Editor: Calcium
Thứ sáu sau khi tan học, Dung Tuân và Hướng Ngạn hẹn gặp nhau ở cổng trường rồi cùng ngồi tàu điện ngầm đến nhà hàng buffet trong trung tâm thành phố. Lúc này đang trong giờ cao điểm, người trên tàu điện ngầm không ít nhưng so với việc bắt xe chen chúc trên đường thì thà đi tàu điện ngầm còn hơn.
Nhà hàng buffet này chủ yếu phục vụ lẩu, mỗi người một nồi riêng, rất thoải mái. Lúc bọn họ đến nơi, bên trong nhà hàng khách đến gần như đã chiếm hơn phân nửa, khả năng đến tối là chật kín, không còn bàn trống mà ngồi nữa.
Sau khi ngồi xuống, hai người thay phiên chọn nước dùng, sau đó đi lấy đồ nhúng lẩu. Trong tiệm rất náo nhiệt nhưng không đến mức quá ồn ào, nói chuyện bình thường không có vấn đề gì.
Các đĩa đồ ăn được bày đầy ra bàn, Hướng Ngạn liền mỉm cười nói: “Ăn trước đã, ăn xong lại lấy tiếp.”
“Được.” Dung Tuân gật đầu sau đó ngồi vào ghế, dùng khăn ướt lau tay chuẩn bị dùng bữa.
“Cũng không biết em thích ăn gì nên anh chọn hơi nhiều loại, hẳn sẽ có thứ em thích.” Ánh mắt Hướng Ngạn vẫn luôn không rời Dung Tuân, thoạt nhìn như một vị học trưởng quan tâm tới đàn em của mình, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ nhận ra nhiều điểm bất thường.
“Khá được mà.” Dung Tuân cũng không chọn, nhà hàng này cậu chưa từng tới. Từ đầu còn nghĩ nếu ăn ở đây ngon thì lần sau sẽ cùng tới với Ninh Phong. Nhưng nhìn lại người người tấp nập trong nhà hàng, cậu lại từ bỏ ý định này. Về sau khi Ninh Phong ra khỏi cửa thì đều phải chú ý, nghệ sĩ như anh nhiều địa điểm không nên tới vẫn hơn.
Nước dùng rất nhanh được mang lên, Hướng Ngạn nhắc Dung Tuân dùng bữa. Dung Tuân cũng không khách khí, bắt đầu nhúng đồ ăn.
Hai người bọn họ đều thuộc diện nam sinh văn nhã, vì thế trong lúc dùng bữa nói chuyện phiếm thoạt nhìn rất hợp nhau.
“Em đã thích nghi với cuộc sống đại học chưa?” Hướng Ngạn vừa nhúng bò viên vào nồi vừa hỏi. Tuy rằng đại học chủ yếu là kiến thức chưa được áp dụng trong đời sống, tuy nhiên sẽ có một bộ phận các học sinh không thích nghi được, một mặt có thể do hoàn cảnh cá nhân, mặt khác có thể do việc học...
“Vâng, cũng ổn.” Dung Tuân cười cười: “Vì quanh em còn có mấy cậu bạn quen từ cấp ba cho nên trong việc kết giao bạn bè không có nhiều khác biệt lắm.”
“Vậy là tốt rồi.” Hướng Ngạn gật đầu, “Có gì khó khăn cứ nói với anh, cho dù là chủ nhiệm câu lạc bộ hay với vị trí là tiền bối, anh đều sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em. Có nhiều chuyện tự bản thân em cũng có thể đảm đương được, nhưng có ai đó truyền đạt lại kinh nghiệm thì em có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, đúng không nào?”
“Vâng, vậy em cảm ơn chủ nhiệm trước.” Dung Tuân mỉm cười nói, đối với ý tốt của người khác, cho dù là cậu có dùng đến hay không thì tỏ ý cảm ơn là một điều nên làm.
“Đừng khách khí. Kỳ thực là anh cũng không giúp đỡ em được bao lâu nữa đâu, chờ đến năm tư thì anh sẽ bãi nhiệm, đến lúc đó bận rộn thực tập rồi làm luận văn, khả năng cũng không rảnh mà quan tâm tới em.” Hướng Ngạn đẩy đĩa salad đến gần Dung Tuân để cậu tiện gắp.
Đầu năm tư, trên cơ bản các học sinh đều phải chuẩn bị cho hướng đi của mình sau khi tốt nghiệp. Trừ khi thi lên thạc sĩ, còn không thì đều bắt đầu tìm công việc bầu không khí sắp tốt nghiệp cũng bắt đầu trở nên trầm trọng. Bất quá đối với sinh viên năm nhất như Dung Tuân thì còn khá xa xôi.
