Khoa nghệ thuật mỗi tuần sẽ học năm buổi tối. Quy Hoành sau khi học xong cùng mấy học sinh khác thì cùng đi rửa bút và ống bút, chuẩn bị thu thập đồ đạc rồi đi tìm Tư Hiền.
Thời điểm Quy Hoành mới nhập học trong lớp này, cả lớp rất không thích hắn, dù sao thì là ai cũng sẽ không thích một tên tiểu tử nhà giàu lại hay thích gây sự đánh nhau như hắn. Tuy nhiên tiếp xúc vài lần thì bọn họ phát hiện ra Quy Hoành thật ra cũng rất đàng hoàng, trong lớp không trêu chọc bạn học, cũng không làm phiền đến bọn họ, hắn đi học hay vắng mặt thì cũng không khác gì nhau. Hơn nữa Quy Hoành vẽ cũng rất tốt, mặc dù lúc đầu xuống bút có chút không trôi chảy, nhưng kiến thức cơ bản lại tốt, có lẽ là đã có duyên với hội họa từ sớm. Từ từ về sau các bạn học cùng lớp cũng dần tiếp nhận hắn, không giống như trước kia, không muốn nói với hắn một câu.
Rửa bút xong, Quy Hoành đang chuẩn bị tới lớp học thì có người gọi lại. Quay qua nhìn thì ra lại là Đậu Mộng...
Thực ra đã một thời gian dài hắn chưa nhìn thấy Đậu Mộng, từ lúc chuyện kia xảy ra, hắn cũng bắt đầu tránh né Đậu Mộng, hắn không biết là Đậu Mộng có tránh né giống hắn hay không nhưng thời gian đó bọn họ chưa từng gặp mặt lại. Sau đó hắn chậm rãi quên đi, cũng không quan tâm là có gặp lại hay không, nhưng trong ấn tượng của hắn thì dường như chưa từng gặp lại, hơn nữa mỗi lần cũng chỉ từ xa xa liếc mắt nhìn một cái mà thôi.
“Có chuyện gì?” Lần thứ hai ở khoảng cách gần như vậy nói chuyện với Đậu Mộng, Quy Hoành cảm thấy hiện tại bản thân hắn đã hoàn toàn bĩnh tĩnh.
“Nghe nói cậu bắt đầu vẽ trở lại rồi?” Đậu Mộng nở một nụ cười điềm đạm đáng yêu, thể hiện hết sức tự nhiên giống hôm qua mới cùng tán gẫu với hắn vậy.
“Ừm.” Quy Hoành gật đầu. Hắn biết chuyện hội họa của hắn Đậu Mộng hiểu rõ, hắn đã từng bỏ ra hai ngày ròng để vẽ cho cô một bức chân dung.
Đậu Mộng cười nhìn hắn: “Tốt quá, trước đây tớ luôn cảm thấy cậu đặc biệt thích hợp với hội họa.”
“Phải không?” Quy Hoành dường như cũng không muốn tán gẫu về đề tài này cùng với Đậu Mộng, liền trực tiếp hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
“Tớ cũng chuẩn bị về ký túc xá, có muốn đi cùng nhau không?” Đậu Mộng hỏi, trong mắt mang theo vài phần mong đợi.
“Không được, tôi còn phải đi tìm Tư Hiền.” Quy Hoành nói. Hắn đã hẹn trước với Tư Hiền rồi, tuần này bọn họ đều không về nhà, Tư Hiền sẽ ở lại phòng tự học để học bài buổi tối, còn hắn học xong thì đi qua tìm, sau đó hai người cùng nhau trở về phòng.
“Là vậy à.” Đậu Mộng thật ra có chút sợ hãi Tư Hiền, lúc mà quan hệ của cô và Quy Hoành còn tốt, thái độ của Tư Hiền với cô vẫn luôn rất lạnh lùng, tựa như có thể nhìn sâu vào xương tủy của cô vậy, sau này thì càng không cần phải nói tới.
