Hứa Đình Sinh coi chuyện mình và Hạng Ngưng gặp nhau tám năm trước như chưa hề xảy ra. Nhưng đây mới là trạng thái hợp lý và bình thường nhất, cũng là trạng thái tốt nhất.
- Em liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì, anh là người xa lạ.
- Chắc chắn em không hiểu vì sao người này lại khóc, hắn vượt qua sinh tử vì em. Đã từng có lúc, em nhìn hắn một cái nhưng hắn đã chết. Mà nay em liếc mắt nhìn, hắn đã sống lại. Sống lại nhìn em liếc mắt một cái, một cái liếc mắt cả đời.
Cô nhìn hắn một cái. Kiếp trước, kiếp này.
Bởi vì một cái liếc mắt đó, Hứa Đình Sinh mới thực sự “sống lại“.
Một đêm, Hứa Đình Sinh không ngủ.
- Có lẽ nên can thiệp sớm vào cuộc sống của cô ấy mới đúng. Cô ấy sẽ theo bước đi, trưởng thành trở thành Hạng Ngưng mà mình yêu.
- Nhưng cô ấy nói là bắt đầu yêu...hình như là năm lớp 11. Phải làm sao đây?
Về mặt này, mỗi người đàn ông đều luôn hẹp hòi. Kiếp trước, Hứa Đình Sinh không thể thay đổi, vậy bây giờ thì sao? Để cho cô ấy và “Vương Lục Hoành” yêu nhau hai năm? Không thể nhịn được.
Cả đời này, vận mệnh của Hứa Đình Sinh chắc chắn sẽ thay đổi.
- Như vậy giữa mình với Hạng Ngưng thì sao? Cô ấy có còn yêu mình không? Dù sao thì không cần biết cô ấy có còn như vậy không, nhưng mình chắc chắn thì không.
- Sự trưởng thành của cô ấy, không biết mình tham dự bao nhiêu?
Ở kiếp trước, bởi vì hai người kém tuổi nhau nên Hạng Ngưng thường nói đùa:
- Khi em còn tung tăng nhảy dây thì anh đã bắt đầu yêu rồi đúng không? Khi em bị người ta ức hiếp, ngồi đó mà khóc, anh chẳng hề tới bảo vệ em. Khi em giận ba mẹ bỏ nhà trốn đi mà không biết đi đâu, sao anh không nói cho em biết anh ở đâu?
- Khi em bị ốm, bị đau bụng, chắc chắn anh đang đi dạo phố xem phim với người khác. Khi em do dự không biết có nên nói lời yêu hay không thì sao anh không nhảy ra cản em, nói cho em biết anh mới là bạn trai của em?
- Khi em lo lắng tới kỳ thi, thi vào đại học, sao anh không nhảy ra giúp em ôn thi? Hứa Đình Sinh, thầy giáo Hứa?...Hừ, chỉ biết quan tâm tới cô bé khác.
. . .
Đại đa số những cặp tình nhân đều chưa từng tham gia vào quá khứ của nhau, cô ấy từng có những lúc đau lòng nhất, có lẽ đường làm quan của ngươi vừa mới rộng mở, khi cô ấy bất lực nhưng ngươi lại không có ở bên cạnh. Mà nay cô ấy buồn thì đó là ưu sầu của ngươi, cô ấy vui thì đó là hạnh phúc của ngươi.
“Vậy bây giờ thì sao? Ta có cơ hội tham dự vào mọi thứ nhưng không biết có nên làm hay không?
* * * * * *
Sau hôm gặp Hạng Ngưng, Hứa Đình Sinh đi qua những nơi mà Hạng Ngưng từng dẫn hắn tới, có vài nhà hàng vẫn còn chưa được mở, có chỗ công viên vẫn chưa được xây dựng, trên con đường đầy lá ngô đồng vừa mới rụng, cô ấy từng trốn ra khi bị giáo viên phạt ở lại lớp.
Hứa Đình Sinh đi tới cửa hàng bán mì lâu đời mà kiếp trước Hạng Ngưng từng dẫn mình tới, ngồi xuống vị trí, gọi cùng một món. Nếu mọi chuyện phát triển theo đúng quỹ đạo thì 8 năm nữa, Hạng Ngưng sẽ lại dẫn hắn tới cửa hàng này, thao thao bất tuyệt giới thiệu cho hắn ở đây có bao nhiêu món, mùi vị ngon thế nào.
