Editor: Calcium
Thời tiết buổi tối mát mẻ, các sinh viên trong trường đi tản bộ khá đông, nhưng phần lớn chia làm hai loại, một là sinh viên năm nhất, thấy trường học mới mẻ liền đi dạo, ban ngày nhiệt độ quá cao ra ngoài hơi khó chịu, buổi tối mát mẻ thoải mái hơn nên nhiệt tình ra ngoài, tiện mua thêm đồ ăn về phòng, đây cũng là một cách để gắn kết tình cảm các thành viên trong phòng với nhau. Một loại khác chính là các cặp tình nhân, có rất nhiều sinh viên là từ nơi khác đến, cả kỳ nghỉ hè chưa được gặp nhau, ban ngày lại bận học, buổi tối tự nhiên trở thành thời gian tốt nhất để hẹn hò.
Dung Tuân đưa Lê Tú đi theo trục đường chính trong trường, dọc đường đi sẽ giới thiệu cho cô về các tòa nhà trong trường, thuận tiện vòng qua xem thư viện, nơi này hẳn là sinh viên thường hay tới.
“Một lần không nhớ hết cũng không sao, em đi mà không nhớ thì có thể hỏi các bạn học khác, bọn họ sẽ chỉ cho em.” Dung Tuân nói. Việc nhỏ như hỏi đường thế này căn bản các sinh viên sẽ không từ chối giúp đỡ.
“Được.” Lê Tú gật đầu. “Em cũng nhớ được kha khá rồi. Lần sau anh có thể đưa em đến thư viện không? Em thấy thư viện lớn như thế, sợ không tìm được sách mình cần tìm.”
Dung Tuân dừng lại nói: “Rất đơn giản, ở ngay lầu một có một bảng thông báo, trên đó sẽ có ghi rõ cụ thể lầu nào có loại sách gì, sau khi em lên đến lầu mình cần tìm thì đến bàn trực để đăng ký một chút là có thể vào tìm sách. Mỗi khu vực mượn sách đều sẽ có một hệ thống tra cứu, có thể tìm được vị trí cụ thể của từng quyền sách. Tìm được sách rồi thì quay lại bàn trực để đăng ký mượn, cứ đúng hạn trả sách là được. Mỗi một tầng đều sẽ có phòng tự học, ở phía bên tay phải cầu thang lúc đi lên, bên trái là khu vực mượn sách, phòng tự học thì đi tầng nào cũng được, tuy nhiên trong phòng tự học không được đặt sách chiếm chỗ, đương nhiên nếu là bạn em giúp em chiếm chỗ thì được, đừng đặt sách linh tinh là được. Bằng không sẽ bị tịch thu.”
Dung Tuân nói kỹ càng tỉ mỉ, Lê Tú cũng ngại không dám nhờ Dung Tuân đưa đi nữa, liền cười nói: “Vâng, em hiểu rồi.”
“Trường học cơ bản chỉ có những chỗ như thế này thôi, thực ra bình thường em cũng sẽ không đi hết, biết các nơi mà hay đi là được rồi.” Dung Tuân nói
“Tốt quá rồi, hôm nay cám ơn anh.” Lê Tú lễ phép nói.
“Không có gì. Nếu em không còn chỗ nào muốn đi thì chúng ta trở về nhé?” Dung Tuân hỏi. Đã trễ thế này, cậu thực sự không có thói quen một thân một mình ở bên con gái thế này, ngoại trừ Kỷ Như Phỉ và Ninh Nhu thôi.
“Vâng.” Lê Tú gật đầu.
Dung Tuân có cảm giác như trút được gánh nặng, đưa Lê Tú về.
Đi được một đoạn, Lê Tú mở miệng hỏi: “Học trưởng, anh đã xem quảng cáo mà em đóng chưa?”
“Từng xem rồi...” Kỳ thực Dung Tuân với quảng cáo mà cô đóng thì có ấn tượng nhưng chỉ ấn tượng mơ hồ đối với Lê Tú mà thôi.
