Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 114: Chương 114: Giao lưu




Editor: Calcium

Thứ bảy sau khi ăn cơm, Ninh Phong liền lái xe đưa Dung Tuân đến nhà Ân Hạo sau đó hai người sẽ tới hội giao lưu.

“Tối về em muốn ăn gì?” Ninh Phong hỏi. Hiện tại hai người đã quang minh chính đại sống chung với nhau, cho dù cha mẹ có đến nhà, anh cũng không cần lo lắng bại lộ như trước nữa. Qua được cửa cha mẹ rồi, tình cảm của hai người càng thêm ổn định, thậm chí đôi khi còn có cảm giác như lão phu thê vậy.

“Ăn lẩu được không?” Dung Tuân nói. Thời tiết đang dần chuyển lạnh, bắt đầu bước vào mùa lẩu.

“Được, lát về anh qua siêu thị mua đồ, chờ lúc em về rồi hai đứa mình cùng ăn.” Ninh Phong nói.

“Ừm, bao giờ xong em gọi cho anh.” Dung Tuân vẫn giữ thói quen luôn thông báo lịch trình của mình cho anh biết.

“Đã biết. Đừng uống rượu, có chuyện gì phải gọi cho anh ngay.”Ninh Phong nhắc nhở nói.

“Vâng.” Dung Tuân gật đầu.

Sau khi đến nhà Ân Hạo, Dung Tuân liền xuống xe lên lầu. Hôm nay buổi giao lưu sẽ tổ chức trong một buổi chiều, bữa tối có khả năng Ân Hạo sẽ đi ăn cùng mấy biên kịch có quan hệ tốt, học trò như Dung Tuân không cần đi theo, có thể về sớm một chút.

Thấy Dung Tuân lên lầu rồi Ninh Phong mới khởi động xe rời đi. Đây là lần đầu Dung Tuân tham gia buổi tụ hội như thế này nên anh có hơi lo lắng một chút. Nhưng cậu cũng không còn là đứa trẻ nữa, về sau sẽ càng có nhiều buổi giao lưu hơn, vì thế anh cần phải buông tay để cậu có thể tự đi trên con đường kiến thức của mình, tiếp xúc với nhiều người hơn để có thể hiểu biết nhiều hơn nữa về giới biên kịch. Nhìn thấy người yêu của mình ngày càng trưởng thành là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng đồng thời lại lo lắng khi cậu dần trưởng thành hơn. Lo lắng, thực ra đây cũng có thể coi như một cách thức thể hiện tình yêu.

Sau khi Dung Tuân uống xong tách cà phê mà Tề Thanh pha cho thì cậu và Ân Hạo cùng nhau xuất phát tới buổi giao lưu.

Tề Thanh hiện giờ so với trước kia bận rộn hơn nhiều, nhưng may mắn là phần lớn công việc đều có thể làm ở nhà, chỉ là hợp áp lực về mặt thời gian. Bất quá, dì dọn nhà định kỳ sẽ tới đây nên không gặp khó khăn gì trong chuyện nhà cửa. Tinh thần của Tề Thanh đang rất tốt, có thể là do công việc mới khiến anh cảm thấy đây là một sự khiêu chiến, cho nên vẫn luôn rất tích cực hoàn thành. Thấy anh tích cực làm công việc phụ này, Ân Hạo không bày tỏ ý kiến gì, chỉ cần Tề Thanh không mệt là được rồi.

Hội giao lưu được tổ chức tại hội trường của một khách sạn năm sao, những người tới đây đều là những biên kịch nổi danh và học trò của họ. Những người học trò này trong tương lai sẽ trở thành một lực lượng thế hệ mới, sớm cho họ tiếp xúc với người trong giới là một điều có lợi.

Ân Hạo đến hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn vào, vài vị biên kịch thoạt nhìn tương đối nổi danh liền dẫn đầu bưng ly rượu tới bắt chuyện với Ân Hạo.

“Ân Hạo, lâu rồi không gặp. Trước đây mời anh đều không tới, lần này nghe nói anh lại đồng ý, tôi còn tưởng tôi nghe nhầm chứ.”

“Đúng vậy. Tuy rằng Ân Hạo không lộ diện, nhưng các tác phẩm trên màn ảnh vẫn rất sinh động. Nghe nói bộ phim do anh biên kịch đã quay xong, chúc mừng.”

