Tài xế của Hướng tổng thả Trần Kiêu và Lộ Nam xuống cửa văn phòng, ông ta và giám đốc Vương thì từng người về nhà - hai người họ uống khá nhiều trên bàn rượu.
Cấp dưới xin hỏi cấp trên về nghỉ ngơi hay làm việc? Đương nhiên không dám.
Vì việc công dẫn đến say rượu có thể tính nghỉ ngơi không? Đương nhiên không tính.
Xuống xe, Lộ Nam lập tức bật ô che nắng.
Trần Kiêu nhìn ô, lại nhìn Lộ Nam đứng dưới ô.
Lộ Nam hoàn toàn không muốn che một nửa cho Trần Kiêu.
Trần Kiêu hơi say cười nhẹ một chút: ta hình như uống hơi quá rồi.
Bước nhanh tới đại sảnh, chuẩn bị ấn thang máy đóng cửa, Lộ Nam nhìn thấy một nhóm người trẻ tuổi kéo va li đi vào, liền ấn nút giữ.
Trần Kiêu lại chú ý tới chi tiết này.
Cô gái dẫn đầu đi vào thang máy cảm ơn Lộ Nam, Lộ Nam cười cười: “Đừng khách sáo. Sau này chúng ta chắc là đồng nghiệp đấy.”
Cô gái tóc ngắn làn da ngăm ngăm vừa nhìn địa chỉ trong di động, lại nhìn số “19” sáng lên, cũng cười: “Chào cô, tôi tên Hạng Phỉ Phỉ, chuyển từ tỉnh Dự Nam lại đây - bọn họ đi cùng tôi, chúng tôi đều ngồi tàu hỏa tới đây.”
Bọn họ, mười mấy thanh niên nam nữ kéo va li đều vào thang máy, thang máy toàn người là người.
Lộ Nam lúc lùi lại nhường chỗ cho người khác bất cẩn giẫm vào ai đó, còn suýt thì trẹo chân, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi - mặc dù gót giày chỉ 5cm, nhưng gót nhọn giẫm vào chân sẽ rất đau.
Trần Kiêu đỡ Lộ Nam một chút kẻo cô bị ngã: “Không sao, cô cẩn thận một chút.”
Lộ Nam cúi đầu nhìn mu bàn chân (người bị hại) Trần Kiêu: xong đời, là giày màu trắng.
Cô ngại ngùng cười cười, sau đó mượn lực cánh tay đứng vững.
Thang máy tới tầng 19, “ting” mở cửa.
Lộ Nam cảm thấy bản thân sống lại rồi. Cô bị mũi viêm thể nhẹ, đặc biệt mẫn cảm với mùi vị, vừa rồi trong thang máy hỗn hợp mùi rượu, mùi mồ hôi, các loại mùi cơ thể, một chút mùi thối chân, khiến khứu giác của cô bị tổn thương nhất định.
Nhưng Lộ Nam tuyệt đối không thể hiện, chỉ sau khi các đồng nghiệp xách va li đều ra ngoài, yên lặng giả vờ chỉnh lại mái bằng nghe hương cổ tay - buổi sáng ra cửa xịt Lục Thần, “nước hoa” hàng nội địa lưu hương khá dài, bây giờ còn có ít “hương cuối“.
[Nhưng mà, hình như mùi hương không đúng lắm...] Lộ Nam nghĩ tới vừa nãy Trần Kiêu đỡ cô, đại khái khi đó dính vào mùi của anh ta, mùi mực nước rất nhẹ, cũng không khó ngửi.
“Cô không sao chứ?” Trần Kiêu ra khỏi thang máy cuối cùng.
Lộ Nam lắc đầu, xin lỗi gượng cười: “Không sao. Cơ mà, cái kia, giày của anh...”
“Không sao, lau qua là được.”
Việc chính sự quan trọng, Lộ Nam vào phòng làm việc chỉ kịp vẫy tay với Ngô Phương, liền chạy vào phòng Trần Kiêu.
Nửa tiếng sau, nhận được hợp đồng đóng dấu của tổng bộ, Trần Kiêu nói: “Hay để tôi đi đưa hợp đồng?” Cúi đầu nhìn giày Lộ Nam.
“Anh Trần, sắc mặt anh hiện giờ...” Mặt mang ửng hồng, không giống bộ dạng bàn chuyện công.
Trần Kiêu soi camera tablet, thoáng nhìn sắc mặt như thường Lộ Nam: “Vậy vất vả cô đi một chuyến, gửi xong hợp đồng nói với tôi một câu, coi như tan làm.”
“Cảm ơn anh Trần.”
Đánh xe qua lại, không tới một tiếng liền hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Nam về ký túc xá, phát hiện đã có 4 cô gái tới.
Ngoại trừ Hạng Phỉ Phỉ đã cùng Lộ Nam làm quen lúc trong thang máy, còn lại ba cô gái lần lượt là Lâm Yến, Giang Hiểu Vân, Hồng Đan Ni.
Bọn họ quả nhiên không hề ý kiến với việc Lộ Nam ở phòng sao trời.
Bọn họ tổng cộng 4 người, mặc kệ thương lượng hay rút thăm, dù sao tất cả đều ở tầng dưới, Lâm Yến và Giang Hiểu Vân ở phòng ngủ chính, còn lại hai người, Hạng Phỉ Phỉ ở phòng người già có ban công, Hồng Đan Ni ở phòng nhi đồng.
Phân chia như thế, Lộ Nam chẳng hề bất ngờ.