Lê Tú cười nói: “Em cũng biết để giúp em đi theo con đường này, trong nhà không dễ dàng gì, nhưng đây là ước mơ của em, em sẽ không từ bỏ dễ dàng. Tuy rằng hiện tại em không nổi tiếng lắm, nhưng em nghĩ chỉ cần bản thân nỗ lực nhất định sẽ có tương lai.”
“Ừm.” Dung Tuân thực sự không hiểu biết nhiều về giới giải trí, không thể đưa ra ý kiến gì hay, tuy nhiên Lê Tú có suy nghĩ cố gắng hết mình là điều tốt.
“Nhưng mà em không thể ngồi chờ cơ hội rơi trên người được, đâu ra chỗ tốt như vậy chứ?” Lê Tú nhìn về phía Dung Tuân “Cho nên học trường, anh cảm thấy em nên làm thế nào thì tốt?”
“Phương diện này thì anh không thể cho em ý kiến gì được, dù sao anh cũng không phải người trong giới giải trí.” Dung Tuân cảm thấy Lê Tú rất thông minh khi hỏi vấn đề này, người trong giới mà cậu quen biết chỉ có Ninh Phong, nên cũng chỉ có thể tham khảo anh, như vậy sẽ giúp Lê Tú có thêm cơ hội quen biết Ninh Phong, nghe ra thì thấy câu hỏi không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì đúng là có chút ẩn ý.
“Nhà em rất để ý đến sự phát triển tương lai của em, không biết thím có kể với anh không. Hai cái quảng cáo kia thực ra có được em cũng không dễ dàng gì. Cho nên em vẫn luôn muốn tìm tiền bối để lấy thêm kinh nghiệm, hiểu thêm xem họ phát triển thế nào để bản thân có thể tham khảo. Chẳng qua bên cạnh em lại không có người như vậy, em lại không tiếp xúc được với những tiền bối tương đối có danh tiếng trong giới, thật sự rất buồn.” Thanh âm Lê Tú có hơi hạ xuống, “Nghe nói anh và anh Ninh Phong là bạn tốt, em còn đang suy nghĩ liệu có thể nhờ anh giúp một chút để em làm quen với anh ấy, hỏi xin kinh nghiệm của anh ấy khi phát triển trong giới là tốt rồi.”
Dung Tuân cảm thấy từ đầu tới giờ thì những lời này của Lê Tú mới là mục đích cuối cùng.
Thấy Dung Tuân không nói gì, Lê Tú lại cười nói: “Không tiện cũng không sao cả. Nói thế nào nhỉ, anh hẳn cũng biết trong giới hiện tại công ty quản lý vừa có thực lực lại đáng tin không nhiều, Tinh Tập là một trong số đó. Đa số các nghệ sĩ đều mong muốn sẽ có cơ hội được gia nhập Tinh Tập. Nhà em cũng tương đối hy vọng em sẽ vào Tinh Tập, như vậy thì họ sẽ yên tâm hơn. Em biết anh Ninh Phong là người Tinh Tập, cho nên tương đối muốn biết làm thế nào để có thể gia nhập vào công ty. Thực ra đây cũng không phải vấn đề gì lớn, học trưởng không giúp được cũng không sao đâu.”
Lời này của Lê Tú nếu người khác nói ra thì nghe cũng không vấn đề gì nhưng phối hợp với giọng điệu của cô, nghe ra ý tứ không đúng lắm, cảm giác có ngụ ý “Đây cũng không phải chuyện gì lớn, có chút vậy mà cũng không chịu giúp, quá keo kiệt.”
Dung Tuân nhớ rõ mẹ cậu nói rằng Lê Tú một hai đòi phải vào được Tinh Tập, nhưng trong lời của Lê Tú lại biến thành người nhà cô một hai muốn cô vào Tinh Tập, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả cậu không biết nữa, cũng không muốn phí tâm tư vào phân biệt, nhưng lúc này cậu cũng hiểu Lê Tú không phải thật sự ngoan hiền lễ phép như cô biểu hiện ra ngoài.
