Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 76: Chương 76: Tiêu diễn




Editor: Calcium

Cảnh quay tầm chiều tối của Ninh Phong quay sau đó rất thuận lợi, không đến 7 giờ thì đã xong rồi. Bách Phỉ đầu tiên là đặt một bữa tối phong phú coi như đón gió tẩy trần cho Thiên Niệm.

Bữa tối được trực tiếp đưa đến phòng của Bách Phỉ và tiểu trợ lý, bốn người quyết định không uống rượu mà chỉ đơn giản ngồi ăn với nhau bữa cơm. Tiểu trợ lý này không hề nhiều lời để lại ấn tượng tốt trong lòng Thiên Niệm, tuy rằng thoạt nhìn trông cậu có vẻ buồn, nhưng trong giới này những trợ lý như vậy mới có thể làm lâu dài, đồng thời có được sự tín nhiệm của nghệ sĩ.

“Anh, khi nào phim của anh ra rạp?” Ninh Phong hỏi. Thực ra Ninh Phong rất mong chờ Thiên Niệm đóng vai ác, đây là một điểm nhấn đặc sắc trong sự nghiệp diễn của Thiên Niệm nhưng trong lòng anh, một Thiên Niệm như vậy rất khác với Thiên Niệm chân chính.

“Sớm thôi, có thể là gần đợt nghỉ đông đó.” Thiên Niệm lại nói: “Nếu có vé thì anh đưa cho.”

“Được, nhớ cho em hai vé.” Ninh Phong mỉm cười. Đối với Thiên Niệm, anh không hề phải khách sáo, làm thế thì lại thành ra xa cách quá.

“Được.” Thiên Niệm mỉm cười đáp ứng. Thiên Niệm biết Ninh Phong muốn hai vé hẳn là muốn đưa Dung Tuân đi cùng rồi.

Nghe Ninh Phong nói vậy, Bách Phỉ cũng đoán được hơn phân nửa là anh muốn đưa bạn gái đi cùng, hiện tại Bách Phỉ chỉ mong anh sẽ không bị chụp lại cảnh thân mật nếu không sẽ rắc rối đến mức nào.

Nghỉ ngơi một ngày, Thiên Niệm chính thức vào guồng. Cảnh đầu tiên là cảnh phối hợp giữa anh và Ninh Phong.

Thiên Niệm đóng vai Tam hoàng tử, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, Hoàng Thượng sủng ái mẫu phi của Tam hoàng tử liền thỉnh trụ trì chùa Hộ Quốc tới cầu phúc, trụ trì nói rằng Tam hoàng tử không nên nuôi dưỡng trong cung, tốt nhất nên dưỡng ở nơi phong cảnh tươi đẹp phía nam, mới có thể bình an mà khôn lớn, sau mười sáu tuổi trở về cung cũng không muộn.

Mẫu phi vừa nghe, lập tức thỉnh cầu Hoàng Thượng đưa hoàng tử tới đó, cũng thể hiện ý nguyện bản thân chỉ hy vọng hài tử có thể bình an trưởng thành. Hoàng Thượng sủng ái mẫu phi của Tam hoàng tử, ngẫm lại hoàng tử cũng chính là con mình, vì con vua liền suy xét đồng ý với thỉnh cầu của bà, đưa Tam hoàng tử đến phía nam nơi bốn mùa tươi đẹp, cơm áo sinh hoạt nhiều năm cung ứng đầy đủ. Tam hoàng tử có lòng tranh đua, bình an lớn lên chưa nói, lại còn tài hoa hơn người, giữ mình trong sạch, nổi tiếng xa gần, vẻ ngoài cũng cực kỳ xuất chúng, khuê trung nữ nhi ai ai cũng hâm mộ.

Năm Tam hoàng tử mười tám tuổi, Hoàng Thượng cảm thấy hoàng tử đã trưởng thành, theo lý nên hồi cung. Vì thế Tam hoàng tử liền phụng chỉ hồi cung.

Mà cảnh quay đầu tiên hôm nay chính là cảnh lần đầu tiên gặp mặt giữa Tam hoàng tử mới hồi cung và Ninh Phong trong vai Lục hoàng tử tại Ngự Hoa Viên. Hai người tuy vẻ mặt đều bình tĩnh, hàn thuyên hỏi thăm lẫn nhau nhưng kỳ thực đều có tâm tư riêng. Lục hoàng tử vẫn luôn biểu hiện ra một tư thái “Không tranh giành” nhưng lại lén quan sát Tam hoàng tử. Mà Tam hoàng tử vẻ ngoài thoạt nhìn thân thiết lễ nghĩa, nhưng thực chất đang muốn thử xem vị Lục đệ này có thật là vô năng giống như trong lời đồn hay không.

