Nhà hàng Đông Nam Á này rất đông người, có thể là do ở thành phố C, nhà hàng có phong cách thế này tương đối ít, tất cả mọi người đều muốn thử một lần hương vị mới lạ cho nên nhà hàng dường như cả năm đều đông khách, muốn ăn khẳng định phải đợi có chỗ.
Ninh Phong và Dung Tuân đợi khoảng mười lăm phút, rốt cuộc cũng đến phiên họ. Nhà hàng này không lớn, ánh sáng tương đối tối tăm, mang phong cách khuynh hướng rừng mưa nhiệt đới, cảm giác tương đối mới mẻ. Nhân viên phục vụ đưa hai người tới chỗ ngồi của mình, sao đó đưa menu qua, để bọn họ chọn món, sau khi chọn thì gọi người tới là được.
Dung Tuân chưa ăn qua đồ ăn thế này bao giờ, đồ ăn trên menu cậu nhìn có điểm khó chọn lựa. Ninh Phong thì đã ăn qua vài lần đồ ăn Đông Nam Á, thấy Dung Tuân không biết chọn gì chỉ có thể chờ anh chọn.
Chọn đồ xong, Ninh Phong gọi nhân viên phục vụ tới, nhân viên đọc lại lần nữa để hai người đối chiếu, đề cử với bọn họ mon ăn chiêu bài ở đây là món bánh phô mai sầu riêng.
Dung Tuân và Ninh Phong không phải là người không ăn được sầu riêng cho nên đối với món đồ ngọt này, Dung Tuân rất có hứng thú, quay đầu về phía Ninh Phong, trưng cầu ý kiến của anh.
Ninh Phong cười nói: “Nếu em muốn ăn, tối chúng ta mua mang về. Hiện tại không hợp để ăn.”
Dung Tuân chớp mắt không rõ tại sao lại “không thích hợp”, nhưng nếu anh đã nói tối mu về thì chờ đến tối là được rồi.
Sau khi nhân viên rời đi, Ninh Phong nhìn xung quanh, loại ánh sáng u ám này đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, nếu là bạn bè hoặc người nhà dùng cơm ở đây, khả năng sẽ cảm thấy hơi bức bối.
Đến lúc Ninh Phong chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì ấn đường đột nhiên nhíu lại, anh nhìn thấy trong góc có hai người đàn ông đang ngồi cùng nhau ăn gì đó, cử chỉ thân mật. Nếu chỉ là hai người đàn ông bình thường thì căn bản anh sẽ không để ý nhiều như thế, nhưng hai người kia lại không phải người lạ, mà chính là người đại diện của Thiên Niệm là Lư Kha cùng nam nghệ sĩ cạnh tranh với Thiên Niệm - Thượng Lỗi.
Lư Kha thì Ninh Phong đã gặp qua rất nhiều lần, căn bản không có khả năng nhận nhầm, dù anh sáng có hơi tối cũng không tới mức không nhìn rõ mặt mũi. Chỉ là hiện tại Lư Kha so với nhận thức của anh trước kia, trẻ hơn một chút. Mà Thượng Lỗi thì anh lại càng không thể nhận nhầm, tuy rằng hiện tại hắn chưa nổi tiếng, mới chỉ quay một số quảng cáo, tham gia một số chương trình, nhưng khi Thiên Niệm xảy ra chuyện, cơ hồ Thượng Lỗi “spam” tỉ lệ lộ diện, cho dù Ninh Nhu không cố tình xem, cũng nhớ kỹ.
Hai người này hiện tại dám hẹn hò như vậy, một là do Lư Kha chỉ là người đại diện, sẽ không có ai chú ý tới hắn. Hai là Thượng Lỗi còn chưa nổi, ra cửa xác suất gặp fan cũng rất nhỏ.
Ninh Phong khẽ nhếch miệng một cái thầm nghĩ: Đáng tiếc hai người này vận khí thật không tốt, lại bị anh bắt gặp. Anh còn đang nghĩ làm thế nào để Thiên Niệm sớm đá Lư Kha đi, thấy rõ mọi chuyện, hiện tại thì tiện rồi, không tốn công mấy. Xem ra đúng là ông trời có mắt, muốn giúp Thiên Niệm.