“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.” Quy Hoành quay người đi về phía phòng học.
“Ôi trời, cậu chờ tớ một chút, tớ có chuyện muốn nói.” Đậu Mộng vội vàng gọi hắn lại.
Quy Hoành liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, chờ cô nói tiếp.
Đậu Mộng do dự một chút rồi nói: “Huệ Na thật sự rất yêu Ninh Phong, cậu xem có thể nói giúp với Ninh Phong một chút không, cầu cậu ấy suy nghĩ lại một chút về Huệ Na? Dung mạo Huệ Na xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ cần Ninh Phong ở cùng cô ấy vài ngày, nhất định sẽ yêu cô ấy. Tớ biết chuyện của tớ và cậu khiến cậu đau khổ, nhưng tớ hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới ấn tượng của Ninh Phong đối với Huệ Na. Cho nên cậu có thể giúp Huệ Na không?”
Quy Hoành nhìn Đậu Mộng, im lặng một lát rồi nói: “Lúc trước Ninh Phong đã nói rất rõ ràng với Thích Huệ Na rồi. Nếu Ninh Phong thật sự yêu thích một người thì sẽ không vì chuyện của tôi và cậu mà thay đổi, còn cậu ấy đã nói như vậy rồi thì chính là không có hứng thú với Thích Huệ Na thật, cũng không liên quan gì tới tôi và cậu.”
“Tại sao lại không liên quan được?” Thích Huệ Na hiển nhiên đã lâm vào ngõ cụt, “Coi như cậu ấy thích Huệ Na thì cũng nhất định sẽ cân nhắc tới cảm nhận của cậu, dù sao thì các cậu cũng là anh em tốt.”
Quy Hoành nở nụ cười, “Cậu không biết về Ninh Phong rồi, nếu như tôi không thích người yêu của cậu ấy thì cậu ấy sẽ nghĩ mọi biện pháp để tôi thích người đó, chứ không phải là trực tiếp từ chối như vậy.” (edit: công nhận cả đời chỉ cần có những người bạn thấu hiểu mình và không bao giờ quay lưng với mình như tình bạn của Ninh Phong vs Quy Hoành là may lắm rồi ấy)
“Nhưng mà Huệ Na tốt như vậy, không có lý do gì mà Ninh Phong không thích cô ấy được.” Đậu Mộng nhíu mày nói.
Quy Hoành nhún vai nói, “Ninh Phong yêu thích ai không phải là chuyện người khác có thể khống chế được. Hơn nữa, cậu cũng đừng quá tin tưởng vào Thích Huệ Na. Trong trường học này coi như là Thích Huệ Na tốt thật, nhưng nếu bên ngoài kia thì cũng không đáng chú ý tới. Cậu có thời gian nói với tôi những chuyện này, chẳng băng quay lại khuyên nhủ cô ta kịp thời buông tay đi.” Nói xong, Quy Hoành liền xoay người rời đi. Đậu Mộng hiện tại và Đậu Mộng mà hắn nhất kiến chung tình ngày xưa đã hoàn toàn khác nhau rồi, hay là Đậu Mộng vẫn là như thế, chỉ là hắn xưa nay không hiểu về cô. Nhưng mà cũng không cần biết thế nào, chuyện này cũng không còn liên quan tới hắn nữa.
Đậu Mộng ngơ ngác nhìn Quy Hoành rời đi, rất lâu chưa chuyển động.
Ninh Phong sau khi tan học liền nhìn thấy cha mình. Công ty đã chọn hợp đồng ký kết phù hợp, cậu nhanh chân đến xem, thuận tiện ký kết. Hai ngày cuối tuần cha hắn đều có việc, cho nên chỉ có thể đến vào buổi tối thứ sáu này, Ninh Phong không còn cách nào khác chỉ đành để Dung Tuân một mình ở lại trường, tuy nhiên ký xong hợp đồng thì anh có thể về trường rồi, hai người đã bàn nhau ngày mai sẽ cùng nhau đi ăn mừng đợt thi này đạt được thành tích tốt. Duy nhất chỉ có một điểm khác đó chính là ngày mai có thêm Ninh Nhu đi cùng nữa. Liên quan tới chuyện của Ninh Nhu, nếu đã quyết định là xử lý triệt để thì đương nhiên là xử lý càng sớm càng tốt.
