Hơn 3h chiều ra khỏi thương hội, Lý Lị quay đầu thoáng liếc ngồi ở ghế phụ Lộ Nam: “Hôm nay biểu hiện khá lắm.” Mặc dù hơi yên tĩnh, nhưng biết điều, biết lúc nào nên mở lời lúc nào không, nói năng cũng tự nhiên hào phóng.
Lý Lị coi như Lộ Nam yên tĩnh là vì còn non nớt, lại không hiểu rằng, Lộ Nam chỉ là hiểu rõ chủ yếu và thứ yếu - đi với Vương Hiểu Tuyết cô còn hiểu không thể đoạt hào quang của người ta, huống hồ là đi cùng giám đốc Đoàn mua?
Hơn nữa hiện tại Lộ Nam cũng không có ý định trở nên nổi bật. Cô hận không thể gõ đầu mình: [Đã bảo sờ cá, cứ nhìn thấy người lại bất chợt phân tích lung tung. Bệnh nghề nghiệp thật dễ tái phát thế sao?]
Về văn phòng, 3h50, còn khoảng 10p tới giờ hẹn với Chu Điềm.
Đúng là một ngày khó được bận rộn.
4h, Chu Điềm đúng giờ tới, cô ta nói 4h là để lại đủ thời gian, dù sao từ văn phòng tới nơi Phẩm rượu cũng không tới nửa tiếng.
Chu Điềm lên tiếng: “Buổi chiều tôi đi tìm Hà Man Lâm (hành chính cấp tỉnh), tới kho dự trữ lấy hai bình rượu đánh giá Hài Hòa 9 năm... Nhưng tôi mới phát hiện “bà dì” tới thăm, buổi tối không tiện. Lộ Nam, tửu lượng của cô thế nào?”
Lộ Nam vừa nghe liền cảm thấy xong đời.
Nếu buổi Phẩm rượu tối nay Chu Điềm (lý do thân thể) không thể uống rượu, chẳng lẽ cần cô (Lộ Nam) chuẩn bị đối kháng hỏa lực?
Lộ Nam nghĩ lại, thật ra cũng không cần quá căng thẳng.
Về công về tư, Chu Điềm đều không thể sai tân nhân như mình đơn độc đi tới buổi Phẩm rượu.
Quả nhiên, Chu Điềm kế tiếp: “Tiệc rượu tối nay tôi nhờ Trần Lộ đi thay, Lộ Nam, cô để ý học hỏi Trần Lộ, kinh nghiệm công việc của cô ấy phong phú.”
“Vâng, giám đốc Chu.”
...
Trần Lộ bất đắc dĩ: “Chị còn tưởng buổi Phẩm rượu nhỏ hôm nay giám đốc Chu mang em đi, không liên quan tới chị, nào ngờ vẫn tránh không thoát.”
Lộ Nam hỏi: “Em nghe giám đốc Chu nói, tối nay dùng rượu Hài Hòa 9 năm, cho nên Phẩm rượu là thương mại Green làm à?”
“Đúng vậy, thương mại Green năm ngoái ký hợp đồng mọi kênh phân phối tiêu rượu Hài Hòa với chúng ta, công ty mỗi tháng chi trả 5 lần tiền đồ ăn và 5 lần tài trợ rượu, đây là lần cuối trong tháng này của họ.” Sắc mặt chị ta thoạt nhìn không tốt: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng chỉ là lính quèn, tới nơi, ăn ít, nói ít, nhìn chị mà hành động.”
“Vâng ạ.” Dù sao lần trước Lộ Nam cũng nhìn thấy tình hình nhà kho thương mại Green.
[Thật là yến vô hảo yến, bảo sao Chu Điềm phải né tránh.]
Một lát sau, Trần Lộ hít sâu một hơi: “Lộ Nam.”
“Dạ?”
“Em chờ một chút, chị đi mua hai cái bánh bao về ăn.” Đây là kiến thức cơ bản của nghiệp vụ viên, trước khi uống rượu nếu không có thuốc giải rượu, vậy ăn ít thịt mỡ cũng được.
Có điều, bánh bao thịt hiện tại cũng làm gì có nhân thịt mỡ.
Lộ Nam bật cười, có thể thấy hôm nay Trần Lộ hơi hoảng hốt: “Chị Lộ, hay là uống sữa đi.” Sữa cũng có thể tạo nên lớp màng bảo hộ dạ dày, phòng ngừa cồn thẩm thấu vào vách dạ dày, khiến cơ thể kéo dài thời gian hấp thu ethanol.
Trần Lộ chợt hiểu: “Đúng, vậy sữa đi.”
...
Công ty TNHH thương mại Green hôm nay quả thật mời khách hàng dùng cơm, xác thực mà nói là đại diện công ty ngoại quốc ở TQ.
Cũng như cũ là bên A.
Giám đốc Nghê thấy người tới không phải Chu Điềm, mà là Trần Lộ và tân nhân vừa gặp hai hôm trước, trong lòng càng khó chịu: “Sao vậy, Nguyên Xuyên các vị không những Hướng tổng bận, giám đốc Vương bận, ngay cả Chu đại mỹ nhân cũng bận thế à?”
“Giám đốc Nghê, thật xấu hổ, giám đốc Chu hôm nay quả thật lâm thời có việc. Nhưng chị ấy dặn tôi cố ý mang rượu Hài Hòa 9 năm trong kho dự trữ của chúng tôi đến...” Trần Lộ mỉm cười, gợi ý Lộ Nam đưa túi Phẩm rượu để lên bàn.