Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 250: Chương 250




Bất kể là Hàn đại khu nở nụ cười "ngầm hiểu không nói" với Trần Kiêu, hay Lương Hi Minh muốn bao biện làm thay biểu diễn sức mạnh ở BK, dù sao kẻ trả tiền đều là một trong hai người này.

Như vậy, ăn xong đương nhiên phải đi hát.

Lộ Nam từ khi nhậm chức giám đốc thành phố Hoa An tới nay, gần 2 năm không tham gia hoạt động này.

Nhưng một lần nữa ra vào nơi giải trí đắt tiền, cũng không thấy mới lạ - bây giờ những hội sở này ít nhất bề ngoài đều là kinh doanh hợp pháp, phục vụ tốt đẹp, ánh đèn và loa đều có hiệu quả hay ho, nhân viên (mặc kệ "nguyên dạng" thế nào hay tẩy trang sau thế nào) đều là tuấn nam mỹ nữ thoạt nhìn vừa lòng đẹp mắt. Đến cũng đến rồi, không hưởng thụ thì làm gì?

Ngược lại là Trần Kiêu, không mấy thích những nơi thanh sắc khuyển mã như vậy.

Lúc ở Dung thành, anh ta có khi sẽ đi hát với nhóm Cừu Siêu Quần, uống rượu, nhưng vẫn còn thoải mái. Nhưng khi đi cùng khách hàng hoặc các lão tổng khác, bọn họ rất thích gọi công chúa, điểm này làm anh ta không thói quen - Trần Kiêu đa phần không phân biệt đối xử nghề nghiệp, anh ta còn lễ phép với nhân viên vệ sinh trong công ty, nhưng kiểu kiếm tiền nhanh thế này không nằm trong phạm vi của anh ta. Anh ta không thích mùi nước hoa sặc sụa trên người họ, không thích vẻ mặt và tư thế kệch cỡm của họ, không thích ánh mắt vẩn đục và ngôn ngữ ngả ngớn của họ, càng không thích mỗi lần bọn họ lợi dụng cơ hội lại gần sờ mó tay chân anh ta.

Trừ những kiểu người như trên, anh ta còn từng thấy những cô sinh viên trong sáng dịu dàng đáng yêu (?), họ tủi thân tỏ vẻ "anh không chọn tôi tôi sẽ phải uống rượu ca hát với mấy ông già", đáng tiếc, Trần Kiêu không thích cứu phong trần, đối với kiểu con gái này, anh ta trực tiếp đề nghị: "Nếu tửu lượng cô tốt, có thể thử xem làm nhân viên tiêu thụ rượu, trích % rất cao, đủ để trang trải học phí và tiền sinh hoạt. Nếu tửu lượng không tốt, càng không nên lựa chọn nghề này."

Dư Trụ nghe nói thái tử gia có thói ở sạch về phương diện này, thấy mọi người xuất phát tới hội sở, Trần Kiêu cau mày, bèn cười trộm, sau đó vô tình huých nhẹ vào cánh tay Trần Kiêu.

May mà hôm nay Hàn đại khu và Lương Hi Minh còn biết chú ý đúng mực, không kêu thêm người ngoài công chúa chọn bài và nhân viên phục vụ.

Trong phòng riêng đồ chơi gì cũng có, trường hợp này tồn tại có ý nghĩa nhất định (ngụy biện) chính là để mau chóng kéo gần khoảng cách giữa các nhân viên tiêu thụ và lãnh đạo, tương ứng còn có nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa nghiệp vụ viên và khách hàng.

Dù sao thuộc về một trong bốn cách tạo quan hệ "vững chắc".

...

Hội sở cung cấp bia và rượu Tây, Trần Kiêu dựa vào sofa, kêu ban nãy uống nhiều, bây giờ không uống nữa.



Nhân vật quan trọng nhất không uống rượu, những người còn lại đành phải tìm người khác chạm cốc, sôi nổi bầu không khí lên.

Xét thấy vừa nãy Lộ Nam thể hiện tửu lượng, cùng với bây giờ cô ấy mảy may không thay đổi sắc mặt, đám Lương Hi Minh cũng không dám trêu vào. Chỉ là mấy thuộc hạ của cô lúc bê cốc kính rượu tuyệt đối không dám bỏ quên cô.

Lộ Nam mừng rỡ thoải mái, ngồi trên sofa phòng riêng, nhìn chúng sinh.

Từ ngôn ngữ cơ thể của Lý Hạo Bạch và Lương Hi Minh có thể thấy, hai người này có quan hệ tốt; Lâm Khải Hàng ít nói như thường lệ, nhưng Hàn đại khu rất coi trọng anh ta, Hàn đại khu tán gẫu với Phó TGĐ Đào, thường xuyên quan tâm anh ta - cũng dễ hiểu thôi, Lưu Thông Tiểu Tửu bán chạy ở BK, Lâm Khải Hàng mặc dù không phải người tỉnh Xuyên nhưng có thể ngồi ổn vị trí hiện tại, không thể không có bản lĩnh thật sự; Hứa Phi Linh và Lộ Nam đang tán dóc, Nghiêm Quan Thành và Hà Đào thì dắt theo tiểu lâu la chơi xúc xắc.

