Trải qua một khoảng thời gian chế tác hậu kỳ và giai đoạn tuyên truyền trước đó, bộ phim điện ảnh trước đó Tống Hinh quay được trình chiếu trong nước. Ninh Phong và Dung Tuân từ đầu định sẽ mua vé xem phim để ủng hộ mẹ mình nhưng động tác của Quan Mẫn nhanh hơn, đưa vé cho cả hai trước. Nói là của bên Tinh Tập, Ninh Phong là nghệ sĩ của Tinh Tập, lấy mấy vé xem cũng không có vấn đề gì cả.
Bộ phim điện ảnh này buổi lễ chiếu đầu tiên không diễn ra ở thành phố C nên Ninh Phong chỉ cần giả trang một chút đến đấy cũng sẽ không gây sự chú ý.
Dung Tuân cất vé xem phim đi, chờ đến cuối tuần sẽ đi cùng Ninh Phong.
Một tuần trôi qua quá nhanh, đến buổi chiều thứ sáu, phong ngủ của cả bốn người đều chưa tắt đèn. Mặc dù đã hết tiết trong tuần nhưng cả bốn đều không về nhà, vì hôm nay Quy Hoành sẽ tới đây, Thương Kỳ cũng không cần tới phòng tập đàn, Dung Tuân không đến thư viện, cả phòng đều chờ Quy Hoành, nhìn như đang chuẩn bị nghênh đón một vị khách quý vậy.
Có tiếng đập đập cửa vang lên, Tư Hiền tiến đến mở cửa, người tới đúng là Quy Hoành.
Vừa nhìn thấy Tư Hiền, Quy Hoành liền dùng tay đập nhẹ lên vai hắn cười nói: “Lâu lắm không gặp, có nhớ tôi không đấy?”
“Đương nhiên là không.” Tư Hiền cười mời vào phòng.
Quy Hoành cũng không khách khí, trực tiếp tiến vào, nhìn thấy Ninh Phong, cười càng lớn, theo thói quen gọi to một tiếng “Phong ca”
Ninh Phong nhìn đánh giá hắn, thấy hắn không béo cũng chả gầy, chỉ là làn da nhìn hơi đậm màu, tinh thần nhìn cũng khá tốt, liền hỏi: “Lâu lắm không có động tĩnh gì cả, bận gì vậy?”
“Đừng nói nữa. Các cậu thì tốt rồi, không cần huấn luyện quân sự. Bên tôi phải huấn luyện một tháng, mệt đến không thở nổi, mỗi ngày về phòng ngủ tắm rửa cái là đi ngủ luôn, không nghĩ được gì.” Quy Hoành lại chỉ mặt mình nói: “Nhìn tôi phơi da đây này. Tôi cảm thấy thế rất tốt, nhưng mẹ tôi thì lại không thấy thế, liền ném cho một bộ mỹ phẩm dưỡng da, nói làn da này của tôi khiến bà ấy không quen, cảm giác không phải con trai của bà ấy...”
Ninh Phong nghe hắn nói đùa, trong ấn tượng của anh, về cái tiêu chuẩn ăn chơi trác táng của Quy Hoành thì mức này cũng không phải là đen lắm.
Quy Hoành lúc này chuyển ảnh mắt qua phía Dung Tuân, cười nói: “Tôi nói này Dung Tuân, sao cậu lúc này nhìn chả khác gì lúc học cấp ba vậy?”
Sau khi vào đại học, rất nhiều người sẽ thay đổi cách ăn mặc trang điểm nên thay đổi không ít, khiến cho người khác có cảm giác trưởng thành. Nhưng Dung Tuân dù không mặc đồng phục học sinh thì nhìn qua vẫn có cảm giác như học sinh lớp mười, nhìn có khi còn nhỏ hơn tuổi thật.
“Cậu nhìn trang phục của tôi thế nào? Nếu cậu thích tôi sẽ đưa cho cậu một bộ, đảm bảo mặc vào nhìn sẽ khác hẳn.” Quy Hoành chỉ chỉ trang phục của mình, vô cùng thành tâm mà đề cử cho Dung Tuân.
“Không cần đâu.” Khóe miệng Dung Tuân giật giật, kiểu quần áo thế này không hợp với cậu.