Tam hoàng tử tuy rằng vẫn luôn sống ở phía nam, sinh hoạt tự tại, nhưng không phải là người không có dã tâm. Hiện tại trở về cung, mơ ước đối với hoàng vị của hắn không hề thua kém bất cứ kẻ nào, cũng chính vì dã tâm như vậy nên hắn muốn nhanh chóng quan sát các vị hoàng tử trong cung một lần, xác định xem ai là đối thủ chân chính và ai là người mà hắn không cần để tâm tới.

Mà khi Tam hoàng tử quan sát người khác, người khác cũng sẽ quan sát hắn. Chẳng đa số những vị hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế hiện tại nhất cũng chưa để hắn vào mắt. Một mặt vì Tam hoàng tử luôn không được nuôi dưỡng trong cung, phân tích về phương diện triều chính, quan hệ tông tộc, hiểu biết tình hình trong cung khẳng định là kém bọn họ. Về sự yêu thích của Hoàng Thượng, sự thiên vị không rõ ràng lắm, muốn khiến Hoàng Thượng vui vẻ không hề dễ dàng, chỉ cần vô ý một chút là có thể khiến ông nổi giận ngay. Một mặt khác, căn cơ trong cung của Tam hoàng tử yếu, nhà mẹ đẻ của mẫu phi không được coi trọng vì thế địa vị của vị nương nương này cũng trượt dốc theo. Không có triều thần củng cố, lại không có lực lượng đáng tin cậy bên ngoài, muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, có thể nói là còn khó khăn hơn cả Lục hoàng tử.

Hai người như vậy chạm mặt nhau ở Ngự Hoa Viên, bề ngoài thì thật hòa thuận, thực tế muốn quay được bầu không khí toan tính vô cùng khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Bởi vì đối thoại không nhiều, rất nhiều tình tiết phải dựa vào ánh mắt để biểu đạt, ngay cả hành động của tứ chi cũng không nên quá nhiều, bằng không diễn xuất nội tâm sẽ bị ảnh hưởng. Đây giống như một khảo nghiệm đối với cả Ninh Phong và Thiên Niệm vậy.

Vậy mà tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, hai người bọn họ phá lệ phối hợp vô cùng ăn ý, cơ hồ không tìm ra được sơ hở nào. Cho dù là ánh mắt hay giọng nói đều đạt.

Cùng một diễn viên giỏi đối diễn là một việc thật nhẹ nhàng, họ sẽ giúp đỡ bạn diễn, khiến cả hai hòa nhập tốt hơn với nhân vật, kịch bản. Mà cả hai đều là diễn viên giỏi thì khi đối diễn, chỉ cần phối hợp tốt, độ dung hòa quả nhiên là quá tuyệt vời. Thậm chí căn bản không có một động tác dư thừa nào, cho dù chỉ nhìn thoáng qua, cũng có thể biểu đạt được ý trong kịch bản đến nhuần nhuyễn. Mà loại khoái cảm tiêu diễn này chỉ có hai diễn viên cảm được sâu sắc về nhân vật phối hợp với nhau mới mang lại được.

Cảnh quay diễn ra trong năm phút, liền mạch lưu loát quay xong, Ninh Phong và Thiên Niệm sẽ tự mình điều chỉnh vị trí, để lên hình có thể đạt được hiệu quả tốt nhất không thể bắt bẻ. Kỹ năng diễn xuất thì càng không cần phải nói, đạo diễn xem còn phải sửng sốt, quay hoàn chỉnh đoạn diễn mà đạo diễn còn cần mấy giây mới hồi thần, hô lên một tiếng “Qua”

Khả năng diễn xuất của Thiên Niệm rất phong phú, điểm này thì đạo diễn không hề bất ngờ, hơn nữa ai trong giới cũng công nhận điều này ở Thiên Niệm, căn bản không phải lo lắng. Nhưng điều đạo diễn không ngờ tới nhất chính là, Ninh Phong phối hợp với Thiên Niệm mà lại không bị yếu thế, kỹ thuật diễn rất thành thục, biểu hiện so với trước đó còn tốt hơn, hơn nữa hai người dường như còn nâng nhau lên, khiến Thiên Niệm thể hiện ra trạng thái quả thực phải nói là hoàn mỹ.