Bây giờ ba phòng đều là một người, người cuối cùng tới sẽ lựa chọn ở cùng ai đây?
Lộ Nam tò mò.
...
Người cuối cùng nhập chức hôm sau tới.
“Chào mọi người, tôi tên Đổng Tuệ, đổng trong Đổng Vĩnh, tuệ trong trí tuệ, tôi tốt nghiệp ĐH thương mại kinh tế quốc tế Kiềm Giang, từng dảm nhiệm hội trưởng hội học sinh, tích cực tham dự các loại hoạt động, từng giành giải thưởng...”
Bởi vì hôm qua tân nhân tới, cho nên phía bên trái Lộ Nam cũng có người ngồi - Hạng Phỉ Phỉ. Bốn người họ theo thứ tự ngồi xuống, người ngồi cuối cùng là Đổng Tuệ đang đứng tự giới thiệu.
Lộ Nam thấy Hạng Phỉ Phỉ múa bút trên sổ.
Cô đoán cô ấy đang phân tích tính cách Đổng Tuệ, một người có ham muốn biểu hiện mạnh.
Tân nhân giới thiệu xong, Hướng tổng thi thoảng tham dự họp sáng văn phòng thành phố Hải Lâm quay lại nói với Lý Lị và Chu Điềm: “Mấy cô gái mới nhập chức này, hôm nay hai cô tổ chức huấn luyện cho họ một chút.” Còn nam sinh? Trực tiếp làm trâu ngựa đi.
Họp sáng kết thúc, Lộ Nam xin lỗi Phan Toa Toa: “Toa Toa, hôm nay tôi vẫn không thể đi theo cô.”
“Không sao, lần sau đi.” Phan Toa Toa không sao cả thu thập đồ vật, quay lại bảo: “Trần Kiêu, Phi Tường ký rồi, có phải anh nên mời khách không?”
Bởi vì hợp đồng đã đóng dấu, họp sáng Hướng tổng cũng vội vã chia sẻ tin vui này tới mọi người.
“Muốn mời cũng là Hướng tổng và anh Long mời, đâu đến lượt tôi.” Trần Kiêu cười, di động bỗng vang, nhìn cuộc gọi tới, liền gật đầu với Phan Toa Toa, xoay người nghe máy, đi tới văn phòng: “Đồng đại khu...”
“Anh Kiêu thật hẹp hòi, ký Nhà tiêu thụ lớn như vậy cũng không chịu mời khách.” Ngồi cạnh Toa Toa là Dịch Vĩ nhỏ giọng nói, dường như làm vậy có thể khiến Toa Toa giảm ấn tượng về Trần Kiêu.
Phan Toa Toa tức giận: “Anh thì hào phòng chắc? Anh biết gì chứ?” Nói xong mặc kệ anh ta, xách túi laptop và túi xách ra ngoài.
Đổng Tuệ thì thầm với Hồng Đan Ni: “Túi của chị ta... là Chanel, hàng hiệu.”
Nhóm nhân viên mới không có nhiều cơ hội thầm thì, Lý Lị ôm máy tính đi tới.
Sáu cô gái ngồi trên bàn, trừ Đổng Tuệ hôm nay mới tới không hiểu gì về văn hóa và sản phẩm của Nguyên Xuyên, còn lại Đường Nam là ôn cũ biết mới, những cô gái từ tỉnh Dự Nam đều đã được huấn luyện ở bản địa.
Lý Lị nói nhanh chóng, buổi sáng huấn luyện xong, buổi trưa để bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi, 2h chiều về văn phòng làm kiểm tra.
Đổng Tuệ kéo tay Hồng Đan Ni, nói cô ta bây giờ vẫn đang ở chỗ bạn, tối nay mới chuyển tới, nhưng vội vã muốn tham quan ký túc xá.
Thế là Hồng Đan Ni nhiệt tình mời cô ta cùng ăn cơm - phải, bốn người họ hôm qua tới, ổn định xong liền đi chợ mua đồ ăn, cũng mua gạo và dầu, bây giờ ký túc xá có thể nấu cơm rồi.
Tối qua Lộ Nam ăn một bữa cơm với họ, đồ uống là cô mời.
Hôm nay Lộ Nam không tham dự - bởi vì cô biết, bốn người họ mua thức ăn nấu cơm là chia đều. Bọn họ là đồng hương, cảm tình đương nhiên tốt, chính mình không cần xen vào.
Nếu như nói trưởng thành 10 tuổi mang tới thay đổi lớn nhất là gì, đó chính là học được cách hưởng thụ cuộc sống một mình, mà không phải giống hồi trẻ, việc gì cũng thích lôi bè kết cánh.
Không ngoài dự đoán, Đổng Tuệ tới ký túc xá, khen hoàn cảnh tốt, sau đó lòng vòng kêu có phải phân chia phòng như hiện tại bất hợp lý không: “Con người tôi ấy mà, tính cách khá thẳng, nói chuyện không dễ nghe lắm. Tôi thấy, chúng ta đều là người mới, không thể bởi vì tôi tới cuối cùng mà không có cơ hội lựa chọn, vậy thảm quá đi...” Vừa cười vừa nói, tựa hồ vui đùa, nhưng lời mở đầu liền có thể tiến có thể lùi.
Hạng Phỉ Phỉ nói: “Làm sao mà không có cơ hội lựa chọn? Có ba phòng đều chỉ ở một người, thư phòng trên tầng còn trống. Cô có nhiều cơ hội lựa chọn thế còn gì.”
Lời tác giả: Có ai muốn biết Trần Kiêu dùng nước hoa gì không?