Editor: Linh Ngọc
Lúc ăn cơm tối xong, chờ ba Tô mẹ Tô lên lầu, Tô Nhiên vùi mình trong bếp, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Sau này làm một bà nội trợ, kỳ thực cũng không tồi, ha ha.
Tô Nhiên nấu cháo thịt gà nấm hương, trong miệng còn lẩm bẩm bài hát 《 Sứ Thanh Hoa 》*:Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến ~~ như ta mãi chờ nàng ~~~”
Tô Nhiên mặc một bộ áo lông thật dầy, còn có khăn quàng cổ thật dầy, vừa rình xem ánh đèn trong cửa sổ phòng ba mẹ, vừa lén lút mở cửa sắt ra, cất cháo gà xong, cỡi xe đạp, mãi đế khi không nhìn thấy sân nhà mình, mới thở phào một hơi thở.
Ban đêm trốn cha mẹ ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên đó!
Tim đập thật mạnh.
Nghĩ đến, một chút nữa là có thể thấy Tần Trạch, tim Tô Nhiên đập càng mạnh hơn.
Đi đến nhà anh...!
Thật ra nhà Tô Nhiên và Tần Trạch cũng không xa, đều là người cùng trấn.
Đạp xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhiên đã đến trước nhà cũ nát của Tần Trạch.
Cô đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng đầy cửa, cạch, mở ra.
Có chút run rẩy.
Có một đôi dép mới tinh, dép mềm mại đặt ở cửa.
Trong lòng Tô Nhiên như có dòng cảm động nhàn nhạt chảy qua.
Anh, suy nghĩ thật chu đáo mà.
Chỉ có điều. . .
Tô Nhiên cúi đầu nhìn nồi canh gà của mình, khẽ nhíu mày.
Đến nhà anh, tim vẫn có chút đập rộn lên!
Tô Nhiên bước chầm chậm thong thả đi vào nhà anh, dọc đường đi còn tinh tế thưởng thức căn nhà cũ thú vị này.
Bất luận là đi chậm bao nhiêu, tán thưởng tỉ mỉ cỡ nào, cuối cùng Tô Nhiên vẫn đứng trước phòng của Tần Trạch.
Đưa tay, vừa muốn gõ cửa, lại phát hiện, căn bản cửa phòng không có đóng.
Tô Nhiên nuốt ngụm nước miếng, Tần Trạch, đối với việc cô đến, rõ ràng là mưu đồ đã lâu!
Đi vào, cố lấy dũng khí lớn nhất, nhìn về phía chiếc giường, miệng mở ra, vừa định nói: “Em đến rồi.”
Lại phát hiện trong phòng lại không có người!
Cô thở dài một hơi thật to, , vỗ ngực một cái, ô ô, sao cô luôn cảm thấy, bản thân mình đến nhà anh, là một sai lầm, căn bản là đưa đê dê vào miệng cọp mà!
“Phong cảnh nhà anh rất tốt, nghiên cứu hơn nửa giờ, chắc có nhiều kết quả, nói cho anh nghe một chút đi.” Giọng nam khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ nghẹt mũi, nghe xong toàn thân Tô Nhiên đều tê dại.
Cô quay đầu lại.
Mới phát hiện, cả người Tần Trạch mặc áo bông màu trắng rộng thùng thình, mệt mỏi ngồi ở cửa, màu đen tóc bởi vì mồ hôi hình như có chút ẩm ướt.
Đôi mắt đen có chút mơ màng như thế, cả người anh ở chỗ đến, giống như một con mèo con trêu chọc lòng người, nguy hiểm nhưng lại phon tình.
Thì ra, khi con cọp ngã bệnh, thì sẽ biến thành con mèo mê hoặc lòng người!
Tô Nhiên ngơ ngác nhìn Tần Trạch, nghĩ thầm, quả thật cô sợ, không phải là cô bị ăn, mà là sợ bản thân mình nhất thời không khống chế được, trái lại bắt anh phải cho cô ăn.
“Cái này, cái kia. . . đưa cháo cho anh, em hầm đã lâu rồi.” Tô Nhiên nói lắp một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được những lời khác cho đề tài, ngẩng mặt lên, chỉ cháo của mình.
“À.” Tần Trạch ngoắc Tô Nhiên, “Anh không nhúc nhích được, em tới đỡ anh đi!”
Thôi nhe, không nhúc nhích được, sao lại mở được cửa, để dép giúp cho em, làm sao đi đến cạnh cửa được chứ.
Trong lòng Tô Nhiên oán giận, nhưng lại tự giác đến đỡ Tần Trạch.
Nhìn Tô Nhiên ngoan ngoãn qua đây, Tần Trạch dùng sức vòng qua vai của Tô Nhiên.
“A!” Tô Nhiên bị ép đến sắp ngã.
“Đỡ cho tốt vào, không phải một chút sức lực cũng không có đó chứ.”
Tô Nhiên bĩu môi, nổi giận, nhẫn nhịn cũng có giới hạn chứ: “Hừ!”
Sau khi cô đi được phân nữa, thì hung hăng hất vai Tần Trạch xuống, cho anh giả bộ đó, Tần Trạch!