“Tiếp theo có kế hoạch gì không? Viết một kịch bản mới sao?”

“Ân Hạo, anh bạn nhỏ này là?”

Thấy lời nói của bọn họ đã dời đến Dung Tuân, Ân Hạo mới mở miệng nói: “Học trò của tôi, dẫn em ấy tới làm quen dần, dù sao cả ngày đi theo tôi cũng chỉ học được một số thứ hữu hạn, vẫn nên tiếp xúc cùng người trong giới thì mới tiến bộ được.”

“Xin chào các thầy.” Dung Tuân chào hỏi một số người. Tên của những người này Dung Tuân đều đã nghe qua, nhưng chính thức gặp mặt thì cậu lại không phân rõ được ai vào với ai.

Vài người trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Anh mà cũng nhận học trò sao? Con nhà ai đây?”

Ân Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà ai không quan trọng. Nhưng là do Ninh gia đề cử, tôi tìm hiểu một chút thấy có thiên phú liền nhận làm học trò.”

“Thì ra là Ninh gia đề cử, bảo sao có thể lọt được vào mắt anh.”

“Là do đứa nhỏ này có tài năng thôi.” Ân Hạo nói.

“Có thể được Ninh gia đề cử thì khẳng định là có tài năng.”

Cùng vài người lớn tuổi nói chuyện xong, Ân Hạo lại đưa Dung Tuân đi nhận biết một số biên kịch khác. Mỗi lần chủ động dẫn cậu đi quen mặt, đều sẽ trọng điểm giới thiệu một chút, có một số chủ động tới tìm Ân Hạo nói chuyện thì anh cũng đều lễ phép giới thiệu cậu.

Dung Tuân rất nhanh đã phát hiện ra quy luật này, nói cách khác, những người mà Ân Hạo chủ động dẫn cậu đi làm quen, đều là người mà anh cảm thấy không tệ, cậu có thể thể tiếp xúc. Mà khi Ân Hạo chủ động giới thiệu, cậu chỉ cần nhớ kỹ tên, đừng ra vẻ thất lễ là được.

Trong quá trình Ân Hạo dắt cậu đi giới thiệu với các tiền bối, Dung Tuân gặp được Thẩm Thực.

Đương nhiên, anh cũng nhìn thấy cậu. Hơi gật đầu với cậu, ý bảo cứ xong việc đã rồi nói chuyện.

Tiếp sau đó, Ân Hạo cũng tập trung giới thiệu Dung Tuân cho thầy của Thẩm Thực. Thầy của Thẩm Thực cũng giới thiệu anh với Ân Hạo. Dung Tuân nhìn ra được, Ân Hạo rất tôn trọng thầy ấy, có thể thấy thầy của Thẩm Thực là một thầy giáo giỏi.

Chờ giới thiệu xong một vòng, Ân Hạo có chuyện muốn nói với thầy của Thẩm Thực liền nói với Dung Tuân: “Em và Thẩm Thực đi ăn chút gì đi, đừng đi quá xa.”

“Vâng.” Dung Tuân gật đầu, liền đi cùng Thẩm Thực đến phía bàn tiệc. Cả cậu và Thẩm Thực đều không nói ra chuyện hai người quen nhau, không phải không thể nói mà là các thầy đều đang giới thiệu học trò tâm đắc của mình cho nhau, bọn họ không tiện chen vào, chi bằng chờ lúc về nói sau cũng được.

Bên phía bàn tiệc không có ai, các biên kịch đều đang đi bắt chuyện, có thể chạy tới đây ăn chỉ có học trò bọn họ, tuy nhiên lần này người mang theo học trò không nhiều, đồ ăn căn bản chưa động qua.

“Gần đây em thế nào?” Thẩm Thực mỉm cười hỏi.

“Khá tốt, anh thì sao?” Dung Tuân hỏi lại. Cậu và anh đã một thời gian khá dài không gặp mặt, nhưng trên mạng vẫn thường nói chuyện.

“Cũng không tệ, sắp tới sang tháng sẽ xuất bản một bộ truyện dài kì.” Thẩm Thực cười đến thỏa mãn.

