Đối với Lộ Nam thậm chí với cả văn phòng Hoa An mà nói, khi Hồng Đồ Tửu Nghiệp tương lai còn chưa rõ, có Nhà tiêu thụ cỡ vừa mới, không khác một liều thuốc trợ tim mạnh.
Cho nên ba người đều rất vui vẻ.
Thả Hoàng Đạt Phương và Hồ Duyệt Khánh xuống gần văn phòng, bọn họ từng người về chỗ ở cũng chưa tới vài phút, Lộ Nam thuận tiện giao bài tập về nhà cho họ: "Tổng hợp lại những phương án khuyến mại cuối năm mà tôi đề nghị với Hồng tổng hôm nay, cố gắng thêm một chút ý tưởng của bản thân, trước họp sáng thứ Hai gửi e-mail cho tôi."
Hả? Phương án? Ý tưởng? Trò đùa gì thế này?
Hai gương mặt mướp đắng đồng thời nhìn giám đốc Lộ, cố gắng để cô ấy "thu hồi mệnh lệnh".
Lộ Nam tức giận nói: "Không làm? Hai anh tưởng cho hai anh nghỉ chiều thứ Hai là dễ dàng như vậy à?"
Cuối cùng hai người họ cũng không dám nói "vậy tôi lựa chọn không nghỉ, có thể không cần trả bài tập không".
Hai người họ vui vẻ, nhận lệnh.
...
Trở lại chỗ ở, căn cứ việc hôm nay chớ để ngày mai, Lộ Nam lập tức vào hệ thống báo hợp đồng.
Cho tới giờ, cô đàm phán mỗi một hợp đồng cộng điều khoản phụ đều nằm trong phạm vi quyền hạn của giám đốc thành phố, cho nên tổng công ty xét duyệt hết sức nhanh chóng.
Tối Chủ Nhật nhận được e-mail của Hoàng Đạt Phương và Hồ Duyệt Khánh, cái sau còn đỡ, cái trước năng lực thuyết minh quả thực quá... Lộ Nam xem mà đau cả đầu, gửi liệt kê từng mục 12345, chú ý dấu chấm, cách dòng.
Hoàng Đạt Phương một lúc lâu sau mới gửi lại, có thể thấy đã tận lực.
Chiều thứ Hai, Lộ Nam nhận được hợp đồng xét duyệt. Vì biểu thị coi trọng Nhà tiêu thụ mới, vài lần đầu Lộ Nam vẫn phải đi theo Hoàng Đạt Phương tới Danh Tửu Thế Gia.
Cửa hàng trưởng Mã vô cùng hoan nghênh giám đốc Lộ, cầm hợp đồng lập tức biểu đạt: "Hồng tổng đã dặn, nhận được hợp đồng sẽ chuẩn bị tiền hàng lô đầu tiên, à phải rồi, quản lý Hoàng anh xem bản danh sách đặt hàng này đi, tôi đã liệt kê ra rồi."
Hoàng Đạt Phương cầm xem: xác định chủng loại rượu bất đồng, niên đại bất đồng, tổng giá trị cũng vừa tròn, xem ra cộng tác với Lão Mã, bớt việc.
Lão Hoàng mới nghĩ Danh Tửu Thế Gia cơ bản là kinh doanh cửa hàng, về sau cho dù phải trải hàng, nhân viên của họ cũng nhiều, đợi bên này hết thảy vào quỹ đạo, chính mình có thể lười biếng, bỗng nghe thấy cửa hàng trưởng Mã hết sức nhiệt tình hỏi: "Giám đốc Lộ, vậy việc đào tạo nhân viên chúng tôi, có phải cũng nên sắp xếp không..."
Lộ Nam hiểu ý cửa hàng trưởng Mã.
Theo lý thuyết, huấn luyện cho nhân viên Nhà tiêu thụ là việc của người phụ trách.
Thế là cô quay sang nhìn Hoàng Đạt Phương.
Lão Hoàng khao khát giơ cả hai tay hai chân lên cho giám đốc Lộ coi: bảo tôi đào tạo cho người khác? Tha cho tôi đi, tôi thà rằng đi uống 5 bữa tiệc rượu.
Hoàng Đạt Phương hoang mang và chối từ quả thực không thể rõ ràng hơn, anh ta phát hiện cửa hàng trưởng Mã cũng đang nhìn mình, bèn tức khắc giải thích: "Lão Mã, chúng ta trước kia cũng quen biết, anh biết tôi mà, thô kệch, không phải tôi không muốn làm, mà là tôi thật sự không làm được."
