Thời tiết càng ngày càng lạnh, còn khá lâu không khi mới ấm trở lại, cho nên trở về phỏng phải chui vào trong chăn để ủ thì mới thấy ấm lên một chút. Thật ra thì năm nào thời tiết cũng như thế này, là một người từng trải, Tư Hiền lấy một chiếc bàn nhỏ cất trong tủ quần áo, đặt lên giường. Ninh Phong và Quy Hoành trước kia cũng không chịu học tập nên không mua bàn như Tư Hiền. Mà Dung Tuân thì lại quá tiết kiệm, cũng không mua loại đồ dùng như vậy. Mỗi năm qua đi cậu đều cố gắng chống chịu mà trải qua.
Ninh Phong đương nhiên không thể để Dung Tuân như mọi năm bị lạnh đến tay chân lạnh lẽo như vậy được, vì thế sau bữa tối liền gọi thêm Quy Hoành rồi đi mua bàn. Siêu thị lớn ở ngay cổng trường, không cần phải đi xa. Cũng đúng lúc Quy Hoành cũng muốn mua, cùng nhau đi cho đỡ tốn công. Nhưng thật ra thì đối với Quy Hoành, tác dụng của cái bàn này cũng không lớn lắm. Bình thường khi hắn vẽ thì chủ yếu chỉ có ngồi hoặc đứng vẽ, không thể đem lên giường mà vẽ được. Nhưng muốn làm bài tập thì nói chung là vẫn cần dùng đến.
Kết quả xử lý Thích Huệ Na và Đậu Mộng đã có, sự thật chính là Thích Huệ Na tự mình muốn làm, Đậu Mộng chỉ cho mượn máy ảnh mà thôi. Trường học mời cha mẹ của Thích Huệ Na đến, bởi vì là học sinh năm ba, không vạn bất đắc dĩ thì nhà trường cũng không muốn xử phạt ghi trong danh bạ, cho nên chỉ cảnh cáo xem xét, cũng thông báo phê bình cho toàn trường biết. Cũng yêu cầu chủ nhiệm các lớp dạy bảo học sinh, từng người phải giải thích làm sáng tỏ chuyện này cho các học sinh lớp mình, cũng phải nhắc nhở thêm, tuyệt đối không cho phép xảy ra loại sự việc như vậy một lần nữa.
Mà chủ nhiệm bên lớp sáu cũng có nhiệm vụ quan trọng hơn cả, chính là quan sát Thích Huệ Na, đừng để cô làm ra những chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến trường gặp thêm phiền toái.
Dung Tuân tắm rửa xong, ngồi trên giường, trước mặt cậu là chiếc bàn Ninh Phong mua cho. Chiếc bàn này kích thước vừa vặn, hơn nữa lại rắn chắc, lúc nào không cần dùng có thể gấp lại cất sang một bên, không hề chiếm diện tích.
Ninh Phong vừa tắm xong ra nhìn thấy Dung Tuân đang ngoan ngoãn ngồi trên giường làm bài, đột nhiên cảm thấy trời lạnh một chút cũng không tốt. Nếu như bình thường lúc làm bài tập, anh có thể lại gần Dung Tuân một chút. Hiện tại đều ở trên giường nên cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Suy xét một lát, Ninh Phong lau khô tóc, cầm bài thi của mình, trực tiếp bò lên giường Dung Tuân, hơn nữa lý do đặc biệt chính đáng: “Giảng giúp anh vài đề này đi.”
Dung Tuân có thể từ chối sao? Tuyệt đối không thể.
Ninh Phong cứ thế mà chui vào trong chăn của Dung Tuân, tay còn đặc biệt không thành thật mà sờ soạng vài cái trên đùi Dung Tuân...( ̄﹃ ̄)
Dung Tuân đỏ mặt trốn một chút, nhưng cũng không biết trốn chỗ nào, chỉ có thể trộm bắt lấy tay anh, không cho anh lộn xộn.
Hai người làm gì trong chăn đương nhiên Quy Hoành và Tư Hiền không nhìn thấy, một người thì đang tiếp tục vẽ bài, một người thì đang cúi đầu làm bài tập.
Chờ đến khi Ninh Phong không trêu chọc nữa, Dung Tuân mới mở đề của Ninh Phong ra, giảng giải cho anh.
