“Tạm biệt” cái từ này đáng sợ ở chỗ nó là hẹn gặp lại cũng là từ biệt.
Hứa Đình Sinh gặp lại Hạng Ngưng vào lúc mà hắn 31 tuổi. Hôm đó, hắn đang ngồi trong cái cửa hàng nhỏ của mình. Cái cửa hàng này mở được hơn một năm, xem như là chỗ để Hứa Đình Sinh sống tạm. Liên tục thất bại trong việc gây dựng sự nghiệp khiến cho hắn gần như không còn ý chí phấn đấu.
Gần như đã đầu hàng số phận nên Hứa Đình Sinh cũng chẳng quan tâm tới việc bán hàng, gần như lúc nào hắn cũng chỉ tập trung nhìn vào cái màn hình máy tính.
- Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?
Có lẽ vì yên ắng quá lâu nên thậm chí Hứa Đình Sinh gần như đã quên mất âm thanh này, cho dù hắn đã từng yêu chủ nhân của âm thanh đó.
Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ cái kẹp tóc này. Kiểu của nó hơi cũ nhưng hắn vẫn còn nhớ bởi vì cô thích kẹp tóc như vậy có thể để lộ cái trán mà cô thích khoe nhất.
Đại đa số thời điểm, Hứa Đình Sinh không thích tiếp xúc với ánh mắt của khách hàng. Hắn cứ như sợ người khác nhận ra sự nghèo túng của minh, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên nhìn cô gái kẹp tóc đó, không phải vì chờ mong cô xuất hiện. Chỉ có điều...được rồi, hắn mong đợi, cũng chỉ là mong đợi được nhìn thấy cô là tốt rồi.
Ngay khi Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, gặp được gương mặt và nụ cười quen thuộc. Thời gian trôi qua, nhưng những nét ở cô thay đổi rất ít, có lẽ gần như không hề có sự thay đổi.
Gặp lại người cũ mang tới rất nhiều cảm xúc khó hình dung nổi, chăng hạn như “đau xót trong lòng“. Sự chua xót dâng lên ở ngực, khiến cho nước mắt vô tình chảy ra.
- Sạo lại quay về đây?
Hứa Đình Sinh hỏi. Đây là thành phố nơi cô học đại học, cũng là nơi mà hai người gặp gỡ và mến nhau.
- Em tham gia một buổi huấn luyện.
Hạng Ngưng nói.
- Bây giờ em đang dạy ở đâu? Lúc ấy, anh tra được em thi đậu, thi viết đứng thứ ba, phỏng vấn đứng thứ ba, sức khỏe cũng đạt yêu cầu nhưng anh không tìm ra được em dạy ở trường nào.
Hứa Đình Sinh nói.
- Tiểu học Văn Ngạn.
Hạng Ngưng vừa nói vừa thanh toán tiền. Quá trình này khiến cho Hứa Đình Sinh rất luống cuống. Hắn thử trả lại nhiều hơn nhưng Hạng Ngưng lại khách sáo, trả lại. Vì vậy mà Hứa Đình Sinh càng cuống thêm.
Hạng Ngưng đi ra cửa.
- Em kết hôn chưa?
Hứa Đình Sinh không kìm được mà hỏi câu đó.
Hạng Ngưng quay đầu lại, mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng.
- Có thể...có thể đứng lại một lúc không?
Hứa Đình Sinh đứng lên, giơ tay rồi lại hạ xuống mà không biết đặt vào đâu.
- Không được. Chỉ vì em...muốn gặp lại anh và nói cho anh biết rằng hóa ra em vẫn cho rằng anh sẽ tìm em.
Hạng Ngưng quay đầu đi. Hứa Đình Sinh còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt của cô thì cô đã bước vào cơn mưa đêm.
Đầu óc của Hứa Đình Sinh trống rỗng chừng một phút. Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Á Minh và Phó Thành Các. Hứa Đình Sinh nói qua điện thoại:
- Cô ấy xuất hiện. Ngay vừa rồi, chỉ mới một phút trước, ở trong cửa hàng của tôi.