“Bịch!” Một tiếng vang thật lớn kêu lên, Tần Trạch té lăn nặng nề lên mặt đất, thật lâu cũng không đứng dậy nổi.
Chẳng lẽ là bệnh thật sự rất nghiêm trọng? ? ? ? ?
Tô Nhiên vội vã khẩn trương chạy tới.
“Tần Trạch! !”
Tần Trạch từ từ chống dậy, ngồi xuống nửa ngồi, quay sang ôm lấy môi Tô Nhiên, nở nụ cười nham hiểm: “Bị em phát hiện rồi!”
Tô Nhiên nhìn Tần trạch nở nụ cười, lúc này mới yên lòng lại.
“Được rồi, nhanh lên giường đi! Bị bệnh thì phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Tần trạch từ từ đứng lên, vững vàng đi tới giường, sau đó nặng nề nằm xuống giường: “Mang cái gì tới thế?”
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch dáng đi vững vàng thong thả của Tần Trạch, trong lòng càng thêm xác định.
Nhìn đi, Tần Trạch anh chính là tìm được cơ hội thì liền bắt nạt em!
Cô nhét cháo gà vào ngực anh, gương mặt quay sang trái, tức giận nói: “Cháo gà, ăn nhanh đi!”
Anh nhận lấy cháo gà, hạ lông mi xuống, nở nụ cười, tự mình ăn vào.
Một cái, hai cái, ba cái,. . .
“Cho em ăn miếng?” Nhìn Tần Trạch ăn ngon như vậy, Tô Nhiên cũng muốn nếm thử tay nghề của mình. Thời gian làm quá gấp, cũng không thưởng thức qua mùi vị.
Tần Trạch nhàn nhạt liếc Tô Nhiên liếc mắt một cái: “Anh đói!”
Hai chữ, đã chận Tô Nhiên lại không biết dùng lời nào để nói.
Được rồi, cô không tranh cơm với người bệnh đâu.
“Ăn xong rồi.” Tần Trạch đẩy chiếc bình giữ ấm rỗng tếch kia qua, quay sang Tô Nhiên đang ngây ngốc nhìn anh ăn nói.
“A!” Tô Nhiên ấm ức trừng mắt nhìn Tần Trạch**, trong miệng còn càu nhàu: “Cháo gà này ngon như vậy sao? Ngay cả một muỗng cũng không chia cho em uống, keo kiệt quá mà.”
Nhìn thời gian cũng đã đến 8 giờ, không trở về nhà, cha mẹ chắc sẽ phát hiện mất.
Tần Trạch đưa mắt nhìn Tô Nhiên, nhắc chăn lên trùm đầu: “Anh muốn ngủ.”
“Em trở về đây.” Tô Nhiên cất bình giữ ấm, biết thời thế nói.
“Ừ.” Trong chăn phát ra một tiếng đáp lại nhàn nhạt.
Chờ căn phòng im lặng lại, lúc này Tần Trạch mới vén chăn lên, sờ sờ chỗ mình vừa ngã xuống, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Ai da, quần áo đã ướt hết rồi, ngày mai rồi thay luôn, bây giờ không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Chờ Tô Nhiên về đến nhà, len lén dựng xe lại, đi vào phòng biếng, dựng tai lên nghe động tĩnh trên lầu.
Hoàn hảo, hoàn hảo, cha mẹ không phát hiện.
Tô Nhiên lấy bình giữ ấm ra, vừa muốn rửa, nhưng lại hiếu kì, thật ra tay nghề mình làm tốt như thế nào, mà có thể khiến cho Tần Trạch ngay cả một húp cũng không chia cho cô ăn.
Cô phết một chút nước còn sót, liếm một cái, ôi!
“Thật là mặn mà! !”
(*) Lời bài hát của bài Sứ Thanh Hoa
Phát trên nền sứ trắng đã ra sứ Thanh Hoa
Nét bút đậm đà uyển chuyển điểm tô
Hoa mẫu đơn điểm tô trên thân bình như nàng điểm trang
Hương thơm gỗ đàn thoáng qua cửa sổ ...Ta chợt hiểu lòng nàng
Ngòi bút Tuyên Thành dến đây bỗng đứt đoạn..
Sắc men phủ tranh sĩ tử đầy ý vị ẩn tàng
Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở
Nét đẹp của nàng như sợi tơ mềm mại nhẹ bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đến
Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ
Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Ánh trăng đó , ai đã vớt ? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ
Như sứ Thanh Hoa mãi mãi một nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
Ánh mắt nàng...đã cười...
Họa cá chép thanh thanh thoát thoát dưới đáy bát
Khi dậm theo nét Tống Thể lại nhớ thương về nàng
Giấu đi bí mật ngàn năm trong lò gốm
Khe khẽ như kim thêu mà chạm đất
Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào , ngoài cửa lại ngập sắc xanh của cánh đồng
Còn ta gặp nàng khi ngang bước qua Giang Nam
Trong bức tranh sơn thủy diễm tình
Nàng biến mất trong lớp mực ẩn hiện
Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ
Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Ánh trăng đó , ai đã vớt ? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ
Như sứ Thanh Hoa mãi mãi một nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
Ánh mắt nàng...đã cười...