“Chúc mừng anh, đến lúc đó chắc chắn em sẽ ủng hộ.” Dung Tuân nói. Hiện tại mối quan hệ của hai người không hề có gì khác trước, vẫn như người anh hàng xóm thân thiết mà thôi.

“Tốt quá. Tập tiếp theo của em bao giờ xuất bản?” Thẩm Thực hỏi.

“Thứ hai tuần sau sẽ đưa ra thị trường cả nước.” Dung Tuân nói. Thực ra lần này xuất bản ra thị trường muộn hơn so với dự định một chút, vì bên phía xưởng in ấn gặp chút sai lầm cho nên chậm trễ thời gian, mới kéo dài tới hiện tại.

“Xem ra diễn đàn lại chuẩn bị náo nhiệt rồi đây.” Thẩm Thực cười nói.

Mỗi lần có một tác giả xuất bản, trên diễn đàn đều sẽ trở nên náo nhiệt, thảo luận về việc này. Bởi vì để xuất bản thường sẽ trải qua chỉnh sửa một chút, nội dung tuy không thay đổi, nhưng một số chi tiết sẽ chỉnh sửa để trở nên tinh tế hơn, vì thế rất nhiều độc giả thích so sánh giữa chưa chỉnh sửa và đã chỉnh sửa.

Dung Tuân gắp một miếng bánh kem từ từ ăn. Thẩm Thực cũng gắp hai cái bánh tart trứng, hai người cùng đứng trong góc, không ai quấy rầy khiến họ có thể thoải mái tâm sự.

“Thật không ngờ là em lại theo học thầy Ân Hạo.” Thẩm Thực cười nói: “Thầy Ân Hạo không dễ gì mà thu nhận học trò đâu.”

“Vâng, là cha mẹ Ninh Phong liên hệ giúp em.” Dung Tuân không hề dấu diếm. Thực ra cho dù không nói thì Thẩm Thực cũng hiểu cậu không có khả năng tự mình tới tìm Ân Hạo được.

“Ừ, thầy Ân Hạo rất có tài, em đi theo học tập nhất định sẽ học được nhiều thứ. Tuy nhiên thầy ấy không hay tới các buổi giao lưu thế này nên trong giới cũng không tiếp xúc nhiều người, trên phương diện này khả năng trên phương diện này em phải để ý một chút.” Là một người từng trải, Thẩm Thực cảm thấy bản thân có không ít kinh nghiệm có thể chia sẻ cho cậu., “Thực ra trong giới biên kịch này nói lớn không lớn, tiếp xúc nhiều người một chút, cho dù không thân cũng không sao cả, không biết được sau đó sẽ hợp tác với ai. Nếu thầy Ân Hạo không thích kiểu hoạt động thế này, em cũng có thể đi cùng anh. Tuy rằng các tiền bối không nói nhiều, nhưng trong thế hệ mới thì anh cơ bản quen biết.”

Dung Tuân gật đầu: “Vậy về sau phải làm phiền anh rồi.” Trước đó Ninh Phong cũng đã nói qua với cậu, thầy Ân Hạo đúng là không thích tham gia các buổi giao lưu thế này, nhưng thầy lại là biên kịch đứng đầu, cho nên dù thầy không chủ động làm quen nhiều người thì cũng có không ít người muốn tiếp xúc với thầy. Nhưng cậu không giống, hiện tại cậu là một người mới, học cái cao ngạo này từ chỗ thầy Ân Hạo không phải điều tốt. Đi theo Ân Hạo, cậu cũng có con đường mà bản thân cần đi, căn bản không cần phải tạo cho mình cái thiết lập cao lãnh như thế, vì thế quen biết nhiều nhân tài càng quan trọng hơn. Thầy Ân Hạo vốn không thích loại hoạt động thế này nhưng vẫn dẫn cậu đi tham dự, hẳn cũng có suy nghĩ như thế.

“Khách khí với anh làm gì.” Thẩm Thực cười nói.

Ăn một chút điểm tâm rồi Thẩm Thực pha cho mỗi người một tách cà phê nói: “Hiện tại có rất nhiều sinh viên năm tư khoa đạo diễn, nhóm nghiên cứu sinh đã bắt đầu chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp. Đây là một cơ hội tốt để rèn luyện. Anh có một sư huynh chuẩn bị tốt nghiệp, muốn mời anh viết một kịch bản. Không biết em có hứng tham dự không?”