Như vậy, tới lúc đó có nên nói:
- Ừm, anh ăn rồi.
Ngày thứ ba, Hứa Đình Sinh lên ô tô trở về.
Sau hơn 5 giờ, Hứa Đình Sinh về tới thành phố Tiệm Nam, vội vàng ăn cơm trưa rồi bắt chuyến xe, đi thêm hơn ba giờ, cuối cùng hắn mới trở về huyện Lệ Bắc.
Bởi vì lúc xuống xe đã hơi muộn, Hứa Đình Sinh vào buồng điện thoại công cộng gọi điện về nhà báo an toàn rồi đi thẳng tới trường học, đúng giờ tiếng chuông báo tới phòng học tự học buổi tối.
Trước khi hắn đi là cuối tuần, qua khe cửa văn phòng giáo viên bỏ giấy xin phép vào đó.
Cho nên, đây là lần đầu tiên, hắn trở lại phòng học.
Hứa Đình Sinh cảm thấy hơi bỡ ngỡ, trong căn phòng học chứa đầy cảm giác thanh xuân mà sau khi tốt nghiệp hắn chưa bao giờ thấy lại. Mà tới giờ gặp lại đã là mười mấy năm.
Gặp lại thanh xuân, cũng là thời niên thiếu của hắn.
Đối với đám bạn học này, không cần biết là quan hệ tốt hay có mâu thuẫn, kiếp trước của Hứa Đình Sinh vì biến cố của gia đình, sau khi cha hắn bất ngờ qua đời đã được nhận rất nhiều sự ấm áp và cảm động.
Mà nay gặp lại, trong lòng Hứa Đình Sinh đầy sự cảm kích.
Hoàng Á Minh và Phó Thành vỗ tay hô to đầu tiên:
- Đúng là hoành tráng, thế giới này rộng như vậy, ta muốn đi xem... Đúng là anh hùng, nói đi là đi.
Hai người đó là hai người bạn tốt nhất của hắn thời trung học. Tình bạn của họ vẫn được giữ cho tới tận lúc cuối cùng.
Đám bạn học khác cũng cười to, những nụ cười tràn ngập sự hồn nhiên.
Lúc này, Hứa Đình Sinh mới nhớ ra, lúc đó bản thân mình chỉ muốn được nhìn thấy Hạng Ngưng nên vội vàng rời đi, chưa kịp nghĩ ra một cái cớ để xin. Trong lúc vội vàng xin phép đã viết một câu nói được lưu truyền rất rộng rãi ở đời sau: Thế giới này quá rộng lớn, tôi muốn đi xem.
Chuyến này, hắn đi mất một tuần. Trong một tuần đó, câu nói này đã được lưu truyền rộng rãi, trở thành đề tài nói chuyện say sưa trong trường học.
Chủ nhiệm lớp Chu Học Ngân xuất hiện ở cửa phòng, vẫy tay:
- Hứa Đình Sinh, em tới văn phòng một chút.
Cho dù ở kiếp trước, Hứa Đình Sinh cũng ít khi bị gọi tới văn phòng. Loại học sinh như hắn rất dễ bị coi như là người không lý tưởng và dễ bị coi thường.
Lúc này bị thầy Chu gọi vào văn phòng, không hề có chút sợ hãi mà Hứa Đình Sinh còn có phần hưng phấn.
Thầy Chu là người rất bình thản. Khi Hứa Đình Sinh còn sống ở kiếp trước, lần cuối gặp thầy là ở hôn lễ của Hoàng Á Minh. Khi đó ông đã gần về hưu, tóc muối tiêu, bước chân hết sức thong thả.
Còn bây giờ xuất hiện trước mặt Hứa Đình Sinh chính là thầy Chu cao lớn, điển trai.
Chu Học Ngân có vóc dáng nhìn như Lỗ Trí Thâm, hoàn toàn trái ngược với tình tính hiền hòa. Ký ức đậm nhất của Hứa Đình Sinh với ông là giai đoạn học ôn buổi tối thời cấp ba, mỗi tối thầy Chu đều đi giầy vải, đem theo chiếc ấm điện, lặng lẽ rót cho mỗi học sinh của mình một chén nước trà. Có nhiều học sinh đột nhiên ngẩng đầu mới phát hiện chén nước của mình đã đầy từ bao giờ.