Điểm này cửa hàng trưởng Mã không hoài nghi, bởi vì đối phương vừa đen vừa béo, vẻ mặt dữ tợn, vừa xem liền không giống người có văn hóa, bảo anh ta đào tạo cho nhân viên cửa hàng, cửa hàng trưởng Mã đều không yên tâm!
Thế là Lão Mã cũng trông mong nhìn giám đốc Lộ, trông chờ cô đồng ý.
[Ừm, huấn luyện, quả thực vấn đề khó.]
Luận năng lực đào tạo, Lộ Nam có thể không hề khiêm tốn mà nói, cả văn phòng thành phố - thậm chí có thể nói cả văn phòng tỉnh, cô nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng vấn đề là, chức vụ hiện tại của cô không phải giám đốc Đoàn mua cũng không phải quản lý nghiệp vụ, mà là giám đốc thành phố.
Huấn luyện là việc tinh tế tỉ mỉ, cô e rằng không có nhiều thời gian chuẩn bị tài liệu, từ việc chuẩn bị trước buổi dạy tới lên lớp giảng dạy tới kiểm tra về sau, phải hao phí khá nhiều thời gian, nếu chỉ là đọc ppt của công ty một lần, căn bản không đạt được hiệu quả, giống như lần trước Đổng Tuệ đòi tới Phi Tường làm huấn luyện, kết quả mất mặt trước Mạnh Lộ Ti và Lưu Vũ Hàm.
Ngoài ra, Nhà tiêu thụ của Hoa An sẽ càng ngày càng nhiều, hơn nữa giữa họ khẳng định có liên hệ với nhau, nếu thăm dò tin tức, biết nhân viên, nghiệp vụ viên của Danh Tửu Thế Gia đều do Lộ Nam tự huấn luyện, Nhà tiêu thụ khác chắc chắn cũng sẽ yêu cầu tương tự, chẳng lẽ bên trọng bên khinh? Nếu toàn bộ đều đáp ứng, vậy thời gian của cô càng không đủ.
Vứt bỏ hai lý do thực tế có thể gom thành một "không đủ thời gian" này, còn có một lý do sâu hơn, bản chất hơn: chức vụ giám đốc thành phố, không phù hợp lại làm công việc huấn luyện.
Ngồi chức nào thì làm việc chức đó, Lộ Nam bây giờ phải bắt việc lớn thả việc nhỏ đối với văn phòng Hoa An, chứ không phải ôm đồm việc vụn vặt, bận tâm mọi việc lớn nhỏ.
"Cửa hàng trưởng Mã, như vậy, anh báo cho tôi số lượng, xem xem chúng ta hiện có bao nhiêu nhân viên tất cả, nhân viên tiêu thụ và cửa hàng mới dự kiến có thêm bao nhiêu người. Tôi về nghĩ cách, ngày kia trả lời anh." Lộ Nam nói.
Kỳ thực cửa hàng trưởng Mã cũng biết, nếu anh ta và hai vị cửa hàng trưởng khác thỉnh giáo giám đốc Lộ, cô ấy nhất định nhiệt tình chỉ giáo, nhưng muốn đường đường là giám đốc thành phố lại đi giảng dạy cho nhân viên trong cửa hàng, chỉ e không thể. Cho nên Lão Mã lên tiếng nhắc nhở, chủ yếu vì lo lắng, lỡ như nhân viên của mình rơi vào tay Hoàng Đạt Phương - chỉ sợ trước khi huấn luyện còn tốt, sau khi huấn luyện lại làm xằng làm bậy.
"Được, giám đốc Lộ, tôi sẽ thống kê nhân số rồi gửi tin nhắn cho cô." Hôm kia lúc phẩm rượu, cửa hàng trưởng Mã đã trao đổi số điện thoại với Lộ Nam.
Lộ Nam gật đầu, mang Hoàng Đạt Phương rời đi, ra khỏi cửa hỏi anh ta: "Văn phòng ta, tôi thấy không có ai thích hợp làm đào tạo cả. Trước đó..." Cô nhớ ra, trước đó việc này thuộc về Lưu Dương.