Đạo diễn kinh diễm khá lâu, nhưng không khen họ ngay lập tức mà chỉ sắp xếp thêm máy quay, đặt ở mấy vị trí đặc tả. Từ đầu đạo diễn nghĩ cảnh này sẽ mất ít nhất là nửa tiếng mới xong, nhưng hiện tại xem ra, một lần là xong rồi. Thiên Niệm giai đoạn này mới bắt đầu gia nhập đoàn, khó khăn khá nhiều, có thể một lần đã quay xong, đây chắc chắn là dấu hiệu tốt.

Nhà sản xuất và đạo diễn đã hợp tác với nhau nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của đạo diễn, nhà sản xuất liền hiểu ý. Liền tiến đến bên cạnh Bách Phỉ, vỗ vai cười nói: “Về sau mà có bộ phim nào, tôi chắc chắn sẽ để lại vị trí cho Thiên Niệm và Ninh Phong. Nếu hai người họ có thời gian, hài lòng với kịch bản thì đừng từ chối a. Thù lao chắc chắn sẽ thương lượng ổn thỏa.”

Cảnh quay vừa rồi, Bách Phỉ đã xem toàn bộ quá trình quay, đối với Ninh Phong lại có nhận thức mới. Bách Phỉ cảm thấy đây nhất định là khả năng di truyền, chỉ cần Ninh Phong thể hiện tài năng của bản thân thì đó nhất định là biểu hiện vô cùng lóa mắt. Mà nhà sản xuất đã nói với anh như vậy, hiển nhiên là đã chấp nhận thực lực của hai người họ, trước tiên không nói về sự phát triển sau này của hai người trong giới, nhưng có thêm một nguồn tài nguyên, thêm một nhà sản xuất muốn tìm hai người đóng phim, đối với cả hai là chuyện vô cùng có lợi.

“Nhất định rồi, về sau còn phải dựa vào ngày và đạo diễn dẫn dắt nhiều.” Bách Phỉ khách khí nói.

Nhà sản xuất cười cười: “Dìu dắt thì không dám nhận, thành tựu về sau của Thiên Niệm và Ninh Phong tôi sợ là mấy lão già chúng tôi cũng không leo nổi đâu.” Đây cũng không hẳn là lời nói khách khí của ông, ông ở trong giới đã thấy nhiều người, tiếp xúc nhiều kiểu người, dạng người như thế nào có thể trở thành ảnh đế, ảnh hậu, trong lòng bọn họ tự nhiên sẽ rõ.

“Bọn họ đều còn trẻ, còn cần các vị tiền bối các vị chỉ điểm nhiều. Ngài đừng khiêm tốn như vậy. Lấy địa vị của ngài và Tiếu đạo trong giới, có thể được diễn trong phim của hai vị là vinh hạnh của hai người họ rồi.” Bách Phỉ mỉm cười nói.

Nhà sản xuất lại vỗ vai Bách Phỉ lần nữa nói: “Cậu nên để tâm đến sự phát triển của Thiên Niệm và Ninh Phong nhiều hơn, sắp xếp thật tốt, đừng lãng phí thiên phú của hai người.”

“Tôi hiểu.” Bách Phỉ nghiêm túc gật đầu. Trên phương diện này anh vẫn luôn để tâm lưu ý, cũng điều chỉnh phù hợp nhất có thể. Nhưng qua ngày hôm nay, anh cảm thấy mình cần lớn gan hơn chút nữa, đem hai người họ phát triển lên một bậc mới.

Hoàn tất xong các cảnh quay, Thiên Niệm và Ninh Phong nhìn nhau cười, không cần nói gì nhiều, vẫn hiểu ý nhau.

Vì hai người phối hợp ăn ý, cảm xúc đúng chỗ nên tốc độ quay cũng nhanh. Đạo diễn thấy quay thuận lợi như vậy nên tâm tình rất tốt, liền quay thêm hai cảnh nữa, Tuy rằng không phải cảnh gì quan trọng nhưng có thể giúp tiến độ quay mấy ngày sau thư thả hơn một chút.

