Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 127: Chương 127: Đóng phim




Editor: Calcium

Bộ phim điện ảnh 《Chuộc lỗi》 đứng từ góc độ của nhân vật Trình Việt do Ninh Phong thủ vai mà bắt đầu câu chuyện. Bởi vì là một câu chuyện về sự chuộc lại lỗi lầm của quá khứ, cho nên trên tình yêu không quá nhiều khúc chiết, đa phần muốn thể hiện ra thái độ của xã hội đối với tình yêu đồng giới, nói về luân lý và sự chuyển biến trong quan niệm. Tuy rằng mỗi người sẽ có con đường riêng của mình, không cần để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng người sống trong xã hội vẫn luôn phải đối mặt với đủ loại ánh mắt. Bạn có thể không thèm để ý nhưng thành kiến của người khác sẽ không vì bạn không thèm để ý đến mà biến mất.

Bộ phim điện ảnh này nói về tình yêu, nhưng không chỉ dừng lại ở tình yêu. Không có bất đắc dĩ chia tay, chỉ là mỗi nhân vật trong phim đều vì xã hội mà mang đến sự giãy giụa trong nội tâm, cùng nhau mờ mịt, cùng nhau khắc phúc, cùng nhau khổ sở rồi cùng nhau kiên cường. Hơn nữa kết thúc của câu chuyện càng khó có được hơn nữa chính là Happy Ending - không phải chỉ có kết thúc bi kịch mới có thể khiến khán giả suy nghĩ sâu xa, mới có thể có vẻ có ý nghĩa. Một kịch bản hay thì dù là HE cũng có thể mang lại sự suy ngẫm và ý nghĩa riêng.

Dung Tuân trong đoàn phim có thể nói là bận nhất, nhưng đồng thời cũng lại nhàn nhất. Chỉ cần Thiên Niệm và Ninh Phong không có va vấp gì trong diễn xuất, phát huy vượt xa người thường thì cậu không cần sửa kịch bản. Có thể nhàn tản đến thảnh thơi mà suy nghĩ xem lúc nghỉ Ninh Phong ăn gì rồi thì xem video. Nhưng nếu hai người họ mà diễn còn tốt hơn cả kịch bản, vậy cậu không thể không sửa lại kịch bản, lấy tiếp từ đoạn đó mà phát triển thành cao trào. Nếu phải sửa kịch bản thì lúc đó Dung Tuân lại thành người bận nhất đoàn phim, kéo dài là chuyện bình thường.

Không thể không nói, sự phát huy vượt xa người khác của Thiên Niệm và Ninh Phong thật sự đã kéo kịch bản lên một tầm cao mới, cho nên dù có phải sửa Dung Tuân cũng nguyện ý.

Ninh Phong tuy rằng không muốn cậu phải vất vả, nhưng anh là diễn viên, phải làm tốt nhiệm vụ của bản thân. Hơn nữa còn cần phối hợp với vai diễn của Thiên Niệm, đôi khi thật sự hai người không khống chế được mà diễn thêm, đều là ngẫu hứng nhưng hiệu quả không tệ. Arthur cũng rất vui khi thấy diễn viên của mình biểu hiện xuất sắc như vậy. Cho nên Dung Tuân phải sửa kịch bản, Ninh Phong bất đắc dĩ nhưng không muốn khống chế bản thân lại. Anh hy vọng bộ phim điện ảnh này sau khi ra mắt sẽ là tình trạng hoàn mỹ nhất, khiến cả anh và Dung Tuân đều không tiếc nuối.

Cảnh quay hôm nay là cảnh Thiên Niệm thủ vai Lộ Dương sau khi bị đám người Trình Việt bắt nạt, buổi tối lúc Trình Việt quay lại khu dạy học lấy đồ thì thấy Lộ Dương vẫn còn ở đó.

Kịch bản này Dung Tuân không nói về thời điểm bạo lực lúc đó, cũng không nói về việc phát sinh giữa cậu và Ninh Phong, vì thế tiến triển tình cảm của hai nhân vật chính sẽ cần một quá trình, chứ không giống như hai người, Ninh Phong tỏ tình với cậu ở bệnh viện.

Sau khi diễn viên vào chỗ, thư ký trường quay đánh bảng: “Action!”

Trình Việt một tay nhét trong túi quần, lảo đảo đi về hướng phòng học, muốn đi lấy đồ. Kết quả vừa lên đấy lầu ba thì thấy Lộ Dương ở trong góc.