“Làm sao vậy?” Thấy anh không biết đang nghĩ gì, Dung Tuân hỏi.
Anh cười với cậu nói: “Không có gì, anh đi toilet chút.”
“Được.” Dung Tuân gật đầu không có ý kiến gì.
Thực ra anh không đi toilet, dù sao ở đó cũng đông người, nói chuyện không tiện. Bên cạnh toilet chính là cửa nhà hàng, anh đi ra ngoài, tìm một nơi ít người qua lại, gọi điện cho cha anh. Vừa rồi lúc ra cửa, anh còn đặc biệt đi vòng qua một chút, đi qua bàn của Lư Kha và Thượng Lỗi, lần nữa xác nhận mình không nhận lầm.
“Alo?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Ninh Đường.
“Cha, giờ nói chuyện có tiện không?” Ninh Phong hỏi. “Hiện con có chuyện muốn nói với cha.”
“Chờ ta một chút.” Bên phía ông an tĩnh một lát, giống như đang tìm một chỗ tiện nói chuyện.
Thực ra lúc đầu Ninh Phong có ý định gọi điện cho Bách Phỉ, với năng lực hiện tại của Bách Phỉ, tìm một hai phóng viên bát quái tới chụp thì cũng không khó. Nhưng anh rất nhanh phủ nhận ý tưởng này, dù sao thì anh ra cũng không đạt được lợi ích gì trực tiếp từ chuyện này, hơn nữa trong cái vòng luẩn quẩn của giới này, không có khả năng giữ bí mật vĩnh viễn. Mà với các mối quan hệ của Bạch Phỉ, vạn nhất tìm người không đáng tin cậy, đem mọi chuyện nói lại cho Lư Kha, hắn lại mượn cớ châm ngòi ly gián cho Thiên Niệm thì chính là hại mình. Cho nên sau khi suy nghĩ một phen, anh cảm thấy không bằng trực tiếp gọi điện cho cha sẽ càng đáng tin hơn, dù sao trong giới này, chưa có ai dám đắc tội với cha anh.
“Chuyện gì?” Không bao lâu, đầu dây lần nữa truyền đến âm thanh của Ninh Đường.
“Cha, chuyện đào Thiên Niệm về Tinh Tập cha đã suy nghĩ xong chưa?” Ninh Phong hỏi.
“Làm sao vậy?” Về chuyện của công ty, ông căn bản sẽ không nói cho Ninh Phong, mặc dù anh là người thừa kế nhưng hiện tại chỉ là một học sinh, ông tính chuẩn bị chờ anh đến năm ba đại học sẽ suy xét để anh tới công ty học tập.
“Con đi ăn thấy người quản lý của Thiên Niệm là Lư Kha ăn cơm cùng Thượng Lỗi, cử chỉ tương đối thân mật...” Anh đã sớm soạn sẵn lời giải thích tốt: “Con tuy rằng không hiểu biết nhiều về giới giải trí nhưng Lư Kha là người quản lý của Thiên Niệm, giữa ban ngày lại đi ăn cơm cùng Thượng Lỗi, vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp. Trước đó Bách ca còn nói với con rằng, người đại diện của nghệ sĩ sẽ luôn bảo trì một khoảng cách thích hợp với nghệ sĩ đối thủ, một phần là vì muốn nghệ sĩ của mình an tâm. Lư Kha như vậy, con không biết liệu có phải bản thân mình đa nghi không.”
Người đại diện và nghệ sĩ là mối quan hệ hợp tác, loại quan hệ này thực ra cũng có mức độ nào đó rất thân cận, vì muốn nghệ sĩ tín nhiệm mình, giữ gìn một quan hệ hợp tác tốt đẹp, người đại diện khi kết giao với các nghệ sĩ khác, đều sẽ tương đối chú ý. Đối ngoại xã giao là một chuyện, quá mức thân mật nói chuyện lại là một chuyện khác, rất nhiều nghệ sĩ sẽ kiêng kị chuyện này.
