Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 172: Chương 172




Trần Kiêu thật sự khó hiểu: "Ông ấy muốn biết gì, hỏi thẳng anh là được. Cần gì phải vậy?"

Lộ Nam lại có thể hiểu được, nhưng cô không biết Trần Kiêu muốn nghe hay không, dù sao lúc cô phân tích việc này, nhất quán tỉnh táo gần như lạnh lùng.

Trần Kiêu quả thật muốn biết cái nhìn của Lộ Nam với việc này, nhưng chỉ là cái nhìn về việc quan hệ cha con có thể trở nên như vậy, chứ không phải muốn Lộ Nam cung cấp ý tưởng mới hay phân tích - như vậy, cứ cảm giác coi cô ấy như quân sư hoặc cố vấn, mà không phải... bạn tốt.

"Em không cảm thấy, điều tra như thế rất hoang đường ư?" Hoàn toàn không có thân tình cha con.

Lộ Nam cười: cái gọi là làm nghề y thì không tự chữa. Hình ảnh Trần Kiêu khuyên ta còn rõ ràng trước mắt. Vậy ta người tốt làm tới cùng, hi vọng chỗ dựa càng ngày càng ổn định.

Lộ Nam nói: "Nhưng anh phải biết, bây giờ anh không chỉ là Trần Kiêu. Từ lúc bước vào Nguyên Xuyên, từ khi trở lại tổng công ty, anh đã tiến vào tầm mắt của tất cả cao tầng, khuấy động tới ích lợi của quá nhiều người. Hiện tại Chủ tịch không chỉ là cha anh, mà còn là Chủ tịch cả tập đoàn Nguyên Xuyên. Vứt bỏ thân phận thái tử gia, thăng chức lên tầng lớp quản lý, bị điều tra, đâu phải chuyện hiếm lạ gì? Công tư rõ ràng, không phải chuyện bình thường sao? Hơn nữa, Chủ tịch xuất phát từ đứa con nhiều năm không gặp có vài phần quan tâm cũng được, xuất phát từ mục đích muốn khảo sát người thừa kế cũng được, ông ấy có hứng thú tìm tòi nghiên cứu những việc anh đã làm, em cảm thấy ngược lại đây là hiện tượng tốt."

Trần Kiêu cũng ý thức được hai hôm nay tâm trạng không đúng, bèn hết sức xấu hổ nói: "Anh cho rằng bản thân đã đủ trưởng thành."

"Không, anh chỉ là người trong cuộc u mê mà thôi."

Lập tức được Lộ Nam an ủi ấm lòng, Trần Kiêu vội vàng nhắc tới chính sự: "Thực ra hôm nay gọi cho em chủ yếu muốn nói rằng, Từ Văn Đào khả năng cao là nghe lời cha anh tới thành phố Hải Lâm, cho nên hắn ta sẽ không ngáng chân em trong công việc. Em chỉ cần coi như không biết gì là được, hắn ta muốn hỏi thăm việc của anh, em có lệ là được."

"Vâng."

Này hoàn toàn thông suốt, vì sao đời trước Vương Hưng Long sẽ bị mang tiếng xấu như vậy - hiển nhiên Lão Vương tự cho là lanh lợi, muốn bày tỏ thiện ý với Trần Kiêu, cho nên gia tăng khá nhiều phiền phức cho Từ Văn Đào; hơn nữa, Lão Vương làm vậy cũng chưa chắc không có tư tâm, có người của ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển đóng quân ở thành phố, dường như biến thành một núi có hai hổ, rượu Kinh Điển dễ đạt thành tích nhất văn phòng Hải Lâm lại do Từ Văn Đào quản lý, mà Từ Văn Đào lại không có năng lực như Trần Kiêu, Lão Vương không cam lòng có người phân chia thành tích.

Trước khi kết thúc trò chuyện, Trần Kiêu không nhịn được, nói: "Lộ Nam, cảm ơn em."

Trong lòng anh ta muốn nói là, cảm ơn có em.

...



Hôm sau, Lộ Nam ngủ tới tự nhiên tỉnh, cô nhìn di động, Hoàng Lệ nữ sĩ, người phát ngôn cho sự quật cường chỉ thông báo đổi vé xe tới Ô thành, không nói cụ thể thời gian tới, nhưng Lộ Nam không vội, còn có Lộ Dương mà.