Dọc đường đi, Dung Tuân không nói gì thêm với cô nữa. Thời điểm đến trước kí túc xá, Dung Tuân đột nhiên nghe có người gọi mình, chỉ nghe tiếng cũng biết là Ninh Phong. Quay đầu qua nhìn, quả nhiên nhìn thấy anh xách một cái túi giấy đi về phía hai người.
Dung Tuân chưa kịp nói gì, đã thấy Lê Tú nhanh chóng bỏ mũ, kính, khẩu trang, rất thành thục mà để lộ ra góc mặt xinh đẹp nhất của bản thân đối với Ninh Phong, ngượng ngùng cười, mở miệng nói: “Học trưởng Ninh Phong, chào anh. Em là em gái của anh Dung Tuân, vì không quá quen đường trong trường nên mới phiền anh ấy đưa em đi dạo, không ngờ lại gặp được anh. Anh ấy vừa nhắc đến anh với em thì anh tới, em vẫn luôn hâm mộ anh, anh đóng phim hay lắm. Từ đầu em muốn nhờ anh Dung Tuân giới thiệu em với anh, nhưng anh ấy hình như bận lắm nên không có thời gian.”
Nghe vậy Ninh Phong liền nhíu mày, trong giới giải trí, kiểu con gái thế này anh thấy nhiều rồi. Lê Tú tuy rằng mới bước được nửa cái chân vào thôi mà đã học được cái kiểu đó giống đến tám chín phần rồi.
“Đúng vậy, cậu ấy bận lắm.” Ninh Phong nói không chút nể mặt.
Nếu là đám nam sinh khác, khẳng định sẽ cảm thấy có một cô gái xinh đẹp thế này mà Dung Tuân lại không giới thiệu cho họ quen biết thì thật là không nghĩa khí. Nhưng Ninh Phong lại không phải “đám nam sinh” đó, tính toán nhỏ của Lê Tú coi như tính sai đối tượng rồi.
Lê Tú nghe anh nói vậy thì nghẹn lại, không biết nói tiếp thế nào.
Lúc này, liền nghe Ninh Phong nói với Dung Tuân: “Sao anh không biết từ lúc nào em lại tự nhiên nhiều thêm ra một người em gái vậy?”
Nghe xong Dung Tuân thầm bật cười trong lòng, nhưng trên mặt không thể hiện gì nói: “Anh đi đâu về vậy?”
“Mua điểm tâm về.” Ninh Phong nói.
Dung Tuân nhìn kỹ cái túi trong tay anh, là điểm tâm của cửa hàng mà cậu thích, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý cười.
Lê Tú cũng thấy túi trong tay Ninh Phong, mỉm cười nói: “Học trưởng Ninh Phong, anh cũng thích điểm tâm của cửa hàng này sao? Em cũng thích lắm. Có cơ hội em mời anh đến đó ăn nha?”
“Tôi không thích.” Ninh Phong nói.
Lê Tú lại một lần nữa bị nghẹn họng, trên mặt hiện vẻ lúng túng xấu hổ, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại nói: “Vậy ạ....Nếu anh Dung Tuân đã bận rộn như vậy thì em cũng không nên làm phiền anh ấy nữa. Em nghe nói quan hệ của hai anh rất tốt, về sau nếu anh Dung Tuân không có thời gian giúp em thì em có thể phiền học trưởng Ninh Phong giúp em được không? Dù sao em cũng mới đến trường, còn nhiều điều thực sự không quen lắm.”
Ninh Phong liếc mắt nhìn cô một cái nói: “Tôi còn bận hơn Dung Tuân nên không có thời gian đâu.”
Lê Tú còn định nói thêm gì đó, Ninh Phong liền đi trước một bước nói với Dung Tuân: “Còn có việc gì khác không? Không có thì về thôi, thời gian không còn sớm nữa rồi.”
“Được.” Dung Tuân cũng không muốn nói tiếp với Lê Tú nữa, biểu hiện của Lê Tú quá rõ ràng khiến cậu hơi phản cảm, từ đầu cậu chỉ cảm thấy Lê Tú có hơi làm quá vấn đề nghệ sĩ, nhưng hiện tại xem ra học được không ít mánh khóe, nói nhiều không tốt. tta tuy rằng không có đầu óc, nhưng ít nhất còn khiến người khác biết mục đích của cô ta, còn Lê Tú như vậy, không biết được cô nàng này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng ít nhất từ những biểu hiện trước mắt có thể thấy không đơn thuần chỉ là muốn lấy kinh nghiệm để phát triển trong giới giải trí.