Bữa cơm tối nay, ngoại trừ Ninh Đường còn có người quản lý mới của Ninh Phong cũng tới.
Người quản lý cha anh sắp xếp cho anh tên là Bách Phỉ, là một nam nhân rất nhã nhặn, tuổi không lớn lắm, đeo kính, nhìn qua rất tri thức. Đừng nhìn tới Bách Phỉ bây giờ không quá nổi bật, nhưng Ninh Phong lại biết hắn. Đời trước thời điểm anh tiến vào giới giải trí, Bách Phỉ đã là một người quản lý rất tài ba, trong tay quản lý tới hai, ba ảnh đế và ảnh hậu, là người vừa có năng lực lại còn quyết đoán, giao tiếp cũng mạnh mẽ. Ninh Phong chưa từng nghĩ cha sẽ sắp xếp Bách Phỉ cho anh. Tuy nhiên, chuyện này cũng không quá bất công cho Bách Phỉ, dù sao thì hiện tại hắn cũng là một người quản lý nhỏ thôi, người khác cũng sẽ không nói được gì.
“Sau này phải làm phiền anh Bách rồi.” Ninh Phong mỉm cười nói.
“Nên thế. Nếu như sau cậu Ninh có ý muốn phát triển trong giới giải trí, nhanh chóng lên kế hoạch cũng là chuyện tốt.” Bách Phỉ từ trước đến giờ là một người rất có kế hoạch, Ninh Phong mặc dù xuất thân từ một gia đình trong giới, mới vừa còn quay giúp đạo diễn Vưu một quảng cáo với hiệu quả vô cùng tốt, kỹ năng diễn xuất cũng rất tự nhiên, Bách Phỉ xem quảng cáo đó liền thất Ninh Phong là một người có tiềm năng, hẳn là di truyền từ Tống Hinh. Cho nên thời điểm ông chủ bàn bạc với hắn về chuyện tiếp nhận Ninh Phong, hắn mới không chút do dự mà đồng ý.
“Anh Bách, anh cứ gọi tên em là được rồi. Em bây giờ còn là người mới, có nhiều chỗ không hiểu còn cần phải làm phiền anh.” Ninh Phong nói. Cho dù là anh không phải người mới thì cũng phải ngụy trang như người mới thật mới được, bỏ đi một đời phản nghịch, Ninh Phong cảm thấy chuyện đối nhân xử thế, anh cần phải bỏ ra nhiều công sức. Không vì cái gì khác, nắm lấy các mối quan hệ của Bách Phỉ, sau đó nếu như Dung Tuân muốn viết kịch bản, anh cũng có thể thông qua Bách Phỉ để mở một con đường cho Dung Tuân.
“Chuyện nên làm mà.” Bách Phỉ cười gật đầu.
Ninh Đường nhìn con trai mình rất hiểu chuyện, cũng cảm thấy anh đã thực sự lớn rồi, khiến ông thấy nở mày nở mặt.
Thấy Bách Phỉ và Ninh Phong làm quen xong, ông mới mở miệng nói: “Thành tích lần này của con rất tốt, có muốn gì không, cha mua cho con.”
Ninh Phong cười nói: “Cha cho con thẻ hội viên của hội quán Sướng Phong đi, đồ ăn ở đó ngon lắm.”
Yêu cầu này không có chỗ nào khiến Ninh Đường bất mãn, ông liền gật đầu nói: “Được, tiền trong thẻ bao giờ dùng hết thì nói với cha, cha sẽ cho người bổ sung.”