Dò hỏi một hồi, vài phút trước, người phát ngôn đáng tin cậy Lộ Dương chụp ảnh vé xe gửi tới.

Bọn họ ước chừng 10h30 đến, Lộ Nam tính giờ, còn dư thời gian.

Lúc ra cửa gặp phải Từ Văn Đào, hắn ta cười với Lộ Nam, chào hỏi: "Giám đốc Lộ ra ngoài à?"

"Vâng, có chút việc."

"Vậy cô về sớm một chút, tôi nghe Ngô tổng nói, buổi chiều phải tới gặp Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc."

Lộ Nam lẳng lặng gật đầu, bỏ lại bóng lưng cho Từ Văn Đào.

Hoàng nữ sĩ xách túi du lịch là trước đó hội Lữ hành du lịch đưa cho, Lộ Dương thì lưng đeo ba lô.

"Không phải đã nói không cần bận tâm tới bọn mẹ, con cứ làm việc đi sao? Chạy tới chạy lui không ngại phiền phức à." Hoàng nữ sĩ đi theo con gái, tới bên cạnh xe, hết sức tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

Lộ Nam cười: "Con dàn xếp xong hai người, buổi trưa cùng ăn cơm, buổi chiều tới chỗ khách hàng, không chậm trễ gì đâu."

Vậy nên, chẳng lẽ Hoàng nữ sĩ còn kêu con gái đi một mình trước.

Dọc đường lái xe về khách sạn, Lộ Nam hỏi: "Chuyến xe khách hôm nay ổn chứ?"

"Tạm ổn." Hoàng nữ sĩ tỏ ra không muốn nhắc lại.

Lộ Dương ngồi sau nói: "Mẹ uống thuốc chống say, ngủ một đường, đến bến xe mới tỉnh."

Phải, đối với người hay say xe, có thể ngủ một mạch tới điểm đến cũng là chuyện rất hạnh phúc.

Lộ Nam đặt phòng cho họ ở khách sạn thỏa thuận giá, 2 phòng ngủ kèm 1 phòng khách, đăng ký thông tin và cầm thẻ phòng, Hoàng nữ sĩ đều không phát hiện, đến tận khi mở cửa đi vào nhìn thấy trong cánh cửa có phòng khác, phản ứng đầu tiên là: "Tiền phòng đắt lắm hả?"

Xem ra có thứ thật là khắc vào trong lòng, chẳng hạn như Hoàng nữ sĩ không dễ mới thông suốt, cảm thấy gọi xe tiện lợi, nhưng còn có rất nhiều thói quen chi tiêu đều giống hệt như trước - Lộ Nam không cảm thấy tiết kiệm không tốt, chỉ là nhìn thấy mẹ cầm túi xách tay du lịch cũ lại hơi xót xa, còn nữa Lộ Dương dù sao đã lớn, chả lẽ đặt 1 phòng, 3 người chen nhau?

Đương nhiên, không cần thiết tranh cãi, Lộ Nam nói thẳng: "Thỏa thuận giá, thỏa thuận giá." Cô nói ra giá cả không cao, Hoàng nữ sĩ xem chừng tin, hơn nữa Lộ Nam trả lại phòng đơn mà cô đặt trước đó khiến Hoàng nữ sĩ rất hài lòng.

Mặc dù buổi sáng ngồi xe khách không nôn, nhưng khẩu vị của Hoàng nữ sĩ như cũ chỉ thường thường.

Lộ Nam dẫn họ đi ăn trưa nhẹ nhàng, dặn dò vài câu, nói buổi tối mình không biết chừng nào mới về, cầm một tấm thẻ phòng đi trước.

...



2h chiều, Ngô Xuyên và Lộ Nam tới gặp Chương Kỳ.

Lúc nhìn thấy người đi kèm còn có Từ Văn Đào, Lộ Nam không hề kỳ quái.

[Nếu không buổi sáng hắn cố ý chờ ta nói mấy câu đó làm gì.]

Ngô Xuyên liếc Từ Văn Đào, nói: "Giám đốc Từ muốn tham quan học tập một chút.]

Lộ Nam thản nhiên cười: "Luận thâm niên, giám đốc Từ làm lâu hơn tôi, phải là tôi học hỏi giám đốc Từ mới đúng."

