Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 197: Chương 197




Mười mấy phút sau, 3 Nhà tiêu thụ đã xem xong tư liệu.

Hồng Lập Quân lắc tờ giấy, dẫn đầu chất vấn: "Giám đốc Lộ, tôi không hiểu rõ ý cô. Theo lời cô thì, cô hi vọng chúng tôi đầu tư tiền vào bộ phim này? Còn lấy danh nghĩa rượu Nguyên Xuyên? Tôi không nghe nhầm chứ?"

Ông ta thừa nhận, ông ta hơi đỏ mắt khi thấy Tứ Phương Kiến Trúc làm 2 hoạt động lớn.

Nhưng sau đó suy xét, một là người ta lắm tiền nhiều của, hai là bối cảnh thâm hậu. Hễ là bên mình tổ chức hoạt động, chắc là (kỳ thực nhất định là) không mời được những người có sức nặng như thế, chỉ có thể làm hoạt động quy mô nhỏ hơn. Lần này giám đốc Lộ nhắc tới hoạt động mở rộng, Hồng Lập Quân còn khá hào hứng, nhưng vừa nhìn tư liệu cụ thể - đầu tư phim?

Cái này... Hồng Lập Quân không quá xem trọng.

Đầu tiên, đây khẳng định là khoản tiền không nhỏ.

Tiếp theo, thứ xuất hiện trong phim là rượu Nguyên Xuyên, như vậy tương đương với bỏ tiền của mình ra quảng cáo cho họ.

Kỳ thực Nhà tiêu thụ ở thị trường của mình cũng sẽ có đủ loại hoạt động marketing, buổi Phẩm rượu, tặng rượu, mua tặng, trải hàng, trưng bày, bán hàng trên xe..., đối với hoạt động bất đồng có thể lấy được phí xã giao, phí mở rộng, phí tiến vào hội trường... những kinh phí hỗ trợ từ Nguyên Xuyên. Một số chi phí hiếm thấy cũng không phải không có, chẳng hạn như Tứ Phương Kiến Trúc trước đó xin kinh phí cho hoạt động cỡ lớn và phí truyền thông địa phương. Những kinh phí này đều tiến hành để quảng bá thị trường của Nhà tiêu thụ, nên phạm vi ảnh hưởng chỉ trong một khu vực nhất định, cho dù tiến hành nhiều hoạt động, tổng giá trị cũng sẽ không quá cao.

Nhưng đầu tư tiền vào phim điện ảnh lại khác.

Mặc kệ là tài trợ hay đầu tư, tối thiểu đều phải từ 6 con số trở lên.

Hồng Lập Quân không phải không thể bỏ ra số tiền này, ông ta chỉ cảm thấy vị giám đốc Lộ này mặc dù chuyên môn giỏi, cũng sẽ có lúc suy nghĩ không chu toàn - là người trẻ tuổi xúc động? Hoặc là mau tới cuối năm, muốn đạt được càng nhiều thành tích?

Mặc kệ là nguyên nhân nào, dù sao Hồng Lập Quân không muốn biến thành bàn đạp thành tích cho người khác.



Ông ta nghĩ: ta có ngốc đâu. Sau này phim chiếu, tầm ảnh hưởng thế nào tạm không bàn tới; cho dù có hiệu quả marketing nhất định, người ta đều biết là rượu Nguyên Xuyên, không phải Danh Tửu Thế Gia.

Ông ta phản ứng như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lộ Nam, cô không vội vàng giải thích, ngược lại thăm dò nhìn sang Chương Kỳ và Điền Ái Trân.

Điền Ái Trân cười tủm tỉm: "Tôi còn tưởng rằng giám đốc Lộ sắp quên tôi và Hồng tổng rồi chứ." Nói xong, liếc nhìn Chương Kỳ.

Chương Kỳ cười thản nhiên.

Lộ Nam ra vẻ bất đắc dĩ: "Điền tổng, chị Điền, đừng hiểu lầm em, em sẽ khó chịu đấy."

"Được rồi được rồi, chị muốn nói là giám đốc Lộ ít khi qua cửa hàng chị, mỗi lần đến lại chả thèm ở lại ăn bữa cơm, bây giờ còn mời bọn chị ăn cơm." Điền Ái Trân điểm đến là dừng, đặt tư liệu trong tay xuống, thầm thở dài một hơi.