“Bọn anh đi trước, em cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Tạm biệt.” Dung Tuân nói.
“Vâng, về sau em có gì không biết còn làm phiền anh hỗ trợ.” Lê Tú mỉm cười nói.
Dung Tuân chỉ nhàn nhạt cười, không nói được hay không, liền đi theo Ninh Phong về phía ký túc xác của mình. Cậu thực sự không quen khi Lê Tú gọi gọi “Anh Dung Tuân”, xưng hô này khiến cậu cảm thấy dối trá, tốt nhất cứ gọi học trưởng vẫn tốt hơn, đây mới chính xác là mối quan hệ của hai người.
Lê Tú lại đeo khẩu trang, kính và mũ lên, che khuất khuôn mặt và biểu cảm của bản thân, nhìn thoáng qua hướng Dung Tuân đi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng.
“Về sau em cách Lê Tú xa một chút, đừng để đến lúc nào bị cô ta đâm sau lưng cũng không biết.” Ninh Phong nói. Loại việc như kiểu gài bẫy đối với người quen và người không quen sẽ có kết quả khác nhau, người quen sẽ khiến người khác cảm thấy đáng tin hơn, cho nên Ninh Phong cảm thấy tốt nhất là khiến người khác cho rằng anh và Lê Tú không quen biết.
“Ừm, em biết rồi.” Dung Tuân gật đầu: “Nhưng mà hôm nay Lê Tú vừa nhìn thấy đã nhận ra em, khiến em cảm thấy rất bất ngờ. Có thể là mẹ em gửi ảnh qua cho cô ấy nhận biết trước.”
Ninh Phong cười một chút nói: “Chưa chắc. Nói không chừng, cô ta đã sớm hỏi thăm người khác về em, cũng lặng lẽ gặp em rồi, theo lý mà nói một sinh viên mới nhập học được hai tuần rồi, không có khả năng chưa từng tham quan quanh trường, cho dù không đi cùng bạn cùng phòng thì tự bản thân cũng cần thiết đi lại, đây là điều cơ bản nhất. Đến giờ cô ta mới tìm đến em, có thể là đã suy nghĩ kỹ xem thời điểm nào tiếp xúc với em là có lợi cho cô ta nhất, bằng không theo lý thuyết thì sau khi có được số của em sẽ liên lạc ngay chứ không chờ tới giờ.
“Anh nói cũng có lý.” Nếu đã không muốn kết giao với Lê Tú nữa thì Dung Tuân cảm thấy mục đích của cô ta không còn quan trọng nữa, dù sao việc cậu cần làm đã làm rồi, về sau cần đề phòng thế nào cũng hiểu rõ.
Mới vừa về đến dưới lầu, di động của Ninh Phong vang lên, là mẹ anh gọi tới.
“Alo, mẹ?”
“Ừ, ngày mai mẹ có về thành phố C một chuyến, không phải con nói muốn nói chuyện đó sao? Mai rảnh không?” Thanh âm của mẹ Ninh vẫn như thường ngày không có gì khác biệt.
“Con rảnh, mẹ quyết định vị trí đi, đặt xong báo con một tiếng là được.” Ninh Phong nói.
“Được, tí về mẹ gửi tin nhắn qua.” Mẹ Ninh nói, sau đó lại hỏi: “Con đang ở ngoài à?”
“Con vừa đến dưới lầu, chuẩn bị lên phòng đây.” Ninh Phong đáp.
“Ừ, vậy nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp.” Mẹ Ninh nói.
“Mai gặp mẹ.” Ninh Phong đáp. Nếu mẹ đã về, vậy anh sẽ không kéo dài chuyện này nữa, cũng may bà không bảo đưa Dung Tuân đi cùng, tự anh nói với cha mẹ cũng cảm thấy bớt áp lực hơn một chút...