Ngày đó ở trong phòng học vẫn chưa có máy uống nước, nên việc của thầy Chu giống như một sự quan tâm.
Hứa Đình Sinh muốn được thấy nét mặt nổi nóng của thầy Chu, bởi vì kiếp trước hắn chưa bao giờ được thấy thầy Chu nổi nóng.
Đáng tiếc rằng hắn không được như mong muốn.
- Đầu tiên, thế giới này rất rộng lớn, em muốn đi xem. Câu nói đó rất ý nghĩa, thân là thầy giáo dậy ngữ văn kiêm chủ nhiệm, tôi rất vui.
Thầy Chu nói.
- Bây giờ, thầy sẽ đi rót nước cho các học sinh khác, em cứ ở đây suy nghĩ rồi cho thầy một câu trả lời. Dù sao thì thầy cũng hứng chịu sấm sét từ nhà trường thay em. Thầy nói rằng đồng ý cho em đi, còn người nhà em cũng gọi điện thoại... Em nhìn mà xử lý....hắc.
Thầy Chu đi hơn một giờ mới quay về, mang theo một nụ cười tủm tỉm nhìn Hứa Đình Sinh.
- Trong kỳ thi tháng sau, em sẽ đứng trong số 20 người cho thầy.
Hứa Đình Sinh mỉm cười nói thản nhiên. Âm thanh của hắn không lớn nhưng toàn bộ mọi người trong phòng đều chú ý. Khi hắn nói câu đó, khẩu khí hơi lạ khiến cho người ta có cảm giác chưa chắc chắn. Khi mới nghe, cảm thấy như một lời nói đùa, nhưng khi hiểu rõ hơn thì có cảm giác dường như hắn đang nghĩ như vậy. Sở dĩ nói thế là bởi vì hắn chắc chắn chứ không phải nói quá.
Hai mươi mấy chữ đột ngột này có thể là câu nói mạnh miệng nhất đối với các giáo viên ở đây. Hiện tại thành tích của Hứa Đình Sinh đại khái đứng tâm 20 đến 30, xét thành tích cả năm, trong bốn khoa văn, trong đó có một khoa điểm thì xếp hạng năm của Hứa Đình Sinh chỉ tầm 140.
Ở kiếp trước, thầy Chu Học Ngân luôn thích nhắc lại về một học sinh truyền kỳ. Học sinh đó trong vòng một tháng từ xếp hạng năm đứng thứ 140 nhảy lên thứ 37. Người đó chính là Hứa Đình Sinh.
Mà nay truyền kỳ quay lại, ưu thế dường như còn phải cao hơn nữa.
Lúc đầu, Hứa Đình Sinh đứng thứ hai toàn huyện, sau đó thì do say mê đá bóng nên thành tích mới giảm xuống. Hắn có trí nhớ rất tốt. Ở kiếp trước, sau khi cha hắn qua đời, Hứa Đình Sinh không còn là một người sôi nổi nữa. Trong vòng một tháng, hắn đã nâng thành tích ba môn văn lên một mức rất cao. Sau đó trong kỳ thi vào trường cao đẳng, thành tích văn của hắn toàn đứng đầu. Còn về phần ngữ văn, đó chính là điểm mạnh nhất của hắn. Lúc đầu hắn còn làm cho tờ báo Thanh niên Tiệm Hải, phát triển văn vẻ đồng thời vẫn còn có thói quen hay đọc sách.
Kiếp trước, trình độ Toán của hắn chỉ ở hạng trung bình. Điểm yếu duy nhất của hắn chính là tiếng anh.
Hiện tại đối với Hứa Đình Sinh, ngữ văn hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần ôn tập một chút là được.
Còn về ba môn văn, đầu tiên hắn trở thành thầy giáo dậy môn Lịch sử, tiếp theo đó hắn nhờ vào đi dạy thêm để kiếm tiền sinh hoạt. Sau đó khi đi dậy, hắn còn giúp cho học sinh trong lớp bổ tích về chính trị và địa lý. Nói cách khác ba môn khối C là bản lĩnh trời cho của hắn.