“Chủ nhiệm không chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh sao?” Dung Tuân hỏi. Nghe ý tứ trong lời nói của Hướng Ngạn thì có vẻ Hướng Ngạn định sẽ tìm việc sau khi tốt nghiệp.
“Ừm, trong nhà đang chờ anh về tiếp nhận công việc, anh tạm thời không có ý định làm nghiên cứu sinh. Về sau nếu có ý định thì lúc đó thi cũng không muộn.” Hướng Ngạn mỉm cười nói.
Dung Tuân nhìn anh, nghe anh nói có vẻ trong nhà có công ty riêng của gia đình.
Thấy Dung Tuân nhìn mình, Hướng Ngạn cười càng ôn nhu, không dấu diếm mà nói: “Nhà anh có mở một tòa soạn báo vừa vừa, làm chủ yếu về tạp chí thời trang, đương nhiên cũng sẽ có điểm khác với các loại hình tạp chí khác, doanh số mỗi năm cũng không tệ lắm. Cha anh mất sớm, chuyện trong tòa soạn đều do mẹ anh xử lý, rất vất vả. Cho nên anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ sớm trở về giúp đỡ bà ấy.”
“Thì ra là thế.” Dung Tuân có thể hiểu được tâm tình muốn chia sẻ gánh nặng trong gia đình này của anh, “Với năng lực của chủ nhiệm, tiếp nhận gia nghiệp khẳng định không thành vấn đề.”
“Em quá xem trọng anh rồi.” Hướng Ngạn cười nói: “Trở về thì sẽ phải học lại hết từ đầu. Nếu sau khi em tốt nghiệp mà tới giúp anh thì tốt quá.”
“Em?” Dung Tuân nháy mắt nhìn anh, sau đó cười nói: “Em không được, em hoàn toàn không biết gì về thời trang cả.” Đây không phải là cậu khiêm tốn, mà đúng thật là cậu không hay xem các tạp chí về thời trang, duy nhất chỉ có mấy cuốn để trong nhà Ninh Phong, mẹ Ninh hay xem, lúc nào nhàm chán thì cậu mới lật một hai trang mà thôi.
“Ngoài chủ đề về thời trang thì còn cái khác nữa, chẳng qua không chủ đạo bằng chủ đề này thôi.” Hướng Ngạn nói: “Em cũng đừng vội từ chối anh, để về sau xem xét. Chờ đến khi em tốt nghiệp, nếu không tìm được công việc thích hợp có thể tới tìm anh.”
Dung Tuân cảm thấy không nên đả kích sự tích cực của Hướng Ngạn, anh ấy cũng là có ý tốt. Cậu khẳng định sẽ không đồng ý rồi, dù sao cậu vẫn hướng chủ yếu đến việc sáng tác tiểu thuyết chứ không phải về thời trang, mà hiện tiện tại cậu cũng chưa vội tính đến chuyện sau tốt nghiệp cho nên suy nghĩ trong chốc lát, Dung Tuân mở miệng nói: “ Em cám ơn ý tốt của anh trước. Nếu lúc tốt nghiệp mà không tìm được công việc phù hợp thì sẽ không khách sáo với anh nữa.”
Dung Tuân lựa lời nói vừa để dành đường lui cho bản thân vừa không làm mất mặt Hướng Ngạn, xem như có ý tứ.
“Được.” Hướng Ngạn cười gật đầu, ánh mắt càng sáng hơn, phảng phất ôn nhu như những sợi bông mềm, hòa quyện đan xen thành một chiếc thảm mềm mại, khiến người khác muốn rơi và đó, tham luyến sự ôn nhu này.
Dung Tuân lúc này còn đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình nên thật ra không để ý tới ánh mắt đó của Hướng Ngạn.
“Học trưởng Dung Tuân.”
Một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh, Dung Tuân vừa quay đầu qua, liền nhìn thấy Ninh Nhu đứng cách đó không xa.
“Trùng hợp quá.” Dung Tuân cười đứng lên: “Em đến đây một mình à?”
“Không có, em đi với bạn học.” Ninh Nhu bước đến bên cạnh, ánh mặt hướng đến Hướng Ngạn đang ngồi đối diện Dung Tuân hỏi: “Học trưởng, người này là?”