Ninh Phong cười nói: “Toi cảm thấy Dung Tuân như vậy là tốt rồi, vốn dĩ mới vào đại học một thời gian ngắn, có bị nhầm thành học sinh cấp ba cũng không sao hết.” Dung Tuân cứ như bây giờ là anh thích lắm rồi, đại học sẽ chậm rãi khiến một người non nớt thành một người thành thục, anh cũng không quá nóng lòng muốn còn trưởng thành sớm, chỉ cần mỗi ngày cậu vô lo vô nghĩ là vui rồi. Hơn nữa, cho dù có là mua quần áo cho cậu thì cũng là anh mua, đâu ra đến lượt Quy Hoành?
“Thay đổi không phải không tốt, Dung Tuân như thế thì khó mà kiếm bạn gái lắm.” Quy Hoành có ý tốt nói.
Lần này đến khóe miệng Tư Hiền giật giật, cảm thấy quả nhiên Quy Hoành quá ngu ngốc, không những không nhận ra gian tình giữa hai người họ mà còn lo lắng Dung Tuân không kiếm được bạn gái, này không phải động đến lòng tự trọng của người bạn trai là Ninh Phong sao?
“Cậu ấy không kiếm bạn gái.” Ninh Phong trực tiếp trả lời.
“Sao lại không? Dung Tuân giờ kiếm bạn gái cũng không phải là yêu sớm nữa rồi, hơn nữa Dung Tuân làm gì cũng giỏi, không kiếm bạn gái thì tiếc quá?” Quy Hoành vẫn giữ thái độ hoàn toàn muốn tốt cho Dung Tuân mà nói.
Ninh Phong quả nhiên bị hắn nói tức mà cười, nhưng hiện tại chưa nói thêm gì. Dung Tuân cũng chỉ ngượng ngùng cười ra tiếng.
Tư Hiền không nhìn nổi nữa, liền đập lên vai Quy Hoành nói: “Đừng làm như cậu yêu đương xong rồi cũng muốn ai yêu đương giống cậu chứ. Được giới thiệu với cậu một người.”
Tư Hiền đẩy Quy Hoành đến trước mặt Thương Kỳ nói: “Đây là Thương Kỳ, học bên Khoa Âm nhạc.” Sau đó lại nói với Thương Kỳ: “Đây là bạn cùng phòng thời cấp ba của bọn tôi, Quy Hoành, hiện tại đang học Khoa Mỹ Thuật đại học N.”
“Chào cậu.” Thương Kỳ chào hỏi Quy Hoành.
Quy Hoành nhìn đánh giá Thương Kỳ, bộ dáng tùy ý vừa rồi cũng thu liễm lại, trước mặt người không thân thiết hắn sẽ cẩn thận hơn.
“Chào cậu.” Quy Hoành gật đầu với Thương Kỳ. Thương Kỳ mang lại cho hắn một cảm giác rất ưu nhã, nhưng cảm giác lại không phải quý công tử như Tư Hiền. Tư Hiền sinh ra trong gia đình có nền giáo dục tốt đã hun đúc ra một cảm giác thân sĩ ưu nhã EQ cao, mà Thương Kỳ thì lại mang theo hơi thở đấy tính nghệ thuật, rất đặc biệt, cũng rất hấp dẫn. Tuy nhiên, nhìn bề ngoài thì Thương Kỳ còn lãnh đạm hơn Tư Hiền, nhưng không phải thuộc dạng khó gần, cái này chắc có liên quan đến tính cách đi.
Hai người bọn họ đều là sinh viên nghệ thuật, thoạt nhìn đúng ra phải có nhiều tiếng nói chung mới đúng. Nhưng khổ nỗi, một bên là âm nhạc, một bên lại về hội họa, khác biệt nhau rất nhiều,
Nhưng cũng may Quy Hoành là một người thích náo nhiệt nói: “Nếu đã là bạn thì về sau chúng ta phải hội họp nhiều một chút mới được.” Vừa mới quen biết khẳng định sẽ không quen thân nhiều, cũng sẽ không có nhiều đề tài để nói chuyện. Nhưng đã là bạn bè, nếu có thể thân quen thì sớm muộn cũng không phải vấn đề nữa.
