Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 48: Chương 48: Chuẩn bị đi




Ninh Phong nói muốn đi du lịch, vì thế ba ngày sau khi đã chọn địa điểm du lịch, đặt vé máy bay và khách sạn, cũng sắp xếp lộ trình ổn thỏa thì triển khai.

Vé máy bay đặt vào giữa trưa nên hai người không cần phải dậy sớm để đợi máy bay, thời gian chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Ninh Phong đứng trước tủ quần áo thu thập hành lý, Dung Tuân ngồi ở bàn học, đang dùng một chiếc máy tính mới mà đánh chữ, một bên đặt ly nước ép trái cây, một bộ dáng nghiễm nhiên không cần để tâm tới việc gì, đến lúc cần thì chỉ cần đi theo Ninh Phong là xong.

Máy tính này là hôm qua anh mua cho cậu, nhận một lễ vật như vậy, cậu đích thực là vô cùng vui vẻ nhưng đồng thời lại khiến anh phải tiêu pha vì mình, cảm thấy thật ngượng ngùng.

Anh nói đây là quà tặng mừng tốt nghiệp của cậu, cậu đã tốt nghiệp, hẳn là nên có một chiếc máy tính của riêng mình, như vậy sẽ tiện hơn.

Máy tính lúc này so với máy tính kia của Ninh Phong càng hiện đại và tinh xảo hơn một chút, mang đi cũng tiện hơn. Dung Tuân không chơi game online cần cấu hình khủng, chỉ xem video, gõ chữ linh tinh gì đó thì dùng chiếc máy tính này là dư dả.

Do là mùa hè nên quần áo cũng không cần mang nhiều, dùng một valy hành lý là đủ rồi.

Dung Tuân vừa thi đại học xong thì đã bị bên biên tập đòi bản thảo. Sách của cậu bán rất khá, đây cũng là mức độ nhất định giúp cậu bắt đầu nổ tiếng, có rất nhiều biên tập của các tạp chí khác tới tìm cậu đặt bản thảo. Mà nhà xuất bản trước kia cậu gửi truyện ngắn vì muốn giữ cậu lại mà tăng mức tiền nhuận bút hơn so với trước.

Bất quá là một tác giả nhỏ, cậu cũng rất hiểu một điều, tuy rằng cậu có rất nhiều ý tưởng viết truyện, linh cảm tựa như giếng phun nhưng ngẫm lại, số lượng từ mỗi ngày viết ra cũng chỉ có hạn, cậu cũng không thể cả ngày ngồi trước máy tính như vậy được, Ninh Phong sẽ canh chừng cậu, bắt cậu nghỉ ngơi, rèn luyện sức khỏe. Cậu cũng biết anh là muốn tốt cho mình cho nên anh bảo cậu làm gì cậu sẽ không lấy lý do viết bản thảo mà cự tuyệt. Cứ như vậy, mỗi tháng giao được bao nhiêu bản thảo có thể kiểm soát được. Cho nên cho dù hẹn bản thảo có nhiều lên thì cậu cũng không nhận lời tất cả các tạp chí tìm tới mình. Ngoại trừ nhà xuất bản ban đầu, cậu chọn thêm hai nhà xuất bản có phạm vi thu bản thảo tương đối rộng khắp, danh tiếng cũng tương đối tốt. Còn có một ít đề tài tương đối cố định, Dung Tuân nói về sau nếu có ý định viết dài kỳ thì sẽ đầu quân cho bọn họ, nhưng trước mặt họ chưa có đề tài nào thích hợp. Tới những nhà xuất bản danh tiếng chẳng ra gì, dễ bị khất nợ tiền nhuận bút thì cậu đều từ chối hết.

Hiện tại là nghỉ hè, thời gian của cậu tương đối nhiều, hơn nữa lại có ý tưởng, cho nên viết cũng vất vả lắm. Chờ đến khi khai giảng, cậu có khả năng sẽ bỏ một nhà xuất bản gửi bài định kỳ, đại học tuy rằng sẽ không bận như thời cao trung nhưng việc học cũng không được buông bỏ.

“Mấy cái quần này em có muốn mang đi không?” Ninh Phong hỏi. Nhà anh có không ít quần áo của cậu, Ra ngoài chơi căn bản là không cần về nhà cậu lấy quần áo.

Cậu quay đầu nhìn nhìn, chọn cả ba.

Anh gật đầu, cất cả ba vào rương hành lý.

