Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 120: Chương 120: Tụ họp năm mới




Editor: Calcium

Dung Tuân không tới một buổi casting nào, chờ đến khi danh sách diễn viên được quyết định thì Thẩm Thực có gửi qua cho cậu một bản, phía trên thình lình xuất hiện tên Lê Tú, trong vai nữ ba, suất diễn không nhiều, xuất hiện khoảng mười phút, nhân vật này là bạn thân của nữ chính, là một cô gái nghĩa khí. Nhưng không khó diễn, đối với người mới như Lê Tú cũng coi như là một nhân vật khá tốt.

Vì Lê Tú không nói gì với cậu, nên sau khi có danh sách thì cậu cũng chẳng gọi cho cô, coi như không biết, nếu không sợ đối phương lại nghĩ là cậu đi tranh công.

Trước năm mới, cuối cùng Ninh Nhu cũng được nghỉ, học cấp ba mà nhìn cô rõ ràng gầy đi, nhìn giống một thiếu nữ hơn rồi. Nhưng nhìn thấy Dung Tuân thì cô vẫn ríu rít lôi kéo cậu trò chuyện cùng, hoàn toàn không sợ ánh mắt lạnh như băng của ông anh trai.

Thực ra Ninh Phong đột nhiên come out cô cũng không ngờ tới. Còn tưởng anh sẽ thăm dò thái độ của mọi người trong nhà nhưng không ngờ nhanh vậy. Cũng may cha mẹ tiến bộ, nếu không cô sẽ buồn chết mất, không có tâm trạng mà học hành.

“Anh Dung Tuân, anh thấy em đăng ký ngành tâm lý học có được không?” Ninh Nhu lôi kéo Dung Tuân sôi nổi nói về vấn đề chọn ngành nghề. Hiện tại trong mắt mọi người trong nhà, Dung Tuân đã được coi như bạn đời của Ninh Phong, cô không cần phải “học trưởng” đến “học trưởng” đi nữa, làm thế quá xa lạ, tốt nhất nên gọi anh trai.

“Em thích ngành đó hả?” Dung Tuân luôn cảm thấy có hứng thú mới là điều quan trọng nhất.

“Vâng, cảm giác rất giỏi, về sau trở thành một bác sĩ tâm lý, khuyên giải người bệnh, khiến cho họ có thể sống thật tốt, nghĩ đến cảm thấy thật đáng tự hào.” Ninh Nhu mỉm cười nói.

“Ngành này tốt nhất em nên đăng ký bên đại học y, tuy nhiên học những ngành này đều tốn tương đối nhiều năm, chưa kể học xong về sau còn phải thi lên tiến sĩ để tăng nghiệp vụ cho bản thân nữa. Em sẵn sàng chưa?” Dung Tuân hỏi cô, đây thiên về vấn đề hiện thực.

“Vâng...đúng là có vấn đề này. Em đã nghĩ rồi, nếu quyết định học, đương nhiên không thể bỏ dở giữa chừng được.” Ninh Nhu nghiêm túc nói.

“Ừm, không vội, em vẫn còn thời gian mà. Đừng gây áp lực lớn quá cho bản thân.” Dung Tuân mỉm cười nói: “Nếu đã vào kỳ nghỉ rồi thì cứ thả lỏng tinh thần đã, về sau lại suy nghĩ tiếp.”

“Vâng.” Ninh Nhu cười gật đầu.

Bữa cơm tất niên năm nay không ra ngoài ăn nữa mà đặt về nhà. Vừa hay trừ tịch có tuyết rơi lơn, ra ngoài sợ không tiện, người một nhà tụ họp lại ăn một bữa cơm tất niên cảm giác thật ấm áp hòa thuận.

Hàng năm cứ đến tết thì bọn họ đều sẽ tụ tập bạn bè, năm nay cũng không ngoại lệ, buổi tối mùng ba sau khi trở về từ nhà ông bà ngoại thì Ninh Phong nhận được cuộc gọi của Quy Hoành hẹn thời gian tụ tập.

