Sống Lại Để Ôm Sư Tôn

Chương 4: Chương 4: Cùng sư tôn tỷ thí




Từ lúc bắt đầu trọng sinh trở về, Cố Chi Hành liền dành thời gian bảy ngày, để chuyên tâm theo dõi Tô Cách, cả ngày mười hai canh giờ không gián đoạn.

Hắn phát hiện, mỗi ngày đầu giờ Mùi, Tô Cách đều sẽ một mình ra sau núi Vấn Tâm Phong tu luyện một khoảng thời gian, một năm qua đều là như thế.

Thoạt nhìn rất giống tu luyện bình thường, chỉ là Cố Chi Hành mỗi ngày canh giờ này đều sẽ đi quan sát gã.

Dựa vào trực giác, tu luyện này cũng không đơn giản.

Ngày này, Cố Chi Hành vẫn lui tới sau núi Vấn Tâm Phong như thường lệ, liền nghe thấy có người nói chuyện từ xa.

Bởi vì không biết người đến tu vi cao hay thấp, Cố Chi Hành không dám tùy tiện đi tới, liền tìm cây lớn bên rừng cây, phi thân lên trên.

Tầm nhìn rộng hơn chút, Cố Chi Hành liền phát hiện Tô Cách hôm nay đang cùng một hắc y nhân nói chuyện.

Một năm qua vẫn là lần đầu tiên có người ngoài tới nơi này tìm gã.

Cố Chi Hành yên lặng thúc giục linh lực, ý đồ muốn nghe rõ bọn họ nói chuyện, thế nhưng, truyền tới vẫn đứt quãng, nghe không rõ ràng lắm. //Editor: @kimochi175

“Giáo chủ… Ngươi biết… Có thưởng…”

“Đại bỉ… Linh lực…”

Sau đó, Tô Cách giơ tay muốn đồ vật từ hắc y nhân.

Hắc y cung kính khom lưng, đưa cho gã một cái hộp.

Tô Cách một tay tiếp nhận cái hộp, một cái tay khác trực tiếp siết đỉnh đầu hắc y nhân.

Không một tiếng hét phát ra, hắc y nhân nhanh chóng khô quắt lại, trong chớp mắt liền không còn hơi thở.

Xem bộ dạng hắc y nhân, chỉ sợ địa vị Tô Cách còn cao hơn hắn, chỉ là, người nọ là ai?

Bọn họ nhắc tới đại bỉ, là muốn làm cái gì?

Tô Cách vừa rồi dùng chính là công pháp quỷ dị gì?

Tô Cách quan sát một vòng, không phát hiện có người, liền mở hộp ra. Bên trong là một cái lệnh bài toàn thân đen nhánh, mặt trên có khắc hoa văn kim sắc, cách quá xa, Cố Chi Hành thấy không rõ hình dáng cụ thể.

Chỉ thấy đôi tay Tô Cách nắm lấy lệnh bài, ngồi trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau, trong lệnh bài liền có kim quang tràn ra.

Đồng thời, Cố Chi Hành cảm nhận được một cổ uy áp, tuy rằng bị áp chế rất nhiều, nhưng khoảng cách gần như vậy vẫn khiến cho hắn cảm nhận được rõ ràng, đó là sức mạnh của quy tắc!

Mà kim quang của sức mạnh quy tắc từ ấn đường của Tô Cách tiến vào trong cơ thể gã.

Tô Cách đang hấp thu sức mạnh của quy tắc?! Sao có thể?

Sức mạnh quy tắc xuất phát từ Thiên Đạo, mà đối với cảm ngộ thiên đạo thì đó là nhân tố quyết định phi thăng. Nếu gã có thể hấp thụ sức mạnh quy tắc của người khác, thì chẳng phải là ngồi mát ăn bát vàng sao. //Editor: @kimochi175

Nhớ lại cảnh đám người kia lấy ra tới Ma Khí trước khi mình chết đời trước, lại thấy công pháp tà môn này, Cố Chi Hành trực giác, sự tình kiếp trước chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài!

Tô Cách hấp thu sức mạnh quy tắc xong, ánh mắt lóe lên kích động, đi đến trước mặt hắc y nhân, dùng linh lực đem người hủy thi diệt tích, cuối cùng vừa lòng bật cười điên cuồng.

Cố Chi Hành rời đi lúc Tô Cách hấp thu sức mạnh quy tắc, dọc theo đường đi tâm sự nặng trĩu.

“Cố Chi Hành.”

“Sư tôn?”

Cố Chi Hành nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, mới phát hiện, chính mình vừa rồi nghĩ quá nhập tâm, suýt chút nữa đụng phải sư tôn đang đi tới.

“Ngươi là đang lo lắng việc đại bỉ?”

Mạnh Quân Khanh biết đồ đệ của mình là người quen giữ chuyện buồn ở trong lòng, chính mình phân tích một chút, cảm thấy việc duy nhất đáng giá suy ngẫm dạo này chỉ có đại bỉ tông môn.

“Dạ, đúng.”

Những việc này hiện tại chưa thể nói cho sư tôn, đành phải diện ra một lý do vậy.