Bọn họ vừa nghe đã hiểu ngay. Là bạn bè tốt với nhau mười mấy năm, bọn họ hoàn toàn biết rõ tình cảnh của Hứa Đình Sinh trong những năm qua và cả chuyện tình cảm.
- Mau đuổi theo.
Cả hai đều nói vậy.
- Đuổi sao?
Hứa Đình Sinh hỏi.
- Tất nhiên là đuổi theo. Cô ấy quay lại gặp cậu chứng tỏ cô ấy cũng luyến tiếc.
- Được.
Cuộc nói chuyện như vậy được thực hiện hai lần.
Hứa Đình Sinh đứng lên, vội vàng xô đổ cả cái ghế đằng sau quầy thu tiền.
Rầm....
Mấy người khác đang xem hàng trong quán đều quay lại nhìn hắn.
- Ông chủ, không quan tâm tới cửa hàng nữa sao?
Một vị khách hàng nói đùa.
Câu nói đó đã nhắc nhở Hứa Đình Sinh về cuộc sống bây giờ, tình cảnh hiện tại. Trong đầu hắn chợt vang lên một câu hỏi:“ Đuổi kịp thì sao?...nói với cô ấy cái gì? Lấy gì để giữ cô ấy lại?... Giữ cô ấy lại làm ảnh hưởng tới cô ấy?
“Đuổi kịp thì sao?”
“Đuổi kịp thì sao?”
“Đuổi kịp thì sao?”
Hứa Đình Sinh ngồi xuống, cứ như toàn thân không còn một chút sức lực.
* * * * * * *
Hứa Đình Sinh sinh ra trong một gia đình nông thôn ở một trấn nhỏ ngoài ngoại thành. Năm 19 tuổi, vì một chuyện không ngờ, cha của hắn mất, từ đó về sau gia đình luôn nằm trong cảnh khốn khó.
Sau đó, Hứa Đình Sinh đỗ vào trường sư phạm, tốt nghiệp xong trở thành thầy giáo Lịch sử của một trường trung học.
Hắn giữ cương vị đó được 4 năm.
Trong thời gian đó, em gái tốt nghiệp đại học, thuận lợi thi đậu cục Thuế, mẹ thì sức khỏe rất tốt, tâm trạng vui vẻ nên Hứa Đình Sinh cũng trả được hết số nợ trong nhà, nhưng vẫn không để được một khoản năm.
Vào năm 2011, Hứa Đình Sinh được 27 tuổi, bạn thân học đại học mời hắn cùng gây dựng sự nghiệp, kinh doanh một công ty vật liệu xây dựng nhỏ. Vì để thay đổi vận mệnh, Hứa Đình Sinh chọn đánh cược một lần, xin nghỉ việc.
Vào ngày thứ ba mà Hứa Đình Sinh xin nghỉ việc, hắn và số mệnh cả đời mình là Hạng Ngưng đang học năm thứ ba đại học Tiệm Nam đã gặp nhau.
Một năm sau....
Công ty rơi vào cảnh khó khăn, trong ba đối tác có một mang theo khoản nợ bỏ trốn. Hứa Đình Sinh gây dựng sự nghiệp thất bại, lưng cõng thêm khoản nợ gần trăm vạn.
Sau đó không lâu, Hạng Ngưng tốt nghiệp, vượt qua xét tuyển, trở thành một cô giáo ngữ văn tiểu học nhưng cũng không tìm được Hứa Đình Sinh nữa.
Cứ thế, Hứa Đình Sinh biến mất khỏi sinh hoạt của Hạng Ngưng.
Trong gian đoạn đó, thật ra Hứa Đình Sinh vẫn ôm ấp hi vọng, mơ ước có một ngày thành công, trở về tìm Hạng Ngưng. Mỗi ngày hắn đều tưởng niệm và mong đợi.