Mặc dù Tứ Phương Kiến Trúc chủ yếu kinh doanh loại rượu và định vị khách hàng đều bất đồng với chị ta, nhưng đối phương năm nay khí thế mãnh liệt vẫn khiến chị ta cảm thấy có chút áp lực, loại áp lực này không nằm ở phương diện xuất hàng kênh phân phối Lưu thông và Nhà hàng, thậm chí cũng không ở kênh phân phối Đoàn mua mà chị ta nhân tiện làm, mà là chị ta cảm nhận được hiện giờ ngành rượu trắng càng ngày càng xuất hiện nhiều doanh nhân trái nghề, hơn nữa lại làm rất tốt.

Chẳng hạn như bây giờ ngồi đây, một Chương Kỳ, một Lão Hồng, bọn họ đều không phải Nhà tiêu thụ truyền thống, tuy nhiên ký lượng hợp đồng và tiêu thụ thực tế không hề kém cạnh so với Nhà tiêu thụ truyền thống.

Điền Ái Trân trước kia cùng Hàn Kiến Tân nỗ lực gây dựng sự nghiệp, từ trên người những người dự tiệc hôm nay cảm nhận được tên rác rưởi Hàn Kiến Tân rõ ràng đã ra khỏi nhóm Nhà tiêu thụ top đầu của rượu Nguyên Xuyên ở Hoa An, trong lòng chị ta vui sướng, nhưng cũng có cảm giác môi hở răng lạnh, thỏ tử hồ bi.

Dù sao, Ái Trân Rượu Nghiệp là tách ra từ Hồng Đồ Tửu Nghiệp, mà bất kể trước hoặc sau khi tách ra, Hồng Đồ Tửu Nghiệp hoàn toàn đều là đại biểu Nhà tiêu thụ truyền thống trong ngành rượu Hoa An.

Thị trường càng thịnh vượng, sẽ có càng nhiều người đặt chân vào ngành này, cạnh tranh trong ngành lại càng quyết liệt. Hiện tại những Nhà tiêu thụ trong Hoa An đang cạnh tranh lành mạnh, nhưng chỉ cần có cạnh tranh sẽ có khôn sống mống chết.

Điền Ái Trân hiểu rõ điều này, kìm nén vài phần phiền muộn, ngược lại bàn chính sự: "Chị xem rồi, báo giá này viết hai cách thức tài trợ và đầu tư. Nếu tài trợ, đoàn phim hứa hẹn lúc chiếu phim sẽ xuất hiện tối thiểu 5 cảnh, 5 đạo cụ, thời gian cộng lại không quá 300s, chi phí 500.000 tệ... không có quyền mệnh danh?" Điền Ái Trân không phải hoàn toàn không biết gì về ngành phim.

[Rất tốt, vị này tối thiểu còn điều tra xem xét, so với vị cướp lời còn nói sai ban nãy mạnh hơn chút.]

Lộ Nam nói: "Phía nhà sản xuất còn để lại chỗ thương lượng."

Khẳng định có thể bàn bạc, mọi người đều biết chuyện này chính là chào giá đầy trời, ngồi xuống trả tiền.

Điền Ái Trân gật đầu, nói tiếp: "Trên này còn viết, nếu là cách thức đầu tư, thì phải bỏ vốn 2 triệu trở lên, dựa theo số tiền nhà đầu tư bỏ ra so với giá chế tác thực tế, tính toán % tương ứng, với tiền đề này, nếu nhà đầu tư đồng ý tài trợ, thì đồng dạng dựa theo tiêu chuẩn báo giá của mục trước, 300.000 tệ."

Từ 500.000 tệ còn 300.000 nghìn tệ, giảm giá 60%, này, đại để là "giá người nhà" đi?



Thú thật, ba người đang ngồi có thể bỏ ra 300.000 tệ ngay tắp lự, thêm vài ngày chuẩn bị, gom 2 triệu tệ cũng không phải việc khó - ngoại trừ Chương Kỳ, anh ta có lẽ không cần gom tiền.

Nhưng chỗ này có một vấn đề quan trọng nhất: loại đầu tư/tài trợ này rốt cuộc có ích lợi gì? Chẳng lẽ thật sự không phải vì làm áo cưới cho kẻ khác à?

Lộ Nam sẽ không có sơ sót lớn thế này. Điền Ái Trân cho rằng vậy, cho nên chị ta đang cố gắng suy nghĩ, lúc đọc bỏ quên mục nào.

