Tài xế dừng xe ở sườn một ngọn núi bên ngoại ô, phong cảnh ngọn núi này thật sự rất đẹp. Cậu xuống xe cùng Lâu Thiếu Ngự, bên ngoài là con đường khá là bằng phẳng dẫn lên, bước từng bậc thang lên trên có một tấm bia đã nằm ngày chính giữa, mặt trên chỉ đơn giản khắc Lâm Vãn Thanh chi mộ chứ không hề có gì. Lâu Thiếu Ngự tiến lên đặt bó hoa xuống, tay vịn vào tấm bia: “Đây là nơi an nghỉ của mẹ tôi.”
Tận đến giờ phút này Ninh Viễn mới biết Lâu Thiếu Ngự muốn đi viếng ai, điều duy nhất Ninh Viễn có thể làm là yên lặng đứng sau hắn.
“Trong trí nhớ của tôi bà ấy là một người vô cùng ôn nhu, nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại rất kiên cường, bà sinh ra ở một gia đình rất bình thường, bè luôn tin tưởng Lâu Thiên Hải nhưng rõ ràng Lâu Thiên Hải đã khiến bà ấy thất vọng rồi, bọn họ kết hôn được mấy năm Lâu Thiên Hải đã dồn toàn bộ tinh thần vào việc tranh giành thế lực ở gia tộc, lúc tôi năm tuổi ông ấy vì vị trí đứng đầu trong gia tộc mà đưa ra tờ giấy ly hôn để cưới người phụ nữ khác, bà ấy rất thoải mái kí lên tờ giấy ly hôn, đồng thời cũng không nhận một khoản bồi thường nào cả.”
“Nếu như mọi việc đến đây là kết thúc hay là ở một góc độ nào đấy có thể coi như là một nửa hình tròn vừa vặn, nhưng Lâu Thiên Hải quá ích kỷ, ông ấy nói ông ấy yêu mẹ tôi nhưng không thả bà đi, sau đó sắp xếp một tòa biệt thự ở đây để bà ở, Lâu Thiên Hải phần lớn thời gian đều sẽ tới nơi này cùng bà, tuy mọi ngày vẫn cười như bình thường, nhưng tôi cảm thấy nụ cười của bà không hề có sinh khí, tựa như càng ngày càng kìm nén.”
“Việc Lâu Thiên Hải thu xếp cho bà một biệt thự nơi đây bị bên gia đình người phụ nữ kia biết được, ban đầu họ có nhịn một chút, nhưng Lâu Thiên Hải nhiều lần đi đến biệt thự này khiến cho người phụ nữ kia ở nhà cảm thấy bị sỉ nhục, người phụ nữ kia đối với Lâu Thiên Hải cũng có tình cảm, bà ta không cam lòng để ông ấy lợi dụng mình như vậy, đố kị khiến người ta trở nên điên cuồng và làm những điều đáng sợ.” Ninh Viễn nhìn thấy lúc Lâu THiếu Ngự nói câu cuối cùng kia bàn tay siết lại, bởi vì dùng sức quá mức nên ngón tay trở nên trắng bệch.
“Sinh nhật sáu tuổi của tôi được tổ chức ở đây, hôm đó tôi rất vui, cả ba và mẹ đều ở ở đây, cả nhà đều ở bên nhau, chỉ tiếc hôm đấy cách ngày mẹ của tôi mất chỉ có vẻn vẹn 1 ngày, ngày đấy Lâu Thiên Hải nhận được tin báo liền đưa tôi vội vàng về đây, lúc đến nơi biệt thự đã bị thiêu rụi, sau đó phải ông ấy huy động mọi người tìm được ba thi thể cháy đen, nhưng căn bản đã không nhận ra ai với ai. Lúc đó Lâu Thiên Hải đã thề phải tìm bằng được hung thủ, nhưng đến cuối cùng tra ra là do người vợ bấy giờ của ông lên kế hoạch phóng hỏa, thế mà ông ấy lại hạ lệnh đè nén việc này xuống.”
