Sống Lại Cưỡng Chế Yêu

Chương 16: Chương 16: Chương 17




Ninh Viễn liên tục suy nghĩ về lời nói của Trầm Quân ngày hôm qua, Lúc còn trẻ cậu cũng từng cho rằng nếu như nhận được lời bày tỏ của Trầm Quân thì cậu sẽ vô cùng kích động. Giống như mong chờ một đồ vật vậy, một ngày nào đó món đồ mà cậu muốn nhất hiện lên trước mắt cậu, nhưng lại phát hiện món đồ đó đã thay đổi, thứ mà cậu chờ mong vốn không phải cái này, chỉ là theo thói quen nên mới tiếp tục chờ.

Ninh Viễn không biết có phải sự chờ mong tình cảm của Trầm Quân đã thay đổi không cậu không biết phải làm gì để đáp lại Trầm Quân. Hôm sau phải đưa mẹ đi khắm bệnh nên cậu dậy từ sớm, cũng không gọi Trầm Quân mà tự mình đưa mẹ đi bệnh viện.

Lúc nhận kết quả kiểm tra, Ninh Viễn tìm một chỗ tối của hành lang ngồi xuống. Quá khó khăn để cậu tiếp nhận kết quả này, tiếp nhận những gì bác sĩ vừa nói.

“Mẹ cậu bị bệnh quanh năm, thường xuyên dùng nhiều loại thuốc, cơ thể cũng không còn chịu đựng được. Hiện tại cơ thể bà vô cùng suy yếu, các căn bệnh cũ liên tục tái phát. Tình trạng cảu bà bây giờ vô cùng nguy hiểm, các căn bệnh kia có thể lấy tính mạng của bà bất cứ lúc nào. Tuy rằng có thể tiến hành trị liệu, thế nhưng với thể chất cảu bà thì nên nằm lại bệnh viện để tiện theo dõi, hơn nữa bà cũng đã lớn tuổi, không thể đảm bảo hiệu quả.”

Bây giờ Ninh Viễn nghĩ lại, có thể vì Lâm Mai đã biết tình trạng của mình nên luôn trốn đi bệnh viện, ngày trước bà từng nói bà không muốn những ngày tháng cuối đời của mình phải nằm trong bệnh viện. Bà muốn cả nhà bên nhau, như vậy cũng tốt, bà cũng sẽ vui vẻ mà đi. Bà luôn ghét cái mùi khử trùng ở bệnh viện. Từ khi chồng bà bắt đầu nằm trong viện ba năm, bà đã vô cùng ghét.

Có một đôi chân xuất hiện trước mặt cậu, Ninh Viễn ngẩng đầu lên liền thấy Trầm Quân.

“Trầm ca...” Ninh Viễn nghẹn ngào gọi một tiếng.

Buổi sáng Trầm Quân thức dậy không thấy hai người liền biết là đã đi bệnh viện, lúc anh đến cũng không thấy Ninh Viễn đâu, Ninh Vi Vi cùng anh đi gặp bác sĩ. Lâm Mai ngồi một mình nơi đó, Ninh Vi Vi đi gặp bác sĩ xong nét mặt cũng không được tốt. Bác sĩ nói lại tình trạng cảu bà hiện giờ. Nhìn thấy cô đi vào Lâm Mai cười nói: “Đừng trưng cái bộ mặt đấy cảu con ra nữa, cũng không phải giấu mẹ, thân thể của mẹ thế nào thì mẹ biết rõ nhất. Mẹ không muốn đến bệnh viện cũng vì không muốn mấy đứa lo lắng cho mẹ.”

“Mẹ...” Ninh Vi Vi nhào vào lòng Lâm Mai, nhận lấy sự âu yếm quan tâm của bà.

“Tiểu Quân, con đi tìm Tiểu Viễn đến đây cho dì. Chắc là không biết phải làm sao nói với dì nên trốn đi đâu rồi.”

Nhìn Ninh Viễn đôi amwts đầy bất lực, Trầm Quân nhẹ nhàng nói: “Vào đi, là dì bảo anh đi tìm em, dì đã biết cả rồi.”

Hai người bước vào bên trong, Lâm Mai vừa nhìn thấy đã gọi Ninh Viễn lại.

“Con mau chóng làm thủ tục cho mẹ về nhà đi, mấy đứa biết là mẹ ghét nhất cái mùi ở bệnh viện mà.”

Cuối cùng Ninh Viễn và Vi Vi tôn trọng quyết định của mẹ, không cần biết còn bao lâu nhưng hai người muốn bà trải qua những giây phút vui vẻ, chứ không phải nằm trong bệnh viện chờ chết.