Hoàng Đạt Phương gật đầu: "Trước kia cũng chỉ có Hồng Đồ Tửu Nghiệp và Tứ Phương Kiến Trúc cần huấn luyện, Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ làm kênh phân phối Lưu thông thì không cần. Nhưng, ha ha, Lưu Dương ấy à, bản lĩnh lười biếng không kém cạnh so với tôi, Hồng Đồ Tửu Nghiệp cứ gần 1 tháng cô ta mới tới một lần, Tứ Phương Kiến Trúc cũng về sau mới tới cần mẫn hơn." Nói tới đây, Hoàng Đạt Phương còn hơi xấu hổ, vội vàng bổ sung hoặc giả là bổ cứu một câu: "Tôi mà so với cô ta, coi như cũng khá chăm chỉ trên kênh phân phối Danh yên tửu đấy."
Công việc trên kênh phân phối khác có bận rộn tới đâu, muốn lười biếng cũng so ra kém thời gian linh hoạt của Đoàn mua, Lộ Nam cười bảo: "Được, tôi hiểu rồi, dù sao trước đây thái độ làm việc của anh thế nào tôi cũng không quản được. Bây giờ làm việc dưới trướng tôi, chỉ cần làm xong chuyện tôi giao, làm tốt, có thể tan làm sớm là bản lĩnh của anh."
Hoàng Đạt Phương bấy giờ mới cười khì: "Vậy việc đào tạo này, không liên quan tới tôi nữa chứ?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khuynh Thế Phồn Hoa
2. Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ
3. Người Tình Của Sói
4. Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
=====================================
Lộ Nam thật không muốn nhìn bộ dáng chây lười nhặt của hời của anh ta, xua tay: "Tôi về văn phòng, anh có đi không?"
"Tôi không đi tôi không đi, giám đốc Lộ đi thong thả!"
Trở lại văn phòng, Lộ Nam ngồi một lúc, sắp xếp câu chữ, sau đó gọi cho Vương Hưng Long: "Giám đốc Vương, bận không?"
"Là Lộ Nam hả, không bận. Sao thế? Tôi nghe nói, cô lại ký được Nhà tiêu thụ mới rồi à?" Vương Hưng Long đầu kia điện thoại vô cùng hâm mộ.
Lộ Nam biết, chỉ cần mình báo quy trình ký hợp đồng tiêu thụ lên hệ thống tới khâu văn phòng tỉnh, nhất định sẽ lan truyền - loại chuyện này không thể bảo mật, cho nên thoải mái thừa nhận, dứt khoát nói giá trị hợp đồng cho Vương Hưng Long nghe, miễn cho lát nữa anh ta lại hỏi: "Đúng vậy, ký hôm qua, 3 triệu, nhưng còn chưa trả tiền lô hàng đầu tiên."
Vương Hưng Long nghe mà chảy nước miếng: thật là hễ là vàng thì ở đâu đều sẽ sáng lên, Lộ Nam mới tới Hoa An bao lâu, đã ký được 3 Nhà tiêu thụ mới, thật ghê gớm.
Tán gẫu vài câu, Vương Hưng Long nói: "Cô tìm tôi nhất định không phải để khoe khoang Nhà tiêu thụ mới, rốt cuộc có chuyện gì, hai ta quan hệ vững như sắt, cô cứ nói thẳng đi."
Mặc dù không biết quan hệ của họ vững như sắt từ lúc nào, nhưng Lộ Nam cũng không khách sáo: "Giám đốc Vương, có chuyện thế này. Lưu Dương từ chức, tôi kỳ thực cũng thiếu người..."
Cô còn chưa dứt lời, Vương Hưng Long đã biết: "Thiếu giám đốc Đoàn mua phải không? Ha ha, lần trước tôi hỏi liệu cô có cần người không, cô còn nói không cần."
[Sao đàn ông trung niên bây giờ đều lưu hành cười hì hì sao?] Lộ Nam lải nhải trong lòng.
"Đúng vậy, là tôi suy nghĩ không chu toàn, bây giờ tự vả miệng rồi." Bởi vì không đoán được thái độ Vương Hưng Long thế nào, cô đành kể lể tố khổ: "Tôi vốn tưởng, bên này kênh phân phối Đoàn mua chỉ có Hồng Đồ Tửu Nghiệp và Tứ Phương Kiến Trúc, bọn họ đều có giám đốc Khách hàng lớn, không cần chúng ta cử người phối hợp, nào ngờ Nhà tiêu thụ mới ký này cũng làm Đoàn mua, hơn nữa còn giục tôi tìm người đào tạo cho nhân viên của họ. Trong văn phòng thành phố không tìm được ai đắc dụng, nên mới bất đắc dĩ gọi điện cho anh Vương."