Tích cực nhất là Đường Thi.

Cô ta cầm cốc lạch cạch chạy tới bảo nhân viên chọn bài hát, chọn xong lại lạch cạch chạy về, đại khái là tranh công với nhóm Hàn đại khu. Quả nhiên lát sau, trong phòng vang lên khúc nhạc dạo rất có cảm giác niên đại xưa. Hàn đại khu cười tủm tỉm đưa đồ ăn vặt trên bàn trà cho Đường Thi, cô ta cũng mừng rỡ, thỏa mãn ăn.

Hành chính Tề Tĩnh và giám đốc Đoàn mua Đại khu Hứa Phi Linh nói đúng, Hàn đại khu rất tốt với Đường Thi. Nhưng kiểu tốt này trong mắt Lộ Nam, là đàn ông trung niên dầu mỡ đùa giỡn cô gái trẻ tuổi, còn ông ta liệu có cung cấp lợi ích thực chất gì cho sự nghiệp cô ta hay không (nói trắng ra là, về mặt tiền tài), e rằng hết sức có hạn.

[Hứa Phi Linh nói đầu năm ngoái Đường Thi có cơ hội trở thành quản lý nghiệp vụ Đoàn mua, ta thấy chưa chắc. Hàn đại khu thích tỏ ý tốt với cô gái trẻ tuổi, Hứa Phi Linh nhất định không tán đồng, cùng với vị giám đốc thành phố trước kia tự xưng anh trai, săn sóc Đường Thi trong miệng Hứa Phi Linh cũng không muốn - vị xui xẻo kia tháng 3-4 năm ngoái bị giáng chức, sau đó mới là Ngô Sam thay thế vị trí anh ta, trước đó, nếu vị giám đốc đó muốn đề bạt Đường Thi, chỉ cần thương lượng một tiếng với Hứa Phi Linh, làm điều động nhân sự nội bộ đơn giản là được.]

[Như vậy Đường Thi biết việc này không?]

[Ta đoán, cô ta cho rằng Hứa Phi Linh không hài lòng với cô ta.]

[Hơn nữa coi Lâm Ngữ Ninh nhảy dù tới thành kẻ địch giả tưởng.]

Trải qua quan sát, Lộ Nam đại khái phân tích ra tính cách Đường Thi.

[Cô gái này, có chút khôn vặt, không đi đường ngay lối thẳng.]

[Phỏng chừng lúc vào làm quen dựa vào giới tính và diện mạo giành được thành tích, cho nên mới có suy nghĩ lệch lạc.]

Vẫn là câu nói đó, nếu Đường Thi chỉ biết giở trò vụn vặt như thế này, như vậy Lộ Nam sẽ không can thiệp quá nhiều.

Ngoại trừ cách ăn nói thiếu tế nhị, dùng từ không hợp lý của Đường Thi vào buổi họp sáng nay, cô ta có thể thu được thống kê tiêu thụ từ phía Vạn tổng sớm cũng là một kiểu bản lĩnh.

Lộ Nam hờ hững nghĩ: có thể thu phục Đường Thi hay không, là việc của Lâm Ngữ Ninh. Chỉ cần bọn họ cạnh tranh không ảnh hưởng tới công việc là được. Sau này Đoàn mua nhiều việc lên, ai nấy đều phải ngoan ngoãn làm việc cho ta!

Cô đánh giá người khác, người khác cũng đánh giá cô.

Ánh mắt Trần Kiêu xuyên qua đám người, nhìn Lộ Nam ngồi cách đó không xa, mặc dù ánh đèn phòng riêng chớp nháy xanh lam, tím đậm, u ám mập mờ, nhưng chỗ Lộ Nam ngồi, trong mắt Trần Kiêu dường như sáng lên.



Dư Trụ cầm chai nước tới: "Tôi không ngờ giám đốc Lộ có tửu lượng tốt như thế." Đương nhiên nói rất khẽ, chỉ hai người họ nghe thấy.

Trần Kiêu mở nắp chai, uống một hớp lớn: "Lộ Nam hôm nay đối chọi trực tiếp với Lương Hi Minh, sau này có thể sẽ bị cản tay."

"Cần tôi để ý không?"

"Không cần." Trần Kiêu lắc đầu: "Nhờ anh chăm sóc cô ấy, là tư tâm của tôi. Nhưng chỉ cần cô ấy nói có thể tự giải quyết những vấn đề này, anh nhất định không được xen vào, càng không được kể lại tình hình của cô ấy với tôi."

Dư Trụ tỏ ra đã hiểu: "Văn phòng tình yêu nha, bên chức vụ thấp hơn luôn bị chê trách nhiều hơn, cậu muốn bảo vệ cô ấy, rất đúng! Rất đàn ông! Nhưng thật sự không cần âm thầm chăm sóc sao, để cô ấy cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi được vương tử ưu ái?"