Bấy giờ, Chương Kỳ mãi chưa lên tiếng gõ nhẹ vào hai cảnh mà Hướng Bắc miêu tả, so sánh với kịch bản gốc, nói: "Tôi thấy hai đoạn này viết "Cha Chu tháng Chạp tới quán rượu Cô Tửu, tháng Giêng tế tổ, đối ẩm cùng con trai, nhàn thoại sự đời, nói tay nghề sơn mài nhất định không thể thất truyền.", "Cha Chu trước lúc lâm chung bảo cháu trai tới quán rượu mua 2 lượng rượu, sau đó lấy ra một đôi chén rượu sơn mài, uống xong, mỉm cười qua đời." Có hai chỗ này nhắc tới rượu và... quán rượu. Như vậy, tên quán rượu?"

Hồng Lập Quân thoáng cái hiểu ra: "Tên quán rượu có thể là Danh Tửu Thế Gia hoặc Danh Tửu Thế Gia Hoa An!" Ông ta không thấy xấu hổ tí nào khi bật ra chữ mà ông ta xem hoài không hiểu.

Cùng lúc đó, mắt Điền Ái Trân cũng sáng lên: đương nhiên, cũng có thể là quán rượu Ái Trân!

Hồng Lập Quân và Điền Ái Trân liếc nhau, đây là chỗ mà lúc nãy hai người họ không chú ý tới.

[Chương Kỳ không hổ là Chương Kỳ.] Lộ Nam thong thả nói: "Nhà sản xuất Tần cũng có ý định này. Nhưng nếu như nhà tài trợ chọn tên không phù hợp với tên cửa hàng trong bộ phim, có thể bàn lại quyền mệnh danh."

Chương Kỳ gật đầu biểu thị đã rõ, sau đó, anh ta đưa ra nghi vấn hoàn toàn bất đồng phương hướng với hai người Hồng, Điền: "Đưa quảng cáo vào phim quả là một thủ đoạn hay, trước đây tôi từng thấy có loại cocktail độ thấp thường xuyên xuất hiện trên mấy bộ phim truyền hình*. Nhưng giám đốc Lộ vì sao lại lựa chọn bộ phim này, lựa chọn vị... đạo diễn Du này."

*Ngoài lề chút, cái này là suy đoán của mình, loại cocktai mà Chương Kỳ nhắc tới chắc là cái loại cocktail Rio xanh đỏ tím vàng đấy, coi phim hiện đại TQ chiếu tầm 2014, 2015 luôn thấy cái này =))

Anh ta lắc lư di động: "Tôi vừa tra cứu một chút những bộ phim do anh ta đạo diễn."

"Thế nào?" Hồng Lập Quân sốt ruột hỏi.

"...Chẳng ra gì." Chương Kỳ lạnh nhạt đáp.

Rất kém? Hồng Lập Quân cau mày: "Giám đốc Lộ, loại tài trợ mở rộng này phải đầu tư nhiều tiền, đã là thế, khẳng định phải tìm đạo diễn tốt chứ."

Lộ Nam không đồng ý luận điệu của Hồng Lập Quân: "Tôi lựa chọn đạo diễn Du có mấy nguyên nhân như sau."

"Thứ nhất, anh ta có xuất phát điểm cao. Mặc dù mấy năm nay không may mắn lắm, nhưng nhìn toàn bộ những bộ phim mà đạo diễn Du quay chụp, doanh thu phòng vé thương mại còn tạm ổn, chỉ là trung gian có mấy bộ phim văn nghệ không ăn khách, mới tỏ ra doanh thu phòng vé và danh tiếng cứ nhấp nhô không ổn định."

"Thứ hai, anh ta đòi giá không cao. Giống như Hồng tổng đã nói, Ôn Tuy dù có nhiều đoàn phim, lớn nhỏ tùy tiện chọn, nhưng ngoại trừ những đoàn phim quay qua loa sơ sài, nếu muốn tham dự vào những bộ phim chế tác lớn, như vậy vài trăm nghìn tệ còn lâu mới đủ."



"Thứ ba, bộ phim này biên kịch là Hướng Bắc, nhà sản xuất là Tần Nghiên. Cho nên kịch bản và chế tác rất có đảm bảo. Trước đây đoàn phim của đạo diễn Du không có nhiều người tài ba như vậy."