“À, đây chính là chủ nhiệm câu lạc bộ anh tham gia đó.” Sau đó Dung Tuân liền giới thiệu với Hướng Ngạn: “Đây là tiểu muội cùng trường cấp hai của em.” Cậu không giới thiệu cô là em gái của Ninh Phong vì dù sao Hướng Ngạn cũng không quen biết Ninh Phong nhiều, giới thiệu như vậy sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Chào em.” Hướng Ngạn gật đầu hướng Ninh Nhu chào, đối phương là một cô gái nhỏ, Hướng Ngạn cảm thấy giữ lịch sự cơ bản là ổn, nhiệt tình quá đối phương có khả năng sẽ có ấn tượng không tốt về bản thân.
“Chào anh.” Ninh Nhu cũng chào hỏi Hướng Ngạn, nhưng trong ánh mắt tựa hồ mang theo phòng bị và địch ý.
Vì khá lâu rồi chưa được gặp Ninh Nhu, Dung Tuân khó tránh khỏi quan tâm cô hơn, liền hỏi: “Gần đây học tập có ổn không?”
“Vâng, khá tốt ạ.” Ninh Nhu mỉm cười nói, sau đó nhỏ giọng hỏi Dung Tuân: “Anh em gần đây vẫn liên lạc với anh chứ?”
“Có, ngày nào cũng gọi điện thoại cả.” Đối với Ninh Nhu, Dung Tuân không cần giấu diếm gì cả.
“Vậy là tốt rồi.” Nghe cậu nói vậy, Ninh Nhu cũng yên tâm. Dù sao hiện tại anh cô và Dung Tuân đều ở nơi đất khách, quá dễ phát sinh những yếu tố khách quan khác. Dung Tuân lại tốt như vậy, khẳng định rất được hoan nghênh, cô sẽ đề phòng giúp anh mình, không thể để người khác đoạt mất Dung Tuân.
Dung Tuân mỉm cười hỏi: “Cuối tuần em về nhà hay vẫn ở trường vậy?”
“Em về nhà.” Ninh Nhu trả lời.
Dung Tuân gật đầu tiếp: “Vậy đừng về muộn quá đó.”
“Vâng, ăn xong em sẽ về ngay.” Dung Tuân nói thì cô sẽ nghe lời, dù sao cô vẫn luôn coi cậu như anh mình.
“Về nhà thì gửi tin nhắn cho anh.” Ninh Phong không ở thành phố C, cậu quan tâm nhiều hơn đến Ninh Nhu cũng là việc nên làm.
“Vâng. Anh cũng về sớm đi nha, nếu không anh em cũng sẽ lo lắng đó.” Ninh Nhu nói.
“Anh biết rồi.” Thực ra cậu chưa nói chuyện hôm nay đi ăn cơm với Hướng Ngạn cho Ninh Phong nghe, tối qua lúc gọi điện thì quên mất, hôm nay thì hai người chưa gọi cho nhau.
“Em đi trước đây.” Ninh Nhu chỉ chỉ về phía bạn mình đang ngồi.
“Ừm.” Dung Tuân gật đầu đồng ý.
Ninh Nhu lễ phép quay qua tạm biệt Hướng Ngạn “Tạm biệt anh”, sau đó rời đi.
Dung Tuân trở lại ghế ngồi, tiếp tục cùng Hướng Ngạn dùng bữa. Hướng Ngạn không hỏi nhiều, hai người liền nói về chuyện trong câu lạc bộ. Cả hai đều thích đọc sách, từ câu lạc bộ cho tới các loại sách vì thế không thiếu chủ đề.
Bất quá, ánh mắt Hướng Ngạn mỗi lần đảo qua chỗ Ninh Nhu đang ngồi đều thấy Ninh Nhu bắn ánh mắt đề phòng về phía anh. Mặc dù bị anh phát hiện, cô cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng. Dường như quang minh chính đại mà căm thù anh, giống như nhìn tình địch vậy. Hướng Ngạn cảm thấy rất thú vị, Dung Tuân được con gái yêu thích cũng rất bình thường, nhưng theo trực giác anh cảm thấy mình và Dung Tuân hẳn là cùng một loại người.
Cơm nước xong xuôi, Dung Tuân và Hướng Ngạn ngồi tàu điện ngầm trở về trường học. Bọn họ chân trước vừa đi, Ninh Nhu liền gửi tin nhắn cho Ninh Phong....
Anh! Hôm nay học trưởng Dung Tuân và chủ nhiệm câu lạc bộ của anh ấy đi ăn cơm với nhau! Em nhìn thì rõ ràng chủ nhiệm kia thích anh ấy nha! Trời ạ, anh còn quay phim làm gì nữa, sắp bị đào góc tường đến nơi rồi kìa! Anh Dung Tuân tốt như thế, anh đừng có để bị anh ấy đá nha!