"Dừng lại dừng lại, thôi đừng nịnh hót, cô gọi tôi là anh Vương trong lòng tôi chột dạ lắm." Vương Hưng Long trầm ngâm một chút, nói nghiêm túc: "Người thì tôi có, nhưng tôi cũng phải thương lượng với họ một chút, không thể để văn phòng tỉnh ra thông báo bắt ai tới được, vậy chẳng khác gì ép con gái nhà người ta từ chức."
Lộ Nam hiểu, bèn nói: "Giám đốc Vương chọn người hộ tôi, nói qua với cô ấy, tới đây chính là quản lý nghiệp vụ, có người chịu tới, tôi nói với Ngô tổng sau."
Nghe lời này xem, thật êm tai! Cho dù không muốn nịnh hót Trần Kiêu, chỉ tính riêng Lộ Nam, Vương Hưng Long cũng rất tán thưởng cô ấy: làm việc vững chắc, bất kể là người hay việc. Đều muốn có giám đốc Đoàn mua, nhưng người ta biết dò hỏi mình trước, hơn nữa là ký xong hợp đồng mới dò hỏi. Đâu giống loại sơ sài như Trương Phi, hợp đồng còn đang bay trên trời, đã đi tìm lão tổng cấp tỉnh lải nhải ép uổng, đòi chi phí đòi người.
Lộ Nam nhướn mày: "Trương Phi vẫn tới tìm Ngô tổng hả?"
"Ừ, sau đó Ngô tổng tìm tôi, hỏi tôi có thể "nhường người" hay không. Tôi học theo lời cô dạy phản bác lại, muốn người cũng được, hợp đồng đâu? Tiền hàng đâu? Cái gì cũng không có, có cái rắm ấy!" Vương Hưng Long nói xong, lập tức giải thích: "Như cô mới tốt. Hơn nữa cô cần giám đốc Đoàn mua tới Hoa An, tôi yên tâm trăm phần trăm."
Lộ Nam sao lại cảm thấy Vương Hưng Long đang vỗ mông ngựa mình nhỉ? Chả lẽ là ảo giác?
Trước khi tắt máy cô dặn dò một câu: "Chiều nay nhớ hỏi giúp tôi đấy nhé?"
"Được được được."
Lộ Nam cũng không xác định ai sẽ tới đây.
Về lý thuyết, bây giờ chỉ có Vương Hiểu Tuyết là không có Nhà tiêu thụ trong tay, nhưng, Lộ Nam biết không thể là cô ta, bởi vì đời trước tầm này, Trương Phi cũng đòi người từ văn phòng tỉnh, thoạt đầu chọn Vương Hiểu Tuyết tới Cự Giang, cô ta nhất quyết không chịu, còn bảo nếu phải chuyển đi thì coi như từ chức.
Cuối cùng xuất phát từ một số nguyên nhân khác, lúc đó Lộ Nam không kháng cự chuyện điều động, tới Cự Giang.
Buổi chiều, giám đốc Vương trả lời, có người sẵn sàng tới Hoa An, là Lâm Yến.
Lộ Nam tò mò hỏi: "Lâm Yến không phải phụ trách Hao"ertai ư?"
"Hừ, cái tên Trần Xương Tu đó (tên của Trần tổng), lúc trước cảm thấy Hạng Phỉ Phỉ không ổn, vậy năm nay tôi đổi người cho hắn, hắn lại kêu Lâm Yến cũng không được, không hiểu ra sao, bây giờ nhìn trúng Vương Hiểu Tuyết. Tôi nghĩ dù sao rượu Hài Hòa cũng gần như chả có Nhà tiêu thụ nào, bèn đồng ý. Cho nên Lâm Yến rảnh rỗi." Vương Hưng Long nhắc tới việc này cũng là một bụng lửa giận, đừng tưởng anh ta không biết, cái gì mà không thích hợp, kỳ thực chính là ghét bỏ nhân viên của mình không đẹp. Công ty rượu Hao"ertai cho rằng họ tuyển mỹ nhân sao?