“Biết tại sao không? Bởi vì vào lúc đó ông ấy cũng sắp chiếm được vị trí Lâu gia chủ, vì vị trí này ông ấy đã mất đi người phụ nữ mình yêu, cũng vì lẽ đó mà không báo thù cho bà.”
Lâu Thiếu Ngự xoay người lại nhìn Ninh Viễn nói: “Em biết không? Ở chung với em càng lâu tôi càng cảm nhận được khí tức ôn như trên người em vô cùng giống với bà. Đều khiến tôi không tự chủ được muốn tới gần em.”
“Ngày hôm nay tôi đưa em tới nơi này kì thực muốn một lần nói cho em hết tất cả. Tôi biết em đối với tôi chỉ có một giao dịch,cũng có thể là tôi vọng tưởng. Tôi biết em không muốn phải chịu sự sai khiến của ai, lúc trước thoải mái đồng ý điều kiện của em cũng vì không muốn tạo cho em gánh nặng trong lòng, đồng thời tạo cho tôi cơ hội, mà hiện tại tôi đã suy nghĩ thấu đáo, muốn cùng em đi hết cuộc đời này, tôi nghĩ sẽ được em cho một cơ hội, em có đồng ý không?”
Tâm Ninh Viễn loạn lên, cậu vốn không giỏi từ chối người khác, huống chi người trước mắt này đã cứu mạng mình hai lần. Trong nháy mắt cậu đã nghĩ nếu những ngày tháng sau cứ như vậy trôi qua thì cũng không có gì là không được, tình cảm kia cũng sẽ có lúc triệt để buông xuống, đời trước không có hy vọng, đời này cậu cũng không muốn hắn sẽ làm loạn cuộc sống yên bình của cậu, nếu đã như vậy không bằng cứ tiếp tục chăm sóc hắn, chờ đến ngày hắn chán ngấy mình thì lúc đó sẽ không gánh nặng, không kiêng dè gì rời đi.
Thời gian trôi qua hồi lâu, Ninh Viễn ngẩng đầu xem Lâu Thiếu Ngự nhưng vừa vặn chạm vào cặp mắt đen đang nhìn mình kia, giờ khắc này cặp mắt kia đang lóe lên một tia sáng chờ đợi không tên vô cùng rõ rệt, nhìn cặp mắt kia Ninh Viễn như bị quỷ thần xui khiến liền khẽ gật đầu, trong nháy mắt lúc Ninh Viễn gật đầu mắt Lâu Thiếu Ngự như tỏa ra một ánh sáng. Sau đó hắn đi tới ôm Ninh Viễn thật chặt, tựa như muốn hợp lại thành một thể. Lâu Thiếu Ngự liên tục nhìn chằm chằm vào Ninh Viễn, bỏ mặc sự dãy nhẹ của người trong lòng, cũng may em ấy gật đầu, bằng không... Nghĩ tới đây cánh tay đang ôm Ninh Viễn của hắn như siết chặt hơn.
Trước khi đi Lâu Thiếu Ngự nắm chặt tay Ninh Viễn, nhìn trên mộ bia nghĩ thầm: “Mẹ, con biết mẹ sẽ giúp con, mẹ luôn đem lại may mắn cho con.”
Suy nghĩ vừa rồi cũng không làm cho tâm Ninh Viễn bình tĩnh lại được, ngược lại mâu thuẫn trong lòng ngày càng lớn, cậu không biết mình làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, và tương lai không biết vì cái gật đầu này sẽ biến đổi ra sao.
Có thể là do nhìn ra sự hoảng loạn ở Ninh Viễn, tối đó Lâu Thiếu Ngự ôm cậu vào lòng nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, tin tưởng anh, được không?”