Năm nay Thiên Niệm vẫn ở bên Tống gia, tuy rằng không ai nhắc gì đến chuyện của Thiên Niệm và Tống Bân, nhưng nhìn từ biểu hiện thì xem ra Tống gia đã thừa nhận sự tồn tại của Thiên Niệm, bà ngoại cũng thích anh, luôn kéo anh qua nói chuyện, giống như đối xử với cháu mình vậy.

“Phong ca, qua năm mới tụ họp một bữa chứ hả?” Quy Hoành nói từ đầu điện thoại bên kia.

“Có thể, bên tôi không bận gì cả.” Năm nay anh không có sắp xếp gì đặc biệt, Dung Tuân lại càng không.

“Vậy để lát tôi gọi cho Thương Kỳ, cậu nhắn cho Tư Hiền đi.” Hai người chia nhau liên hệ sẽ nhanh hơn.

“Được, tôi đặt xong nhà hàng rồi gửi tin nhắn qua cho.” Ninh Phong nói. Trong cả nhóm thì năm nay chỉ có anh là thu nhập khá ổn, nên chầu năm nay tốt nhất để anh mời mọi người.

“Ok, tôi cúp máy đây.” Quy Hoành nói.

“Ừm.”

Cúp máy, Ninh Phong gọi qua cho Tư Hiền, hắn nhấc máy rất nhanh: “Alo, sao đấy?”

Ninh Phong mỉm cười nói: “Quy Hoành bảo tụ họp năm mới, cậu có thời gian không thế?”

“Có.” Tư Hiền đáp.

“Ok, cậu gọi cho Kỷ Như Phỉ đi, tôi đặt nhà hàng xong thì nhắn tin qua cho.” Ninh Phong nói. Nếu đã là tụ họp năm mới thì đương nhiên nên đưa bạn gái đi cùng rồi.

Tư Hiền bất ngờ mà trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Cô ấy khả năng không đi đâu.”

“Hả?” Ninh Phong khó hiểu.

Tư Hiền cười khẽ rồi lại nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Ninh Phong nhíu mày: “Sao đột nhiên lại chia tay? Trước đó không phải vẫn rất tốt sao?”

“Nói ra thì dài lắm. Chờ gặp mặt rồi tôi kể.” Giọng điệu của Tư Hiền không thấy có vẻ gì quá nghiêm trọng hoặc gấp gáp, “Nhớ gửi địa chỉ cho tôi đó.”

“Được.” Ninh Phong gật đầu. Anh không phải là một người tò mò, chỉ cần Tư Hiền không có vấn đề gì thì anh sẽ không lo lắng nhiều nữa.

Bữa liên hoan đầu năm này Ninh Phong đặt tại Hội quán Sướng Phong, phòng riêng. Thời điểm anh và Dung Tuân đến, Quy Hoành và Thương Kỳ cũng đã tới, đang ngồi ở phòng trà.

Cởi áo khoác, Ninh Phong nói: “Trước tiên gọi món đi, bh Tư Hiền tới lại gọi thêm.”

“Được.” Quy Hoành đưa thực đơn cho Thương Kỳ, dù sao thì Thương Kỳ ăn gì thì hắn ăn đấy, khỏi phải chọn lựa.

Ngược lại thì Dung Tuân không cần phải gọi món, Ninh Phong đã gọi hết cho cả hai người rồi.

Sau khi gọi xong đồ ăn được một lúc thì Tư Hiền tới.

Thấy hắn vào, Quy Hoành liền hỏi: “Bạn học Tiểu Phỉ của chúng ta đâu rồi?”

Cả Quy Hoành và Thương Kỳ đều không biết chuyện Tư Hiền và Kỷ Như Phỉ chia tay, Ninh Phong vốn cũng không phải người nhiều chuyện nên không nói sớm, chỉ mới kể chuyện này với mỗi Dung Tuân.