Việc thu xếp hành lý này, tuy rằng anh không thành thạo, nhưng lại luyến tiếc không muốn để cậu động tay vào, hơn nữa còn làm chậm trễ thời gian cậu viết bản thảo. Dù sao thì hồi còn đi học cũng có hai lần làm rồi, thêm lần này nữa dần thành quen.

Thoáng nhìn qua thời gian, anh nói: “Viết thêm mười phút nữa rồi nghỉ ngơi đi.” Anh đối với khoảng thời gian Dung Tuân viết luôn để ý rất kỹ.

“Vâng.” Cậu lên tiếng, tốc độ tay cũng nhanh hơn, còn mỗi phần kết thúc, cố viết nốt cho xong rồi nghỉ ngơi.

Qua mười phút cũng xong. Cậu cũng không vội mà kiểm tra lại, hiện tại muốn cho đầu óc mình thư giãn một chút, không chừng sẽ có tình tiết hoặc cách sáng tác khác tốt hơn thay thế tình tiết vừa rồi, nếu không có thì lúc đó kiểm tra sau cũng không muộn. Trực tiếp đóng máy tính, cậu bổ nhào lên giường, lười biếng mà lăn một vòng, thư thái hô một tiếng.

Ninh Phong nhìn bộ dáng thư thái của cậu, đem người lật qua hôn một cái nói: “Đi tắm đi, hôm nay ngủ sớm một chút.”

“Để em giúp anh thu thập đã.” Tuy việc viết bản thảo là chính sự nhưng cũng không thể để anh phải thu thập một mình thế được.

“Không cần đâu, một lát nữa là xong rồi.” Anh lại hôn cậu cái nữa rồi nói: “Đi tắm rửa đi, sau đó đặt báo thức.”

Dung Tuân thoáng nhìn qua valy hành lý, phát hiện ra đúng là cũng sắp xong rồi, mới gật đầu lấy quần áo vào phòng tắm. Trong phòng Ninh Phong thì bọn họ không cần phải cẩn thận quá.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Ninh Phong trước tiên thu dọn máy tính và ba lô, đây đều là những thứ sáng mai sẽ mang đi. Sau đó mới trở lại phía trước tủ quần áo, đem những kiện hành lý cuối cùng cất vào, khóa valy lại. Đồng thời cũng đặt hai bộ quần áo mai mặc đặt lên sô pha. Cuối cùng đặt đồ cần mang xuống trước cửa, mai thức dậy là có thể đi luôn.

Thời điểm Dung Tuân ra khỏi phòng tắm thì trong phòng ngủ đã tắt đèn, đồ vật đều thu xếp đâu ra đó, hoàn toàn không cần cậu động tay vào.

“Thu dọn nhanh thật đó.” Cậu cười.

Ninh Phong nhéo nhéo mặt cậu, cười nói: “Lên giường đi, anh đi tắm.”

“Ừm.” Về việc Ninh Phong sắp xếp hành lý không gọn gàng Dung Tuân cũng không muốn đánh giá, dù sao đối với một người vô năng trong chuyện này như Ninh Phong mà có thể thu xếp được đồ đạc của hai người đến như vậy là đã tốt lắm rồi.

Cậu đặt báo thức rồi nằm xuống, trong đầu lại nghĩ về ý tưởng truyện mà cậu muốn viết. Kỳ thật đôi khi tình tiết muốn viết quá nhiều, thời điểm chọn lấy hay bỏ đều sẽ có chút rối loạn, nhưng mà những tình tiết bị bỏ cũng không phải là không thể dùng, có thể đặt ở truyện khác, có lẽ nó sẽ thích hợp hơn.

Tới lúc Ninh Phong tắm xong thì Dung Tuân đã ngủ rồi. Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ an tĩnh của cậu, trong lòng cân nhắc đến việc phải nghiêm khắc khống chế khoảng thời gian cậu viết truyện, nếu không khiến cậu được thả lỏng thư giãn thì du lịch còn có ý nghĩa gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, hai người rời giường sau đó đem hành lý xuống lầu ăn sáng.

Cha Ninh đã đi làm rồi, mẹ Ninh cũng đã ăn sáng xong đang ngồi ở phòng khách uống trà lên mạng. Ninh Nhu thì chưa xuống, kỳ nghỉ thì người lớn đều sẽ không để ý xem con mình rời giường lúc nào, dù sao thì lúc nào phòng bếp cũng có cơm.

“Mẹ, chào buổi sáng.” Ninh Phong hướng bà nói.

“Dì, buổi sáng tốt lành.” Dung Tuân cũng nói theo.