Lãnh đạo đã đồng ý dẫn theo, cô khẳng định không có ý kiến.

Hơn nữa, hôm nay đàm phán, cũng chưa chắc sẽ có kết quả.

Vội gì chứ?

Chương Kỳ hẹn người của Nguyên Xuyên ở quán trà gần đây, nhóm người Lộ Nam tới, anh em họ Chương đều đã ở trong phòng riêng.

Mặc dù mọi người đều biết, hôm nay có đàm phán quan trọng, nhưng khi nhân viên phục vụ ngâm trà, Ngô Xuyên và Chương Kỳ vẫn ngồi vững như Thái Sơn.

Đợi phục vụ ra ngoài, Chương Lễ nhìn bên này, lại xem bên kia, nghĩ lời dặn của anh trai, không tình nguyện mở miệng: "Hôm nay mời Ngô tổng và giám đốc Lộ tới, là muốn nói tới chuyện sau khi kết thúc tài trợ thi đấu."

Phía Nguyên Xuyên rửa tai lắng nghe.

Chương Lễ lấy ra bản chi tiết hoạt động - buổi sáng, anh ta lặng lẽ ấn máy tính, cũng hơi khiếp sợ, từng khoản chi tiêu ghi ra cũng không cảm thấy đã dùng bao nhiêu tiền, nhưng tính tổng cộng lại rõ ràng sánh bằng một chiếc xe của anh ta rồi: "Lần hoạt động này tiêu dùng xa xỉ, mặc dù trong lúc hoạt động danh tiếng trong thành phố coi như nhiệt liệt, nhưng dù sao đây cũng là kiểu hoạt động diễn ra lần đầu ở thành phố Hoa An, cho nên không ai đánh giá được hiệu quả về sau. Tứ Phương Kiến Trúc chúng tôi là vàng thật bạc trắng bỏ tiền, muốn chớp thời cơ, sớm ngày thu hồi vốn, yêu cầu này không quá đáng chứ."

Lộ Nam cầm chén nghe.

Cô hoài nghi Chương Lễ đang đọc theo bản thảo, nhưng câu cuối cùng cứ như vẽ rắn thêm chân, đại khái là thêm vào.

Ngô Xuyên có kinh nghiệm làm việc bao năm, lại có thể bị Chương Lễ dắt mũi?

Anh ta gật đầu: "Tiểu Chương tổng nói có lý. Theo kinh nghiệm chúng tôi, Nhà tiêu thụ tổ chức/tài trợ hoạt động cỡ lớn xong, sản phẩm thường thường sẽ nghênh đón một lượng tiêu thụ lớn, chỉ cần bắt lấy cơ hội này, thêm vào quảng cáo truyền thống, kết hợp với dự trữ tồn kho đầy đủ, liền có thể một lần mở rộng thị trường. Theo tôi được biết, hợp đồng tiêu thụ của Tứ Phương Kiến Trúc tháng sau tới hạn, cho nên tôi đề nghị, Chương tổng không ngại suy nghĩ một chút về gia hạn hợp đồng tăng thêm một bậc, như vậy có thể lấy được thêm nhiều ủng hộ hoạt động và chi phí hỗ trợ, có thể trợ giúp kéo dài tầm ảnh hưởng của tài trợ thi đấu lần này."

Nói tóm lại, một câu: muốn kiếm tiền, trả tiền trước.

Đề bài này, Chương Lễ không hiểu, vì anh ta rõ ràng cảm thấy cái vị Ngô Xuyên này nói còn có lý?

Anh ta liếc nhìn anh trai.



Chương Kỳ từ lúc Chương Lễ tự cho là thông minh nói ra câu như "phải thu hồi vốn" liền biết, tác dụng của thằng em này hôm nay dừng ở đây.

Anh ta đặt chén trà xuống, vững vàng nói: "Chuyện gia hạn hợp đồng không vội. Em trai tôi muốn nói rằng, cảm thấy sau lần tài trợ thi đấu này, người người đều biết rượu Kinh Điển, quý công ty đạt được hình như nhiều hơn phía tôi một chút... Em trai tôi đơn thuần, giám đốc Lộ lúc thuyết phục nó, có phải đã khuếch đại hiệu quả tài trợ rồi không? Còn cái gọi là kinh nghiệm của Ngô tổng, liệu có tác dụng ở Hoa An không?"