Lúc này Lộ Dương bị bóng tối che khuất, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào làm lộ rõ hình dạng cậu đang ngồi ôm hai đầu gối.

Khi Trình Việt lên lầu nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên tâm tình không tốt chút nào, tuy nói buổi chiều mới vừa bắt nạt người ta một trận, nhưng Trình Việt lại không vì phát tiết phẫn nộ mà thoải mái hơn.

Trình Việt ngoại trừ một chút biến hóa sắc mặt ra thì không có ý định dừng lại xem tình hình của Lộ Dương, lập tức đi tiếp lên lầu. Lộ Dương không có bất cứ một động thái nào, dường như muốn tan vào trong không khí...

Bước được vài bước, Trình Việt đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Lộ Dương, trạng thái của cậu lúc này khiến anh cảm thấy cậu dường như không còn hô hấp, im lặng đến đáng sợ, lồng ngực như không hề phập phồng.

Do dự vài giây, Trình Việt xoay người xuống lầu, anh đánh người thì có đánh nhưng bảo giết người thì anh chưa từng nghĩ tới.

Bước đến bên người Lộ Dương, Trình Việt dùng mũi giày đá đá cậu. Lộ Dương không hề phản ứng, điều này càng khiến Trình Việt bất mãn, tiến thêm một bước kéo quần áo cậu nhằm kéo cậu đứng lên. Nhưng Lộ Dương lúc này không hề có lực chống đỡ, đứng dậy hoàn toàn không đứng dậy được mà đổ ập người lên người Trình Việt. Trình Việt theo bản năng buông tay ra, không muốn để Lộ Dương ngã lên người mình. Nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy cậu trực tiếp ngã xuống đất, nhanh chóng nâng cậu dậy, không phải là lương tâm của Trình Việt đột nhiên trỗi dậy mà chỉ là bên cạnh có một cái thang, nếu Lộ Dương té ngã, đầu khẳng định sẽ đập lên bậc thang, những vết thương hiện tại chỉ là vết thương ngoài da nhưng lúc đó thì không biết sẽ thế nào được.

“Này, mày bị sao thế hả?” nhìn thấy Lộ Dương như vậy, Trình Việt gọi cậu.

Lộ Dương vẫn không hề có phản ứng, Trình Việt lỡ đãng chạm vào làn da trên cổ cậu, phát hiện trên người Lộ Dương thực sự rất nóng, giống như bị sốt, hơn nữa hai mắt nhắm nghiền, như bị lâm vào hôn mê.

Trình Việt vỗ vỗ khuôn mặt của Lộ Dương, cậu vẫn như trước không có phản ứng gì. Thấy thế bên trong Trình Việt mặc dù không kiên nhẫn nhưng vẫn ôm Lộ Dương lên, bước nhanh ra ngoài, hôm nay anh đánh Lộ Dương, đáng ra là không có việc gì, nhưng hiện tại Lộ Dương lại phát sốt rồi hôn mê, vậy thì trách nhiệm chắc chắn sẽ đổ lên người bọn họ rồi.

Lộ Dương tuy rằng toàn bộ hành trình không có phản ứng gì, nhưng khi bị bế lên theo bản năng co rúm lại, có thể thấy đối với cậu chuyện hôm nay khiếp đảm và sợ hãi đến nhường nào.

“Cut!” Arthur hô.

Thiên Niệm mở to mắt, Ninh Phong buông anh xuống. Hai người cùng đến bên đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi, sau đó bổ sung thêm mấy cảnh đặc tả Thiên Niệm rồi về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Thiên Niệm vì quay bộ phim này mà đã cắt ngắn tóc đi một chút, cũng nhuộm đen lại, trông trẻ hơn, hơn nữa ánh mắt vô cùng thuần khiết, quả thực khiến cho người khác dường như quên mất việc anh còn nhiều tuổi hơn Ninh Phong.

Trở lại phòng nghỉ, Ninh Phong nhìn thấy Dung Tuân đang ngồi trước máy tính xem bộ phim truyền hình mới chiếu hôm qua. Mấy hôm nay anh và Thiên Niệm diễn không đến mức cần phải sửa kịch bản nữa cho nên Dung Tuân cũng có thể thả lỏng hơn một chút.