“Không sao, một năm qua ngươi chăm chỉ nỗ lực, lại được đầm Hóa Thần khôi phục lại, mặc dù không thể đứng thứ nhất, cũng có thể cầm cờ đi trước.”

“Đừng quá sốt ruột, nóng vội thì không thành công.”

“Dạ, sư tôn.”

Sư tôn luôn là như vậy, nói chuyện nghiêm trang, nếu không phải một năm qua hắn cẩn thận quan sát, thật đúng là phát hiện không ra sư tôn có mặt khác. //Editor: @kimochi175

Có điều, nếu sư tôn không muốn bại lộ, hắn cũng sẽ giả vờ như không biết.

“Sư tôn, chúng ta có thể tỷ thí một trận không? Cái loại dùng hết toàn lực ấy, ta không muốn mỗi lần người đều nhường ta.”

“Được thôi, đây là do ngươi nói nha, ta sẽ không lưu tình đâu đó.”

Lần này tỷ thí Mạnh Quân khanh không cố tình nương tay, Cố Chi Hành cuối cùng đánh rất thoải mái.

Phải biết rằng tu vi đời trước Cố Chi Hành chính là Kim Đan kỳ, dưới sự ảnh hưởng của sư tôn, tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu, lại cũng làm rất nhiều người theo không kịp.

Mạnh Quân Khanh là thiên tài kiếm đạo, đối với kiếm pháp rất có nghiên cứu, qua mấy chiêu y liền phát hiện kiếm pháp của đồ đệ độc đáo, đôi mắt sáng lên hưng phấn.

Được sư tôn tán thành, Cố Chi Hành càng thêm nhập tâm hơn, vì thế kiếm pháp càng thêm sắc bén.

Cuối cùng, kiếm của sư tôn chỉ về phía cổ hắn, đắc ý nhướng mày cười với hắn.

Khuôn mặt tươi đẹp này nháy mắt đánh trúng tâm Cố Chi Hành, hắn đột nhiên không muốn cứ như vậy kết thúc.

Vì thế, Cố Chi Hành cố ý đi về phía trước một bước. Sư tôn nhìn thấy, vội vàng thu kiếm, cái thu lại này khiến cho Cố Chi Hành tìm được cơ hội, đem người áp dưới thân.

“Sư tôn, bây giờ mới là kết thúc nè.”

Vừa mới dứt lời, Cố Chi Hành liền nhìn thấy, sư tôn mặt đỏ. Vừa rồi tỷ thí toát hết mồ hôi, làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của sư tôn thoạt nhìn căng bóng.

Lúc này trên chóp mũi của sư tôn vẫn còn lấm tấm vài hạt mồ hôi nhỏ, ma xui quỷ khiến, Cố Chi Hành tay chạm chóp mũi sư tôn. //Editor: @kimochi175

“Cố Chi Hành, ngươi đây là chơi xấu! Vô lại!”

Mạnh Quân Khanh thở phì phì đẩy người trên thân mình ra, đỏ bừng hai tai trốn tránh đi.

Quá mất mặt! Nhiều năm khổ tâm gầy dựng hình tượng nghiêm sư như vậy, lại hủy trong một sớm!

Mạnh Quân Khanh sắp phát điên, có điều nghĩ lại, binh bất yếm trá mà, nói như vậy, đồ đệ của y thật đúng là thiên tài. Nghĩ như vậy liền sung sướng.

Bên này, Cố Chi Hành đang vê ngón tay mình tự hỏi nhân sinh.

Vừa rồi mình rốt cuộc làm gì vậy?!

Cảm giác trong nháy mắt kia tim đập nhanh là như thế nào?!

Cảm thấy sư tôn mặt đỏ thật đáng yêu, ý tưởng này cũng quá đại nghịch bất đạo đi?!

Tối, chung quanh tối tăm đen kịt, tiếng tí tách đó là gì?

“Tí tách, tí tách…”

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mũi kiếm, đang rỉ máu. Nhìn giọt máu này, Cố Chi Hành đột nhiên cảm thấy lòng rất đau.

Cảnh trong mơ, sư tôn một khắc còn đang nhướng mày cười khẽ với hắn, ngay sau đó, đã bị một kiếm xuyên tim!

“Sư tôn!”

Cố Chi Hành nhíu nhíu mày, thở ra một hơi nặng nề. //Editor: @kimochi175

Rất lâu rồi không mơ thấy cái chết của sư tôn, mơ lần này lại có chút khác biệt.

Lúc trước đều chỉ mơ thấy sư tôn chết trong lòng mình, mà hôm nay, lại mơ thấy đủ hình dạng sư tôn.

Nghiêm túc, tức giận, mặt đỏ, giảo hoạt, đắc ý, mỗi một dáng vẻ, đều làm Cố Chi Hành cảm thấy ấm áp.

Cảnh cuối cùng, lại là sư tôn bị một kiếm xuyên tim.

Cố Chi Hành hung hăng nắm chặt nắm tay, vẫn như cũ áp chế không được cảm xúc bạo nộ.

Tô Cách, mặc kệ thân phận thật sự của ngươi là gì, đều phải trả giá!

Ta thề, một ngày nào đó, cũng sẽ để ngươi nếm thử tư vị Đăng Tiên.

Nói được thì làm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.