Trần Kiêu chán nản cười: "Đừng nói bừa, chúng tôi bây giờ chỉ là bạn. Còn nữa, Lộ Nam ấy à, cô ấy không cần ai bảo vệ, cô ấy là nàng công chúa mạnh mẽ."

Dư Trụ nổi da gà: "Không phải chứ? Tiểu Cừu nói cậu thích cô ấy rất lâu rồi nha."

Là thích, rất rất thích, nhưng cũng phải kiềm chế.

Trong lúc nói chuyện, Đường Thi cầm mic tới hỏi: "Trần tổng hát không?"

Trần Kiêu im lặng xua tay.

Đường Thi cũng không nhụt chí, quay sang hỏi: "Giám đốc Dư hát đi!"

"Không hát, cô cứ chơi đi."

Đường Thi bị từ chối hai lần nhún vai, cầm mic đi tìm những người khác.

Sáng hôm sau, Trần Kiêu và Hàn đại khu vừa ăn sáng ở sảnh buffet vừa nói chuyện. Còn nội dung trò chuyện là gì, người ngoài không thể biết.

Trần tổng ở lại BK 2 ngày, kế tiếp đoàn người này còn phải tới mấy thành phố khác có lượng tiêu thụ rượu trắng tương đối cao trong Đại khu, nên trưa hôm nay tới Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp, ăn xong bữa cơm trưa, bèn rời khỏi BK.

Lúc chia tay, Trần Kiêu đi tới trước mặt Lộ Nam, giơ tay ra: "Giám đốc Lộ, BK giao cho cô, cô cứ việc làm theo mong muốn, tôi cho cô 9 tháng, có thể giao cho tôi một thị trường hoàn toàn mới không?" Đây là việc cuối cùng mà anh làm cho cô trong chuyến này, công khai thời gian Lộ Nam đặt ra mục tiêu.

Lộ Nam vươn tay bắt lấy đôi tay sạch sẽ mà ấm áp của anh: "Trần tổng yên tâm, tôi có thể."

Trần tổng mặc dù chỉ ở lại hai ngày, nhưng Trần Kiêu tới BK lại tròn 4 ngày, Lộ Nam nắm tay, rất khẽ, mau chóng nói một câu: "Trần Kiêu, chúng ta đều cố lên."

Trần Kiêu kiềm chế ý cười, ra vẻ tán thưởng gật đầu.



...

Lãnh đạo tổng công ty và lãnh đạo Đại khu tới một chuyến mang lại hiệu quả rõ rệt, 3 Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa phối hợp khá tốt trong tháng 2.

Lộ Nam nghĩ: có lẽ nể tình chi phí hỗ trợ tăng thêm mà các lãnh đạo hứa hẹn đây.

Còn tầm ảnh hưởng của việc này dần dần xuống thấp thì sao?

Lộ Nam không vội, ngày cuối cùng tháng 2, Tần Nghiên gọi tới, cuộc gọi đường dài quốc tế.

"Chu kim sơn" giành giải, giải đạo diễn nghệ thuật xuất sắc nhất LHP quốc tế.

Mặc dù, những giải khác chỉ lọt vào vòng đề cử, nhưng chỉ có một giải, đã đủ rồi!

Đây chính là giải thưởng LHP quốc tế!

Chuỗi rạp chiếu phim trong nước chuẩn bị chiếu lại phim rồi!

Lần trước Lộ Nam nói với Mạc tổng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp không phải là nói cho có lệ, cô chúc mừng Tần Nghiên, hỏi xin chị ấy mấy tấm thiệp mời, Tần Nghiên hết sức hào phóng: "10 cái đủ chưa? Chờ chị về BK, sẽ tự mang tới cho em." Lần trước giám đốc Lộ làm trung gian đầu tư và tài trợ thành công, lần này còn mang thêm khách hàng, đương nhiên BK dồi dào tiền tài hơn nhiều - ây da, Tần Nghiên cảm thấy không thể nghĩ nhiều nha.

Nghe nói giám đốc Lộ cũng tới, Lão Du vui sướng hơn hẳn, dạo này có quá nhiều người tìm tới anh ta, khiến anh ta cảm nhận sâu sắc rằng bản thân đã cá mặn xoay người.

Nhưng sau khi xoay người có thật nhiều chuyện đáng ghét, xã hội này trước giờ đều là thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết thì khó, Lão Du cảm thấy hàm dưỡng của anh ta chỉ đủ để trưng cái mặt ngơ ngẩn khi hàn huyên với những người đó. Dù sao trải qua đòn hiểm xã hội, không dám giống hồi trẻ không thích chuyện gì, thấy không lọt tai thì khó chịu bỏ đi.

Nhưng đối với Lộ Nam, anh ta không biết phải biểu đạt cảm kích thế nào. Lúc đầu cô ấy không quen biết lại chủ động tìm tới, Lão Du tới giờ đều ghi khắc cảm giác được người lạ công nhận đó! Đó là cảm giác "sống lại" một lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.