Trường Thẩm Thực học có khoa đạo diễn, Dung Tuân biết điều này cho nên cơ hội anh tiếp xúc kịch bản khẳng định nhiều hơn cậu.

“Có thể sao?” Dung Tuân đương nhiên có hứng thú. Mỗi một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình, biên kịch đều sẽ có một đội nhóm biên kịch riêng, đương nhiên tự bản thân sáng tác như Ân Hạo cũng có nhưng tương đối ít, yêu cầu đối với biên kịch cũng sẽ tương đối cao. Cho nên ngay từ đầu tiếp xúc đội nhóm sẽ nhẹ nhàng hơn, cũng có thể rèn luyện.

“Đương nhiên có thể. Nhưng mà đây là một tác phẩm tốt nghiệp cho nên bộ phim sẽ không dài, đại khái trong vòng một tiếng, kịch bản cũng không quá dài. Quan trọng nhất là không có thù lao, cùng lắm là được mời bữa cơm, em không ngại là được.” Thẩm Thực nói. Anh rất muốn hoàn thành kịch bản theo hình thức đội nhóm thế này, vì là tác phẩm tốt nghiệp, cho nên tên của mọi người đều sẽ được đưa ra, không tồn tại tình huống cạnh tranh hoặc thiên vị.

“Kịch bản dài ngắn không quan trọng, thù lao cũng chỉ là thứ yếu, Thẩm ca chịu cho em cơ hội học tập thế này là em đã vui lắm rồi.” Dung Tuân nói.

“Lại khách khí với anh rồi.” Thẩm Thực vỗ vai Dung Tuân nói: “Để anh về nói với sư huynh một tiếng. Sau đó chúng ta liền bắt tay viết bản thảo. Còn bên phía đoàn phim không cần chúng ta nhọc lòng. Trước mặt bên biên kịch có hai người chúng ta, anh sẽ tìm xem có còn ai muốn gia nhập nữa không, nếu có ba hoặc bốn người sẽ nhẹ nhàng hơn, linh cảm càng phong phú hơn. Lần này sư huynh có ý làm phim về chủ đề thanh xuân, muốn chúng ta viết ra một câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường.”

“Được, về anh nhớ gửi đại cương cho em xem.” Dung Tuân cảm giác hơi kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu chân chính bắt tay vào viết thử kịch bản.

“Ừ, tối này về anh sẽ gửi em.” Thẩm Thực mỉm cười nói: “Đúng rồi, em nhớ báo với thầy Ân Hạo một tiếng. Dù sao cũng là học trò của thầy, chuyện này nên có sự đồng ý của thầy sẽ tốt hơn.”

“Vâng, em biết rồi. Trở về sẽ nói với thầy.” Dung Tuân nói.

Thẩm Thực gật đầu lại nói: “Đúng rồi, nếu bên em có ai thích hợp gia nhập vào đội nhóm biên kịch thì có thể đề cử với anh. Không cần có kinh nghiệm, chỉ cần nhiệt tình là được. Hành văn tinh tế, hoặc tương đối có chiều sâu, có tư tưởng cũng được. Đương nhiên, tốt nhất phải sáng tạo một chút.”

Dung Tuân nghĩ nghĩ nói: “Nghe anh nói như vậy...em thật sự nghĩ tới mấy người, nhưng để em về hỏi xem đối phương có hứng thú hay không đã. Bọn họ đều không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng đều thuộc câu lạc bộ văn học trường em, đã từng viết rất nhiều tập san cho trường.”

“Vậy được, em hỏi giúp anh. Trên mặt chuyên nghiệp chỉ cần hai chúng ta là đủ rồi, chúng ta chỉ cần người khác có thể mang tới một số ý tưởng mới mẻ là tốt rồi. Nhưng dù sao cái này cũng không có thù lao, em nhớ nói rõ ràng, nếu họ không muốn đừng miễn cưỡng.” Thẩm Thực cũng hiểu hiện tại tìm người hỗ trợ không có sự ràng buộc là chuyện khó khăn tới mức nào.

“Vâng, em biết rồi. Chờ hỏ xong sẽ trả lời anh.” Dung Tuân nói.