“Được.” Thương Kỳ gật đầu nói. Thực ra ấn tượng ban đầu của cậu về Quy Hoành cũng không tốt lắm, cũng không phải tại hắn nói gì cậu phản cảm mà chỉ đơn thuần do cảm giác hai người là hai loại tính cách khác nhau hoàn toàn. Cậu cũng không biết rốt cuộc hắn là người như thế nào, nhưng ấn tượng đầu hắn cho cậu một cảm giác tính cách hướng ngoại, đúng là cảm giác này, nhiều năm nay cậu đều không hợp với những người có tính cách này, giống như trẻ hư với trẻ ngoan vậy, luôn có cảm giác không hợp.
Tư Hiền kéo ghế bảo Quy Hoành ngồi hỏi: “ Làm sao mà đã quen bạn gái rồi? Hành động nhanh thật đấy.”
Quy Hoành cười cười nói: “Tôi với cô ấy trong cùng một khoa, thời gian huấn luyện quân sự thì quen nhau, dần dần thì thành đôi thôi. Ngày liên hoan đợt huấn luyện kết thúc, cô ấy thổ lộ tình cảm với tôi, tôi cảm thấy không tệ liền đồng ý.”
“Không ngờ cậu lại là người được theo đuổi nha.” Tư Hiền cười hắn.
“Cũng không hẳn là thế, thực ra tôi cũng có ý với cô ấy, chẳng qua cô ấy nói trước tôi một bước thôi.” Đối với nữ sinh chủ động thế này, Quy Hoành rất thích, dù sao những cô gái nào đã mức bị động thì đôi khi sẽ rất khó đoán rõ tâm tư, “Cô ấy là một người vô cùng lương thiện, tối nay gặp sẽ giới thiệu cho các cậu biết.”
Có vết xe đổ của Đậu Mộng trước đây, Tư Hiền thấy phải xem xét lại ánh mắt nhìn con gái của Quy Hoành. Ninh Phong có để ý nhưng ngẫm lại thì Quy Hoành có thể quen bạn gái được mấy ngày đâu. Dung Tuân thì ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Quy Hoành nhanh thế đã có bạn gái, rất lợi hại.
Năm người nói chuyện phiếm đến chạng vạng, nhìn thấy trời cũng đã tối, cùng nhau ra ngoài, chuẩn bị đến đại học N đón bạn gái Quy Hoành, sau đó đi ăn cơm.
Quy Hoành đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần đây, là một nhà hàng thịt nướng, đi từ N đại qua cũng gần.
Quy Hoành, Tư Hiền và Thương Kỳ đi phía trước nói về các chuyện trong trường. Ninh Phong và Dung Tuân đi phía sau, cách bọn họ một khoảng.
Hiện tại là khoảng thời gian tan trường nên sinh viên ra ngoài ăn cơm tương đối nhiều, đi bộ phải hơi chen chúc, lúc này vì nắm tay không tiện nên Ninh Phong luôn phải chú ý quan sát phía Dung Tuân để cậu không bị ai chen lấn xô đẩy.
“Từ đầu định sẽ tìm thời gian để nói chuyện của chúng ta cho Quy Hoành biết nhưng hiện tại có vẻ phải chờ đến lần sau rồi.” Ninh Phong nói. Anh định là sẽ nhân lúc ăn cơm để nói ra chuyện này nhưng không ngờ Quy Hoành nhanh chóng thế đã có bạn gái còn muốn giới thiệu cho bọn họ quen biết cho nên phải chờ lần sau thôi.
“Vâng, không cần vội đâu.” Dung Tuân mỉm cười nói. Dù sao như bây giờ là cậu cũng vui lắm rồi.
“Sớm nói cho nó một chút thì anh có thể trực tiếp phản bác việc xúi giục e đi tìm bạn gái.” Ninh Phòng cười nhạt nói. Nếu sớm thì hôm nay hắn đã không nói thế rồi.
“Kệ cậu ấy đi, dù có nói thì em cũng không tìm bạn gái mà.” Dung Tâm trộm nhéo nhéo ngón tay anh.