“Buổi tối muốn ăn gì?” Kết thúc một ngày làm việc, Bách Phỉ vào phòng nghỉ hỏi Thiên Niệm và Ninh Phong.

Đoàn phim phòng nghỉ có hạn, từ đầu định chia cho Ninh Phong và Thiên Niệm mỗi người một phòng, nhưng Bách Phỉ cảm thấy nên để lại ấn tượng tốt với đoàn, không muốn đoàn phải dồn ép các diễn viên khác để lấy phòng nghỉ cho Thiên Niệm, nên liền thương lượng với Thiên Niệm để anh và Ninh Phong dùng chung một phòng.

Lúc này hai người đang ngồi song song trước hai bàn trang điểm tẩy trang và tháo đồ diễn, tiểu trợ lý hỗ trợ bên cạnh, động tác nhanh nhẹn.

“Ăn gì thanh đạm một chút, cháo gì đó là được.” Thiên Niệm nói. Cảnh quay của anh tuy không nhiều lắm, nhưng là một diễn viên, trong lúc quay phim vẫn phải giữ gìn thể trạng, cho nên đồ ăn đều cố gắng là đồ thanh đạm nhưng không bị thiếu chất. Anh còn nhớ rõ lần trước Tống Bân có nhắc nhở rất nghiêm túc về vấn đề này, không được để bản thân gầy đi.

“Em cũng giống anh ấy.” Ninh Phong nói. Bởi vì hôm nay trạng thái tinh thần cần tập trung, cảm xúc tiêu hao khá lớn, anh cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn ăn gì đó nhẹ nhàng một chút, sau đó lại gọi điện cho Dung Tuân, rồi đi nghỉ sớm.

Bách Phỉ vẫn tưởng rằng hôm nay là cảnh đầu tiên hai người quay với nhau, lại thuận lợi như vậy, đáng lý nên ăn mừng một chút chứ. Anh đều đã chuẩn bị sẵn gọi rượu vang rồi một số thứ khác, không ngờ hai người này lại chỉ muốn ăn cháo...

Với nguyên tắc tôn trọng ý muốn của nghệ sĩ, Bách Phỉ gọi đến khách sạn đặt cháo hải sản, lại gọi thêm hai món điểm tâm ngon miệng. Anh cùng tiểu trợ lý có sở thích ăn uống khá giống nhau, trợ lý cũng đã vất vả một ngày rồi, không thể chỉ ăn cháo như hai người kia được, mà Ninh Phong thì không bạc đãi người mình trong khoản ăn uống, cho nên Bách Phỉ và tiểu trợ lý cần ăn ngon một chút để giữ gìn sức khỏe mà giúp đỡ cho Ninh Phong.

Trở lại khách sạn, bốn người cùng nhau dùng bữa rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Ninh Phong vừa tắm xong, đang chuẩn bị gọi điện cho người yêu nhỏ của mình, thì điện thoại vang lên, là Tống Bân gọi đến.

Ninh Phong nhận điện thoại nói: “Anh?”

Tống Bân đầu dây bên kia dường như ngạc nhiên một lát, sau đó trả lời, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Anh gọi lộn số.”

Ninh Phong tức khắc không biết phải nói gì, khó khăn lắm mới có một cuộc anh họ gọi tới hỏi thăm, ai ngờ anh ấy lại bảo gọi lộn số....

Tống Bân lại nói tiếp: “Anh định gọi cho Thiên Niệm, ai ngờ lại gọi cho em. Được rồi, em bận gì làm tiếp đi, hôm nào lại nói chuyện sau.” Nói xong liền dứt khoát cúp máy. (xl các bạn nhưng mình phải chen vào một câu “Có vợ quên em trai”, thương “bé” Ninh Phong)

Ninh Phong lại nhìn điện thoại đang kêu tút tút trên tay mình, rất muốn nói với Tống Bân rằng mình đang không bận gì cả, nhưng hiển nhiên là anh họ còn không cho cơ hội nói một câu.

Nghĩ có thể là anh ấy tìm Thiên Niệm có việc quan trọng, Ninh Phong cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của anh ấy, liền muốn gọi điện cho Dung Tuân, ít nhất người yêu nhỏ sẽ nguyện ý mà nói chuyện phiếm với anh, cậu sẽ kể cho anh nghe những chuyện thú vị ngày hôm nay, khiến anh nhớ âm thanh của cậu vô cùng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.