Chương Kỳ chỉ kiếm về phía Lộ Nam, Ngô Xuyên không thích hợp mở miệng hát đệm; hơn nữa, giải thích ở trình độ này mà bắt Tổng giám đốc cấp tỉnh tự mình nói, Ngô Xuyên cảm thấy hơi mất thể diện.

Lộ Nam rót một chén trà cho Ngô Xuyên, để cấp trên yên tâm, sau đó mới nói: "Ngô tổng chúng tôi đánh giá lượng tiêu thụ là căn cứ vào số liệu phân tích từ hoạt động cỡ lớn của thị trường khác mà ra kết luận, chỉ là không tiện tiết lộ số liệu cụ thể, để tránh trong công ty chủng loại rượu bất đồng bị so sánh ác ý, cho nên Chương tổng cứ yên tâm, đây không phải bắn tên không đích."

Kế tiếp, Lộ Nam hết sức thuận tay rót thêm trà cho Chương Kỳ: "Nhưng có thể tiết lộ một phần là: trên thực tế, trong số những Nhà tiêu thụ mà công ty tôi ký, có quyết đoán làm tuyên truyền mở rộng trị giá cả triệu tệ, đa phần đều vẫn là những Nhà tiêu thụ truyền thống, những công ty trái nghề làm rượu trước giờ vẫn là thiểu số - đương nhiên, tôi luôn kính nể sâu sắc với những Nhà tiêu thụ trái nghề làm rượu có tầm nhìn xa như Chương tổng đây."

Lộ Nam hơi nịnh bợ một chút Chương Kỳ, tiếp tục: "Năm ngoái tôi tổ chức một buổi Phẩm rượu lớn cho Nhà tiêu thụ quảng cáo Phi Tường ở thành phố Hải Lâm, tiêu dùng chưa tới 1/10 so với trận thi đấu này, nhưng sau buổi Phẩm rượu đó trong vòng một tháng nghênh đón đỉnh cao tiêu thụ, mức tiêu thụ tăng 400% so với tháng trước, mà nghiệp vụ quảng cáo của họ cũng có xu thế tăng trưởng gấp bội. Nếu Chương tổng vẫn cảm thấy tôi chỉ đang có lệ, không có sức thuyết phục, như vậy, tôi lại muốn nói một câu không dễ nghe cho lắm. Hi vọng Chương tổng đừng để ý."

Lộ Nam dừng lại một lát, đợi phản ứng của Chương Kỳ.

"Giám đốc Lộ cứ nói."

Lộ Nam mỉm cười, mang theo vài phần dứt khoát và hào hiệp: "Tiền đã tiêu rồi, nên suy nghĩ không phải có đáng hay không, mà là làm thế nào cho nó càng có giá trị." Câu này mang theo xảo quyệt chỉ thương nhân mới có. Hoặc vì cô còn rất trẻ, nói ra lời kiểu con buôn này, lại không khiến người khác phản cảm.

Chương Kỳ không thay đổi sắc mặt: "Cho nên?"

"Cho nên, theo ý tôi, lần tài trợ thi đấu golf này, biểu hiện trực tiếp nhất là lượng tiêu thụ rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên sẽ tăng lên một bậc, nhưng quan trọng hơn, nó có thể tăng lên độ nhận biết của thương hiệu Tứ Phương Kiến Trúc, cùng với duy trì quan hệ tốt đẹp với các ban ngành liên quan của zf, tăng cường tầm ảnh hưởng của quý công ty trong thành phố Hoa An thậm chí là trong tỉnh."

Chương Kỳ "a" một tiếng, vặn hỏi: "Cho nên, giám đốc Lộ cảm thấy, lần tài trợ này cũng có trợ giúp rất lớn với nghiệp vụ chính của công ty tôi?"

"Đương nhiên, bất cứ lúc nào đều không thể coi thường tầm ảnh hưởng của hai chữ "lần đầu", lúc trước tập trung quảng cáo tuyên truyền cho thi đấu, hiệu quả truyền thông nhiều con đường, Chương tổng chắc hẳn đã cảm nhận được rồi chứ." Lộ Nam tính trước.

Chương Kỳ hứng thú cười: vị giám đốc Lộ này nói, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.