Anh như một người điên lao ra phía cánh cửa... cho tới khi chỉ cách cánh cửa còn một bước... giọng nói quen thuộc mà anh luôn khắc sâu trong tâm trí vang lên.
“Minh Vũ! Em yêu anh!”
Anh cứng đờ... Minh Vũ? Cái tên này sao nghe quen thế?
“Minh Vũ là ai thế?”-Một vị khách thắc mắc hỏi lớn.
“Chồng tương lai của tôi!”-Cô vui vẻ thản nhiên nói.
Anh trong lòng rối bời... Minh Vũ là tên anh... Không! Không! Không! Chắc chắn không phải anh! Cũng có thể là trùng tên đi? Nhưng tại sao lại là Minh Vũ mà không phải là Tần Vũ Khiêm?
Minh Vũ... cái tên này vừa xa lạ vừa quen thuộc... cô và tên Minh Vũ kia quan hệ ra sao nhỉ? Sao lúc trước không nghe cô nhắc tới?
Anh xoay người lại như muốn tìm kiếm “chồng tương lai” của cô. Nhìn lên sân khấu thì không thấy chàng trai may mắn đó... mà cô hình như cũng đi đâu mất rồi! Chắc là đang đi kiếm “chồng tương lai” của mình nhỉ?
Bỗng cảm giác được eo đang được ai ôm từ phía sau. Anh ngoái lại... là cô? Cô làm gì ở đây?
“Minh Vũ...”-Giọng cô có chút giận dỗi.
“Minh Vũ?”-Anh theo phản xạ hỏi lại.
“Minh Vũ! Em yêu anh!”
“Hy Hy...”-Chưa kịp nói hết câu anh đã bị cô kéo lên sân khấu.
Trong sảnh vốn đang ồn ào thì bị hành động này của cô nhất thời im lặng. Ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía bọn họ. Sau đó hướng lên sân khấu.
“Minh Vũ! Em yêu anh!”-Cô nhìn anh, sau đó thuận thế nhón chân lên hôn anh.
Mọi người vì hành động này của cô mà nhất thời kinh ngạc. Sau đó là những lời bàn tán xôn xao.
Đầu óc anh bây giờ nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nhưng cảm thấy cảm giác cô hôn anh lại vô cùng chân thật. Chân thật đến kì lạ...
“Lạc Hy!”-Tiếng hét to lớn của Tần Vũ Khiêm khiến mọi người không tự chủ mà quay lại nhìn hắn. Anh cũng bị tiếng hét này của hắn làm cho hoàn hồn. Mới biết được mình đang đứng trên sân khấu.
“Sao?”-Cô không nóng không lạnh nói.
“Em đừng đùa nữa!”-Tần Vũ Khiêm tức giận nói. Trong lòng có chút khẩn trương.
“Đùa? Tôi đùa?”-Cô cười lạnh nhìn hắn.
“Đúng vậy! Em đang đùa đúng không?”-Tần Vũ Khiêm gượng cười, ánh mắt có chút hoang mang cùng lo sợ.
“Anh nghĩ tôi rất rảnh để lấy việc này ra đùa sao?”-Cô lạnh lùng nói.
“Đúng! Em đang đùa!”-Tần Vũ Khiêm trừng mắt nhìn cô.
“Lên đây!”-Cô nhìn hắn cười lạnh.
Tần Vũ Khiêm trong lòng có chút vui mừng. Chắc là cô kêu hắn lên sân khấu để tuyên bố sự thật đây mà.
“Em mau công bố sự thật đi!”-Tần Vũ Khiêm bước lên sân khấu, tiến gần về phía cô cười chói sáng.
“Sự thật?”-Cô nhìn hắn cười như không cười.
“Phải!”-Tần Vũ Khiêm gật đầu, liếc nhìn anh đầy châm biến.
“Minh Vũ! Em yêu anh!”-Cô khoác tay anh, cười ngọt ngào.
Minh Vũ đầu óc giờ đây như nổ tung. Trong đầu chỉ toàn là câu “Minh Vũ! Em yêu anh!“. Anh ngắt vào đùi mình. Có cảm giác đau...
Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm coi có người đàn ông nào đi lên đây không? Không có! Vậy là... không phải là trùng tên!
Vậy đây không phải là mơ? Cô nói cô yêu anh sao?
Nụ cười trên gương mặt Tần Vũ Khiêm chợt cứng ngắt.
“Sự thật là tôi yêu Minh Vũ! Vừa lòng anh chưa?”-Cô nhìn hắn nói tiếp.
“Haha...”-Tần Vũ Khiêm cười giẽu cợt. Khiến mọi người trong sảnh rùng mình một cái.
“Hy Hy! Em bị mù sau? Nó là một đứa nghèo hèn! Là một đứa con riêng không hơn không kém! Em cư nhiên lại nói yêu hắn ta! Nực cười!”-Tần Vũ Khiêm cười khinh bỉ nhìn anh.
“Hình như anh đang rất vui?”-Cô bỏ tay anh ra, bước lại gần hắn.
“Phải! Nực cười quá đi! Haha!”-Tần Vũ Khiêm ánh mắt phẫn nộ nhìn cô.
“Chát”-Âm thanh chói tay vang khắp phòng.
“Cô?!”-Tần Vũ Khiêm ôm má phải bị tát đến đau rát của mình.
“Chát”-Âm thanh chói tay lại vang lên. Lực đạo hình như mạnh hơn hồi nãy rất nhiều.
“Cô dám?!”-Tần Vũ Khiêm vội ôm bên má trái bị in 5 ngón tay của cô trên đó.
“Đây chính là cảnh cáo! Nếu như ánh dám miệt thị anh ấy một lần nữa! Tôi sẽ không ngại giết chết anh đâu!”-Cô nhìn hắn cười lạnh, nói lớn như thầm cảnh cáo cho tất cả những người bên dưới rằng “Đụng tới anh ấy chính là đụng tới cô!”