Buổi giao lưu diễn ra đến tầm bốn rưỡi chiều là kết thúc. Ân Hạo lái xe đưa Dung Tuân về trước, sau đó lại đi cùng mấy biên kịch có quan hệ tương đối tốt dùng bữa tối.

Vừa lên xe, Dung Tuân liền gọi điện cho Ninh Phong báo mình sắp về. Ân Hạo nhìn cậu một cái rồi không nói gì thêm.

Trên đường, cậu nói với Ân Hạo về việc cậu và Thẩm Thực sớm đã quen biết, cũng nói việc anh muốn mời cậu gia nhập đội nhóm viết kịch bản cho tác phẩm tốt nghiệp của sư huynh anh ấy.

Ân Hạo nghe xong, gật đầu nói: “Đi thử xem cũng tốt. Thời gian này tôi cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian để tìm linh cảm, để em đi thực tập thế này cũng không tệ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em đã theo tôi một thời gian dài như vậy rồi, nên bắt tay vào sáng tác kịch bản của chính mình. Tôi không hạn chế đề tài, cũng không hạn chế thời gian, viết không thành thục cũng không sao, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất - em tự mình hoàn thành. Không có đội nhóm, có thể giúp em tham khảo nhưng không thể để học thay thế em hoàn thành kịch bản, cho dù một đoạn nhỏ cũng không được. Nghe có hiểu không?”

“Vâng, em hiểu. Trong khoảng thời gian này em cũng sẽ suy ngẫm đề tài bản thân muốn viết.” Dung Tuân thành thật gật đầu. Đối với kịch bản của chính mình, tuy rằng chưa có gì cả nhưng Dung Tuân vẫn có chút mong chờ cùng kích động.

“Ừ, bắt đầu từ cuối tuần này em không cần tới nhà tôi nữa. Tôi muốn đưa Tề Thanh đi du lịch, có chuyện gì thì gọi điện hoặc gửi tài liệu cho tôi.” Ân Hạo nói.

“Vâng, em đã biết.” Dung Tuân gật đầu nói.

Khi Dung Tuân về đến nhà, Ninh Phong đã chuẩn bị gần xong bữa lẩu rồi, ngoài một số đồ ăn chưa rửa thì đa số đồ ăn đã xử lý đều đã bày lên bàn.

Thấy cậu về, anh liền bước đến hôn một cái nói: “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn lẩu.”

“Vâng.” Dung Tuân mỉm cười gật đầu. Ninh Phong không nấu ăn nhưng chuẩn bị một số đồ nhúng lẩu cơ bản thì vẫn có thể. Dung Tuân rất thích nhìn anh mặc tạp dề, cảm giác ở nhà thật ấm áp.

Rửa tay rồi thay bộ quần áo ở nhà, Dung Tuân liền đến bếp hỗ trợ, rất nhanh mọi thứ đã hoàn thành, nước lẩu cũng xong, hai người ngồi xuống bàn chờ nước sôi rồi cho đồ vào nhúng.

Trong lúc chờ nước sôi, cậu kể cho anh nghe về việc hôm nay gặp Thẩm Thực, cùng ý tưởng gia nhập đội nhóm biên kịch thực tập với anh, ngoài ra còn chuyện Ân Hạo yêu cầu cậu độc lập hoàn thành kịch bản.

Vì là Thẩm Thực nên Ninh Phong không có gì phải lo lắng. Hơn nữa thấy Dung Tuân cũng thích nên dù không có thù lao anh cũng sẽ không phản đối. Dù sao anh vốn không cần cậu kiếm quá nhiều tiền, tiền anh kiếm cũng đủ nuôi cậu rồi.

“Người mà em muốn đề cử với Thẩm ca là ai vậy?” Ninh Phong hỏi. Lúc này nước dùng đã sôi, Ninh Phong mở nắp vung, bắt đầu cho đồ ăn vào.

“Là học trưởng Hướng Ngạn và Như Phỉ đó. Nhưng không biết hai người họ có thời gian không.” Dung Tuân mỉm cười nói.

Ninh Phong hơi nhíu mày, không biết vì điều gì đột nhiên có một cảm giác đồng văn của Tư Hiền và Hướng Ngạn có khả năng tiếp tục...

- ---------------------------------------

Chương này dài quá.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.