“Chào buổi sáng.” Mẹ Ninh ngẩng đầu cười nói: “Buổi sáng phòng bếp làm sủi cảo, các con bảo dì giúp việc một tiếng để dì ấy nấu đi.” Nhà bọn họ vẫn luôn chú ý đến câu nói “Lên xe sủi cảo, xuống xe diện” cho nên trong nhà chỉ cần có ai đó đi xa, trước lúc xuất phát đều phải ăn sủi cảo, sau khi trở về trong ngày cần ăn mì.

***Giải thích chút về câu “Lên xe sủi cảo, xuống xe diện”: Người phương Bắc vốn có câu tục ngữ: “Lên xe sủi cảo xuống xe diện”, ý nói khi rời nhà muốn ăn sủi cảo, khi về nhà nhất định phải chưng diện. Ngụ ý chúc thuận lợi bình hiện.

“Vâng.” Ninh Phong lên tiếng, đến phòng bếp nhắc.

Mẹ Ninh vẫy tay Dung Tuân bảo qua chỗ bà.

Bà mỉm cười nói: “Ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì phải gọi điện về nhà ngay. Các con lần này ra ngoài, thời gian cũng tương đối dài, cứ từ từ mà chơi đừng gắng sức quá.” (thật ra sao mình nghe câu này của mẹ Ninh cứ thấy nó hàm ý thế nào ấy:v)

“Vâng. Cháu biết rồi ạ, dì cứ yên tâm.” Dung Tuân cười đáp ứng.

Ninh Phong bước tới, trong tay cầm theo hai chiếc bánh bao nóng hầm hập, đưa một cái cho Dung Tuân sau đó hỏi mẹ Ninh: “Mẹ đang xem gì vậy?”

Bà nói: “Báo chí đưa tin Thiên Niệm đang chụp ảnh cho phim, đây là lần đầu tiên Thiên Niệm đóng vai ác, mọi người đều rất mong chờ.”

Ninh Phong gật đầu nhưng không nói gì thêm, luận về kỹ thuật thì Thiên Niệm dù cho diễn cái gì cũng đều sẽ ổn cả thôi. Nếu muốn nói đến điều duy nhất ảnh hưởng tới con đường diễn xuất của anh chắc chỉ có gương mặt quá mức xinh đẹp kia mà thôi.

“Đúng rồi, mẹ nghe Tống Bân nói con với Thiên Niệm quen biết sao?” Bà hỏi, đây là lần trước về nhà cha mẹ đúng lúc Tống Bân cũng ở đó nghe nói.

Ninh Phong không hoảng mà bình tĩnh hỏi: “Anh ấy nói với mẹ thế nào?”

“Thằng bé nói lần trước Thiên Niệm không khỏe, con nhờ nó tìm chuyên gia chưa trị cho cậu ấy.”

Anh nghe tới đây liền hiểu rằng anh họ mình đang nói về vấn đề chức nghiệp chứ không nói ra việc Thiên Niệm tìm bác sĩ tâm lý, đây cũng là lý do mà anh dám tìm Tống Bân để nhờ.

“Việc này nói ra thì rất dài.” Anh ngồi xuống sô pha nói: “Lần trước trường con tổ chức tổng động viên học sinh trước kỳ thi đại học, Thiên Niệm tới đó diễn thuyết. Thật có duyên là chúng con gặp nhau ở toilet, anh ấy từng thấy con chụp ảnh quảng cáo nên đánh tiếng hỏi trước, sau đó chúng con trao đổi số điện thoại. Cứ thế mà quen biết thôi, anh ấy biết con đang đầu quân cho Tinh Tập, nhưng không biết quan hệ của con và cha, cho nên trước khi ký hợp đồng có hỏi con một chút về tình hình ở Tinh Tập. Liên hệ nhiều thì mới phát hiện ra chúng con có rất nhiều điểm chung. Lần trước anh ấy không khỏe thế là con liền nhớ tới anh họ giúp đỡ.”

Mẹ Ninh gật đầu: “Thì ra là thế. Thiên Niệm là một diễn viên rất có thực lực, cha con cũng rất xem trọng cậu ấy, con tiếp xúc nhiều một chút sẽ học hỏi được thêm không ít.”

“Vâng, con hiểu rồi. Nhưng dạo này con bận thi đại học nên cũng không liên lạc với anh ấy nhiều.” Ninh Phong nói.

“Không sao, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.” Mẹ Ninh cũng rất xem trọng Thiên Niệm, còn cân nhắc về sau có vai diễn nào thích hợp, bà sẽ liên hệ với Thiên Niệm hợp tác một phen xem sao.