Nói tới năng lực làm việc, Vương Hưng Long hết sức rõ ràng, Hạng Phỉ Phỉ và Lâm Yến giỏi hơn nhiều Vương Hiểu Tuyết: "Được rồi, không biết tốt xấu. Hắn ta muốn thay đổi người thì đổi đi, Lâm Yến tôi đã hỏi qua, cô ấy đồng ý tới thành phố Hoa An."
Chọn người này, Lộ Nam vẫn rất hài lòng: "Được, vậy tôi thông báo cho Ngô tổng."
Lộ Nam là cầm đơn hàng đòi người, sao có thể không thành công, buổi chiều hai ngày sau, Lâm Yến xách va li xuất hiện ở văn phòng Hoa An.
"Cô tới rồi?" Lộ Nam cố ý đợi cô ấy ở văn phòng.
Lâm Yến cười chào hỏi Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, đã lâu không gặp, tôi tới nhờ cậy cô."
Lộ Nam đính chính: "Cô là tới giải cứu tôi. Chỉ mang từng này đồ thôi sao?"
"Phải, chỉ mang theo đồ đạc tùy thân thôi, còn lại đợi tìm được nhà thì bảo Phỉ Phỉ gửi tới cho tôi."
"Phải, như thế tiện hơn." Lộ Nam kéo tay Lâm Yến, giới thiệu cô ấy với Trịnh Tinh, sau đó nói với Lâm Yến: "Cô ở khách sạn thỏa thuận gần văn phòng vài hôm đi, tranh thủ tìm nhà trọ, bởi vì văn phòng bây giờ chỉ có ký túc xá nam, cho nên cô ở một mình, trợ cấp phòng ở sẽ phát từ tháng này. Thuê nhà ở đây không đắt, tìm nơi an toàn, hoàn cảnh tốt nhé."
Trịnh Tinh rất có ánh mắt: "Tôi tương đối quen thuộc với những chỗ gần đây, để tôi chọn ra mấy chỗ để quản lý Lâm xem trước."
Nói là chọn phòng, kỳ thực là tìm bác chủ nhà trò chuyện vài câu là được, trong phạm vi 10 dặm thôn đền bù này, không có ai là bác ấy không quen.
Lộ Nam cười giải thích cho Lâm Yến: "Trịnh Tinh cũng là người bản địa."
Lâm Yến cười bảo: "Như vậy cảm ơn chị Trịnh, chị đừng gọi tôi là quản lý Lâm, tôi thấy kỳ quái lắm, gọi tôi Lâm Yến là được."
"Được, vậy cô cũng đừng gọi tôi chị Trịnh, gọi Trịnh Tinh đi."
Hai cô gái tính cách đều dễ chịu, Lộ Nam nhìn di động nói: "Hôm nay đã muộn, tôi đưa cô tới khách sạn, cô nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tài liệu huấn luyện, ngày mai họp sáng xong tôi sẽ bảo quản lý Hoàng kênh phân phối Danh yên tửu dẫn cô tới chỗ Nhà tiêu thụ."
Vài ngày sau, Lộ Nam gọi điện thoại cho cửa hàng trưởng Mã, đối phương tương đối hài lòng với việc huấn luyện của Lâm Yến.
"Tốt, vậy tôi yên tâm rồi." Lộ Nam tắt máy, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tin nhắn chưa đọc gửi tới lúc cô đang gọi điện thoại, cô bất đắc dĩ cười, trả lời: "Lộ tam thiêm là cái gì? Nghe cứ như xem bói ấy."
Trần Kiêu chắc là đang bận, Lộ Nam cũng không chờ anh ta trả lời, thu di động đi làm việc khác.
Mãi tới hơn 8h tối, cô mới nhận được điện thoại của anh ta.
Trần Kiêu cười nói: "Ban ngày anh bị gọi tới ăn cơm với khách hàng, chưa kịp giải thích cho em. Đây là ban Thương mại truyền ra, nói năm nay Đại khu Hoa Đông có vị giám đốc thành phố đặc biệt mãnh liệt, chưa tới nửa tháng đã báo lên 3 bản hợp đồng tiêu thụ, cho nên bây giờ biệt hiệu của em ở ban Thương mại là "Lộ tam thiêm"."
Cách điện thoại, Trần Kiêu chỉ nói chuyện thú vị, không đề cập tới buổi trưa uống hỗn hợp rượu bia, mê man cả buổi chiều, bây giờ đầu vẫn choáng váng.
Lộ Nam đỡ trán: "Khoa trương thế?"