Nói được một nửa, di động của Ninh Phong vang lên. Là Bách Phỉ gọi tới, nói có một hợp đồng đóng quảng cáo kẹo cao su, hỏi xem anh có hứng thú không. Địa điểm quay là trong nội thành, đại khái là quay chỉ mất khoảng nửa ngày thôi, tiền công cũng không tồi.
Ninh Phong nghĩ một lát rồi liền gật đầu đồng ý. Gần đây anh cũng không có việc gì, học tập cũng dần đi vào quy củ, ngẫu nhiên đi quay vài cái quảng cáo cũng không sao.
Bách Phỉ nói các công việc khác đều sẽ cố gắng phối hợp thật tốt với Ninh Phong, sáng sớm thứ bảy sẽ lái xe qua đón anh.
Ninh Phong đáp ứng rồi ngắt điện thoại.
“Anh lại quay quảng cáo hả?” Dung Tuân hỏi.
“Ừ, có một quảng cáo nhỏ, tốn không nhiều thời gian lắm.” Ninh Phong nắm tay Dung Tuân trong chăn nói: “Vì thế nên thứ bảy này không học thêm nữa, anh sẽ nói với anh Thẩm một tiếng.”
Dung Tuân gật đầu.
Tháng sau là tới Giáng Sinh rồi, sau đó chính là tết Nguyên Đán, anh muốn mua cho Dung Tuân vài thứ, vì thế cần kiếm thêm ít tiền. Vừa hay có cơ hội này, anh khẳng định sẽ không bỏ qua.
Sắp đến giờ ngủ, Ninh Phong mặt dày nói không muốn về giường của mình, ăn vạ nằm trên giường Dung Tuân muốn ngủ cùng nhau. Tư Hiền cười cười, không nói gì. Còn Quy Hoành sau khi vẽ xong về ổ chăn mình thấy lạnh quá, ngao ngao kêu hai tiếng quay đầu hỏi Tư Hiền có muốn ngủ cùng nhau không, dù sao thì trong chăn Tư Hiền rất ấm. Kết quả bị Tư Hiền nói một tiếng “Biến” đuổi đi...
Mà Ninh Phong thì thành công ở lại trên giường, nhưng lần này anh không giống lần trước làm càn, dù sao thì trong phòng ngủ cũng không phải chỉ có hai người, vẫn nên chú ý một chút thì hơn.
Vì thế mà Dung Tuân nằm trong ngực Ninh Phong ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm thứ bảy, Ninh Phong là người đầu tiên rời giườgn. Từ sau khi thêm buổi học Mỹ thuật sau năm buổi tối mỗi tuần, cơ bản là Quy Hoành không về nhà cuối tuần nữa. Địa điểm học thêm của Tư Hiền cách trường càng gần, hơn nữa thời tiết bắt đầu trở lạnh, hắn cũng lười chạy qua chạy lại nên cuối tuần cũng ở lại trường.
Chuyện này căn bản không có vấn đề gì, nhưng đối với Ninh Phong mà nói, lại có chút ảnh hưởng, ít nhất là quấy rầy thế giới riêng của anh và Dung Tuân, vốn dĩ đã không nhiều.
Dung Tuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Ninh Phong đang mặc áo khoác. Ninh Phong nhìn cậu đã tỉnh, liền qua nhỏ giọng nói: “Thời gian hãy còn sớm, em ngủ nhiều thêm chốc lát đi. Lát về anh dắt đi ăn.”
“Ừm.” Dung Tuân rúc trong chăn khẽ lên tiếng.
Ninh Phong dịch góc chăn của cậu xong liền ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, một trần gió lạnh thổi tới, Ninh Phong đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chính là ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Loại cảm giác này cũng không tệ, thậm chí anh còn cảm thấy không thể trốn tránh trách nhiệm, thật vi diệu, rất thú vị...
Lần này quay quảng cáo ở một studio cũ, như này so với phải ra ngoài quay đã là tốt rồi, ít nhất không bị lạnh.
Vào trong, Bách Phỉ dẫn anh đi theo đạo diễn gặp đoàn chào hỏi, nhưng vậy có thể rất nhanh kéo quan hệ, giúp việc quay càng thuận lợi hơn. Đồng thời cũng là một cách để tích lũy nhân mạch, đừng nhìn phương pháp này không tức khắc có hiệu quả, phải chờ dùng nhiều một chút tới lúc tự nhiên sẽ cần đến.