Lúc Ninh Phong nhận được tin nhắn cũng là lúc anh vừa quay xong ngày hôm nay, chuẩn bị về khách sạn. Xem xong tin nhắn, anh hơi nhíu mày. Chủ nhiệm câu lạc bộ theo như lời Ninh Nhu nói anh không có nhiều ấn tượng lắm, anh cũng không phản đối Dung Tuân kết bạn nhưng nếu đối phương muốn đào góc tường nhà anh thì là chuyện khác rồi. Nhưng cũng có thể trực giác của Ninh Nhu chưa chắc đã đúng, anh tin tưởng Dung Tuân chắc chắn sẽ không thích người khác, cho nên anh sẽ không cố tình đi hỏi về chuyện này. Muốn ở bên nhau, giữ gìn sự tín nhiệm lẫn nhau là điều rất quan trọng.
Quả nhiên buổi tối lúc hai người gọi điện, Dung Tuân đã kể cho anh nghe chuyện cậu và Hướng Ngạn đi ăn cơm hôm nay. Thái độ của cậu rất tự nhiên, hiển nhiên là Hướng Ngạn không nói ra hoặc làm ra hành động gì khiến cậu kinh hoảng. Nói cách khác, suy đoán của Ninh Nhu chưa chắc đã đúng, cho nên anh tạm thời không cần quá mức lo lắng.
Mấy ngày sau, Hướng Ngạn thường hẹn Dung Tuân đi ăn cơm hoặc đi dạo, hơn nữa đều có lý do chính đáng, trên cơ bản đều liên quan đến hoạt động của câu lạc bộ, khiến Dung Tuân hoàn toàn không có cớ để từ chối. Hơn nữa mỗi lần đó thì Hướng Ngạn cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu, mà hai người đều có khá nhiều đề tài chung, cho nên Dung Tuân cũng không thấy phiền, ngược lại còn nguyện ý giao lưu cùng Hướng Ngạn, dù sao cậu có thể học được rất nhiều kinh nghiệm từ anh.
Hôm nay sau khi buổi họp câu lạc bộ hàng tuần kết thúc, Dung Tuân và Hướng Ngạn ở lại dọn dẹp. Trực nhật ở câu lạc bộ là thay phiên, không phải làm thường xuyên, cho nên đến khi được phân công mọi người sẽ không lười biếng mà đùn đẩy.
Dung Tuân sửa sang lại đồ vật trên bàn, Hướng Ngạn quét rác, hai người câu có câu không trò chuyện qua lại. Hướng Ngạn giống như lơ dãng mà hỏi: “Em có bạn gái không?”
Động tác trên tay Dung Tuân khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Ngạn, trước giờ cậu và Hướng Ngạn chưa từng nhắc đến vấn đề này.
“Không có, sao vậy?” Dung Tuân trả lời, biểu tình rất tự nhiên.
“Lên đại học không suy nghĩ đến chuyện yêu đương sao?” Hướng Ngạn cười hỏi.
Cậu và Ninh Phong yêu nhau chỉ cần người thân thiết biết là tốt rồi, với người khác cậu không tiện nhắc tới. Dù sao chuyện này còn liên quan đến hình ảnh của Ninh Phong, nếu anh ấy mà chỉ là sinh viên bình thường như cậu thì đã không cần cẩn thận như vậy.
“Chủ nhiệm muốn yêu đương sao?” Dung Tuân cười hỏi: “Hẳn là anh đã có bạn gái?”
“Không có.” Hướng Ngạn đứng thẳng người, nhìn về phía Dung Tuân, ngữ khí ôn hòa nói: “Anh không kết giao bạn gái, có muốn tìm cũng là tìm bạn trai.”
Dung Tuân tức khắc sững sờ đứng tại chỗ, cậu thật sự hoàn toàn không nghĩ tới Hướng Ngạn thì ra là gay.
Hướng Ngạn thấy cậu ngẩn người, mỉm cười nói tiếp: “Anh nghĩ chúng ta hẳn là cùng một loại người. Nếu em chưa có bạn trai, có muốn suy xét đến anh không?”
Nghe xong mắt Dung Tuân trừng lớn, trong lúc nhất thời tựa hồ hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Đúng lúc đó Tư Hiền vừa tới cửa tìm Dung Tuân để cùng về, nghe rõ câu nói của Hướng Ngạn...