“Đúng rồi, Thiên Niệm đến giờ vẫn không biết mối quan hệ của con và cha, hai người đứng nói ra.” Ninh Phong nhắc nhở, anh nói thêm câu này là muốn mẹ tin rằng việc hai người quen nhau chỉ là ngẫu nhiên.

“Biết rồi, nhưng mà trong cái giới này không có tường nào mà gió không lọt, con đã coi Thiên Niệm là bằng hữu thì có cơ hội hãy nói rõ với cậu ấy đi.” Mẹ Ninh cảm thấy trong quan hệ bạn bè thì sự tin tưởng lẫn nhau rất quan trọng.

Thấy bà cho mình bậc thang mà xuống, Ninh Phong tự nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này mà để chuyện đó thuận lý thành chương, mỉm cười nói: “Vâng, chờ con đi du lịch về đã.”

“Ừm.” Mẹ Ninh gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện thì sủi cảo cũng đã nấu xong. Dì giúp việc nhắc mọi người tới dùng bữa.

Ninh Phong đưa Dung Tuân vào phòng ăn. Dung Tuân vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác kinh ngạc, cậu cũng không biết thì ra anh và Thiên Niệm lại quen biết.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, anh nói: “Trước đây anh không nói với em là do anh và Thiên Niệm không thân lắm. Sau này lại bận chuyện thi đại học nên anh vứt sau đầu. Xin lỗi, anh nên sớm nói với em mới phải.”

Cậu lắc đầu, cậu thấy việc này anh không có lỗi gì cả. Cậu chỉ là hơi ngạc nhiên chút mà thôi. “Vậy...lần sau có thể giúp em xin chữ ký được không?”

Ninh Phong nghe vậy bật cười, cậu nói như vậy một mặt là không so đo việc anh chưa nói chuyện này cho cậu, mặt khác là tin tưởng lời anh nói, không hoài nghi mối quan hệ của anh và Thiên Niệm có gì không ổn.

“Lần sau đưa em đi gặp anh ấy.” Ninh Phong cười nói.

“Được hả?” Trong mắt Dung Tuân tràn ngập kinh hỉ.

“Cùng một công ty mà, chắc là không khó đâu.” Ninh Phong không nói là hẹn Thiên Niệm ra gặp riêng mà ý là “ngẫu nhiên gặp được” ở công ty, làm thế thì mức độ đáng tin sẽ cao hơn một chút.

Cơm nước xong xuôi, hai người lại hàn thuyên một lát cùng mẹ Ninh, thấy đến giờ mới từ biệt bà, kéo hành lý lên đường ra sân bay.

Ninh Phong chọn địa điểm du lịch lần này là thành phố E. Thành phố E cũng được xem là một nơi phồn hoa đô thị, nơi này còn bảo lưu lại nhiều địa điểm còn lưu giữ phong cảnh tự nhiên và các kiến trúc cổ xưa, nếu có thời gian thì đây là một địa điểm hoàn hảo để đi du lịch hưu nhàn.

Ninh Phong đặt homestay (trong bản cv viết “một nhà dân túc phong cách khách sạn” mình chuyển thành homestay k biết có đúng k nữa, có gì các bạn góp ý nhé) giá cả tuy rằng không rẻ nhưng không gian độc lập, còn có thể tự nấu cơm.

Dung Tuân vừa đến đã bị nơi này hấp dẫn. Sân nhỏ kín đáo, phong cách kiến trúc cổ điển, phòng mắt nhìn ra, mọi nơi đều có cỏ, cây cối và hoa, giống như đang sống trong hoa viên vậy. Ngoại trừ phòng ngủ, phía trong còn có một phòng khách khá rộng và phòng trước phòng khách, trang trí phong cách cổ điển lại không mất đi sự ấm áp, khiến người ta vừa vào đã rất thích nơi này.

“Nơi này đẹp quá.” Dung Tuân mỉm cười nói.

“Có cái còn đẹp hơn.” Ninh Phong nói, kéo tay cậu vào phòng tắm.

Phòng tắm ở đây đặc biệt lớn, cho dù là khu vực tắm bồn hay tắm vòi sen thì đều có thể chứa được cả hai người. Mà điều hấp dẫn chú ý nhất chính là trong phòng tắm cư nhiên lại có một tấm gương cực đại, không biết rốt cuộc là để soi hay là tăng thêm tình - thú.

Ninh Phong từ phía sau ôm lấy Dung Tuân, nhẹ giọng thì thầm vào tai cậu: “Buổi tối cùng nhau tắm nhé...”

- ----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác Tiểu Tuân và Ninh Phong đi du lịch với nhau là một việc rất nguy hiểm, tùy thời có thể bị ăn luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.