Đạo diễn lần này không nổi tiếng như đạo diễn Vưu nhưng trong ngành cũng không tệ lắm, đây cũng nguyên nhân mà Bách Phỉ muốn Ninh Phong tiếp nhận quảng cáo này.
Vì đây là một nhãn hiệu mới, lại là kẹo cao su, đương nhiên sẽ chú yếu đánh vào hương vị. Loại kẹo cao su này chủ yếu chính là hương vị tươi mát, lại có thể ngăn ngừa sâu răng, cho nên phong cách quay cũng muốn tươi mát như vậy. Biểu hiện chủ yếu cần khoa trương một chút thể hiện tới nay mới xuất hiện một sản phẩm hương vị tốt như vậy.
Vì thế yêu cầu nhất định khoa trương, nhưng lại không được làm quá để ra vẻ là quảng cáo, Ninh Phong liền xem xét chừng mực đến vừa vặn, biểu hiện đạt yêu cầu, lại có vẻ vô cùng tự nhiên, hơn nữa sau đó còn có hiệu quả của hậu kỳ, có thể đoán được đây sẽ lại là một quảng cáo khiến người xem khắc sâu ấn tượng.
Bởi vì quảng cáo lần này tốn tương đối ít thời gian, cho nên quay vô cùng nhanh, một buổi sáng liền xong.
Đến trưa, Ninh Phong liền theo mọi người trong đoàn đi ăn cơm, vì biết anh là học sinh nên cũng không phải uống rượu. Chờ ăn cơm xong, Bách Phỉ liền trao đổi đủ cách thức liên hệ mới cùng Ninh Phong cáo từ.
Ninh Phong không bảo Bách Phỉ đưa anh về trường luôn mà lựa chọn đi theo hướng đến trung tâm thương mại.
Đến nơi, Ninh Phong nói: “Anh Bách, anh về trước đi, lát em ngồi tàu điện ngầm về được rồi“.
Bách Phỉ do dự một lát, buổi chiều anh còn có việc khác, cũng không có cách nào bồi Ninh Phong đi dạo, liền nói: “Được, em về trường sớm một chút. Về tiền công thì cuối tuần anh sẽ gửi cho em, lúc đó anh nhắn tin em biết.
“Vâng, phiền anh rồi, em đi đây.”
“Ừ.” Bách Phỉ gật đầu.
Ninh Phong sau đó xuống xe rồi vào trong trung tâm thương mại. Anh muốn mua cho Dung Tuân mũ và khăn quàng cổ, mua trước để chờ đến khi trời lại trở lạnh thì có thể dùng luôn. Lại nhìn sáng mấy bộ quần áo ngủ, quần áo của Dung Tuân hiện tại có hơi mỏng, anh vẫn còn nhớ muốn mua một bộ lông xù xù cho cậu đấy.
Chờ đến khi Ninh Phong mang theo mấy túi đồ to tướng về trường thì đã là chiều muộn.
Vào phòng, anh liền phát hiện có chút kì lạ - không khí tựa hồ có chút im lặng.
Quy Hoành ngồi trên ghế, Tư Hiền đứng trước người hắn, đang thoa thuốc trên khóe miệng của hắn. Dung Tuân thì cúi đầu ngồi một chỗ, không nói câu gì.
Ninh Phong đầu tiên nghĩ đến chính là, có phảiQuy Hoành bắt nạt Dung Tuân, sau đó bị Dung Tuân đánh. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy không có khả năng, nếu thật là như vậy thì Quy Hoành đã sớm gọi điện cho anh rồi.
“Bị làm sao vậy?” Ninh Phong đóng cửa lại, mở miệng hỏi.
“Phong ca, về rồi à?” Quy Hoành vẫn thể hiện dáng vẻ tùy tiện như mọi khi, nhưng vừa mở miệng liền đau đến kêu lên tiếng.
Dung Tuân cũng quay đầu nhìn qua, Ninh Phong mới nhìn thấy vết bầm trên trán cậu.
Vội ném đồ trong tay xuống, anh lập tức đi qua, vừa xem xét vết thương trên đầu cậu vừa hỏi: “Ai làm?”
Dung Tuân nắm lấy anh, không nói gì. Nhìn thì có vẻ như cậu không phải bị dọa sợ, mà chỉ là muốn giữ chặt lấy anh, không có anh lao ra ngoài tìm người.