Mãi cho tới khi, hắn thất bại lần thứ hai...
. . .
Năm 2015, một lần nứa Hứa Đình Sinh gặp lại Hạng Ngưng là lúc hắn 31 tuổi. Lúc này hắn vừa qua tuổi ba mươi, chưa quá già nhưng đã không còn ý chí.
* * * * * *
Đêm hôm đó, Hứa Đình Sinh đóng cửa hàng sớm, đi dạo trên đường không có mục đích.
Trong thành phố này có rất nhiều nơi lưu giữ hình ảnh hai người bên nhau, có ngọt ngào, có vui vẻ, có hạnh phúc, có đau buồn. Hứa Đình Sinh như có thể nhìn thấy từng cảnh một, vừa quen thuộc vừa xa lạ, bọn họ tay nắm tay đứng ở đó mỉm cười vẫy tay với mình.
Tới một con đường, Hạng Ngưng từng ngồi ở đây mà khóc.
Lúc ấy, Hứa Đình Sinh nói chia tay, Hạng Ngưng đã ngồi ở đây mà khóc. Cô vừa khóc vừa đi nhưng Hứa Đình Sinh không đuổi theo. Tới đêm, Hạng Ngưng lại gọi điện cho Hứa Đình Sinh, nói là do trên đường về vừa đi vừa khóc nên đánh mất ví, bắt Hứa Đình Sinh phải đưa cô đi tìm, tìm được rồi mới chia tay.
Đương nhiên, Hứa Đình Sinh biết đó là giả nhưng với một cô gái từng được rất nhiều nam sinh theo đuổi lại chấp nhận nói dối vì mình thì còn gì không thỏa mãn đây? Cho dù có cứng rắn tới mấy cũng phải mềm đi.
Ngày đó, bọn họ đi tìm rất lâu, rất lâu, rất cẩn thận, mãi cho tới khi đối diện với nhau, không kìm nổi mà bật cười.
Tại con đường vắng kia, Hứa Đình Sinh từng ngồi đó mà khóc.
Hứa Đình Sinh không thích chụp ảnh, nên lúc đầu mấy lần Hạng Ngưng bảo chụp chung, hắn đều từ chối, nên cô cũng không ép. Có một lần, Hạng Ngưng đi vệ sinh, Hứa Đình Sinh vô tình xem di động của cô.
Hắn phát hiện trong điện thoại của Hạng Ngưng có một thư mục được đặt tên là “Sweet”, bên trong là ảnh chung của hai người. Chỉ có điều cơ bản trong các bức ảnh thì Hứa Đình Sinh đang ngủ hoặc nhìn chỗ khác, hay làm chuyện gì đó. Chỉ có Hạng Ngưng là nhìn vào camera, tươi cười như hoa. Cô lén chụp những tấm ảnh đó, chụp lén...ảnh cùng với bạn trai của mình.
Ngày đó, Hứa Đình Sinh đã khóc rất nhiều. Khi Hạng Ngưng đi vệ sinh quay lại còn hoảng sợ. Sau đó Hứa Đình Sinh để nguyên nước mắt nước mũi đó, kéo Hạng Ngưng lại chụp ảnh chung, khiến cho những tấm ảnh xấu tới mức rối tinh rối mù.
.......
Hứa Đình Sinh cứ thế bước đi.
Một chiếc Audi chạy về phía hắn.
Do đèn pha ô tô chói mắt nên hắn không kịp tránh.
Cùng với tiếng lốp xe rít lên do ma sát với đường là tiếng thét kinh hoàng của cô gái đẹp ngồi ở vị trí phụ.
Hứa Đình Sinh cảm thấy mình bay lên, hoàn toàn không còn có cảm giác về trọng lượng.
Cảm giác đau đớn cũng không hề có, nhưng nó chỉ được một thời gian rất ngắn.
Sau đó chính là bóng tối vô biên.