Tư Hiền đoán cũng biết được Ninh Phong chưa nói tới chuyện này, vừa treo áo khoác vừa nói: “Chia tay rồi.”

“Chia tay?! Chuyện từ lúc nào đấy?” Quy Hoành kinh ngạc nhìn Tư Hiền.

“Năm ngoái.” Tư Hiền kéo ghế ngồi xuống, tiếp nhận chén trà nóng Dung Tuân đưa qua.

“Sao lại chia tay? Cậu yêu người khác à?” Quy Hoành tiếp tục hỏi. Nhưng theo nhận thức của Quy Hoành thì Tư Hiền không phải một người hoa tâm như thế.

“Không phải. Thực ra cũng không có gì. Chia tay trong hòa bình mà.” Tư Hiền uống một hớp trà, tỏ ra tự nhiên: “Như Phỉ nói rằng tôi với cô ấy không phải cùng một loại người, ở bên tôi cô ấy cảm thấy áp lực quá lớn. Cô ấy thích hamburger, khoai tây chiên, lẩu chua cay, thích xem đam mỹ, anime Tiểu Bát Quái, không thưởng thức được rượu vang, không phân đâu là cà phê ngon hay không, triển lãm tranh hay tác phẩm nghệ thuật đều không biết gì cả. Tuy rằng tôi có thể nhân nhượng nhất thời nhưng chưa chắc đã nhân nhượng được cả đời. Có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy cô ấy thay đổi vì tôi, khiến bản thân trở nên tốt hơn, nhưng cô ấy cảm thấy cô ấy chỉnh là cô ấy, không chịu nổi sự ràng buộc, thầm nghĩ muốn sống thật với chính mình, mỗi ngày vui vẻ hoạt bát, tự do tự tại. Nếu phải giằng co với tôi thì chi bằng sớm tách ra, về sau có khi còn làm bạn với nhau được.”

Lời nói này khiến tất cả mọi người trong phòng đều trầm mặc.

Kỷ Như Phỉ suy xét về vấn đề hiện thực, thực ra mỗi người lại có một cách áp dụng riêng, nếu hoàn cảnh cuộc sống bất đồng, mà hai bên không cách nào thay đổi được, vậy kết quả cuối cùng chính là ngày càng ít cơ hội chủ đề nói chuyện, cuối cùng vì không nói chuyện được với nhau mà trở nên lạnh nhạt, sau đó là cãi vã mà chia tay.

Thực ra cuộc sống của Thương Kỳ và Quy Hoành cũng không tương đồng, nhưng gia cảnh của Thương Kỳ lại không kém, tuy rằng không phải đại gia thượng tầng trong thành phố C nhưng ít nhất cũng có hiểu biết nhất định, trình độ giám định và thưởng thức tuy không cao nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được ở mức độ nào đó. Hơn nữa cả hai đều theo hơi hướng nghệ thuật, luôn có thể có chung một hướng nào đó. Hơn nữa Quy Hoành từ một tên không có tiền đồ mà giờ trở thành sinh viên nghiêm túc học tập, đối với nhà hắn đã là đủ rồi, nên không quá kịch liệt phản đối chuyện của Thương Kỳ và Quy Hoành. Hơn nữa, hai nhà về sau rất có thể sẽ hợp tác trong lĩnh vực nào đó, cho nên việc hai người ở bên nhau không tồn tại vấn đề mâu thuẫn gì nhiều.

