“Hy Hy... em đừng giận nữa! Bảo bối giận xấu lắm đấy!”-Tần Vũ Khiêm vẫn bám theo cô.
Mà cô bây giờ chỉ hận không có chiếc dép để phang vào bản mặt ghê tởm ấy. Hừ! Thứ đàn ông ghê tởm! Bị cô nói như thế cũng không biết ngượng!
“Biến!”-Cô hết kiên nhẫn, giọng lạnh lùng quát anh ta.
“Thôi mà, thôi mà bảo bối! Anh sai rồi! Em đừng giận nữa! Nha?”-Tần Vũ Khiêm trong lòng bực tức không kém. Thầm nghĩ sao hôm nay cô ta khó dụ dỗ thế này? Mọi lần nói ngọt xíu là hết giận rồi cơ mà?
“Vũ Khiêm...”-Diệp Lạc từ đằng xa chạy lại, mặt cười tươi như ánh “mặt trời“.
Buồn nôn chết đi được!
“Tiểu Lạc... chào em!”-Tần Vũ Khiêm cũng lập tức nở nụ cười “chói chang“.
Ghê tởm chết đi được!
Ở trước mặt cô còn dám liếc mắt đưa tình! Thứ không biết nhục!
“Hy Hy... cậu còn giận sao?”-Diệp Lạc liền quay sang lắc lắc tay cô, bày ra bộ mặt rất chi là “đáng thương“.
“Bỏ ra!”-Cô hất tay cô ta ra. “Dơ bẩn! Cảnh cáo mấy người lần cuối. Cút khỏi mắt tôi đi!”-Nói xong cô lấy khăn giấy ra lau đi chỗ mà Diệp Lạc vừa nắm.
Ghê tởm! Dơ bẩn! Không biết nhục!
“Hy Hy.... hôm nay cậu sao thế?”-Diệp Lạc thấy cô phản ứng như thế trong lòng hơi hoảng sợ. Từ lúc nằm bệnh viện tới bây giờ cô thay đổi quá nhiều.
“Hy Hy?”-Cô quay sang nhìn bọn họ cười nhạt?
“Cô có tư cách gì mà gọi tôi như vậy? Ghê tởm!”-Cô nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh. Giọng nói lạnh đến 0 độ.
Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc nhất thời hoảng sợ! Mắt dấy lên tia phẫn nộ!
Cô cười đểu nhìn bọn họ, sau đó quay lưng rời đi!
Mới sáng sớm đã gặp đôi cẩu nam nữ đó khiến tâm trạng cô chùn xuống hẳn.
Cô bước lên lớp mệt mỏi nằm lên bàn... Cô nhớ anh! Nhưng mà... lấy cớ gì để gặp anh đây?Còn quan hệ giữa anh và cô gái hôm qua là gì?
Cô đứng dậy ỉu xìu bước xuống căn-tin. Thì ra cảm giác khi thấy người mình thương đi với người khác đau như thế này...! Haizzz... mệt mỏi quá đi! Buồn quá đi!
“A... Hy Hy! Em đi đâu đấy?”-Cô nghe có thấy tiếng có người gọi mình liền quay đầu lại...
“Anh là...?”-Cô nhìn người con trai tuấn tú trước mắt, lục lọi trí nhớ. Người này là ai nhỉ? Cô nhớ không nổi.
“Aizzz... sao nhanh quên anh thế? Anh là học trưởng đây!”- Tây Quân nhìn cô giả vờ bày ra bộ mặt đáng thương.
“A... là học trưởng sao? Quên mất...”-Cô nhớ đây là vị học trưởng trước đây từng giúp cô rất nhiều. Lúc trước cô xem anh ấy như trưởng bối, bây giờ cũng thế.
“Haha... không sao!”-Tây Quân nhìn cô cười ôn nhu.
“À anh ăn sáng chưa? Em đang tính đi mua đồ ăn sáng này!Đi chung không?”Cô nhìn Tây Quân hỏi.
“Ừm! Anh cũng tính đi mua đây!”-Tây Quân cười.
Học trưởng lúc nào cũng tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện! Anh rất ôn nhu, nụ cười lại ấm áp. Nữ sinh trường này cũng phải tan chảy vì nụ cười của anh!