“Vâng.” Ninh Phong đáp lại. Như vậy thì sau này lúc nào Dung Tuân muốn ăn, anh có thể đưa cậu đến đó bất cứ lúc nào.
Sau khi ăn xong, Ninh Phong muốn về trường, cũng không nói chuyện lâu liền rời đi. Từ đầu là cha anh muốn đưa đi nhưng anh lại muốn đi mua đồ ăn vặt cho Dung Tuân nên từ chối.
Về tới trường, Ninh Phong liếc mắt nhìn thời gian, cũng không biết hôm nay viết truyện thế nào. Tối hôm nay Tư Hiền thì đến tự học buổi tối, Quy Hoành thì phụ đạo hội họa, anh lại không có trong trường, vốn bảo Dung Tuân đi cùng Tư Hiền tới lớp tự học, nhưng cậu lại muốn ở lại viết truyện, không tới lớp tự học. Ninh Phong nghĩ tới ngày mai là cuối tuần nên cũng không phản đối, cứ theo ý cậu đi.
“Ninh Phong!” Về đến dưới ký túc xá, Thích Huệ Na đứng lên từ một băng ghế dài, chặn phía trước anh.
Ninh Phong nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hôm đó tớ có hỏi qua Dung Tuân, cậu ta nói cậu căn bản chưa thích ai hết!” Thích Huệ Na trừng to mắt, trên mặt thể hiện rằng”Ta đã nhìn thấu ngươi“.
Liếc mắt nhìn cô một cái, Ninh Phong căn bản không muốn để ý tới cô, nhấc chân đi về phía trước. Anh vừa nghe liền biết cô đang nói láo, Dung Tuân căn bản không có khả năng nói như vậy.
“Đây là cậu thừa nhận?” Thích Huệ Na chạy theo.
Ninh Phong coi như cô hoàn toàn không tồn tại.
“Nhưng mà Dung Tuân cũng thật khiến người ta giận mà, tớ chỉ nhờ cậu ta đưa giúp là thư thôi mà cũng không chịu. Sao cậu lại cùng một người hẹp hòi như vậy làm bạn chứ?” Thích Huệ Na trong giọng nói mang theo vài phần oán giận, làm ra tư thế như là bạn gái của Ninh Phong vậy.
“Dung Tuân là người thế nào không cần cô đánh giá.” Ninh Phong lạnh như băng nói.
“Tớ cũng là muốn tốt cho cậu, cậu chưa từng nghe lời đồn đại về Dung Tuân sao?” Thích Huệ Na nói to.
Thích Huệ Na cho rằng Ninh Phong không biết, cười nói: “Lúc khai giảng ấy, tất cả mọi người đều nói rằng Dung Tuân là đồng tính luyến ái. Cậu nói có ý xấu hay không? Tớ không biết cậu và cậu ta làm thế nào mà quen nhau, nhưng khẳng định là không có ý tốt, cậu phải cẩn thận một chút. Theo tớ thấy tốt nhất là cậu vẫn cách xa cậu ta ra một chút đi, cậu mà còn tiếp tục chơi với cậu ta, không chừng sẽ bị mọi người nói là đồng tính luyến ái a.”
“Cô bị thiểu năng à?” Ánh mắt Ninh Phong hận không thể bóp chết Thích Huệ Na. Trước mặt Dung Tuân, bạn bè và gia đình, anh đã kiểm soát tính cách nóng nảy của mình, nhưng đây không có nghĩa là anh sẽ không thể hiện ra, càng không có nghĩa là với ai anh cũng thể hiện mặt tốt, “Bịa đặt, miệng đầy lời nói dối, lại thích nghe đồn bậy liền cảm thấy hài lòng. Đầu cô dùng để trang trí à? Loại người như cô, căn bản không có tư cách nhắc tới Dung Tuân trước mặt tôi. Nếu còn có lần sau thì đừng trách.”