**từ đây để phù hợp với hoàn cảnh mình sẽ để Lâu Thiếu Ngự xưng anh - em với Ninh Viễn.
Ninh Viễn nhàn nhạt ừ một tiếng, nghe được lời đáp lại Lâu Thiếu Ngự vui vẻ: “Vậy ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau lần đó điểm tâm ngày đều do Lâu Thiếu Ngự làm, sáng sớm ngày thứ hai Ninh Viễn muốn ra ngoài Lâu Thiếu Ngự liền muốn đưa cậu đi, Ninh Viễn cũng đồng ý, ngày hôm qua mới vừa gật đầu nói cho người khác cơ hội, cũng không thể mới cách một đêm mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng chối.
Ninh Viễn vốn là muốn bảo Lâu THiếu Ngự thả cậu ở giao lộ trên là được, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngại ngung fkhoong mở miệng. Mà Lâu Thiếu Ngự giống như nhìn thấu Ninh Viễn nên không đem xe dừng trước cửa, mà mà lại dừng xe ở đầu đường cách đó không xa.
“Anh chỉ đưa em tới đây thôi.”
Ninh Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Lâu Thiếu Ngự, đối phương thản nhiên nói: “Lần trước em cũng bảo tài xế chỉ đưa đến đây, anh nghĩ nếu hôm nay là tài xế thì em vẫn yêu cầu như vậy chứ?”
“...”
“Nhanh đi làm đi.”
“Cảm ơn.”
“Ừm, mau đi đi.”
Không phải ngày nào Lâu Thiếu Ngự cũng đưa Ninh Viễn đi, chỉ là cách vài ngày đưa một lần, hôm nay lúc tan tầm Ninh Viễn rời đi thì thấy xe của Lâu Thiếu NGự đậu ven đường, bình thường Lâu Thiếu NGự đến đón cậu đều sẽ bảo trước, Ninh Viễn đi tới mở cửa xe nói: “Sao hôm này không nói là anh sẽ đến đón?”
Nói xong mới phát hiện người ngồi đó là tài xế, mà ngồi đằng sau là người từ lúc rời bệnh viện cậu chưa gặp lại - Lâu Thiên Hải, trong lúc nhất thời Ninh Viễn sững sờ tại chỗ không biết phải làm như thế nào.
“Đến phía sau đến ngồi, ta có một số việc muốn tìm cậu.”
Ninh Viễn ồ một tiếng, thuận theo mở cửa xe phía sau ngồi vào, Ninh Viễn vừa lên xe đồng thời tài xế cũng tự động bước ra ngoài. Khoảng chừng sau mười mấy phút cậu mới từ trên xe bước xuống, cậu vừa đi ra đối phương liền lái xe đi, để lại Ninh Viễn một mình đứng tại chỗ suy nghĩ về những gì Lâu phụ vừa nói.
Ninh Viễn về đến nhà Lâu Thiếu Ngự đã dọn sẵn cơm tối, thấy cậu liền bảo vào rửa tay rồi ăn cơm.
Lúc ăn cơm Ninh Viễn do dự mãi vẫn quyết định nói ra câu hỏi trong lòng mình: “Anh hình như là càng ngày về nhà càng sớm, nếu như là vì chuyện nấu cơm thì tôi cảm thấy không cần nhất thiết phải như vậy... Ai nấu cũng đều giống nhau.”
Lâu Thiếu Ngự vừa ăn vừa đáp lại Ninh Viễn: “Em nghĩ nhiều rồi, trùng hợp là anh đang rảnh rỗi thôi.”
Ninh Viễn trầm thấp ồ một tiếng, cảm giác hắn đang có chút hoài nghi, trên mặt đột nhiên nóng lên. Nhìn dáng vẻ Ninh Viễn Lâu Thiếu Ngự thấp giọng cười nói: “ Em mà còn cúi xuống nữa thì sẽ úp cả khuôn mặt vào bát cơm mất, em không phải tưởng anh muốn làm cơm cho em đấy chứ? Chỉ là mấy ngày nay đang rảnh rỗi thôi, chờ mấy ngày nữa anh bận em liền không có để ăn.”