Còn Ninh Phong và Dung Tuân nếu so sánh với bọn họ thì đúng là cách biệt xa về gia cảnh. Nhưng Ninh gia là cá sấu lớn của ngành công nghiệp giải trí, khác biệt với giới chính trị hoặc thuần thương nghiệp. Dung Tuân lại đi theo con đường trở thành biên kịch, cũng coi như cùng chung đường đối với Ninh gia, đồng thời Ninh Phong còn phát triển trong giới giải trí, cho nên căn bản hai người không thiếu tiếng nói chung. Mà suy nghĩ của Dung Tuân và Kỷ Như Phỉ bất đồng, ngàng cậu học không phải tiếp xúc tới cái gì gọi là tri thức “thượng tầng” nên cậu không cần phải thay đổi nhiều, mà chỉ là một cách để học tập và cậu hưởng thụ quá trình học tập này, huống chi người dạy cậu còn là Ninh Phong. Cho nên Dung Tuân có thể ăn các món ăn không đáng mấy đồng ở vỉa hè, cũng có thể phẩm được giá trị của ly rượu vang đỏ, đối với cậu đây là một trải nghiệm cuộc sống, đồng thời giúp cậu tiến bộ hơn trong quá trình sáng tác kịch bản.

Cái khác biệt lớn nhất giữa Dung Tuân và Kỷ Như Phỉ chính là giới tính, cho dù ở bên Ninh Phong thì cậu không cần phải ứng phó nhiều với các phu nhân danh giá nhà giàu gì đó, càng không cần phải hùa theo họ nói các đề tài nhàm chán. Nhưng Kỷ Như Phỉ không như vậy, nếu quyết định đi đến cùng với Tư Hiền, cô đương nhiên phải ứng phó được với các vị phu nhân tiểu thư, điều này khiến cô thay đổi không chỉ một chút, thậm chí khả năng những điều đó đều bất đồng với quan niệm về cuộc sống của cô từ trước đến giờ, đối với một nữ sinh như Kỷ Như Phỉ, nếu bắt cô phải ứng phó nhiều năm như vậy thì đúng là một loại thống khổ. Cho nên Kỷ Như Phỉ lựa chọn chia tay Tư Hiền thực ra có thể hiểu được.

“Tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng Kỷ Như Phỉ suy xét như vậy cũng không phải không có lý. Cô ấy vốn không muốn bị trói buộc, hai người đến với nhau chưa chắc đã hạnh phúc.” Quy Hoành nói.

“Đúng vậy. Cô ấy là một cô gái tốt, chỉ là cô ấy thích một cuộc sống tự do tự tại mà thôi.” Tư Hiền mỉm cười nói.

Thấy cảm xúc của Tư Hiền bình thường, mọi người đều yên tâm hơn.

“Để tôi nhìn giúp cậu, nếu có ai thích hợp tôi lại giới thiệu cho/| Quy Hoành vô cùng tích cực nói.

“Không cần cậu lo lắng/| Tư Hiền cười: “Tôi không tin vào ánh mắt nhìn con gái của cậu đâu.”

“Không sao, không sao, cùng lắm thì tôi giới thiệu con trai cho.” Quy Hoành trêu chọc nói.

Thương Kỳ đẩy đẩy hắn mấy cái, cười bảo: “Đừng có nháo.” Tư Hiền mới vừa chia tay, cho dù biểu hiện bình thường nhưng cậu cảm thấy không nên đề cập đến đề tài này.

Tư Hiền cười cười, không nói gì nữa.

Ninh Phong bắt đúng lúc mà thay đổi đề tài, sau đó không còn ai nhắc đến việc chia tay của Tư Hiền nữa, một bữa cơm ăn đến vui vẻ.

Sang năm, tác phẩm tốt nghiệp chính thức bắt đầu quay. Trong ngày đầu tiên, Dung Tuân có lộ mặt, mang điểm tâm cho mọi người trong đoàn, xem như chúc mừng khởi quay. Tổ biên kịch của bọn họ chỉ cần Thẩm Thực có mặt là được, những người khác không cần tới, có chuyện gì thì anh sẽ liên lạc với mọi người.

Dung Tuân lúc này tập trung vào sáng tác kịch bản của mình, không liên lạc nhiều với bên phía Thẩm Thực.

Khoảng hai tuần sau, Dung Tuân nhận được điện thoại của anh, nói đoàn phim muốn thay Lê Tú, hỏi xem cậu có ý kiến gì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.