Nói xong, Ninh Phong xoay người rời đi. Anh không đánh con gái nhưng nếu Thích Huệ Na còn nói thêm những câu không tốt về Dung Tuân, anh sẽ không đảm bảo điều này còn nằm trong nguyên tắc của mình.
Thích Huệ Na đỏ cả mặt nhìn Ninh Phong đã đi xa, đột nhiên cảm thấy thật thấy sách. Ngày hôm đó không chừng Dung Tuân đã đem đối thoại của bọn họ nói lại cho Ninh Phong, hơn nữa khẳng định là có thêm mắm dặm muối, nói xấu cô không ít, mới khiến cho ấn tượng Ninh Phong đối với cô trở nên không tốt như vậy. Điều này càng khiến cho cô ghét Dung Tuân hơn, lúc trước truyền ra tin Dung Tuân là đồng tính, cô đã cảm thấy cậu ta rất buồn nôn, chỉ là cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, hội Ninh Phong với Dung Tuân lại trở thành bạn.
Phẫn uất mà giậm chân một cái, Thích Huệ Na tức giận mà quay người đi về hướng phòng mình, vừa đi vừa nhỏ giọng chửi Dung Tuân. Trong mắt qua đường, cô hiện tại có tình trạng như bị bệnh tâm thần...
Lúc Ninh Phong về phòng, Quy Hoành vừa tắm xong đi ra. Thấy anh xách không ít đồ trở về, lập tức chạy tới thuận tay lấy đi mấy thứ.
Ninh Phong cũng không để ý đến hắn, chỉ lấy ra bánh pudding mà anh đã đặc biệt mua cho cậu đặt lên bàn của cậu nói: “Ăn xong thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn ra ngoài.”
“Ừm.” Dung Tuân nhìn bánh pudding béo béo trong tròn, cười gật đầu sau đó hỏi: “Chuyện buổi tối thuận lợi không?”
“Ừ, ký kết thuận lợi. Em thì sao? Viết truyện thế nào?” Ninh Phong hỏi.
“Ừm, em viết được hơn ba ngàn từ rồi.” Cậu hiện tại đã bắt đầu có thói quen dùng máy vi tính gõ chữ.
“Vạy thì tốt, anh đi tắm trước.” Ninh Phong nói.
“Đi đi.” Dung Tuân chuẩn bị ăn xong pudding rồi viết tiếp một lúc rồi lập tức đi ngủ, bài tập đều đã làm xong hết cả rồi.
Chuyện Dung Tuân viết tiểu thuyết thì Tư Hiền và Quy Hoành đều biết cả, có lúc thấy Dung Tuân viết xong, hai người còn muốn giúp cậu động não mở rộng nội dung, toàn nói chuyện không đâu hoàn toàn thoát khỏi sự suy nghĩ của bản thân, căn bản không thể sử dụng, nhưng cũng là chuyện đề cập khác ngoài chuyện học hành, đềi này có thể giúp họ giao lưu thường hơn là tốt.
Buổi sáng thứ sáu, Ninh Phong và Dung Tuân thay quần áo, liền gọi cho Ninh Nhu, ba người đồng thời đi tới một nhà hàng lẩu tự phục vụ ở trung tâm thành phố.
Trời lạnh, ăn lẩu tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Cửa hàng này là Ninh Nhu đề cử, giá cả không mắc, chủng loại phong phú, cô cũng là trước kia có nghe bạn học nói tốt về nơi này, mới muốn đến thử xem sao. Cô cũng biết là hôm nay Dung Tuân mời khách, cho nên cũng rất hiểu chuyện mà chọn nơi có giả cả phải chăng.
Lúc bọn họ đến là vừa vặn, giờ cơm trưa mới bắt đầu, còn chưa quá đông người, người phục vụ tìm cho họ một vị trí tốt, vừa tương đối yên tĩnh, phù hợp để nói chuyện cũng không xa khu vực bày thực phẩm.