Ninh Đường trầm mặc một lát hỏi: “Sao con lại biết Lư Kha?” Trong ấn tượng của ông, Ninh Phong hẳn không quen biết gì Lư Kha mới đúng. Còn Thượng Lỗi, khả năng Ninh Phong biết đến lớn hơn một chút, dù sao lớn nhỏ gì cũng coi là một minh tinh.
Ninh Phong biết rằng cha khẳng định sẽ hoài nghi, cũng đã sớm nghĩ kỹ lý do, vô cùng thong dong mà cười nói: “Trước kia không phải con đã nói với cha là con thưởng thức Thiên Niệm sao? Đôi khi trên mạng có một số fan sẽ đăng ảnh chụp, hoặc là ảnh Thiên Niệm xuống máy bay, lúc đó Lư Kha sẽ giúp Thiên Niệm tiếp fan, có đôi khi sẽ bị chụp hình cùng nhau. Con xem nhiều tự nhiên sẽ có ấn tượng.”
Lý do của Ninh Phong rất hợp lý, cho dù hiện giờ Ninh Đường đi lên mạng tra cũng có thể nhìn thấy mặt của Lư Kha.
“Con cảm thấy nhân phẩm của người tên Lư Kha có vấn đề, nếu là ngày thường thì con sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay là ngày lễ, con không muốn nghĩ nhiều cũng khó. Nghệ sĩ và người đại diện có quan hệ tín nhiệm nhau vô cùng quan trọng, cha so với con càng rõ ràng chuyện này, con thật sự khó mà tin được chuyện này mà Thiên Niệm biết sẽ cảm kích hoặc vui vẻ gì. Cho nên nếu cha muốn đào Thiên Niệm về công ty mình, ngàn vạn lần đừng để anh ta mang theo Lư Kha, con cảm thấy sẽ hủy hoại thanh danh của Tinh Tập.” Ninh Phong nói. Nếu không có chuyện ở đời trước, Ninh Phong khả năng cũng sẽ không dám chắc chắn mà nói như vậy. Đối với hiểu biết của anh về Thiên Niệm mà nói, nếu anh ta sớm biết Lư Kha và Thượng Lỗi ở chung, tuyệt đối sẽ không ở bên Lư Kha.
Đối với Lư Kha, thực ra Ninh Đường cũng đã hỏi thăm trước, tuy rằng không co ai đề cập đến chuyện Lư Kha và Thượng Lỗi, nhưng với nhân phẩm của Lư Kha mà nói, đích thực không phải là người mà Tinh Tập muốn. Mà ông muốn thu Thiên Niệm về công ty, đúng là anh ta có hỏi qua liệu có thể mang Lư Kha về cùng hay không, dù sao cũng đã hợp tác với nhau một thời gian tương đối lâu, vẫn là có cảm giác quen thuộc, tuy nhiên thái độ cũng không quá cứng rắn. Nhưng vì muốn giữ ấn tượng ban đầu tốt một chút, ông lo rằng nếu không đồng ý, vạn nhất sau này vì chuyện Lư Kha, Thiên Niệm đối với công ty ly tâm, liền không phải chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Ninh Đường nói: “Gửi ta địa chỉ của nhà hàng, chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Vâng, lát nữa con nhắn tin cho cha.” Ninh Phong đáp.
“Ừ.” Bên kia Ninh Đường cũng không nói gì thêm.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Phong gửi địa chỉ cho cha mình, còn cha anh muốn xử lý như thế nào thì anh không can thiệp, dù sao so về kinh nghiệm, cha anh khẳng định càng dày dặn hơn.
Trờ về chỗ ngồi, đồ ăn vừa được đưa lên. Dung Tuân cũng không hỏi sao anh đi lâu thế, dù sao nhà hàng đông người như vậy, xếp hàng cũng là chuyện bình thường. Anh cũng không để ý đến Lư Kha và Thượng Lỗi nữa, đem sự chú ý về lại trên người Dung Tuân.
Món ăn nhất định có sự cải tiến, đã bảo lưu lại hương vị Đông Nam Á, nhưng cũng thay đổi để phù hợp với người trong nước hơn. Dung Tuân ăn đến vui vẻ, đặc biệt là pudding dừa, toàn bộ trái dừa gần như đều là cậu ăn.