Ba tháng sau Ninh Vi Vi đưa bạn trai về nhà ra mắt, tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng lúc đứng dậy đột nhiên Lâm Mai ngất xỉu, mọi người nhanh chóng đưa bà vào bệnh viện. Hai ngày sau bà tỉnh lại đã thấy Ninh Viễn vẫn luôn túc trực bên giường.

“Tiểu Viễn, mẹ muốn cùng Trầm Quân nói chuyện vài câu, con đi tìm nó đến đây cho mẹ.”

Ninh Viễn gọi điện cho Trầm Quân bảo anh đến. Tuy muốn biết mẹ muốn nói chuyện gì với Trầm Quân nhưng bà nhất quyết không nói với cậu, Ninh Viễn tự động đi ra ngoài đóng cửa cho hai người. Cuộc nói chuyện này có vẻ rất lâu, phải đến hơn chục phút sau Trầm Quân mới đi ra.

“Tiểu Viễn, em cùng Vi Vi hai người cùng vào đi. Dì bảo có chuyện muốn nói với hai đứa.”

Trong lòng Ninh Viễn đau nhói, chỉ có những lúc lâm chung thì mới có những việc này. Lâm Mai liên tục cằn nhằn với hai người

“Vi Vi, bạn trai con rất tốt, mẹ có thể yên tâm. Mẹ nhớ cha con lắm, sau khi mẹ chết, nhất định phỉa an táng cùng chỗ với cha con. Như vậy mẹ với ông ấy mới có thể đoàn tụ...” Lâm Mai nói xong câu đó mắt liền nhắm lại, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt. Lần thứ hai rơi vào hôn mê, ba ngày sau cũng tạm biệt cõi đời này đi.

Ninh Viễn vâng theo nguyện vọng của mẹ, dự định đem tro cốt của bà và cha an táng cùng nhau.

“Tiểu Viễn, việc an táng này cứ để anh lo cho? Chỗ đó dù sao cũng là trọng điểm của Lâu gia, nếu em đi như vậy rất dễ để Lâu Thiếu Ngự phát hiện.”

“Trầm ca, cảm ơn anh. Thế nhưng lần này mạo hiểm em cũng phải làm, đây là nguyện vọng cuối cùng của bà, nếu như ngay cả chôn cất cũng không thể làm thì việc em thoát khỏi Lâu Thiếu Ngự có ý nghĩa gì chứ? Cuộc sống như vậy chẳng phải rất buồn cười sao? Nếu như bị hắn phát hiện thì em cũng chỉ có thể trở lại thôi. Với lại nếu nha thay em đi thì kết quả cũng sẽ như thế, Lâu Thiếu Ngự cho người theo sát anh so với em cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.”

Cuối cùng Ninh Viễn, Trầm Quân, Ninh Vi Vi còn có bạn trai của cô tất cả đều trở về an táng, xử lý xong hậu sự của Lâm Mai, mọi người cũng nhanh chóng trở về Vân thị, công việc của Ninh Vi Vi và bạn trai đều tập trung ở Vân thị nên hai người cũng quyết định sẽ sống tại đây.

Sau khi trở về, vì đau lòng chuyện cảu mẹ cùng với lo lắng sẽ bị phát hiện khiến Ninh Viễn bị hoảng loạn suốt hai tuần, nhờ có Trầm Quân liên tục an ủi mới dần nguôi đi.

“Không phải lo lắng, thời gian qua lâu như vạy rồi, nếu tung tích của em bị lộ thì đã có người đến tìm. Hiện tại không hề có động tĩnh gì, chứng tỏ Lâu Thiếu Ngự vẫn chưa tìm ra em.”

Mặc dù Trầm Quân nói như vậy, thế nhưng trong lòng anh vẫn không chắc. Chỉ là không muốn Ninh Viễn lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng nên mới an ủi như thế. Nhưng trên thực tế, khi bọn họ bước vào khu của Lâu thị chưa được một tiếng đã bị phát hiện.

Hôm đó Lưu Thụy nhận được báo cáo cảu thuộc hạ cho rằng Ninh Viễn xuất hiện ở Lâu thị, Lưu Thụy ngay lập tức phái người đi kiểm tra. Xác nhận đúng là Ninh Viễn liền báo cho Lâu Thiếu Ngự.