Vừa rồi thời điểm bế Thiên Niệm lên, Ninh Phong bừng tỉnh nhớ tới cái đêm đó, lúc anh bế Dung Tuân chạy tới bệnh viện, Dung Tuân so với Thiên Niệm lúc này còn nhẹ hơn nhiều, giống như không có trọng lượng vậy. Điều này khiến từ tận đáy lòng âm ỉ cháy đến mức đau đớn, anh thật sự không hiểu lúc trước đầu óc ngu ngốc tới mức nào mà lại đối xử với Dung Tuân như vậy...

Đến bên cạnh Dung Tuân, anh một tay bế cậu lên, cảm nhận trọng lượng hiện tại của cậu, tuy rằng chưa vừa lòng lắm nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi.

Dung Tuân hoảng sở, một tay ôm cổ anh, một tay kéo tai nghe xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc mới vừa gia nhập đoàn phim, gần như cảnh quay nào Dung Tuân cũng xem. Nhưng hiện tại lòng hiếu kỳ của cậu đã được thỏa mãn, cũng muốn dư ra một chút thời gian để bản thân nghỉ ngơi vì chỉ có mình cậu sửa kịch bản áp lực biết bao.

“Không sao hết, muốn nhìn xem em có gầy hay không thôi.” Ninh Phong cười ôm cậu đến dô pha.

Dung Tuân cười nói: “Không có mà, qua em mới cân xong đó.”

“Hửm? Cân ở đâu cơ?” Ninh Phong hỏi.

“Ở sảnh khách sạn có một cái cân nặng mà.” Dung Tuân nói. Ngay lúc đầu cậu cũng không phát hiện ra, sau đó nhìn thấy mấy nữ phụ đến chỗ đó mới biết, liền nhân lúc không có ai thì cân thử chút xem sao.

Ninh Phong cười hôn một cái lên môi cậu nói: “Bữa trà chiều em muốn ăn gì? Để Tề Thanh đặt.”

“Mới vừa ăn cơm trưa xong, chờ một lúc đã.” Dung Tuân nói. Đặt cơm đưa tới đây tương đối tiện, cậu dưới áp lực công việc như vậy mà vẫn có thể duy trì thể trạng, công lao không thể không kể tới Ninh Phong, vì anh lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại hỏi xem cậu muốn ăn gì.

“Buổi tối bảo Tề Thanh đặt canh bồ câu cho em, đừng quên đấy.” ngón tay Ninh Phong đi theo cổ áo lông của Dung Tuân chui vào bên trong, sau đó nhấc ra một chiếc vòng cổ tinh tế, phía bên trên có treo hai chiếc nhẫn - hai chiếc nhẫn của bọn họ.

Vì Ninh Phong phải đóng phim, không tiện mang nhẫn. Đoàn phim nhiều người lắm tai mắt, Dung Tuân mang vẫn thích hợp hơn, cho nên anh liền lấy một dây chuyền bạch kim xâu hai chiếc nhẫn để cậu đeo lên.

Dung Tuân ở đoàn phim, thỉnh thoảng cậu sẽ xem cảnh anh và Thiên Niệm phối hợp diễn với nhau. Trong phim, người yêu anh là Thiên Niệm nên anh sợ Dung Tuân ghen hoặc nhìn thấy không thoải mái, cho nên dùng cách này để trấn an cậu.

Ngón tay nâng hai chiếc nhẫn lên, anh thành kính cúi xuống mà hôn một chút, sau đó lại chuyển qua hôn môi Dung Tuân.

Dung Tuân mấp máy môi cười, đây là đoàn làm phim, bọn họ không thể làm gì quá đà được. Tâm ý của anh cậu đều hiểu cả, chỉ cần thế này là đủ rồi.

Rất nhanh, Tề Thanh gõ cửa tiến vào, nói chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo.

Ninh Phong nhét vòng cổ trở lại trong áo Dung Tuân, lúc này mới đứng lên rời khỏi phòng nghỉ.

Dung Tuân cười cười, tâm tình tốt hơn nên tự pha cho mình một ly trà sữa, sau đó quay lại máy tính, tiếp tục xem phim.

Tiến độ quay phim rất thuận lợi, Arthur yêu cầu tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng Ninh Phong và Thiên Niệm đều làm tốt, khiến ông vô cùng hài lòng.