Cơm nước xong, Ninh Phong dẫn cậu đi dạo, uống thêm ly cà phê. Thấy đến giờ mới lên rạp chiếu phim trên tầng.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, thì phim bắt đầu chiếu. Trong phòng có rất nhiều đôi dường như vừa ngồi xuống đã dính lấy nhau, sau khi tắt đèn càng không có vẻ gì kiêng nể. Vị trí bọn họ ngồi trên cao, cơ hồ sẽ không có ai chú ý tới, nhưng Dung Tuân vẫn có cảm giác hơi ngại ngùng, dù sao cũng là chỗ công cộng.
Ninh Phong lúc đầu chỉ định nắm tay cùng nhau xem phim. Nhưng ngặt nỗi bộ phim này quá nhàm chán, trừ bỏ nam chính đẹp trai, nữ chính xinh đẹp, cốt truyện rối tinh rối mù, nếu không phải đang trong lễ tình nhân, phòng bán vé khẳng định sẽ đặc biệt thảm.
Cảm giác Dung Tuân đang dần dần thả lỏng, Ninh Phong liền ôm chầm lấy cậu, để người yêu mình dựa vào, ngay từ đầu chỉ nhẹ nhàng hôn trán và lỗ tai, sau đó chậm rãi hạ xuống, dừng ở trên môi cậu.
Lúc này cậu cuối cùng đã hiểu tại sao anh lại nói ăn bánh phô mai sầu riêng không thích hợp rồi, cũng may mà nghe theo anh, bằng không miệng toàn vị sầu riêng, cho dù anh không ngại thì cậu cũng cảm thấy áp lực quá lớn.
Anh ôn nhu hôn lên môi cậu, không dám dùng sức quá, vạn nhất làm sưng miệng cậu, về nhà cha chắc chắn sẽ nhìn thấy, lúc đấy muốn gạt cũng không gạt được.
Dung Tuân bị anh hôn đến mờ mịt, có đôi khi anh vừa mới buông cậu ra, không đợi cậu điều chỉnh lại hơi thở đã lại hôn tiếp.
Bởi vì vẫn luôn đắm chìm trong việc anh thỉnh thoảng đánh úp hôn môi, Dung Tuân cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, tựa như chỉ vừa mới chớp mắt, phim đã diễn xong, đến nỗi quá trình cùng kết thúc rốt cuộc như thế nào cậu cũng hoàn toàn không biết....
Từ rạp chiếu phim ra ngoài đã là hoàng hôn. Ninh Phong gọi cho Ninh Nhu, hẹn gặp mặt rồi cùng về nhà, sau đó đưa Dung Tuân đến nhà hàng ăn lúc trưa mua bánh phô mai sầu riêng và pudding dừa, chuẩn bị mang về ăn. Anh chỉ nói với cha là ra ngoài ăn trưa, cho nên tối nên về sớm một chút. Hơn nữa bạn bè của Ninh Nhu cũng phải về, cho nên hẹn hò Lễ tình nhân chỉ có thể kết thúc ở đây.
Đến chỗ hẹn gặp Ninh Nhu, Ninh Phong mua cho Dung Tuân một bó hoa hồng to, ngay từ sáng anh muốn mua cho cậu, nhưng bàn ngày cầm đi lại thật sự không tiện, nên đến tối mới mua.
Nhìn thấy Dung Tuân ôm một bó hoa hồng to đi tới, khóe miệng Ninh Nhu giật giật, hiểu cảm giác bị người tú ân ái trước mặt là thế nào.
Lúc vào nhà, Ninh Phong thấy đèn trong nhà sáng lên, biết cha đã về. Liền đưa bó hoa trong tay Dung Tuân cho Ninh Nhu, bảo cô ôm về phòng, để cha nghĩ đây là mua cho cô.
Cha Ninh quả nhiên sau khi nhìn thấy cũng không hoài nghi gì, bảo bọn họ lên lầu thay quần áo, chuẩn bị xuống ăn cơm. Sau khi lên lầu liền cầm bó hoa lại. Ninh Nhu nhìn đôi tay trống không còn vương lại hương hoa của mình, đột nhiên cảm thấy mình có lẽ là em gái do anh nhặt về thì phải....
- -----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng cho Ninh Tiểu Nhu a!