Lưu Thụy cứ cho rằng Lâu Thiếu Ngự sẽ lập tức hạ lệnh đem Ninh Viễn đưa về. Thậm chí còn cho người chuẩn bị sắn sàng, chỉ chờ Lâu Thiếu Ngự hạ lệnh, kết quả Lâu Thiếu Ngự không có vội vã đưa Ninh Viễn về. Chỉ là bảo Lưu Thụy cho người đi theo sát để theo dõi, tuyệt đối không được để mất dấu, từ giờ phút này hắn muốn biết mọi hoạt động cảu Ninh Viễn. Đồng thời bên Lâu Thiên Hải cũng nhận được báo cáo.

“Ông chủ, Lâu Thiếu đã phát hiện hành tung của Ninh Viễn. Tiếp theo phải làm gì ạ?”

“Cậu không cần phải sắp xếp người che dấu tung tích của cậu ta nữa, tuy rằng hơi sớm, thế nhưng cuối cùng vẫn tìm ra. Cứ để cho bọn nó tự giải quyết đi. Bắt đầu từ bây giờ cậu không cần nhúng tay vào chuyện này nữa.” Nhìn bóng lưng rời đi của thuộc hạ, Lâu Thiên Hải trong lòng nghĩ ngợi, không biết chuyện này có đi theo đúng hướng của ông không, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, thế nhưng ông không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình cùng người đàn ông khác ở với nhau, đem sự nghiệp này đang cho kẻ khác, ông đã hi sinh rất nhiều cho gia tộc này...

Trầm Quân rất lo lắng cho Ninh Viễn, bởi vì khi mẹ mất, tinh thần cảu Ninh Viễn rất dễ rơi xuống vực, nhìn người ánh mắt ngây dại cứ nhìn ra cửa sổ kia, Trầm Quân tiến tới gần ninh Viễn, quyết định nói cho cậu những gì mà dì Lâm nói với anh.

“Tiểu Viễn, em đang suy nghĩ gì thế?”

“Không có gì... Chỉ là trong đầu đang trống trơn nên đứng ở đay ngắm khung cảnh một tí.”

“Dì Lâm trước khi mất có nói với anh chút chuyện...”

“Ừm, em biết, là bà bảo em đi tìm anh.”

“Chuyện liên quan đến em... Cùng với cả anh...”

“Dạ?” Ninh Viễn nghi hoặc, cậu cùng Trầm Quân cso chuyện gì mà khiến mẹ ngày giây phút đấy vẫn còn nhớ, lại còn không muốn cho cậu biết nữa.

“Dì Lâm muốn anh chăm sóc em cả cuộc đời này.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Ninh Viễn, Trầm Quân nói tiếp: “Dì Lâm... Giống như dì ấy đã biết việc của em từ rất lâu, dì ấy còn nghĩ hai chúng ta....”

Nhìn khuôn mặt không thể tin được của Ninh Viễn, Trầm Quân cũng nhớ lại sự hoảng sợ của mình khi nghe dì Lâm nói chuyện đấy.

“Tiểu Quân... Tiểu Viễn nó từ rất lâu đã yêu con, hai đứa ở cùng nhau dì cũng hết cách, chỉ cần các con vui vẻ là được, dì có lỗi với cha mẹ con, lúc trước phát hiện việc này dì nghĩ Tiểu Viễn vẫn còn nhỏ, đem hai đứa tách ra là được, không nghĩ tới... Cuối cùng Tiểu Viễn vẫn mang con đến con đường này.”

Đối với người bệnh nặng, Trầm Quân cũng không có giải thích thêm nhiều, hơn nữa việc Ninh Viễn yêu người cùng giới cũng là chuyện thực.

“Dì nhìn con lớn lên, tuy rằng có chút tiếc nuối... nhưng vẫn yên tâm nhiều. Nếu có một ngày hai đứa không ở cùng nhau nữa, dì mong con có thể chăm sóc Tiểu Viễn một chút, dì cũng nghe nói nhiều khi tình yêu đồng tính chỉ là vui đùa nhất thời, còn tình yêu thật thì rất ít, có thể Tiểu Viễn đối với con là thật lòng, nhưng dì sợ nếu là người khác thì nó sẽ bị lừa.”

Dì Lâm hiển nhiên vẫn không yên lòng vì con trai của mình, cho enen trước lúc ra đi vẫn nói ra bí mật trong lòng, mong muốn có người sẽ chăm sóc cho con trai mình.

Ninh Viễn cúi đầu nên Trầm Quân không nhìn ra cảm xúc trên mặt cậu, chỉ là lúc sau nghe được một tiếng gọi mẹ, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.