“Em ăn gì? Sẵn anh mua luôn cho!”-Tây Quân quay sang nhìn cô.
“Hai hộp bún thịt nướng đi anh!”-Cô cười gượng.
Tây Quân gật đầy tỏ ý hiểu, cũng không thắc mắc cô mua thêm một hộp cho ai.
Cô lại quầy mua thêm hai 3 chai nước cam. Quay lại liền thấy bóng dáng quen thuộc... bên cạnh cũng có cô gái xinh đẹp...
“Hy Hy... Đây của em!”-Tây Quân nói rồi giơ hai hộp bún thịt nướng trước mặt cô.
“À... cảm ơn anh! Anh cầm một chai nước đi! Cho anh đó!”-Cô cười gượng, ánh mắt vẫn lén liếc về hai bóng hình kia. Trong đầu cứ thắc mắc tại sao anh và cô gái đó đi chung với nhau? Chẳng lẽ họ vẫn hay ăn sáng chung sao...? Nhưng hôm qua anh bảo anh ăn bánh mì cơ mà...? Nên hôm nay cô mới mua hai phần cố ý muốn mời anh ăn chung cùng cô... vậy mà...
“A... học trưởng!”-Dương Mịch chẳng biết từ đâu chạy đến, trên tay còn cầm hai hộp ham-bơ-gơ.
“Ừ chào em! Em cũng đến đây ăn sáng sao?”-Tây Quân ôn nhu nở nụ cười.
“Vâng! Cô gái bên cạnh anh là...?”-Dương Mịch không thấy rõ mặt cô vì cô đang cúi đầu.
“A... là học muội của anh! Lạc Hy!”-Anh khều tay cô làm cô không thể không ngẩng đầu lên!
“Lại gặp nhau rồi!”-Cô cười nhạt, ánh mắt vẫn lén liếc về phía anh.
“Minh Vũ!”-Dương Mịch quay sang đằng sau gọi anh. Anh như vậy cũng nhanh chóng đi tới!
“Đây là học trưởng- Tây Quân! Còn đây là Minh Vũ-bạn cùng lớp với em!”-Dương Mịch vui vẻ giới thiệu đối phương.
Ừ... tốt nhất nên là bạn đi!
“Chào cậu!”-Tây Quân mở lời trước, môi nở nụ cười khách sáo.
Anh không nói chỉ gật đầu.
“À quên... không giới thiệu đây là Lạc Hy! Học muội khoá dưới chúng ta!”-Tây Quân khoác vai cô, cười lễ độ.
“Em và anh ấy quen nhau lâu rồi! Phải không anh?”-Cô cười rạng rỡ nhìn anh, khéo léo né tránh tay học trưởng đang ở trên vai mình. Bây giờ cô rất ghét đàn ông đụng chạm cô. Trừ anh!
Anh tiếp tục im lặng không nói gì. Chỉ gật đầu. Không phải anh không muốn nói mà căn bản chính là không dám nói. Đứng trước mặt cô anh không có nhiều can đảm.
Cô làm hoà với Tần Vũ Khiêm rồi. Sao lại cùng học trưởng ở đây nhỉ? Anh liếc nhìn trên tay cô đang cầm 2 hộp bún thịt nướng với 2 chai nước cam. À... chắc là mua cho Tần Vũ Khiêm đây mà!
Tần Vũ Khiêm sướng thật! Được cô chăm sóc chu đáo quá! Ước gì... anh cũng có phước được cô lo như vậy nhỉ? Anh cười nhạt trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trước mặt cô mà anh còn dám nghĩ như vậy, nếu cô biết được sẽ khinh thường anh cho xem!
Anh đúng là thằng hèn nhỉ? Cái gì cũng thua Tần Vũ Khiêm!
Không được thoải mái nói chuyện với cô... cứ sợ nói sai điều gì cô sẽ ghét anh cho xem!
Không được thoái mái đứng bên cạnh cô... cứ sợ cô chê anh dơ bẩn rồi lại tránh xa anh hơn.
Anh đúng là... nghèo như anh mà cũng đòi sĩ diện... lúc nào cũng mơ tưởng vớ va vớ vẩn...!
Haha... Minh Vũ... tỉnh lại đi! Mày tỉnh lại đi! Thứ như mày chỉ là rác rưởi... không xứng với cô!