Tư Hiền thay hai người mở miệng: “Đây là đánh nhau với bọn Chi Minh và Bàng Hiên. Buổi sáng lúc Dung Tuân đến thư viện mượn sách, liền bị bọn họ bắt ở chỗ đó. Quy Hoành vừa lúc cần đi mượn sách mỹ thuật, kết quả liền nhìn thấy. Lúc đấy Dung Tuân bị bọn đó đánh rồi, Quy Hoành liền xông lên đánh nhau luôn, kết quả là bị thương.”
Quy Hoành đè ép khóe miệng cố nói: “Nhưng mấy tên đó cũng không chiếm được tiện nghi gì. Nhưng không đánh được bao lâu thì vừa đúng lúc thầy giám thị bắt được, bắt cả bọn lại dạy dỗ” Thầy giám thị không phải tuần nào cũng về nhà.
“Sau đó thì sao?” Ninh Phong cau mày hỏi.
“Mấy tên kia đúng là thiểu năng trí tuệ mà, trường học có nhiều camerra như vậy, thầy ấy xem là biết chuyện xảy ra thế nào ngay.” Quy Hoành khinh thường mà nói. Trước kia bọn họ khi bắt nạt người khác, tốt xấu gì cũng sẽ tìm một góc cầu thang không có người mới dám động thủ, thế này có khác gì với đâm đầu vào chỗ chết, tốt xấu gì cũng phải tìm chỗ nào vắng, mấy tên ngốc này, ngay trong sân trường mà cũng dám hành sự. Quy Hoành nói mà không nghĩ tới trước kia hắn chơi cùng mấy tên này a.
“Phong ca, tôi kể cậu nghe, chuyện hay còn ở phía sau.” Nói đến đây, hắn hứng thú kể tiếp: “Thầy giám thị vừa xem lại camera, tức giận gọi phụ huynh của bọn nó lên. Mấy tên đó sợ mất mật, lập tức khai ra là Thích Huệ Na bảo bọn họ làm. Thầy giám thị vừa nghe lập tức gọi Thích Huệ Na tới. Thích Huệ Na lập tức phủ nhận, là mấy người bọn họ vu oan. Lúc ta và Dung Tuân rời đi, phụ huynh của bọn họ đều đến rồi, thầy chủ nhiệm của họ cũng đang trên đường đến. Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt cho xem.”
Ninh Phong khó hiểu hỏi: “Bọn đó sao tự nhiên lại nghe lời Thích Huệ Na?”
Quy Hoành cười hắc hắc nói: “Thích Huệ Na và Chí Minh hẹn hò. Tùy tiện làm bộ làm tịch khóc với Chí Minh, tên đó đương nhiên trong đầu muốn đòi lại công đạo cho bạn gái mình.”
Tư Hiền lại nói tiếp: Lúc trước Thích Huệ Na hãm hại Dung Tuân, kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Vì thế mới lợi dụng bọn Chí Minh giúp cô ả hết giận. Nhưng mà giờ ta thấy a, kiểu gì thì bọn họ cũng không có kết quả tốt.
“Em không sao đâu, chỉ là hơi va chạm chút vào đầu thôi.” Dung Tuân lôi kéo anh nhẹ giọng nói.
Ninh Phong cẩn thận kiểm tra vết thương của cậu, sắc mặt trầm xuống.
“Đúng thật là không sao mà.” Dung Tuân hướng anh cười cười, may là Quy Hoành xuất hiện đúng lúc, nên đúng là không sao cả.
Ninh Phong im lặng mở tủ quần áo của Dung Tuân ra, tìm một chiếc áo khác mặc vào cho cậu rồi kéo cậu ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Dung Tuân khó hiểu bị anh lôi ra ngoài.
“Bệnh viện.” Vết thương ở đầu như thế, phải đi kiểm tra một chút mới khiến anh yên tâm!
- -----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tuân bị thương, nhưng may là không nặng. Quy Hoành lần này trượng nghĩa quá (Thế này kiểu gì Phong ca cũng sẽ khen a)!
*
Ngượng ngùng chào hỏi các độc giả a, ngày mai muốn nghỉ một ngày để tìm cảm giác, nếu không có gì thay đổi thì sau đó sẽ viết nhiều hơn để bồi thường cho các độc gia nha, mong thứ lỗi! Moah! Moah!