“Um, không phải mấy ngày nữa anh bận là do chuyện đính hôn sao?”
Sắc mặt Lâu Thiếu Ngự liền thay đổi, mở miệng hỏi: “Ba của anh tìm em?”
“Ừm.”
Câu đối thoại vừa dứt liền không có sau đó nữa... Hai người vẫn luôn trầm mặc, mãi đến tận ngày hôm sau Lâu Thiếu Ngự đưa về một vị khách.
“A Viễn, giới thiệu với em đây là Dạ Trà.” Ninh Viễn sửng sốt, Lâu Thiếu Ngự lại nghĩ ra cái gì nữa sao? Nhưng người phụ nữ này rất vui vẻ chào hỏi Ninh Viễn.
“Chào cậu, tôi là Dạ Trà, chúng ta từng gặp nhau một lần rồi.”
“A, như vậy sao?”
Ninh Viễn vừa dứt lời liền nghe Lâu Thiếu Ngự nói: “A Viễn, em ngồi nói chuyện với Dạ Trà đi anh đi pha nước.” Nói xong Lâu Thiếu Ngự liền đi vào nhà bếp, còn lại Ninh Viễn vội vàng mời Dạ trà đến phòng khách.
Vừa ngồi xuống Dạ Trà liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hôm nay đến đây là muốn giải thích cho cậu việc đính hôn của tôi và Lâu thiếu gia, tôi có một chuyện khẩn cấp cần rời khỏi nhà nên mới đồng ý đi xem mắt, tôi đã xin thỏa thuận với Lâu Thiếu Ngự là giả vờ đính hôn, chờ mọi chuyện qua đi liền giải trừ hôn ước, hi vọng cậu không hiểu lầm, có thể nhận thấy Lâu thiếu gia rất yêu cậu? Sợ cậu không tin nên đến tận nơi đưa tôi đến đây nói chuyện với cậu.”
Dạ Trà nói liền một mạch khiến Ninh Viễn không kịp phản bác lại, lúc sau Ninh VIễn mới mở miệng: “Tôi... Tôi không có hiểu lầm anh ấy... Mà là hình như anh ấy đang hiểu lầm.”
“Ồ? Hóa ra cậu không hiểu lầm anh ấy, nếu biết sớm hơn thì tôi đã không đến. Lâu Thiếu vô cùng căng thẳng, sợ cậu hiểu lầm sáng sớm hôm nay đã gọi điện thoại bảo tôi phải đến giải thích rõ ràng với cậu, bảo rằng nếu để anh ấy nói sẽ càng khó hiểu. Xem ra chuyến đi hôm nay của tôi công cốc rồi, có điều tính khí của anh khiến tôi rất vui vẻ, không ngại trở thành bạn bè chứ?”
“Dạ Trà, cô đang muốn tôi phải đào góc tường à**.” Dạ Trà vừa dứt lời liền nghe được âm thanh của Lâu Thiếu Ngự.
**mình không rõ nghĩa của cụm từ này lắm.
Ninh Viễn: “...”
Dạ Trà: “...”
Dạ Trà thực sự là một cô gái rất thoải mái, biết nhiệm vụ hôm nay của mình đã hoàn thành nên cũng không ở lại thêm, nói vài câu liền xin phép đi về, để cho Lâu Thiếu Ngự và Ninh Viễn có nhiều thời gian hơn.
Sau hôm đó Ninh Viễn và Dạ Trà cũng chính thức thành bạn, rảnh rỗi sẽ đi tìm Ninh Viễn tán gẫu vài câu, lúc Ninh Viễn không làm gì sẽ tìm đối phương để đọc sách.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ hạn một năm cũng sắp hết. Một hôm Ninh Viễn đang nói chuyện cùng Dạ Trà thì Trầm Quân đến tìm cậu, Dạ Trà thấy họ có lời muốn nói liền thức thời rời đi.