng đầu ra vẻ muốn “báo thù”, nhân cơ hội hôn chùn chụt lên khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ kia.

Hai người náo loạn trong chốc lát.

Vương Đại Hổ đột nhiên chỉ ra bên ngoài, cười nói: “Nhiên Nhiên, mau nhìn kìa, tuyết rơi!”

Quả nhiên, trong đêm khuya tĩnh lặng, tuyết nhẹ rơi lất phất, ngoài cửa sổ, mọi thứ đều trở nên mờ ảo.

Trong căn phòng nhỏ, hai người thân mật rúc vào cùng nhau, ánh mắt giao nhau, cánh môi giao hoà, trong đó là ăn ý vô tận, ngọt ngào vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.