Bên phía quay phim không có vấn đề gì, nhưng bên phía chỉ đạo âm nhạc dường bị hơi cân não. Cũng không phải là không tìm được người soạn nhạc tốt, chẳng qua là những khúc đó Arthur nghe đều không vừa lòng, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Hôm nay Arthur đến phòng nghỉ của Ninh Phong dùng bữa trưa, lại nhắc tới việc này, Arthur không muốn để người nước ngoài soạn nhạc cho phim này vì dù sao văn hóa âm nhạc ở mỗi nơi một khác, cũng không hẳn là không tìm được ca khúc động lòng người, nhưng vẫn câu nói kia, Arthur yêu cầu cao, cho nên vẫn chưa lựa chọn được khúc nào. Tuy nhiên bọn họ vẫn còn thời gian, không cần phải sốt ruột quá.

“Ta cảm thấy trước mắt thu được một khúc là Thực Mỹ, nhưng vẫn có điểm không thuần túy lắm. Theo cách các cậu nói thì có vẻ không đủ ý tứ.” Arthur bất đắc dĩ nói.

Tiếng Trung phổ thông của Arthur khá ổn, lại không ngừng học từ mới nên ngày càng biểu đạt ý của bản thân rõ ràng hơn. Trước đó Dung Tuân cũng hỏi qua Ân Hạo vì sao Arthur lại nói Tiếng Trung tốt vậy? Ân Hạo nói rằng ông ấy có học qua một vài ngôn ngữ, vì muốn diễn giải cho diễn viên của mình hiểu được hơn về ý muốn của ông ấy. Nên Arthur cảm thấy dùng tiếng mẹ đẻ để nói sẽ khiến diễn viên có thể hiểu hơn về nhân vật, cũng có biểu hiện tốt hơn. Thực ra mỗi loại ngôn ngữ đều sẽ có sự đặc sắc và văn hóa riêng bên trong, mỗi người đối với tiếng mẹ đẻ vẫn là hiểu rõ hơn cả, cho nên không sợ phiền toái, Arthur nguyện ý học nhiều ngôn ngữ như vậy, đến lúc hai bên hợp tác cũng nhẹ nhàng hơn.

Xem ra Arthur có thiên phú về về mặt ngôn ngữ, bằng không nếu chỉ bằng sự cố chấp của bản thân thì ông ấy sẽ không đi đến ngày hôm nay.

“Nếu không, chúng ta thử tìm một người soạn nhạc mới xem sao?” Phó đạo diễn đề nghị nói.

“Có thể.” Arthur hoàn toàn không phản đối việc dùng người mới, chỉ cần có thể đưa ra ca khúc hợp ý là được.

“Để tôi về nói với bên sản xuất một chút, liên hệ xem sao.” Phó đạo diễn nói tiếp.

“Được.” Arthur gật đầu.

Nghe bọn họ có ý định dùng người mới, Dung Tuân đột nhiên nhớ ngay tới Thương Kỳ. Trước đó lúc Thương Kỳ sáng tác âm nhạc cho tác phẩm tốt nghiệp của Khang Kiệt, viết rất tốt, cũng coi như tác phẩm đầu tay. Nếu Arthur đồng ý cho cậu ấy một cơ hội, vậy đối với Thương Kỳ khẳng định tốt không thể tốt hơn.

Nghĩ vậy, Dung Tuân liền chủ động mở miệng: “Cháu có một người muốn đề cử, cũng coi như người mới, nếu như có thể, ngài cho cậu ấy một cơ hội được không ạ?”

Nếu là đoàn phim khác, Dung Tuân mở miệng nói ra sẽ có cảm giác đột ngột. Vì các đạo diễn khác, khả năng sản xuất linh tinh sẽ có thói quen hợp tác với người quen, cậu muốn cắm một chân vào khẳng định người khác sẽ không muốn. Nhưng Arthur không vậy, Arthur dù sao cũng là một đạo diễn quốc tế, không liên quan đến quốc nội nhiều, lại có ý dùng người mới, cho nên cậu muốn vì Thương Kỳ mà tranh thủ cơ hội này.

“Đương nhiên có thể.” Arthur vui sướng nói: “Lát nữa cậu viết cho ta tên và số điện thoại đối phương, ta đưa cho bên nhà sản xuất để bên đó tìm người liên hệ.”

“Vậy tốt quá, cảm ơn ngài.” Dung Tuân mỉm cười gật đầu.

“Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều vì bộ phim mà.” Arthur mỉm cười nói.

Đúng vậy, bọn họ đều vì bộ phim điện ảnh này. Cho nên họ không sợ thử, không sợ cho người mới cơ hội, bởi vì có rất nhiều điều kinh hỉ từ đó mà đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.