Còn anh ngữ từng là điểm yếu nhưng vì bạn gái theo học tiếng Anh nên hắn bị bắt đi cùng cô học tiếng anh, cùng luyện tập phát âm, ôn tập từ vụng. Vào năm thứ hai đại học hắn đã đạp tiếng anh cấp bốn, năm thứ ba là cấp sáu. Sau đó khi nhập khẩu vật liệu xây dựng, tiếng anh lại càng dùng nhiều. Mà nay chỉ cần củng cố ngữ pháp và từ ngữ cơ sở, trình độ tiếng anh của hắn chắc chắn sẽ giỏi hơn toàn bộ bạn học.
Đối với mấy môn này, Hứa Đình Sinh hoàn toàn tự tin trong vòng một tháng sẽ tăng trình độ. Hiện tại thứ hắn yếu duy nhất là môn Toán. Cái thứ này đối với Hứa Đình Sinh hiện tại thì cũng chỉ có trình độ học sinh trung học, muốn bổ túc là chuyện không thể.
Bởi vì yếu môn Toán nên hắn mới nói tới mục tiêu đứng trong số 20. Trình độ dạy học ở Lệ Bắc cũng không cao lắm, hàng năm chỉ có vài người đỗ vào điểm. Cho nên dù bị toán học cản trở, Hứa Đình Sinh vẫn tự tin xếp hạng năm đứng trong top 20.
Cho dù là thi vào trường cao đẳng, Hứa Đình Sinh cũng có thể nói mạnh hơn một chút. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng dù sao việc thi vào đại học cũng là một trong vài chuyện quan trọng của đời người, nên đến nay Hứa Đình Sinh vẫn còn nhớ rõ không ít đề thi đại học.
Thầy Chu nhướng máy, mỉm cười nói:
- 50 là tốt rồi. Được như vậy, thầy sẽ pha trà cho em.
Hứa Đình Sinh nhìn nụ cươi của thầy Chu liền hiểu ý. Hắn biết, mình làm trò trước mặt chủ nhiệm các lớp khác nên thầy Chu đỡ lời cho.
Sau khi từ văn phòng về, liên tục trung ba buổi tự học, Hứa Đình Sinh đều điên cuồng đọc sách, đồng thời cẩm một quyển bút ký để ghi chép, ngữ văn, tiếng anh.... Và vô số những lần chỉnh lý sách lịch sử mà thời còn làm thầy giáo Hứa Đình Sinh đã nghiên cứu. Bao nhiêu đó đã đủ cho hắn tạo ra ưu thế trong việc thi vào trường cao đẳng.
Còn về Toán học, Hứa Đình Sinh không nhớ rõ.
Kiếp trước, khi thi vào trường cao đẳng, ngồi trước hắn là một bạn học nữ cùng lớp được xưng là công chúa Toán học. Vì vậy Hứa Đình Sinh trong truyền thuyết vươn lên được nữ sinh đó thầm mến, cho nên hắn chẳng hề tự làm một đề nào, tất cả chỉ là “tham khảo“. Đáng tiếc năm đó khi thi vào trường cao đẳng, nữ sinh đó phát huy thất thường, bản thân chỉ được 84 điểm, còn Hứa Đình Sinh chép bài được 73 điểm.
Kiếp này, bởi vì ưu thế ở những môn học khác, Hứa Đình Sinh cảm thấy rằng 73 điểm đó là đủ rồi, hắn không có ý định tốn thời gian vào toán học.
Hoàng Á Minh và Phó Thành nhìn thấy Hứa Đình Sinh cắm đầu vào học, cho rằng hắn vừa mới chịu ấm ức trong phòng giáo viên, nêu cũng chẳng dám quấy rầy. Tới lúc nghỉ ngơi, cả hai đi lại, vỗ vai hắn, ban cho hắn một cái ánh mắt an ủi.
- Làm gì vậy? Học cho tốt đi, sắp thi đại học rồi. Học hành, thi cử là một chuyện mười mấy năm mới có. Cho dù thế nào, các cậu không định để ý sao?
Hứa Đình Sinh nói vậy. Đó là một câu nói mà khi thành thầy giáo ở kiếp trước Hắn thường mắng học sinh.
Hai người kia nhìn Hứa Đình Sinh vốn luôn lười nhác nhất trong ba người mà cứng học không hiểu nguyên nhân vì sao.