Ở nhà hàng này, mỗi người ăn một nồi nhỏ, đồ ăn thì có thể căn cứ vào sở thích của người ăn tự mình tới chọn. Ninh Nhu hiển nhiên có kinh nghiệm, thu dọn gọn gàng áo khoác rồi lôi kép Ninh Phong đi lấy đồ ăn. Hiện tại ít người, đồ ăn cơ bản chưa bị động đến nhiều, có thể chọn được nhiều đồ ăn tương đối sạch sẽ hoàn chỉnh, như các loại hoa quả, phần lớn đều còn lại tương đối hoàn hảo, sẽ không đến mức chỉ còn một góc nhỏ hoặc một hàng. Dung Tuân thì được sắp xếp ở vị trí tốt nhất trong ba người.
Ninh Phong và Ninh Nhu cầm đồ ăn về, sắp đầy hơn nửa cái bàn. Ninh Phong chọn những món mà Dung Tuân thích ăn gì nên cậu sẽ không cần phải đi lấy nữa.
“Thế này là được rồi, ăn trước đi.” Chờ Ninh Phong bưng đĩa thịt trở về, Dung Tuân mở miệng nói. Lại đặt đồ ăn xuống, bàn của bọn họ liền không đủ đặt đồ nữa.
Ninh Nhu nhìn hoa quả mới, salad cùng rau xào đều lấy khá nhiều, cười nói:“Được rồi anh, ăn trước nào.”
Ninh Phong gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Dung Tuân. Ba người bắt đầu dùng bữa.
Mùi vị cửa hàng này rất ngon, đồ ăn cũng mới mẻ, ba người ăn rất tận hứng. Ninh Phong thỉnh thoảng dịch dịch các đĩa đồ ăn yêu thích của Dung Tuân về phía cậu, đôi lúc trong nồi cậu chưa sôi anh sẽ thường xuyên gắp đồ ăn cho cậu, hoàn toàn không kiêng kị Ninh Nhu.
Lúc vừa bắt đầu Ninh Nhu cũng không quá để ý, nhưng số lần nhiều như vậy, trong lòng không hỏi suy nghĩ căng thẳng, mà ngoài mặt thể hiện ra vẫn rất bình tĩnh, không nói gì.
Chờ ba người đều ăn no, đến lúc ăn tráng miệng đồ ngọt, Ninh Phong mới mở miệng nói: “Tiểu Nhu, ngày hôm nay anh gọi ra ngoài ăn, là có chuyện muốn nói với em.”
Trực giác cho Ninh Nhu biết có thể đây là chuyện mà cô không hề muốn nghe, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe anh nói tiếp.
Ninh Phong nắm chặt tay Dung Tuân, để lên bàn nghiêm túc nói: “Tiểu Nhu, anh và Dung Tuân đang hẹn hò, hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của em.”
Tay Ninh Nhu run rẩy, làm đổ chiếc chén không trước mặt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Ninh Phong hiểu hết, quyết định của anh vẫn đành phải thương tổn Ninh Nhu. Mà chuyện này cũng hết cách rồi, đau dài không bằng đau ngắn, nói chuyện trực tiếp với Ninh Nhu là biện pháp tốt nhất.
“Xin lỗi.” Ninh Nhu tay run run đặt chiếc chén trước mặt lại ngay ngắn, đứng lên nói: “Em đến phòng rửa tay một chút.” Nói xong nhanh chân đứng dậy rời khỏi.
Ninh Phong muốn đuổi theo lại bị Dung Tuân cản lại, nói: “Để em đi.”
Dứt lời, liền đứng dậy đi theo.
-----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Tiểu kịch trường)
Ninh Nhu: Bé quá thương tâm, bé sắp ngã sấp mặt, muốn học trưởng Dung Tuân hôn nhẹ mới đứng lên cơ TT^TT
Ninh Phong:...Vậy em tiếp tục nằm trên đất đi.
Dung Tuân:....