Ninh Phong bắt lấy tay cậu, nhéo lại. Dung Tuân liền rụt tay lại, dù sao đây cũng là khuân viên trường học, dù sao cũng có bạn học và giáo viên, nhỡ có ai nhìn thấy thì phiền đó.
Ninh Phong nắm được tay Dung Tuân, tâm tình thoải mái hơn không ít, anh dù sao cũng không muốn gây ra chuyện gì phiền toái nên nắm cho đỡ thèm rồi thôi.
Lúc năm người đến nhà hàng, bạn gái Quy Hoành còn chưa đến. Quy Hoành gọi điện hỏi, thì đối phương đang bắt đầu đi. Năm người liền đứng chờ dưới một gốc cây gần đó chờ, năm nam sinh đẹp trai đứng đó đặc biệt gây chú ý với những người đi qua đi lại, đặc biệt là trong đó còn có Ninh Phong.
Đã có không ít người nhận ra anh nhưng anh chỉ thủy chung cúi đầu nói chuyện với Dung Tuân, có người thì không chắc chắn, còn những người chắc chắn thì lại ngại ngùng qua quấy rầy, chỉ có thể giương mắt nhìn chăm chăm, nhỏ giọng nói chuyện một phen.
Đợi mười năm phút rồi mà chưa thấy bạn gái của Quy Hoành tới. Hắn lại gọi điện qua, đối phương nói vừa ra cửa được nửa đường thì giày cao gót hỏng, cô không có biện pháp nào đành phải về phòng đổi đôi khác. Quy Hoành cũng không bất mãn gì cả, nhắn cô không cần vội rồi nói lại với mọi người trong nhóm tiếp tục chờ.
Tư Hiền lơ đãng hỏi xem phòng ở của Quy Hoành ở chỗ nào, tiện hỏi thêm một chút về bạn gái hắn rồi không hỏi thêm gì nữa.
Lại mười năm phút nữa trôi qua, bạn gái Quy Hoành lúc này mới khoan thai bước tới. Quy Hoành mỉm cười đón cô sau đó dẫn tới chỗ mọi người đang chờ. Cô gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt vô cùng xinh xắn, nhìn qua không giống trang điểm, khiến người đối diện có cảm giác cô xinh đẹp lại hồn nhiên.
Cô nàng đến gần thì nhìn thấy Thương Kỳ, đột nhiên dừng bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đang mỉm cười đột nhiên cứng lại, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Thương Kỳ cũng đúng lúc nhìn thấy cô nàng liền nhíu mày nói: “Ngại quá, đột nhiên tôi nhớ ra mình có chút việc bận nên không ăn cơm với các cậu được rồi.” Nói xong liền quay đầu bước đi.
“Hả? Thương Kỳ, Thương Kỳ....” Quy Hoành liền gọi cậu lại nhưng cậu đi càng lúc càng nhanh, loáng cái đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tư Hiền và Ninh Phong liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó nhìn về phía bạn gái Quy Hoành. Cô nàng lúc này đã khôi phục lại như bình thường, cười khanh khách mà nhỏ nhẹ nói: “Quy Hoành, đây là bạn của anh hả?”
“Ừ.” Quy Hoành gật đầu, hành động vừa rồi của Thương Kỳ khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu, không cho hắn mặt mũi gì cả.
“Chào mọi người, em là Vu Diệu Diệu, cùng một khoa với Quy Hoành.” Vu Diệu Diệu cười nói, lúc này mới nhìn rõ mặt Ninh Phong, kinh ngạc hỏi: “Anh, anh là Ninh Phong kia sao?!”
Ninh Phong hơi hơi gật đầu nhưng không có ý nói chuyện tiếp.
Quy Hoành cũng cảm thấy đây không phải nơi tiện nói chuyện, liền nhắc mọi người đến cửa hàng nướng đã đặt trước, chờ ngồi xuống rồi nói chuyện.
- ---------------------------------------------------------
Editor: Mặc dù Vu Diệu Diệu bằng tuổi mọi người nhưng vì cô nàng mang đến cảm giác nhỏ nhắn xinh xắn nên mình cứ để xưng “em” cho đúng kiểu thích tỏ ra đáng yêu xinh xắn nhé.