"Thứ tư, đề tài này rất hiếm thấy. Dịp quốc khánh tôi nhìn bản tin, văn phòng zgzy và văn phòng gwy phát hành "Ý kiến về công tác tăng cường bảo vệ văn hóa phi vật thể;, tôi dự đoán nếu bộ phim này của đạo diễn Du thuận lợi công chiếu năm sau, nhất định có thể mượn đông phong."

"Thứ năm, nghề sơn mài Chu kim sơn là văn hóa phi vật thể ở Hoa An, bộ phim này nửa phần trước lấy cảnh ở Ôn Tuy, trước khi chiếu phim tuyên truyền đương nhiên sẽ đề cập tới thành phố Hoa An, thậm chí sẽ sắp xếp chiếu thử ở đây, kết hợp với cửa hàng rượu nào đó ở Hoa An, sẽ tạo nên phạm vi ảnh hưởng nhất định."

Lộ Nam nói tới điểm thứ ba, Hồng Lập Quân bắt đầu mở di động tra cứu; nói tới điểm thứ năm, Hồng Lập Quân đặt di động xuống, dáo dác nhìn quanh.

Ông ta không muốn thừa nhận, thoạt đầu một lòng một dạ phản đối, bây giờ lại bắt đầu động tâm.

Nhưng Hồng Lập Quân luôn sắc bén, am hiểu chọc ngoáy, ông ta hỏi Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, nếu cô xem trọng dự án này, vì sao không để công ty cô tài trợ trực tiếp? Tôi nghĩ Nguyên Xuyên tài chính hùng hậu, vài ba triệu không đáng kể. Tôi thấy Nguyên Xuyên của cô gửi quảng cáo lên CCTV đều là tự bỏ tiền túi, nếu cô đưa báo cáo phân tích này lên tổng công ty, cũng có thể thuyết phục lãnh đạo bỏ tiền chứ?"

Lộ Nam cười khổ: "Hồng tổng cũng nói, đó là CCTV."

Cô nương theo đề tài này, giảng giải: "Tổng công ty Nguyên Xuyên quả thật hàng năm đều sẽ có kinh phí marketing truyền thông trên truyền hình, trong đó CCTV chiếm lớn nhất, dù sao đó là trăm triệu tệ tính bằng giây. Ngoài ra, tỉnh Xuyên, Bắc Kinh, tỉnh Kiềm, tỉnh Dự, tỉnh Lỗ, tỉnh Huy, tỉnh Tô, tỉnh Tương... đài truyền hình mấy tỉnh lớn cũng chiếm tuyệt đại bộ phận kinh phí tuyên truyền ngoại trừ CCTV. Những tỉnh này là tỉnh tiêu thụ rượu trắng lớn, tự nhiên giành được càng nhiều tài nguyên và kinh phí hỗ trợ. Lượng tiêu thụ rượu trắng trong tỉnh Kiềm Giang ta thì không có ưu thế gì, còn Hoa An thì trước kia không kém mấy là đếm ngược trong tỉnh, cho dù năm nay quả thật đạt được chút thành tựu, nhưng vẫn không đủ xem tính trong cả nước. Cho dù hiện tại có là đầu năm, lúc kinh phí còn đang dư dả, số tiền này, tôi vẫn không thể xin được."

Càng khỏi cần nói tới bây giờ đã là quý 4, tổng công ty sẽ càng nghiêm khắc khống chế chi tiêu về mặt này. Nói xong câu cuôi cùng, Lộ Nam là bất đắc dĩ, cũng là thẳng thắn thành khẩn.

"Còn lại nếu xin kinh phí tiền mặt từ ban Nhãn hiệu tổng công ty, tài trợ cho Nhà tiêu thụ, tổng công ty bổ rượu, thì tôi trình đơn xin nhất định sẽ được thông qua. Chỉ xem kinh phí là nhiều hay ít thôi." Lộ Nam nói thẳng.

Nói rõ khớp xương trong đó, bọn họ đều hiểu.

"Đương nhiên, đã là đầu tư thì sẽ có mạo hiểm. Bản thân tôi kỳ thực căn bản không cần thiết làm điều thừa, tự tìm phiền phức." Lộ Nam cười: "Tôi suy đi tính lại, các vị nghe tôi nói xong có làm hay không là một chuyện, tôi biết có cơ hội lại bởi vì sợ phiền phức mà không nói thì lại là một chuyện khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.